Hoang Đường - Thần Niên

Chương 40

Chiều tối thứ Bảy.

 

“Thầy Khương sao thế? Nói là sẽ dẫn người nhà theo, sao lại đến một mình nữa rồi?”

 

Khương Lệnh Từ cởi áo khoác, để lộ chiếc áo len trắng bên trong, khiến anh trông bớt đi vài phần lạnh lùng, lại thêm vài phần ôn hòa tao nhã. Cộng thêm gương mặt vốn đã tuấn mỹ xuất chúng, giữa một nhóm giảng viên, anh vô cùng nổi bật.

 

Càng gây chú ý hơn là vị trí bên cạnh Khương Lệnh Từ đáng lẽ thuộc về bạn đời, vậy mà vẫn trống không. Rõ ràng, trong buổi liên hoan lần này, anh lại không đưa người nhà đi cùng.

 

Khương Lệnh Từ thản nhiên nói: “Cô ấy có việc bận, không đến được.”

 

Lúc này, Lê Đường đang vẽ tranh. Trước khi rời nhà, Khương Lệnh Từ đi ngang qua phòng vẽ, thấy cô gái đang ngồi ngay ngắn trước giá vẽ, hàng mi dài rũ xuống, phủ bóng lên khuôn mặt tinh xảo.

 

Lúc vẽ tranh, Lê Đường luôn cực kỳ nhập tâm, thậm chí không nhận ra ánh sáng trong phòng đã dần tối đi. Góc nghiêng nhẹ của giá vẽ vừa vặn che đi một nửa ánh hoàng hôn.

 

Khương Lệnh Từ không quấy rầy cô, chỉ lặng lẽ vươn tay bật đèn lên, rồi mới ra ngoài.

 

Nhưng anh không hề hay biết… không lâu sau khi Khương Lệnh Từ rời đi, cây cọ trên tay Lê Đường đột nhiên dừng lại giữa không trung.

 

Cô sững sờ đến mức làm văng mấy giọt màu lên váy mà còn không nhận ra.

 

Trong đầu chỉ còn một suy nghĩ… Linh cảm của tôi đâu rồi?

 

Suốt nửa tháng nay, nguồn linh cảm tuôn trào như suối, vậy mà giờ lại bốc hơi không dấu vết?

 

Lê Đường theo phản xạ lắc lắc đầu, như thể muốn lay tỉnh bộ não trống rỗng của mình. Không thể tin nổi.

 

Hả? Sao có thể như vậy?

 

Cô cứng đờ đặt cọ vẽ xuống, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật: Linh cảm của mình đã hoàn toàn biến mất.

 

Trước đây, sau khi hoàn thành bức tranh Kỳ Tích, cô cũng từng trải qua cú sốc tinh thần từ thiên đường rơi xuống địa ngục như thế này.

 

Việc không có linh cảm ngay từ đầu còn dễ chịu hơn nhiều so với việc từng có linh cảm dồi dào nhưng bỗng nhiên cạn kiệt.

 

Cái trước khiến con người tầm thường, còn cái sau có thể khiến người ta phát điên.

 

Nhìn bầu trời ngoài cửa sổ dần tối lại, Lê Đường đột ngột đứng bật dậy. Chắc chắn là do tối qua Khương Lệnh Từ rời đi giữa chừng!

 

Nếu không thì sao cô lại mất linh cảm khi mới vẽ được một nửa chứ? Không phải tại anh thì tại ai? Ai đời đang “làm” mà bỏ ngang chứ?

 

Muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông! Không chút do dự, Lê Đường lập tức đi tìm Khương Lệnh Từ.

 

Không có trong thư phòng.

 

Không có trong phòng ngủ chính.

 

Cũng không có trong phòng tập thể dục.

 

Bộ máy bổ sung linh cảm của cô đâu mất rồi?

 

Hôm nay chẳng phải cuối tuần sao?

 

Anh chỉ có một tiết dạy mỗi tuần, tuần trước cũng đã dạy bù những buổi còn thiếu rồi, theo lý mà nói thì đáng lẽ phải ở nhà chứ!

 

Chim sẻ nhỏ: [Anh đang ở đâu? Không ăn tối cùng tôi à?]

 

Hoa lan hồng: [Hôm nay là buổi liên hoan của trường, em tự ăn đi.]

 

Liên hoan?

 

Lê Đường sững người, đột nhiên nhớ ra… Hình như lần trước Khương Lệnh Từ có nhắc đến, còn hỏi cô có muốn đi cùng không… và cô đã thẳng thừng từ chối!

 

Hối hận!

 

Hối hận vô cùng!

 

Bây giờ thì sao? Chờ anh về à?

 

Nhưng mới có sáu giờ rưỡi thôi!

 

Chắc Khương Lệnh Từ vừa mới đến nhà hàng, chờ anh về ít nhất cũng phải mấy tiếng nữa. Chờ một phút cũng là tra tấn với cô.

 

Chim sẻ nhỏ: [Anh ăn ở đâu? Có món gì ngon không?]

 

Hoa lan hồng: [Ngư Sậu Phủ, cá quế sốt chua ngọt ở đây chắc hợp khẩu vị của em.】

 

Anh nghĩ chắc Lê Đường vẽ tranh quá lâu nên đói rồi.

 

Chim sẻ nhỏ: [Món này là món tôi thích nhất đấy!]

 

Cô vốn thích những món có vị chua ngọt, tất nhiên sẽ thích món cá này.

 

Hoa Lan Hồng: [Nếu em muốn ăn, lát nữa anh gói một phần mang về cho em.]

 

Không cần đâu, cô tự đi ăn!

 

Lê Đường đứng dậy xuống tầng, quản gia kính cẩn hỏi: “Cô có cần tôi chuẩn bị bữa tối không?”

 

Lê Đường trực tiếp đi về phía cửa, cổ tay thon nhỏ khẽ vẫy: “Không cần, tôi ra ngoài ăn.”

 

Trong gara toàn là xe của Khương Lệnh Từ, đều là những chiếc xe sang trọng, thấp thoáng vẻ xa hoa. Nhưng Lê Đường chê phối màu của chúng quá u ám, toàn là một bảng màu phong phú của màu đen.

 

Ánh mắt cô quét một vòng, cuối cùng dừng lại trên chiếc Lamborghini màu vàng nhạt xinh đẹp của mình.

 

Hừm… Đại Lê căn bản không mua xe thể thao cho cô, sợ cô chơi đua xe. Chiếc xe này là do cô lén lút tiết kiệm tiền tiêu vặt trong hai năm dưới mí mắt của Đại Lê mới có thể tậu được, lại còn là phiên bản giới hạn!

 

Trong thời gian ngắn, không thể lái được rồi...

 

Không có thời gian "tưởng nhớ" chiếc xe yêu quý của mình, ánh mắt kén chọn của Lê Đường quét qua những chiếc xe của Khương Lệnh Từ. Không chọn được chiếc nào.

 

May thay, quản gia chu đáo đã sắp xếp tài xế đưa cô đi. Chỉ là khi ấy, đầu óc cô chỉ nghĩ đến việc bổ sung linh cảm, nên không nghe thấy câu đó.

 

Xe lăn bánh. Vậy thì không sao nữa rồi.

 

Ngồi trong khoang xe, Lê Đường chống cằm, trầm tư nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ.

Vài ngày trước, cô còn từ chối dứt khoát, tối nay lại mặt dày chạy đến, rõ ràng có mục đích quá rõ ràng. Dù thực ra, cô đúng là có mục đích rõ ràng thật.

 

Tiện thể, đường đến nhà hàng sẽ đi ngang qua biệt thự của Lê Uyên, Lê Đường ghé qua lấy thêm một chai rượu ngon. Ừm, có quà thì trông đỡ kém sang hơn.

 

***

 

Bên trong phòng bao của nhà hàng Ngư Sậu Phủ vô cùng náo nhiệt.

 

"Tiếc quá, không được gặp bạn gái của cậu."

 

Thầy Vạn nhìn gương mặt lạnh nhạt mà tuấn tú của Khương Lệnh Từ, trêu chọc: "Bận gì mà đến cả bữa cơm cũng không có thời gian ăn?"

 

"Cậu thực sự có bạn gái hay chỉ lừa chúng tôi?"

 

Trong trường học, ai cũng là giáo sư được sinh viên kính trọng, nhưng khi tụ tập riêng, bầu không khí lại chẳng khác gì những ngành nghề khác.

 

Mọi người đều rất tò mò về đời tư của vị giáo sư lạnh lùng, kiệm lời nhưng lại được sinh viên toàn trường yêu thích này.

 

Một chị dâu chăm chú quan sát Khương Lệnh Từ, không nhịn được mà cảm thán: "Tiểu Khương à, có cậu ở đây, cả căn phòng như sáng lên hẳn."

 

"Không có bạn gái thì càng tốt, lần này chị lại chọn giúp cậu vài cô gái đây, xem có ai hợp mắt không nào?"

 

"Tôi cũng có một cô em họ, giáo sư Khương..."

 

"Tiểu Khương à..."

 

Bởi vì bản thân Khương Lệnh Từ mang theo cảm giác xa cách khá rõ ràng, nên các chị dâu vẫn giữ chừng mực, không vây quanh anh. Tuy nhiên, một loạt màn hình điện thoại đang sáng trưng, toàn bộ đều đặt ngay trước mặt anh.

 

Chỉ cần anh cúi đầu là có thể nhìn thấy vô số bức ảnh hẹn hò xem mắt. Khung cảnh vô cùng ấn tượng.

 

"Mời quý khách vào."

 

Nhân viên phục vụ đẩy cửa phòng bao chưa đóng chặt ra.

 

Lúc này đã là đầu xuân, trời vẫn còn se lạnh. Lê Đường khoác một chiếc áo lông cừu màu trắng dài đến mắt cá chân để giữ ấm, cô còn quàng thêm một chiếc khăn màu xanh lam, trông vô cùng tinh tế và xinh đẹp.

 

Giây phút cô bất ngờ xuất hiện trước mặt mọi người, cả căn phòng rộng lớn bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng.

 

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa. Ngay khi bước vào, ánh mắt Lê Đường lập tức rơi trên người Khương Lệnh Từ.

 

Khương Lệnh Từ cũng không ngờ cô sẽ đột nhiên xuất hiện, nhưng anh là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, kéo chiếc ghế bên cạnh mình ra: "Ngồi đây."

 

Lê Đường đưa chai rượu vang trong tay cho nhân viên phục vụ, nhờ cô ấy mang đi decanting*.

*Decanting rượu – Trong ngữ cảnh về rượu vang, đây là quá trình để rượu tiếp xúc với không khí nhằm giúp rượu "thở", làm dậy hương vị trước khi uống. 

 

Sau đó, cô khẽ cong đôi môi đỏ mọng, nở một nụ cười rạng rỡ với mọi người: "Xin lỗi đã làm phiền, tôi đến trễ rồi."

 

Nội tâm: Tuyệt đối không thể làm mất mặt Khương Lệnh Từ trước đồng nghiệp của anh!!!

Nếu không, lát nữa sẽ khó mở lời nhờ anh bổ sung lại linh cảm cho mình.

 

Đã ra mắt phụ huynh rồi, gặp đồng nghiệp càng đơn giản hơn. Huống hồ, đóng vai bạn gái là sở trường của cô, quá quen thuộc rồi.

 

Cố lên nào!!!

 

Lê Đường cởi áo khoác, tao nhã đưa cho Khương Lệnh Từ, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống. Dáng vẻ cao quý, kiêu kỳ, như thể đã quen với việc được người khác chăm sóc.

 

Các đồng nghiệp bị sắc đẹp của Lê Đường cùng khí chất tự nhiên điều khiển Khương Lệnh Từ của cô làm chấn động trong giây lát.

 

"Không giới thiệu một chút sao?"

 

Phải biết rằng, bọn họ đã làm việc cùng Khương Lệnh Từ hai, ba năm nay, chưa từng thấy anh thân thiết với bất kỳ người phụ nữ nào như vậy. Chứ đừng nói đến chuyện chăm sóc người khác.

 

Thì ra thật sự có bạn gái.

 

Khương Lệnh Từ đặt tay lên lưng ghế của Lê Đường, thản nhiên nói: "Bạn gái tôi, Lê Đường."

 

Thiếu nữ xinh đẹp rực rỡ ngồi cạnh người đàn ông tuấn tú thanh tao, quả thực như một cặp thần tiên quyến lữ.

 

Chỉ cần nhìn gương mặt hai người, chẳng cần giới thiệu cũng biết cô là bạn gái của Khương Lệnh Từ.

 

Dù sao thì…

 

"Hai đứa trông có tướng phu thê ghê đó." Một chị dâu cảm thán.

 

Cô và Khương Lệnh Từ? Tướng phu thê cái gì? Nhiều nhất cũng chỉ là tướng… bạn giường lâu năm thôi!!!

 

Lê Đường nghe câu này, đồng tử đột nhiên co rút, trong đầu toàn là phản bác!

 

Cô vô thức nhìn về phía Khương Lệnh Từ, phát hiện ánh mắt anh vẫn bình thản như nước, dường như không cảm thấy câu nói này có gì không đúng.

 

Lê Đường thầm bội phục: Vẫn là thầy Khương cao tay hơn, diễn quá đỉnh! Còn mình thì vẫn quá non nớt.

 

Cô không muốn tiếp tục chủ đề "vợ chồng".

 

Nhìn thấy trên bàn còn vài chiếc điện thoại vẫn sáng màn hình, Lê Đường lập tức chuyển đề tài, giả vờ ngây thơ hỏi: "Đây là…?"

 

Mấy chị dâu vội vàng đứng lên thu điện thoại về: "Aiya, Tiểu Lê đừng hiểu lầm nha. Em chưa đến nên tụi chị còn tưởng thầy Khương nói đùa về chuyện có bạn gái."

 

"Đúng đó, quen rồi, lần nào tụi chị cũng thấy cậu ấy đi ăn một mình, nên muốn mai mối cho cậu ấy. Nhưng em yên tâm, thầy Khương chưa từng xem mắt lần nào đâu."

 

Khó khăn lắm thầy Khương mới có một cô bạn gái xinh đẹp thế này, tuy các chị có hơi tiếc nuối vì không làm được bà mối, nhưng thấy đôi trẻ tình cảm tốt đẹp, tất nhiên là phải nói toàn lời hay rồi.

 

Khương Lệnh Từ dùng đũa công cộng gắp một miếng cá đặt vào bát của Lê Đường, giọng điệu thản nhiên: "Các chị dâu rất nhiệt tình."

 

Lê Đường nhớ lại cảnh tượng khi cô vừa bước vào phòng, không khỏi rùng mình thay cho thầy Khương. Nghĩ đến lần trước bị sư tỷ ép xem video của nam Bồ Tát, cô cũng đau khổ chẳng kém.

 

Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao Khương Lệnh Từ lại đề nghị dẫn cô đi gặp đồng nghiệp, vậy mà cô lại từ chối chỉ vì một linh cảm chẳng lành.

 

Nếu hôm nay cô không bị mất cảm hứng vẽ, chẳng phải Khương Lệnh Từ sẽ phải một mình chịu đựng mấy tiếng đồng hồ sao?

 

Anh đã mang đến cho cô bao nhiêu cảm hứng sáng tác, vậy mà ngay cả việc đóng giả bạn gái để giúp anh tránh rắc rối cô cũng không chịu làm. Như thế chẳng phải là một cộng sự quá tệ sao?

 

Khác nào lấy oán báo ơn!

 

Hôm nay cảm hứng đột ngột biến mất, có khi nào là báo ứng không?

 

Không được, không được!

 

Lê Đường càng nghĩ càng cảm thấy áy náy, nên lập tức hóa thân thành một cô bạn gái chu đáo, chủ động gắp thức ăn cho Khương Lệnh Từ…

 

Vừa ra tay đã thất bại ngay lập tức.

 

"Không phải thầy Khương không thích ăn đồ ngọt sao?" Một đồng nghiệp bên cạnh nhìn thấy cô gắp món bí đỏ bọc đường, lập tức buột miệng hỏi.

 

Lê Đường cứng đờ tay.

 

Khương Lệnh Từ thản nhiên nắm lấy cổ tay cô, đưa miếng thức ăn đến bên môi mình, chậm rãi nhai nuốt rồi bình thản nói: "Dạo này khẩu vị thay đổi rồi."

 

Đồng nghiệp: "Ra là vậy."

 

Những người có kinh nghiệm yêu đương trong phòng đều nở nụ cười đầy ẩn ý. Yêu đương chính là như thế này đây. Ngay cả một người lạnh lùng, cao ngạo như thầy Khương khi yêu cũng trở nên dịu dàng hơn, đến khẩu vị còn thay đổi.

 

Chạm mắt với Khương Lệnh Từ, Lê Đường lập tức đọc được ánh nhìn dò xét trong mắt anh.

 

Cô chột dạ rút tay về. Đúng vậy! Cô chưa bao giờ đọc bảng điều tra sở thích mà anh để lại.

 

Hôm đó trong đầu cô toàn là “sắc hồng” lãng mạn, nào có chỗ trống để chứa mấy thứ đó chứ!

 

***

 

Lời nhắn tác giả:

Không sao cả, sau này “sắc hồng” lãng mạn có thể để dành chỗ khác, còn não bộ thì phải chừa chỗ trống cho những điều quan trọng này.

Bình Luận (0)
Comment