Hoang Đường - Thần Niên

Chương 39

Ghi chú trong điện thoại của giáo sư Khương:

Tóm tắt chung sống hai tuần: Chúng tôi hòa hợp cả về thể xác lẫn sinh hoạt.

 

Hôm thứ Năm, sau khi kết thúc buổi họp nhóm với các nghiên cứu sinh của mình, Khương Lệnh Từ chuẩn bị về nhà thì bị mấy giảng viên trong khoa chặn lại.

 

“Thầy Khương, nghe nói thầy có bạn gái rồi à?”

 

Khương Lệnh Từ bình thản gật đầu.

 

“Thật sao? Tốt quá rồi! Cuối tuần này có buổi tụ tập, cuối cùng thầy cũng có thể dắt người nhà theo rồi!”

 

“Mỗi lần khoa mình tụ tập, chỉ có mình thầy còn độc thân, lại còn đẹp trai nổi bật, đến mức vợ của bọn tôi cứ quây quanh thầy không rời. Không chỉ vậy, sau khi về nhà, họ còn bắt bọn tôi giảm cân, thậm chí là đi phẫu thuật thẩm mỹ để bằng được tiêu chuẩn của thầy. Nhà nào cũng bị làm ầm lên mấy ngày trời.”

 

Ban đầu, Khương Lệnh Từ định từ chối lời mời, nhưng nghe đến đoạn sau, đôi môi mỏng hơi mím lại.

 

Mấy chị dâu vây quanh anh thực chất là để giới thiệu bạn gái cho anh. Trong điện thoại của họ có ít nhất mười tấm ảnh và thông tin cá nhân của các cô gái trẻ.

 

“Thế nào? Có định dẫn bạn gái theo không? Chúng tôi cũng tò mò muốn biết cô gái nào có thể khiến một người xưa nay chẳng động lòng như thầy phải khuất phục.” Người đồng nghiệp kia rõ ràng là thường xuyên lướt diễn đàn.

 

Khương Lệnh Từ vẫn điềm nhiên đáp: “Tôi phải hỏi ý kiến cô ấy trước.”

 

Đồng nghiệp trêu chọc: “Ôi chao, chưa cưới mà đã sợ vợ rồi, địa vị trong gia đình ra sao đây?”

 

Khương Lệnh Từ nhẹ nhàng đáp lại: “Không bằng thầy Vạn, muốn về nhà muộn còn phải viết đơn xin phép trước.”

 

Thầy Vạn: “…” Thằng nhóc này! Đâm đúng chỗ đau của ai thế hả!

 

Anh ta vội vàng giải thích: “Đó là tôi tôn trọng bạn đời của mình!”

 

Khương Lệnh Từ tỏ vẻ đồng tình: “Tôi cũng học theo thầy Vạn, tôn trọng bạn đời.”

 

Nói xong, anh tao nhã rời đi, phong thái vẫn điềm đạm như mọi khi.

 

“Vậy rốt cuộc cậu ấy có dẫn bạn gái đi không?”

 

“Ai mà biết được, có khi chẳng có bạn gái thật đâu. Chẳng qua bị giục cưới hoặc bị ép mai mối đến phát chán nên bịa ra một cái cớ thôi.”

 

“Thế còn dấu vết rõ ràng trên cổ cậu ấy, tự cậu ấy cắn chắc?”

 

“...” Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

 

Một giảng viên lớn tuổi hơn đề xuất một giả thuyết khác: “Có thể là vết giác hơi? Hoặc là dị ứng?”

 

Vị giảng viên hay lướt diễn đàn âm thầm nghĩ: Giác hơi không để lại dấu răng! Dị ứng lại càng không!

 

Từ sau khi chiếc Lamborghini màu vàng nhạt của Lê Đường bị sinh viên nhận ra, cô không lái nó nữa, tránh bị vây xem khi xuất hiện quanh Minh Hoa.

 

Khương Lệnh Từ định đổi xe cho cô. Chỉ là quanh năm anh chìm đắm trong nghiên cứu giáp cốt văn, không có sở thích đặc biệt với xe cộ, cũng không như mấy công tử hào môn khác, suốt ngày đua xe hay đổi siêu xe.

 

May thay, anh có một người bạn chí cốt, vô cùng đam mê sưu tầm siêu xe, du thuyền và máy bay tư nhân khắp thế giới.

 

 Nhóm nhỏ - [Tiến độ thoát ế: 4/5]

 

Trong nhóm này, toàn là bạn bè thân thiết từ nhỏ của Khương Lệnh Từ. Bao gồm đại công tử giới thương nghiệp Dung Hoài Yến, luật sư Nam Uẩn với tỷ lệ thắng kiện gần như tuyệt đối, ông trùm truyền thông có tầm nhìn đầu tư xuất sắc Nguyễn Kỳ Chước, và người cầm quyền của tập đoàn Hạ thị đứng đầu thương giới Thâm Thành - Hạ Linh Tễ.

 

Người anh muốn tìm chính là Hạ Linh Tễ.

 

Mọi người đều bận rộn với công việc và cuộc sống, rất ít khi tán gẫu trong nhóm, nhưng mối quan hệ vẫn như thuở nhỏ, chưa bao giờ cảm thấy xa cách. Mỗi khi có chủ đề đặc biệt, cả nhóm có thể trò chuyện hơn 99+ tin nhắn chỉ trong một giờ.

 

Khương Lệnh Từ đi thẳng vào vấn đề, tag trực tiếp Hạ Linh Tễ.

 

Khương Lệnh Từ: [Cậu có chiếc siêu xe bản giới hạn nào chưa từng lái không?]

 

Hạ Linh Tễ: [Phần lớn đều chưa lái, tôi mua để sưu tầm.]

 

Những mẫu siêu xe phiên bản giới hạn toàn cầu hầu như đều thuộc dạng có tiền chưa chắc mua được, đặc biệt là những chiếc mang giá trị nghệ thuật, việc tìm kiếm trong thời gian ngắn lại càng khó khăn.

 

Lê Đường rất kén chọn, những chiếc xe thông thường chắc chắn không lọt vào mắt cô. Khương Lệnh Từ đã quyết định tặng quà, tất nhiên phải tặng thứ tốt nhất.

 

Mà ở trong nước, những mẫu siêu xe đỉnh nhất gần như đều nằm trong tay Hạ Linh Tễ, do anh ấy chọn trước. Dù mấy năm gần đây anh ấy thích sưu tập máy bay tư nhân hơn nhưng vẫn không bỏ qua siêu xe.

 

Trước đó không lâu, Hạ Linh Tễ cưới một người vợ cực kỳ thích mua kim cương. Sở thích của cả hai đều xa xỉ đến mức chi tiêu trong gia đình bắt đầu thâm hụt.

 

Vì vậy, Hạ Linh Tễ quyết định hy sinh đam mê của mình để ủng hộ đam mê của vợ. Nếu không phải vì vậy, chắc chắn anh ấy sẽ không nỡ rao bán bộ sưu tập quý giá của mình.

 

Hiếm khi Hạ Linh Tễ chịu "hy sinh vì gia đình", Khương Lệnh Từ không chút khách sáo, chọn đủ loại xe cho Lê Đường.

 

Đến mức Hạ Linh Tễ cũng thấy khó tin: [Cậu chọn nhiều thế làm gì?]

 

Khương Lệnh Từ: [Bạn gái tôi... thích xem màu sắc may mắn mỗi ngày.]

 

Hạ Linh Tễ: [Cậu định gom đủ hết các màu may mắn cho cô ấy à?]

 

Khương Lệnh Từ: [Có thể không đủ, bên cậu màu sắc chưa đầy đủ.]

 

Hạ Linh Tễ: [...]

 

Là lỗi của anh ấy vì những năm qua sưu tập chưa đủ chăm chỉ sao?

 

Trong nhóm, Nguyễn Kỳ Chước là người trẻ nhất và cũng hoạt bát nhất, lập tức bùng nổ cảm xúc: [Aaaaaa! Ai đổi tên nhóm vậy? Anh Khương, anh cũng lén lút thoát ế sau lưng em sao?]

 

[Giờ em là mầm non thanh thuần duy nhất trong nhóm, mong các anh thương xót.]

 

Hạ Linh Tễ: [Đừng kéo anh vào, anh có vợ rồi.]

 

Dung Hoài Yến: [@Nguyễn Kỳ Chước Anh đổi đấy. Anh cũng có vợ rồi.]

 

Nam Uẩn: [Không liên quan đến anh, anh cũng có vợ.]

 

Khương Lệnh Từ: [Anh có bạn gái.]

 

Mọi người đều biết rằng tổ huấn của nhà họ Khương là một đời một người, vậy nên bạn gái đồng nghĩa với vợ tương lai, tức là vợ.

 

Mầm non thanh thuần duy nhất còn sót lại trong nhóm: [Em chỉ muốn nhờ các anh đầu tư cho dự án mới của em thôi mà, đàn ông đã lập gia đình đúng là quá lạnh lùng! Khóc tràn khắp nhóm.jpg]

 

***

 

Cận Việt Tứ Hào, phòng ngủ chính.

 

Trước khi đi ngủ, Khương Lệnh Từ nhắc đến chuyện cuối tuần có buổi liên hoan với đồng nghiệp và cần dẫn người nhà theo.

 

Dạo gần đây, cảm hứng sáng tác của Lê Đường tràn đầy, cô liên tục vẽ được vài bức tranh cực kỳ ưng ý. Khi cảm xúc phấn khởi vì sự nghiệp sắp chạm đến đỉnh cao dần lắng xuống, trí tuệ của cô cũng trở lại bình thường.

 

Cô cảm thấy... có gì đó không đúng lắm.

 

Cô chậm rãi chui vào chăn, chỉ để lộ đôi mắt trong trẻo xinh đẹp: “Có thể không đi được không?”

 

Gặp phụ huynh thì thôi đi, sao còn phải gặp đồng nghiệp nữa chứ?

 

Hiện tại, tiến độ sáng tác của cô rất tốt, một tháng rưỡi nữa chắc chắn có thể kết thúc hợp tác với Khương Lệnh Từ. Nếu bây giờ đi gặp đồng nghiệp của anh, sau này đến Đại học Minh Hoa tìm giáo sư sẽ không tiện chút nào.

 

“Em bận việc à?” Khương Lệnh Từ mặc áo ngủ lụa, thắt lưng buộc ngay ngắn, đứng bên giường, cúi mắt nhìn Lê Đường, giọng điệu như hỏi vu vơ.

 

Bắt gặp đôi mắt dường như có thể nhìn thấu mọi thứ của anh, Lê Đường theo bản năng nhắm mắt lại, lí nhí: “Dạo này có thể tôi không rảnh lắm, phải vẽ tranh nữa.”

 

“Anh có thể tắt đèn không? Chói mắt quá.”

 

Khương Lệnh Từ im lặng vài giây, rồi giơ tay tắt đi chiếc đèn tường ánh sáng vàng ấm.

 

“Được.”

 

Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.

 

Lê Đường thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay giây tiếp theo, tấm nệm bên cạnh hơi lún xuống, Khương Lệnh Từ đã lên giường.

 

Hương mai lạnh lẽo quen thuộc xen lẫn chút gỗ trầm hương nhàn nhạt, chậm rãi nhưng bá đạo xâm chiếm hơi thở của Lê Đường.

 

Bề ngoài trông anh có vẻ nho nhã quân tử, nhưng thực tế lại cao gần 1m90. Khi ngủ chung một giường, cảm giác tồn tại và áp lực đều rất mạnh.

 

Anh vừa nói “Được” là có nghĩa có thể không đi liên hoan, hay chỉ là đồng ý tắt đèn?

 

Lê Đường xoắn xuýt chưa đầy một phút, không tìm ra đáp án thì không ngủ được. Thay vì nghĩ ngợi lung tung, chi bằng quấy rối người bên cạnh.

 

Cô giơ một ngón tay ra khỏi chăn, chọc lên cánh tay người đàn ông bên cạnh. Cơ thể Khương Lệnh Từ rất ấm, đầu ngón tay Lê Đường chạm vào lập tức thấy hơi tê tê.

 

Giọng anh vang lên trong đêm tối, mang theo chút trầm khàn dễ nghe: “Không ngủ được à?”

 

Nghe thấy giọng điệu vẫn bình thản như mọi khi, Lê Đường càng to gan hơn, cả người trực tiếp dịch sát lại: “Anh không giận à?”

 

Cơ thể thiếu nữ mềm mại, mang theo hương thơm dìu dịu. Ngón tay Khương Lệnh Từ đặt trên bụng khẽ cứng lại, anh mở mắt nhìn lên trần nhà, đôi môi mỏng thốt ra hai chữ đơn giản: “Không giận.”

 

Lê Đường được đà lấn tới, nhẹ nhàng kéo lỏng cổ áo ngủ của anh. Đôi mắt cô đã quen với bóng tối, có thể thấy lờ mờ những đường nét cơ bắp ẩn hiện của người đàn ông.

 

Dạo gần đây đúng là ngày tháng thần tiên, buổi tối muốn sờ là sờ, tất nhiên cô không muốn chọc Khương Lệnh Từ tức giận rồi.

 

Lê Đường càng sờ càng nghiện.

 

Cơ bắp của Khương Lệnh Từ theo phản xạ siết chặt, đường nét càng trở nên rõ ràng.

 

Lê Đường không chút kiêng dè sờ thêm một cái, rồi lại đưa tay vào trong sờ lần nữa. Thậm chí, cô còn đẩy tay anh vốn đang đặt trên bụng ra vì cảm thấy vướng víu, sau đó áp cả bàn tay nóng hổi của mình lên.

 

Khương Lệnh Từ giữ chặt bàn tay nhỏ đang càng lúc càng quá đáng của cô, bình tĩnh nói: “Anh sẽ không tức giận vì chuyện này. Từ chối người khác là quyền tự do của em.”

 

Giây tiếp theo, anh thản nhiên từ chối ám hiệu rõ ràng của cô: “Hôm nay là thứ Năm.”

 

Ý rất rõ ràng, ngày lẻ, không làm.

 

Thầy Khương lấy thân làm gương, dạy cho bạn học Lê một bài học, từ chối là quyền tự do cá nhân.

 

Vậy nên, bạn học Lê bị từ chối cũng không thể giận. Cô ra sức tranh luận: “Tôi không có ý đồ xấu, tôi chỉ muốn giúp anh…” Nghĩ không ra lý do nào hợp lý, cô bèn bật chế độ nói linh tinh: “…giữ ấm tử c ung.”

 

Sáng hôm sau, thầy Khương tặng cô một bức tranh tự tay anh vẽ, cấu trúc nội tạng nam giới, dán ngay trên cửa phòng vẽ của cô.

 

Bạn học Lê: “…”

 

Con người rồi cũng phải trả giá cho những lời lẽ ngớ ngẩn của mình. Đây chẳng phải là đang bị coi như mù chữ sao?

Bình Luận (0)
Comment