Hôm đó trở về cung, hắn liền “đổ bệnh”.
Đương nhiên là giả vờ.
Nàng chỉ biết xấu hổ nói.
“Ngươi có cần phải làm quá đến vậy không.”
Hắn lại bày ra vẻ mặt đắc ý.
“Biết tự kiềm chế bản thân mới có lợi cho hòa khí trong mối quan hệ phu thê.”
Sau đó, hắn ngang nhiên nằm lì trong Phượng Nghi Cung của nàng, giả bệnh không chịu ra ngoài.
Để diễn cho tròn vai, hắn còn sai người chuyển hết tấu chương vào đây.
Mỗi ngày đều được người kiệu đến thượng triều, bộ dạng như sắp c.h.ế.t đến nơi, thở không ra hơi.
Về đến cung lại lập tức sai người đóng chặt cửa nẻo, bày bàn nhỏ ra để phê duyệt tấu chương.
Thẩm thái hậu cuối cùng cũng không nhịn được nữa, dẫn theo một đám thái y hùng hổ xông vào Phượng Nghi Cung.
Bà ta cười mà như không cười.
“Hoàng đế, ai gia nghe nói người bị bệnh, nên đặc biệt mang theo vài vị thái y đến thăm.”
Tạ Trầm đã sớm nghe được tin tức, chuẩn bị kỹ càng từ trước, co ro rúc người trong chăn, mắt trợn ngược, toàn thân run rẩy không ngừng.
“Mau cho ai gia xem mạch.”
Một đám thái y lần lượt thay phiên nhau bắt mạch, không một ai có thể nói ra được là bệnh gì, chỉ có thể đồng loạt quỳ xuống đất, lắp bắp không thành lời.
Cuối cùng, Thái hậu tức giận đùng đùng bỏ đi, để lại một đám thái y già nua run rẩy tại chỗ.
Nàng gọi họ đứng dậy, còn sai Tiểu Thúy mang tiền ra thưởng.
Không một ai dám nhận.
Tất cả đều dập đầu lia lịa.
“Hoàng hậu nương nương, thánh thể của bệ hạ có bệnh, thần bọn thần ngu dốt… bọn thần vô cùng hoảng sợ…”
Đây là lần đầu tiên trong sự nghiệp y thuật của mình, đám thái y kỳ cựu này lại gặp phải một bệnh án làm lung lay cả danh tiếng.
Tạ Trầm run bần bật, bắt mạch mà không ra bệnh, quả thực là chưa từng thấy qua loại bệnh nào kỳ quặc đến như vậy.
Nàng khẽ nhấp một ngụm trà, liếc nhìn Tạ Trầm đang run như cầy sấy trên giường, đoạn bình thản nói.
“Thật ra thì bệ hạ cũng không có gì nghiêm trọng lắm đâu.
Chỉ là hơi… khụ… thận có chút hư nhược mà thôi.”
Tạ Trầm nghe vậy lập tức ngừng run, đá phăng chiếc chăn bông, bật người dậy.
“Trẫm không có hư.”
Nàng nhún vai.