“Hoàng hậu đêm nay dùng gì mà…”
Nàng nở một nụ cười ý tứ nhưng có phần gượng gạo.
“Bánh trứng chiên nhân hẹ.”
Hắn cười khan hai tiếng.
“Từ trước đến nay, trẫm chưa từng dùng từ ‘kinh khủng’ để hình dung bất cứ món ăn nào, nhưng hôm nay trẫm phải nói.”
Nàng lắng nghe, trong lòng dâng lên một nỗi bực dọc khó tả.
Hắn chậm rãi nói tiếp.
“Món bánh trứng chiên nhân hẹ này quả thực rất kinh khủng.”
Nắm tay nàng siết chặt đến nỗi gần như bật máu.
Ngày mai, trong chén trà của hắn, ngoài Mông Hãn Dược, có lẽ nàng cần phải cho thêm một chút thuốc xổ nữa.
Không một ai được phép nói xấu món bánh trứng chiên nhân hẹ mà nàng yêu thích.
Tuyệt đối không một ai.
Thân là con dâu, nàng phải sớm tối đến thỉnh an Thái hậu.
Lúc thỉnh an, Thái hậu ngồi uy nghi trên cao, còn nàng thì ngồi phía dưới, gặm móng tay cho đỡ buồn.
Thái hậu khẽ hớt lớp bọt trà trong chén, đến một ánh mắt cũng chẳng thèm nhìn đến nàng.
“Hoàng hậu, ngươi mãi vẫn chưa có tin vui, cũng nên suy nghĩ đến việc chọn thêm phi tần cho hoàng thượng rồi đấy.”
Nàng ngơ ngác.
Nàng và Tạ Trầm mới thành thân được nửa tháng… còn chưa kịp cùng nhau mặn nồng sâu sắc, thảo luận những vấn đề triết học nhân sinh cơ bản.
Nàng lấy đâu ra con cái được chứ.
Thế nhưng, việc ứng phó với một bà mẹ chồng khó tính, giúp hoàng đế quản lý hậu cung, chăm sóc các tiểu thiếp cũng là một phần trách nhiệm của bậc mẫu nghi thiên hạ.
Nàng chỉ đành cúi đầu, nghiến răng kèn kẹt, rít ra từng chữ.
“Thái hậu dạy phải, thần thiếp xin lĩnh giáo.”
Vừa bước ra khỏi cung của Thái hậu, nàng lập tức thu lại nụ cười đoan trang, tao nhã thường ngày.
Tức đến nỗi nàng chỉ muốn nhảy dựng lên tại chỗ.
Nếu Thái hậu là cô mẫu ruột của nàng, liệu hôm nay nàng có phải chịu đựng nỗi uất ức này không.
Trong cung từng lưu truyền một câu nói thế này.
“Hoàng hậu có thể thay đổi, nhưng thái tử thì vẫn còn đó.”
Tiên đế đã từng lập đến ba vị hoàng hậu. Tạ Trầm chính là trưởng tử của ông.
Lý hoàng hậu sau khi sinh hạ Tạ Trầm thì không may băng huyết qua đời. Sau đó, cô mẫu của nàng được đưa vào cung.
Cô mẫu không có con, liền nhận Tạ Trầm làm con thừa tự và dốc lòng dạy dỗ.
Về sau, cô mẫu cũng qua đời. Lúc bấy giờ, thế lực của dòng họ Thẩm trong triều đang rất lớn mạnh, nên Thẩm quý phi thuận lợi được đưa lên ngôi vị hoàng hậu.
Nhưng Thẩm hoàng hậu lại có con trai ruột của mình – Dụ vương.
Bà ta đương nhiên muốn con trai mình trở thành thái tử.
Tạ Trầm sống dưới trướng bà ta, ba ngày thì gặp chuyện nhỏ, năm ngày thì gặp chuyện lớn.
Hôm thì tiêu chảy, hôm thì nổi mẩn ngứa khắp người.
Ấy vậy mà Tạ Trầm vẫn kiên cường sống sót đến tận năm mười lăm tuổi.
Khi đã lớn rồi thì khó bề ra tay hơn, Thẩm hoàng hậu đành chuyển hướng sang tính toán cho vị trí thái tử phi.
Tại một buổi yến tiệc trong cung, bà ta gọi cháu gái mình – Thẩm Tự Tự – đến trước mặt.
“Tự Tự nay đã lớn khôn rồi.”
Bà ta nở một nụ cười đầy từ ái, sau đó lại đột ngột chuyển chủ đề một cách gượng gạo.
“Ôi chao, thần thiếp bỗng nhớ ra, thái tử cũng đã đến tuổi thành thân rồi, không biết bệ hạ đã có dự tính gì chưa ạ.”
Tiên đế im lặng.
Ông xoa xoa đầu rồng chạm trổ trên tay vịn ghế, đoạn liếc mắt nhìn xuống phía dưới.
Tạ Trầm khi ấy đang cẩn thận bóc vỏ tôm cho nàng.
Không phải là kiểu thanh mai trúc mã gì cho cam.
Chỉ là mấy hôm trước, nàng và hắn đánh nhau một trận, tay nàng không may bị thương, hắn phải chuộc lỗi nên mới làm vậy thôi.
Tiên đế khẽ nhấc cằm, ra hiệu về phía hai người, cười đầy ẩn ý.
“Hai đứa trẻ này chơi với nhau cũng thật xứng đôi vừa lứa.”
Thẩm hoàng hậu nghe vậy, sắc mặt lập tức xám ngoét.