Hoàng Đế Lắm Lời

Chương 4

“Nhìn cái gì mà nhìn. Còn dám nhìn nữa, trẫm lập tức sai người bắt ngươi làm cao quy linh dâng lên cho hoàng hậu.”

Con rùa hoảng hốt, vội vàng khua tứ chi quay đầu bơi thục mạng.

Nàng chỉ biết câm nín.

Chứng “tâm thần phân liệt” của Tạ Trầm không chỉ thể hiện qua cách hắn đối xử với cá và rùa.

Hôm ấy, nàng lại, lại, và lại đến Ngự Thư Phòng.

Hắn đang ngồi một mình, thở dài nhìn ra tổ chim sẻ ngoài cửa sổ.

“Trẫm phải đợi đến bao giờ mới có thể cùng hoàng hậu… hôn một cái đây.”

Lũ chim non đáp lại bằng tiếng “chíp chíp” rộn rã.

Hắn quay lưng lại phía cửa sổ, chỉ để lại cho nàng một bóng lưng trông thật cô đơn.

“Haizz, ngay cả các ngươi cũng kéo cả vợ con đến đây để cười nhạo trẫm.

Có ai khổ sở như trẫm không cơ chứ, cưới được hoàng hậu về rồi mà chỉ dám nhìn chứ chẳng dám làm gì, hu hu hu.

Hay là tối nay trẫm lấy hết can đảm thử nắm tay hoàng hậu một lần xem sao.

Nhưng lỡ hoàng hậu nghĩ trẫm là kẻ đăng đồ tử rồi ghét bỏ trẫm thì phải làm thế nào.

Thật là phiền não quá đi mất.”

Nàng đứng ngây người tại chỗ, chẳng biết nói gì hơn.

Tên này, vậy mà lại có đến hai bộ mặt như thế cơ à.

Để Tạ Trầm không phát hiện ra rằng nàng đã biết chuyện hắn bị “phân liệt”,

Nàng vội vàng lặng lẽ rút lui khỏi Ngự Thư Phòng.

Đến tối, Tạ Trầm quả nhiên ngồi bên cạnh nàng, vẻ mặt vừa ngượng ngùng lại vừa bồn chồn không yên.

“Chuyện là… hoàng hậu này, tay của trẫm dạo này hơi khô ráp.”

Nàng thuận tay lấy ra một hộp cao thơm đưa cho hắn.

“Bệ hạ dùng thử thứ này xem, sẽ đỡ khô hơn đấy.”

Hắn bôi xong, im lặng một lát, rồi bỗng nhiên kêu lên một tiếng.

“Ối chao. Tay của trẫm. Tay của trẫm sao tự dưng lại không còn cảm giác gì nữa rồi. Hoàng hậu mau xem giúp trẫm với.”

Nàng quả thực bị hắn lừa, vội vàng nắm lấy tay hắn, tỉ mỉ xem xét từng chút một.

Nào ngờ tên Tạ Trầm mặt dày này lại nhân cơ hội đó, lật tay nắm chặt lấy tay nàng, rồi kéo mạnh nàng vào lòng hắn.

Nàng bất ngờ ngã vào lồng n.g.ự.c rắn rỏi của hắn, nghe rõ tiếng tim hắn đập rộn ràng từng nhịp.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Tạ Trầm khẽ thở hắt ra một hơi.

Hắn từ từ cúi người xuống, đôi môi mỏng khẽ tiến lại gần nàng.

Đầu óc nàng bỗng chốc trở nên trống rỗng.

Ngũ quan tuấn tú của hắn ngày một phóng đại trước mắt, càng lúc càng gần.

Nàng hồi hộp đến nỗi bất giác nấc lên một tiếng.

Không gian chợt lặng ngắt như tờ.

Sự im lặng bao trùm lấy cả hai người.

Sự im lặng ấy, có lẽ chính là cầu vòm, cầu treo, cầu Triệu Châu, hay là nhị thập tứ kiều đêm nay.

Bình Luận (0)
Comment