Hoàng Đế Lắm Lời

Chương 8

“Các vị xem, chẳng phải là đã khỏe lại rồi đó sao.”

Đám thái y ngơ ngác nhìn nhau.

“À… cái này…”

Sau khi tất cả mọi người đã rời đi, nàng đóng chặt cửa lại.

Vừa quay người lại, trong lòng nàng bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

“Lâm. Dao. Dao.”

Tạ Trầm nghiến răng, từng chữ từng chữ gọi tên nàng.

Nàng bất giác rùng mình, rụt cổ lại.

“Sao bình thường trẫm lại không nhận ra nhỉ, hóa ra nàng lại lo lắng cho trẫm đến như vậy cơ à.”

Hắn nắm chặt lấy tay nàng, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm.

“Hay là… chúng ta thử một chút xem sao.”

Ngoài cửa sổ, mặt trời mọc rồi lại lặn, từ bầu trời trong xanh nắng đẹp cho đến đêm đen sao thưa vắng lặng.

Cuối cùng, nàng được Tạ Trầm ôm trọn vào lòng, toàn thân ê ẩm, mệt mỏi rã rời mà chìm vào giấc ngủ say.

Đây là lần đầu tiên nàng ngủ chập chờn đến vậy, trời vừa tờ mờ sáng đã tỉnh giấc.

Tạ Trầm vẫn đang ngủ rất ngon bên cạnh.

Nàng ngồi dậy, ánh sáng mờ ảo từ ngoài cửa sổ hắt vào, chiếu lên gương mặt hắn.

Hàng mày sắc nét, sống mũi cao thẳng, đường nét cằm góc cạnh, yết hầu nhô cao đầy nam tính.

Tất cả đều toát lên vẻ cao quý, quyền uy bẩm sinh của bậc đế vương.

Nhưng lúc này đây, hắn ngủ rất say, hơi thở đều đặn, hàng mi dài khẽ rung động, khóe môi hơi nhếch lên một nụ cười nhẹ nhàng, lại càng tăng thêm vài phần dịu dàng, quyến rũ.

Nàng đ.ấ.m cho hắn một cú.

Tên khốn kiếp này.

Nàng còn đang mệt muốn c.h.ế.t đi được, tại sao hắn lại có thể ngủ ngon như vậy chứ.

Tạ Trầm bị nàng đánh thức, vẫn còn đang ngái ngủ, kéo tay nàng lên hôn nhẹ một cái.

“Dao Dao, ngủ thêm một chút nữa đi.”

Nàng đá cho hắn một cái.

“Dậy mau. Ngươi mau cút ra khỏi cung của ta. Không được ở lì đây nữa.”

Tạ Trầm bắt đầu giả vờ điếc không nghe thấy gì.

Tên hoàng đế này, nằm ỳ trên giường vững như núi Thái Sơn, đẩy không nhúc nhích, đá cũng chẳng thèm động đậy.

Tức quá, nàng liền trèo qua người hắn, nhảy xuống giường, hét lớn ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment