Hoang Đường - Thần Niên

Chương 65

Cô vuốt màn hình lên, ngay trên đó là bức ảnh hở hang táo bạo của mình. Nếu bị ai nhìn thấy thì…

 

Trước mắt cô tối sầm lại, cô vội vàng spam mấy icon khóc lóc để đẩy bức ảnh kia lên cao, cố gắng che giấu nó đi.

 

Lê Đường lập tức ngoan ngoãn lại.

 

Chim sẻ nhỏ: [Hay là đợi anh xong việc đã nhé?]

 

Hoa lan hồng: [Như vậy chẳng phải càng thú vị hơn sao?]

 

Năm phút sau.

 

Chiếc cổ mảnh mai của cô hơi ngửa lên, cả người mềm nhũn tựa vào ghế, làn da phủ một lớp mồ hôi mỏng óng ánh.

 

Cuối cùng, cô cũng hiểu Khương Lệnh Từ nói về công dụng khác của chiếc quạt bạch ngọc là gì.

 

Nó không chỉ có thể mở rộng bằng kích thước của hoa lan hồng, mà còn có thể thay đổi nhiệt độ.

 

Nhiệt độ ấy… giống hệt như hoa lan hồng!!!

 

Những hoa văn lan và chim công trắng trên thân quạt không chỉ đơn thuần là trang trí, khi nhiệt độ tăng cao, chúng như đang chuyển động.

 

Đầu ngón tay mảnh mai của Lê Đường siết chặt mép ghế sofa, không ngờ rằng… nó còn có thể sử dụng theo cách này…

 

Cô cắn đôi môi đỏ mọng, gương mặt tinh xảo đẹp đến mê hoặc. Nhưng đúng lúc sắp đạt đến cao trào, âm thanh di chuyển đột ngột dừng lại.

 

Dừng rồi???

 

Giống như đang lơ lửng trên mây mà bất ngờ rơi xuống, cảm giác mất trọng lực khiến người ta hoang mang, vô lực…

 

Càng k1ch thích hơn là, nhiệt độ vốn đang nóng bỏng lại đột ngột hạ xuống mức thấp nhất, như thể sắp đóng băng. Nóng lạnh xen kẽ.

 

Anh… đang trêu cô sao?

 

Lê Đường đưa tay ra, vô thức nhìn lại, cả chiếc ghế sofa đã trở nên hoàn toàn hỗn độn. Ngay khi đầu ngón tay cô vừa chạm vào cán quạt, nó bỗng run lên dữ dội như phát điên.

 

“Ưm a…”

 

Trong phòng vẽ không một bóng người, Lê Đường không kìm được mà bật ra một tiếng kêu khe khẽ.

 

Chuông video vang lên, là Khương Lệnh Từ.

 

Lê Đường dùng đầu ngón tay mềm mại nhấn nhận cuộc gọi, tay vẫn còn run, ống kính hơi rung nhẹ. Thế nhưng, gương mặt yêu kiều, rực rỡ vì tình ý của cô lại hoàn toàn lọt vào đáy mắt Khương Lệnh Từ.

 

Cô thấy bên anh tối đen. Giọng cô mềm mại, hơi ướt át, đôi môi đỏ mọng bị cắn đến hằn mấy vết nhỏ, giọng khàn khàn hỏi: “Anh… đang ở đâu vậy?”

 

Khương Lệnh Từ kẹp một điếu thuốc cháy dở giữa ngón tay thon dài, sắc mặt thâm trầm khó đoán: [Cầu thang.]

 

Anh sợ mình ở lại trong phòng họp sẽ không kìm được phản ứng.

 

Nếu Lê Đường không gửi bức ảnh kia, có lẽ anh vẫn còn đủ tỉnh táo để điều khiển từ xa, nhẹ nhàng đưa cô lên cao trào.

 

Qua làn khói thuốc mờ mịt, anh thản nhiên hỏi: [Mấy ngày em ở nhà vẽ tranh, anh có mua một hòn đảo tư nhân, trên đó nuôi rất nhiều công trắng. Tổ chức đám cưới ở đó, thế nào?]

 

“Trên đảo có hoa lan không?” Lê Đường vẫn kẹp chiếc quạt bạch ngọc đang tỏa ra nhiệt độ ấm áp khiến cô dễ chịu. Viền đăng ten* của đôi tất ren cũng đã ướt đẫm một mảng, nhưng cô chẳng rút nó ra, cũng chẳng buồn để ý. Cô chỉ mở to đôi mắt trong trẻo, thuần khiết, nhìn chằm chằm Khương Lệnh Từ.

(*) Đăng ten (từ tiếng Pháp: dentelle) hay ren là một loại vải đan thủng, thuộc hàng thủ công nhưng nay cũng làm bằng máy. Người thợ có thể tạo lỗ thủng bằng cách rút chỉ từ một miếng vải nguyên vẹn nhưng thông thường thì người làm đăng ten cố ý đan lỗ thưa.

 

[Có, rất nhiều loài quý hiếm.]

 

“Quý hiếm như hoa lan hồng không? Loại chỉ cần phá hoại một cây là có thể ngồi tù mọt gông ấy?”

 

[Lan… mọt gông?]

 

Hàng mi dài của Lê Đường khẽ rung động. Khi ngoan ngoãn, cô là một cô gái xinh đẹp đến mức khiến người ta muốn nâng niu. Giờ phút này, gương mặt cô sát lại gần ống kính, để lộ nụ cười tinh nghịch trong đáy mắt.

 

Khương Lệnh Từ ngậm điếu thuốc trên môi, nhưng không hề hút.

 

Thật ra anh rất ít khi hút thuốc, nhất là từ khi nhận chức tại Đại học Minh Hoa, anh gần như không động đến thuốc nữa. Mãi đến khi ở Ngư Sậu Phủ, bị Lê Đường dùng miệng trêu chọc, đó là lần đầu tiên anh có ý định từ bỏ kháng cự trước h@m muốn.

 

Khi Lê Đường sắp lim dim chìm vào giấc ngủ, cuối cùng Khương Lệnh Từ cũng lên tiếng: [Trên đảo còn có thể nhìn thấy cá voi, em có muốn tận mắt thấy một con cá voi thật không?]

 

Cơn buồn ngủ của Lê Đường lập tức bay sạch.

 

Cô mở to đôi mắt trong veo, sáng rực, kiên quyết đáp: “Không muốn!!!”

 

Chẳng lẽ cô không cần thể diện sao!!!

 

Hai chữ “cá voi” này, cô thật sự không thể nghe nổi!

 

Bên phía Khương Lệnh Từ, một giọng nói mơ hồ vang lên: [Thầy Tiểu Khương, cậu đang ở cầu thang à?]

 

Khương Lệnh Từ thản nhiên đáp: [Vâng.]

 

Một vị tiền bối ngạc nhiên: [Không ngờ cậu cũng hút thuốc.]

 

Khương Lệnh Từ: [Áp lực quá lớn.]

 

Tiền bối: [Đúng vậy, làm nghề này áp lực rất lớn.]

 

Trước khi cúp cuộc gọi video, Lê Đường khẽ lẩm bẩm: “Áp lực lớn cái gì, rõ ràng là d*c vọng lớn.”

 

Người đứng đắn nào đi họp mà còn mang theo điều khiển đồ chơi tình d*c chứ?

 

Lần trước lừa đạo diễn chương trình, lần này lại lừa tiền bối, mà bọn họ đều tin sái cổ!

 

Haizz…

 

Quả nhiên, nội tâm có đứng đắn hay không không quan trọng, quan trọng là bề ngoài có trông đứng đắn không.

 

Nếu đặt cô và Khương Lệnh Từ đứng cạnh nhau, chắc chắn ai cũng nghĩ Khương Lệnh Từ mới là người lãnh đạm.

 

Nhưng nào có ai biết…

 

Nhà họ Lê có một người đàn ông 32 tuổi, chưa từng yêu đương, suốt ngày chỉ lo làm việc, mới thực sự là người trong sáng thuần khiết nhất.

 

***

 

Lê Đường ngủ một mạch suốt một ngày một đêm để tích trữ năng lượng.

 

Sau khi hoàn toàn tỉnh táo, cô mới chợt nhớ ra: Ồ đúng rồi, tất cả những người quản thúc cô đều không có ở Lăng Thành, thế chẳng phải cô có thể làm bất cứ điều gì mình muốn sao?

 

Ngày hôm đó, cô giáo bảo cô mang bức tranh mới vẽ đến.

 

Không ngờ các sư huynh lâu ngày không gặp đều có mặt. Đã lâu không tụ tập, mọi người nhân tiện ăn trưa cùng cô giáo, sau đó, một đám nghệ sĩ suốt ngày ru rú trong phòng vẽ bắt đầu nảy ra ý định chơi gì đó k1ch thích để khơi dậy cảm hứng sáng tác.

 

Lê Đường hào hứng đề xuất: “Chơi trượt ván đi!”

 

“Gần đây có chỗ chơi trượt ván đường phố.”

 

“Wow, sư muội ngầu quá!”

 

“Để sư huynh vẽ cho em một bức ký họa nhé.”

 

“Quá đẹp luôn!”

 

“Lợi hại thật đấy, sư muội!”

 

Đã nói mọi người cùng nhau chơi trượt ván, vậy mà chỉ có Lê Đường đang chơi nghiêm túc, còn các sư huynh thì vây quanh cô, vẽ tranh lung tung khắp nơi.

 

Người qua đường nhìn thấy còn tưởng họ đang tổ chức một buổi trình diễn nghệ thuật đường phố nào đó.

 

Lê Đường ôm ván trượt, đứng trên bậc thang thứ mười lăm, nhìn năm vị sư huynh nói: "Ít nhất mấy anh cũng phải thử lên ván chứ?"

 

"Sư muội à, bọn anh già rồi, đi trên mặt đất còn đứng không vững, em còn bắt bọn anh trượt ván?"

 

Lê Đường: "…"

 

Không phải mấy anh không muốn chơi, mà là đi theo để vẽ cô đúng không? Thế thì chi bằng mang theo máy ảnh, làm nhiếp ảnh gia cho cô còn nhẹ nhàng hơn đấy.

 

Dù sao cô cũng không làm khó họ, vì cô tự chơi là đã thấy vui lắm rồi. Lâu lắm không được chơi trò vận động mạo hiểm thế này, hôm nay nhất định phải chơi cho đã.

 

Lê Đường nghiêm túc quay lại đứng trên bậc thang, quyết định thử thách bản thân với mười lăm bậc.

 

"Sư muội, cao quá đấy, em ổn không?"

 

"Hay là thôi đi, mình chơi gì đó nhẹ nhàng hơn nhé?"

 

"Bên kia có nhóm đang tập thái cực quyền kìa, hay là…"

 

Mấy sư huynh vây quanh cô, ra sức khuyên nhủ. Nhưng càng là mấy trò nguy hiểm, k1ch thích, Lê Đường lại càng muốn thử, hơn nữa…

 

Từ góc nhìn của cô, có vẻ cũng không cao lắm, chắc chắn không có vấn đề gì.

 

Con người vốn dĩ phải thử thách những điều mình chưa từng làm. Nếu đã sợ nguy hiểm, vậy còn chơi ván trượt làm gì? Sao không đi chơi xe trượt trẻ em cho rồi?

 

Ba mươi giây sau.

 

Lê Đường thành công nhảy xuống từ bậc thang thứ mười lăm, động tác cực kỳ ngầu.

 

Nhưng còn chưa kịp đắc ý… khi tiếp đất, cô trượt chân, ngã nhào.

 

***

 

"Bị gãy xương cổ tay nhẹ, tổn thương mô mềm, trầy xước nhiều chỗ, khoảng thời gian này nhớ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng."

 

Bác sĩ đứng bên giường bệnh của Lê Đường, ánh mắt lần lượt lướt qua năm chàng trai cao thấp mập ốm khác nhau, rõ ràng không có quan hệ huyết thống, rồi lại nhìn thiếu nữ xinh đẹp đang bị thương, nhất thời im lặng.

 

Mặc dù bệnh viện thường xuyên chứng kiến đủ loại tổ hợp kỳ lạ, nhưng tổ hợp này đúng là hiếm thấy.

 

Lúc này, Lê Đường đang nghe điện thoại.

 

Giọng của Lê Uyên vang vọng khắp phòng bệnh: [Em mang cái tay, cái chân nhỏ xíu đó đi chơi trượt ván nguy hiểm như vậy? Còn dám nhảy xuống bậc thang? Sao không nhảy từ trên lầu xuống luôn đi? Vừa yếu vừa thích thể hiện.]

 

Lê Uyên trong điện thoại tức giận đến mức sắp nổ tung.

 

"Em suýt nữa phá kỷ lục thế giới rồi, sao lại yếu chứ?" Lê Đường không phục.

 

Kỷ lục thế giới là 25 bậc thang, cô đã thử thách 15 bậc, làm tròn lên là suýt phá kỷ lục rồi, rất rất giỏi!

 

Tương lai cô nhất định sẽ trở thành bậc thầy trượt ván ở Lyon với thử thách 25 bậc thang huyền thoại!

 

Bác sĩ liếc nhìn Lê Đường đang gọi điện, rồi quay sang năm người đàn ông trẻ tuổi vây quanh giường bệnh, hỏi: "Xin hỏi, ai là người thân của bệnh nhân?"

 

"Tôi."

 

Một giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên, khiến căn phòng bệnh đang náo loạn lập tức yên tĩnh hẳn. Mọi ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cửa.

 

Người đàn ông mặc bộ vest cao cấp được cắt may tinh tế, trông như vừa kết thúc một cuộc họp quan trọng. Ngũ quan đẹp đẽ như tranh vẽ, mái tóc đen ngắn được chải ngược ra sau, nhưng có lẽ vì vội vã đến đây nên có vài sợi rơi xuống trán một cách tùy ý, mang theo vẻ phong trần, lạnh lùng.

 

Thế nhưng, cặp kính gọng vàng trên sống mũi lại càng làm tăng thêm nét cấm dục, mà sau tròng kính, đôi mắt anh thâm trầm, sâu không thấy đáy, tạo cảm giác lạnh lẽo đến gai người, ẩn chứa một sự sắc bén nguy hiểm.

 

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Khương Lệnh Từ từng bước tiến về phía giường bệnh.

 

Anh giữ vẻ mặt bình tĩnh, lặp lại: "Tôi là người thân của cô ấy."

 

***

 

Lời nhắn của tác giả:

 

Chuông báo động của Lê Đường vang lên: NGUY HIỂM NGUY HIỂM NGUY HIỂM!!!

Bình Luận (0)
Comment