Hoang Đường - Thần Niên

Chương 66

Ánh sáng trong phòng bệnh là tông lạnh, chiếu lên người khiến làn da trở nên vô cùng tái nhợt. Nhất là mấy ngày nay, Lê Đường vốn đã gầy đi ít nhiều, lúc này cánh tay phải mảnh dẻ như cành liễu được băng trắng quấn chặt, trán rịn mồ hôi lạnh, những sợi tóc lòa xòa dính lên má.

 

Khi ngã xuống, điều cô lo lắng nhất chính là gương mặt mình nên theo phản xạ đã dùng lòng bàn tay chống xuống đất, dẫn đến cổ tay bị gãy nhẹ. Cũng may, khuôn mặt vẫn nguyên vẹn, chỉ là toàn thân đầy những vết trầy xước.

 

Làn da cô vốn trắng và mỏng, những vết thương chưa lành trên người lộ ra vết máu đỏ rực, thoạt nhìn có phần đáng sợ.

 

Bác sĩ nhìn Khương Lệnh Từ, lại nhìn mấy người bên giường bệnh – những người mang theo giá vẽ, ván trượt, tóc tai đủ màu sắc, có người để dài đến tận mắt cá chân, có người lại ngắn đến mức chỉ còn lớp tóc xanh lún phún, ăn mặc lòe loẹt. So với họ, người trước mặt này có vẻ đáng tin cậy hơn nhiều.

 

"Anh là người nhà của bệnh nhân?"

 

"Vị hôn phu."

 

Khương Lệnh Từ đáp gọn gàng: "Tình trạng vết thương của cô ấy thế nào?"

 

Áp lực từ khí chất của anh khiến bác sĩ không tự chủ mà tỉ mỉ thuật lại tình trạng thương tích của Lê Đường.

 

Mấy sư huynh bên cạnh cũng có phần không dám lên tiếng. Nói thật, vị hôn phu của sư muội khí thế quá mạnh mẽ.

 

Có lẽ là do trước đó đau đến mức tê dại, hoặc vì lý do nào khác, trước khi Khương Lệnh Từ xuất hiện, dường như Lê Đường chẳng cảm nhận được cơn đau, trong đầu chỉ toàn suy nghĩ đấu trí với đại ca Lê Uyên.

 

Nhưng khoảnh khắc chạm mắt với Khương Lệnh Từ, mọi cảm giác đau đớn bỗng chốc trào dâng. 

 

Đôi mắt cô ửng đỏ trong thoáng chốc. Như một con mèo nhỏ chơi đùa bên ngoài rồi bị gãy chân, vừa được chủ nhân quan tâm, ấm ức liền trỗi dậy.

 

Khương Lệnh Từ kiểm tra cẩn thận từng vết thương trên người cô, xác nhận không có gì quá nghiêm trọng.

 

Mỗi khi thực sự khóc, đuôi mắt cô sẽ đỏ lên trước, đôi mắt như hồ thu lấp lánh nước, hàng mi rung rung, nước mắt long lanh mà không hề báo trước.

 

Lê Đường chớp mắt, giọt nước mắt rơi xuống, cô khẽ nói: "Đau quá."

 

Giây tiếp theo, cô nghe thấy giọng Lê Uyên qua điện thoại, đang dặn thư ký đặt vé máy bay.

 

Thậm chí còn nói nếu không có vé thì sẽ sắp xếp máy bay riêng, khiến cô vội vàng lên tiếng: "Đại Lê, anh đừng về, em không sao mà."

 

Lê Uyên: [Em đã khóc vì đau rồi còn gì!]

 

Lê Đường: [Hì hì, em chỉ đang làm nũng với chồng tương lai thôi mà.]

 

Cô nâng hàng mi ướt át, đôi mắt long lanh nhìn về phía Khương Lệnh Từ, dùng khẩu hình miệng nói: "Làm nũng là thật, đau cũng là thật."

 

Khương Lệnh Từ nhận lấy điện thoại của cô, đi ra ngoài nói chuyện với Lê Uyên.

 

Không biết hai người họ đã nói gì, nhưng khi Lê Đường nhận lại cuộc gọi từ Lê Uyên, anh chỉ nói: [Nghe lời Khương Lệnh Từ, đừng quậy nữa!]

 

Từ đầu đến cuối, Khương Lệnh Từ vẫn luôn bình tĩnh. Bình tĩnh thảo luận với bác sĩ về vết thương của cô, bình tĩnh tự kiểm tra vết thương, bình tĩnh gọi điện cho Lê Uyên, bình tĩnh tiễn đám sư huynh “kỳ quái” của cô rời đi, cuối cùng bình tĩnh đưa cô về nhà.

 

Cận Việt Tứ Hào.

 

Lê Đường sau khi rời đi đã chẳng nghĩ sẽ có ngày quay lại đây, vậy mà lần này lại được Khương Lệnh Từ bế về. Mọi thứ vẫn quen thuộc, chỉ có điều…

 

Không thấy quản gia đâu.

 

Không thấy người làm đâu.

 

Chỉ còn lại hai người họ giữa không gian trống trải và yên ắng.

 

Khi được đặt xuống sofa, Lê Đường liền vươn cánh tay đang băng bó, ôm lấy cổ người đàn ông cao gầy ấy. Vì đã khóc vì đau lúc ở bệnh viện, nên đôi mắt cô vẫn còn hoe đỏ, trông vô cùng đáng thương.

 

Khương Lệnh Từ chợt dừng động tác, sợ cô bị thương lần nữa. Đôi mắt lạnh lẽo như ánh trăng cứ lặng lẽ nhìn cô mà không nói lời nào.

 

Lê Đường bị anh nhìn đến mức chột dạ, hàng mi khẽ rủ xuống. Có chút hoang mang, nhưng bản tính cô không giỏi nhịn, vừa được vài giây, thấy Khương Lệnh Từ định gỡ tay cô ra, cô nhỏ giọng hỏi: “Anh đang giận à?”

 

“Không.” Khương Lệnh Từ hờ hững đáp, đường nét vẫn ôn hòa, nho nhã như mọi khi.

 

Anh không muốn để người khác nhìn ra tâm trạng của mình, và đương nhiên Lê Đường cũng không nhận ra điều gì bất thường.

 

Nhưng trực giác nhạy bén như một con thú nhỏ mách bảo cô rằng không phải vậy. Cô khẽ cau mày: “Thế sao anh không nói chuyện với tôi?”

 

“Anh đang muốn cô lập tôi à?”

 

Một căn nhà rộng thế này mà chỉ có hai người, lại còn chẳng nói chuyện, chẳng phải chính là đang cô lập cô sao!

 

Lê Đường cảm thấy suy nghĩ này của mình hoàn toàn hợp lý.

 

Khương Lệnh Từ không trả lời, chỉ bình thản hỏi: “Em có đói không?”

 

Dùng hành động để chứng minh anh không hề cô lập cô.

 

Sau khi trượt ván hơn một tiếng, lại bị thương, vào viện chụp phim, bôi thuốc, băng bó, rồi mới về nhà, lúc này trời đã tối hẳn, quả thực cô cũng thấy đói. Cô chậm rãi buông tay ra: “Đói.”

 

Rồi cô thử thăm dò: “Anh đút tôi ăn nhé?”

 

Cô chớp mắt mấy cái, còn nhấn mạnh thêm: “Tay tôi đau, đây là đặc quyền của bệnh nhân.”

 

Nếu là anh trai cô, Lê Uyên, thì nhất định sẽ lên lớp cô một bài về việc cô còn dám kêu đau sau khi chơi trò nguy hiểm, rồi lải nhải một tràng…

 

Nhưng Khương Lệnh Từ không làm vậy. Anh đứng dậy, đôi môi mỏng ôn hòa, thản nhiên nói một chữ: “Được.”

 

Thậm chí còn hơi mỉm cười: “Em là bệnh nhân, tất nhiên có mọi đặc quyền.”

 

Bệnh nhân là lớn nhất.

 

Thế là, đêm đầu tiên trở lại Cận Việt Tứ Hào, Lê Đường được tận hưởng đãi ngộ như công chúa.

 

Mặc dù chưa từng hầu hạ ai bao giờ, nhưng giáo sư Khương có khả năng học hỏi rất nhanh. Chẳng bao lâu đã thuần thục, phục vụ tiểu công chúa Lê Đường một cách chu đáo.

 

Khi Lê Uyên gọi điện hỏi thăm tình hình, tâm trạng Lê Đường vô cùng vui vẻ, còn khen ngợi Khương Lệnh Từ hết lời.

 

Lại không quên giẫm anh trai một cú: “Anh ấy đút cơm dịu dàng hơn anh lúc nhỏ nhiều, hồi bé anh vụng về lắm.”

 

Lê Uyên: “…”

 

Được lắm! Vẫn đáng bị đánh như thế.

 

Lần này trượt ván bị thương cũng chẳng để lại chút bóng ma nào trong lòng cô, đoán chừng sau này vẫn dám tiếp tục.

 

Lê Uyên, người đang ở tận nước A, đau đầu không thôi.

 

Anh ấy thậm chí còn muốn gọi điện cho Khương Lệnh Từ, bảo anh đừng nuông chiều Lê Đường quá. Nhưng mà… đây là em rể tương lai, nếu Khương Lệnh Từ thật sự nghe theo, không chiều chuộng Lê Đường nữa, thì Lê Uyên lại càng khó chịu.

 

Vốn dĩ người trên thương trường luôn quyết đoán, mạnh mẽ như Lê tổng, giờ lại rơi vào tình cảnh khó xử, do dự không biết làm sao.

 

Dạy dỗ một đứa trẻ đã khó. Dạy dỗ một đứa trẻ nghịch ngợm còn khó hơn gấp bội.

 

Lê Đường ăn uống no nê, lười biếng ngồi trên sofa nghịch điện thoại.

 

Không biết từ khi nào, bên ngoài mưa rơi rào rào. Phòng khách có cửa sổ sát đất rất lớn, rèm cửa chưa kéo lại, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng mưa ào ạt trút xuống.

 

Rõ ràng trong phòng luôn duy trì nhiệt độ ổn định, nhưng cô vẫn cảm thấy trên người có một lớp ẩm ướt khó chịu.

 

Cô nghiêng đầu nhìn về phía Khương Lệnh Từ. Anh vẫn mặc áo sơ mi trắng, cúc áo mở hai chiếc, tay áo xắn lên, để lộ cánh tay thon dài, đường nét mạnh mẽ như ẩn chứa sức mạnh vô hạn.

 

Cả người trông có vẻ tùy ý, lười nhác, anh ngồi bên cạnh, đang trao đổi với sinh viên về luận văn.

 

Mãi đến khi anh đóng laptop lại. Đôi mắt trong veo của Lê Đường chợt xoay chuyển, giống như đứa trẻ đang thử chạm đến giới hạn của người lớn, đột nhiên đưa bàn tay trái không bị thương, lạnh buốt, luồn vào hõm cổ ấm áp của anh.

 

Chờ đến khi anh nhìn sang, cô mới chớp chớp mắt, đáng thương nói: “Tôi muốn tắm.”

 

Bị bụi bẩn bám cả ngày, bảo cô cứ thế lên giường ngủ, cô chịu không nổi.

 

Gần một nửa cơ thể cô bị trầy xước, tuy vết thương không sâu, nhưng lại quá nhiều chỗ. Nơi có thể tắm được thực sự chẳng còn bao nhiêu.

 

Khương Lệnh Từ vẫn giữ nguyên cảm xúc, không lộ ra điều gì, chỉ bình thản hỏi: “Bắt buộc phải tắm sao?”

 

“Bắt buộc. Nếu không tôi không ngủ được.” Lê Đường thậm chí cảm thấy người bắt đầu ngứa ngáy.

 

Vừa đau, vừa ngứa. Vừa bứt rứt, vừa khó chịu.

 

Khương Lệnh Từ cúi xuống, nắm lấy bờ vai đang không ngừng cọ loạn của cô, nhẹ nhàng bế cô lên từ sofa: “Được. Đừng quậy.”

 

“Anh tắm giúp tôi chứ?”

 

“Tất nhiên.”

 

Khương Lệnh Từ thuận theo, vẫn là câu nói kia: “Đặc quyền của bệnh nhân.” Bệnh nhân thì nên được hưởng đãi ngộ như công chúa.

 

Ánh đèn trong phòng tắm trắng sáng rực rỡ. Khương Lệnh Từ cẩn thận trải khăn bông lên mặt đá cẩm thạch của bồn rửa tay trước, rồi mới đặt Lê Đường lên.

 

Vừa cởi áo ra, cơn lạnh thoáng chạm vào da thịt, cô khẽ rụt người lại, vô thức rúc sâu hơn vào lòng anh.

 

Theo động tác của cô, mái tóc dài đến eo buông xuống, uốn lượn trên mu bàn tay của anh. Khương Lệnh Từ khẽ nâng ngón tay, nhẹ nhàng búi tóc cô thành một búi nhỏ mềm mại, hơi rối.

 

Dưới ánh đèn sáng, cơ thể thiếu nữ trắng muốt nhưng lấm tấm vết thương. Giống như một con búp bê sứ hoàn mỹ, vốn được trưng bày trên giá cao, nay lại bị người ta làm rơi, vỡ nứt loang lổ.

 

Lê Đường tò mò chạm vào búi tóc, rồi nghiêng đầu nhìn vào gương phía sau. Mặc dù vừa nhìn đã biết là tay mơ búi tóc, nhưng cũng không đến nỗi xấu. Thậm chí còn mang một nét đẹp lộn xộn rất riêng.

 

Khương Lệnh Từ không để ý đến kiểu tóc ấy. Ngón tay anh chậm rãi, nhẹ nhàng lướt qua những vết thương trên người cô. Trầy xước ở cánh tay và bắp chân là nghiêm trọng nhất.

 

Môi mỏng của anh khẽ mím lại, sau đó nhấc cánh tay mảnh mai của cô lên, kiên nhẫn lau sạch từng vệt máu khô và bụi bẩn còn sót lại trên da cô.

 

Lê Đường ngồi trên bồn rửa tay, cơn buồn ngủ ập đến. Khương Lệnh Từ còn chưa chuẩn bị xong cho việc tắm rửa.

 

Ai lại dùng tăm bông để tắm chứ?

 

Cô lười biếng tựa đầu lên vai anh, mất kiên nhẫn cắn nhẹ vào xương quai xanh của anh, kéo dài giọng nũng nịu: “Mau tắm đi mà.”

 

“Được.”

Bình Luận (0)
Comment