Hoang Đường - Thần Niên

Chương 73

Ngư Sậu Phủ.

 

Đúng vậy, lại là chỗ này. Lê Uyên chỉ đích danh muốn đến đây ăn yến tiệc toàn cá. Khẩu vị của anh ấy có đôi nét giống Lê Đường.

 

Bị từ chối, Lê Uyên đặt đũa xuống, liếc nhìn em gái: “Người còn chưa gả đi, mà ngay cả cửa nhà cũng không cho anh trai vào rồi, có phải sau này còn muốn đoạn tuyệt quan hệ không?”

 

Lê Đường nuốt hận, theo bản năng đáp: “Phải.”

 

Lê Uyên lạnh giọng: “Hử?”

 

“Không không không, không phải!” Lê Đường luống cuống rót trà, dâng lên xin lỗi.

 

Nhưng công chúa nhỏ nhà họ Lê từ bé đến giờ chưa từng làm mấy việc này, thành ra cái chén trà bị lật úp, nước trà đổ hết lên cánh tay Lê Uyên.

 

Hôm nay anh ấy mặc một chiếc sơ mi lụa, phong thái lười nhác, tùy ý. Nhưng khi nước trà thấm ướt vạt áo, toàn bộ cánh tay anh bị dính sát vào lớp vải, nước nhỏ tí tách xuống, lộ ra đường nét cơ bắp ẩn hiện, đầy tính xâm lược.

 

Anh ấy lạnh giọng: “Cho nên em định dùng trà nóng làm anh bỏ mạng, khỏi cần đoạn tuyệt quan hệ nữa?”

 

Đại Lê thật độc!

 

May mà nước không quá nóng, nếu không Lê Đường thật sự đã vô tình mưu sát anh trai ruột mình rồi.

 

Lúc này, Khương Lệnh Từ thản nhiên đưa qua một chiếc khăn tay, điềm nhiên giải thích với anh vợ tương lai: “Đúng là không thích hợp để người độc thân đến.”

 

Lê Uyên: “???”

 

Phân biệt đối xử với người độc thân à?

 

Lê Đường: “???”

 

Anh thà không giải thích còn hơn!!!

 

Tuy nhiên, Lê Uyên nhanh chóng phản ứng, không cố chấp đòi kiểm tra nữa, cuối cùng chỉ hừ lạnh một tiếng: "Sau này có phải hai người còn định dựng một tấm biển trước cửa nhà ghi 'Người độc thân và chó không được vào' không?"

 

Dường như Khương Lệnh Từ không nhận ra bầu không khí có gì không đúng, vẫn thản nhiên hỏi Lê Uyên: "Có thể đi tham quan phòng cưới."

 

"Anh có muốn đi không?"

 

Liên quan đến nơi em gái mình sẽ sống trong một khoảng thời gian rất dài sắp tới, đương nhiên Lê Uyên muốn xem qua.

 

Nhưng Lê Đường thì không đi, vì cô giáo của cô muốn nói chuyện về bức tranh cuối cùng mà cô vẽ. Vì vậy, đội tham quan phòng cưới chỉ gồm hai người, Lê Uyên và Khương Lệnh Từ.

 

***

 

Phòng cưới tọa lạc trong khu nhà giàu mới của Lăng Thành, ba mặt giáp nước, trông như một hòn đảo, phong cảnh tuyệt đẹp.

 

Diện tích nơi này vô cùng lớn, khác với biệt thự đơn lập của Lê Uyên, chỗ này có thể gọi là một trang viên, vì bên trong không chỉ có một biệt thự mà là nhiều căn khác nhau.

 

Xe chạy vào cổng, phải đi qua một con đường dài, hai bên là bãi cỏ và đồi núi.

 

Lê Uyên nhìn ra ngoài, phát hiện ra sau ngọn đồi xanh mướt kia là bãi đáp trực thăng.

 

Đi thêm một đoạn nữa, rẽ một khúc cua, lập tức  thấy một bãi đỗ xe khổng lồ.

 

Bốn phía toàn là kính trong suốt. Lê Uyên có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong đỗ đầy những chiếc siêu xe phiên bản giới hạn, màu sắc rực rỡ, thoạt nhìn hơi chói mắt.

 

Bất chợt, Lê Uyên nhận ra con đường bao quanh bãi đỗ xe này… trông giống hệt đường đua xe.

 

Vậy là Khương Lệnh Từ trực tiếp mang cả trường đua xe về nhà sao?

 

Ban đầu còn định soi xét tìm lỗi, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, Lê Uyên khẽ tặc lưỡi một tiếng, dựa lười biếng vào ghế xe, nhàn nhạt nhận xét: "Cậu cũng biết lấy lòng thật đấy."

 

Dựa vào hiểu biết của anh ấy về em gái mình, chắc chắn cô sẽ thích căn nhà mới này.

 

Khương Lệnh Từ thản nhiên đáp: "Nơi sống cả đời, đương nhiên phải đúng sở thích của cô ấy."

 

Lê Đường rất dễ đọc vị.

 

Hơn nữa…

 

Tờ khảo sát sở thích và điều kiêng kỵ mà Lê Đường từng viết, Khương Lệnh Từ vẫn nhớ từng chữ một.

 

Anh trả lời rất bình thản: "Còn yêu cầu gì nữa không?"

 

"Có một cái."

 

Lê Uyên nheo đôi mắt sắc như sói, cười như không cười: "Đua xe không?"

 

"Đua xong, tôi đưa hộ khẩu cho cậu."

 

Anh ấy mang theo hộ khẩu bên mình, lúc này tùy tiện lắc lắc trước mặt Khương Lệnh Từ.

 

Trước đây, khi Lê Đường hỏi xin hộ khẩu, Lê Uyên không cho. Lần này thì lại mang theo. Nhưng Lê Uyên chưa từng nói rằng Khương Lệnh Từ phải thắng mới được lấy.

 

Thậm chí, anh ấy còn không lấy chuyện này ra làm trò đùa. Bởi vì trong mắt Lê Uyên, hôn nhân của em gái chưa bao giờ là một trò chơi, càng không phải thứ có thể mang ra đặt cược trong một cuộc đua.

 

Người luôn trầm ổn như Khương Lệnh Từ hiếm khi có chút sững sờ. Lúc này, anh mới nhận ra rằng mối liên kết huyết thống giữa hai anh em nhà họ Lê thực sự rất mạnh mẽ.

 

Anh không có lý do để từ chối.

 

 

Trường đua trong trang viên này được xây dựng riêng để Lê Đường sử dụng, độ an toàn được đảm bảo ở mức tối đa nhưng vẫn vô cùng chuyên nghiệp.

 

Hai người mỗi người chọn một chiếc siêu xe, trực tiếp thi đấu tại đây.

 

Lê Uyên không có kỹ thuật đua bài bản, chỉ có sự hoang dã.

 

Cách anh ấy cầm lái giống như khí chất của anh ấy, ngay cả chiếc xe mà anh ấy chọn - một chiếc siêu xe màu bạc xanh - cũng sắc bén và dữ dội, bất khả cản phá.

 

Trong khi đó, Khương Lệnh Từ chọn chiếc Aston Martin màu tím vàng mà Lê Đường từng lái lần trước.

 

Cao ngạo, chói mắt.

 

Nếu Lê Đường có mặt ở đây, cô sẽ nhận ra chiếc xe trong tay Khương Lệnh Từ hoàn toàn khác với lúc cô lái.

 

Nó lao vút đi như tia chớp tím vàng, mỗi lần vào cua đều chính xác hoàn mỹ, tiêu chuẩn đến mức giống như một màn trình diễn đua xe trong sách giáo khoa.

 

Cả hai gần như đồng thời cán đích. Trọng tài AI tuyên bố: Chiếc xe bạc xanh chiến thắng.

 

Lê Uyên bước xuống xe, nhìn sang Khương Lệnh Từ cũng vừa bước xuống.

 

Hai người mắt đối mắt.

 

Khóe môi Lê Uyên hơi nhếch lên: "Đừng tưởng tôi không nhìn ra cậu nhường tôi."

 

Từ sau khi bố mẹ qua đời, rất lâu rồi Lê Uyên mới có cảm giác vui sướng trọn vẹn như hôm nay. Khương Lệnh Từ không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cười.

 

Lê Uyên ném hộ khẩu cho Khương Lệnh Từ, nhìn về phía cổng chính xa hoa tráng lệ của trang viên, châm một điếu thuốc.

 

Đôi mày sắc lạnh, tuấn mỹ của anh ấy ẩn hiện giữa làn khói thuốc, dù bị khói vây quanh cũng không thể che giấu được sự sắc bén.

 

Anh ấy hút xong cả điếu thuốc một cách chậm rãi, sau đó mới cất giọng bình thản: "Tôi chỉ có một đứa em gái, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như trân bảo. Nhà họ Khương thế lực lớn, nhưng nếu em gái tôi chịu dù chỉ một chút ấm ức, tôi sẽ không tiếc bất cứ giá nào mà đòi lại gấp ngàn vạn lần."

 

Lê Uyên từng từ hai bàn tay trắng, nợ nần chồng chất, chỉ trong hơn mười năm đã leo lên vị trí hiện tại… không phải nhờ may mắn, mà nhờ thủ đoạn.

 

Nếu không phải vậy, anh ấy đâu cần giấu em gái kỹ như thế, không để đối thủ cạnh tranh có chút tin tức nào.

 

Khương Lệnh Từ vô thức vuốt nhẹ mép sổ hộ khẩu bằng những ngón tay thon dài, giọng nói trầm thấp, lạnh nhạt: "Cô ấy ở nhà họ Lê thế nào, thì ở nhà họ Khương cũng như vậy."

 

"Lê Đường mãi mãi có thể là chính mình."

 

***

 

Ban đầu, Lê Đường tưởng rằng phải đợi đến sau lễ cưới mới có thể đi đăng ký kết hôn.

 

Nhưng không ngờ Minh Kính đạo trưởng lại là bạn tri kỷ của ông nội Khương Lệnh Từ, hôm đó ông ấy gọi điện thoại tới, nói đã tính ra một ngày đẹp để họ đi đăng ký.

 

Nếu không lấy giấy chứng nhận kết hôn vào ngày đó, sẽ gặp xui xẻo. Câu này nghe chẳng khác gì lời của mấy gã lừa đảo giang hồ cả.

 

Đúng vậy! Ngày đẹp đó chính là… ngày 17 tháng 7.

 

Lê Đường lập tức nghi ngờ rằng lão đạo sĩ này chỉ đang cố chứng minh rằng ngày cưới mà ông ấy tính ra là chính xác, nên mới cố tình nói vậy.

 

Không phải đi cửa sau sao!

 

Nhưng cô rất vui vẻ chấp nhận điều này, lấy giấy chứng nhận sớm một chút thì sớm trở thành bà Khương, trước lễ cưới còn có thể chuẩn bị triển lãm tranh!

 

Lần trước, cô giáo tìm cô nói chuyện về bức tranh khổng lồ cuối cùng mà cô vẽ. Một là có một số chi tiết cần chỉnh sửa, quan trọng hơn là đề nghị lấy bức tranh đó làm trung tâm triển lãm, hai bức còn lại là “Từ Bi” và “Hòa Giải” sẽ được trưng bày ở hai bên.

 

Lê Đường đã háo hức chuẩn bị lại triển lãm tranh từ lâu. Lần này vừa hay có cơ hội hoàn thành nó sớm hơn.

 

Cô không phản đối, Khương Lệnh Từ cũng không phản đối, việc đi đăng ký kết hôn tất nhiên đã được quyết định chắc chắn.

 

***

 

Trước đây, Lê Đường luôn nghĩ cả đời này mình sẽ không bao giờ bước vào Cục Dân Chính.

 

Nhưng đời luôn có những điều không thể đoán trước. Mới vừa đủ tuổi kết hôn chưa bao lâu, năm hai mươi hai tuổi, cô đã bước chân vào "nấm mồ hôn nhân."

 

Cầm bút ký tên, trong lòng cô tự an ủi: Không sao cả, không sao cả, cứ xuống mồ chết thử một lần, chờ một thời gian có thể "sống lại."

 

Nghệ sĩ cần trải nghiệm nhiều, như vậy mới có lợi cho sáng tạo. Tất cả đều là vì lưu danh trong lịch sử nghệ thuật.

 

Cuối cùng Lê Đường cũng tự thuyết phục bản thân xong, sau đó chậm rãi ký tên. Khương Lệnh Từ ký xong trước, ánh mắt vô tình lướt qua chữ ký của cô, rồi trầm mặc trong giây lát.

 

Anh cất giọng bình tĩnh: "Lê Uyên."

 

"Hả? Anh trai tôi cũng đến rồi à?"

 

Lê Đường vô thức quay đầu nhìn ra sau, không thấy ai cả…

 

"Em tên Lê Uyên sao?"

 

Ngón tay thon dài, trắng muốt của người đàn ông nhẹ nhàng chạm vào tên cô trên tờ khai đăng ký kết hôn, giọng điệu lạnh nhạt.

 

Lê Đường cúi đầu nhìn xuống: "…"

 

Rành rành hai chữ ngay ngắn, Lê Uyên.

 

Cô hít sâu một hơi, đầu óc vốn đã quay cuồng vì chuyện kết hôn đột ngột, giờ càng rối loạn hơn: "Làm sao đây? Làm sao đây?"

 

"Như này có phải là anh vừa kết hôn với anh trai tôi không?"

 

"Tiêu rồi, lần trước anh ấy đã nói muốn đánh gãy chân tôi, nếu biết tôi suýt nữa biến anh ấy thành người có hai đời vợ, chắc anh ấy còn muốn bẻ gãy cả tay tôi nữa."

 

Chữ đã ký rồi!!!

 

Tẩy không được.

 

Thật là rối tung rối mù!

 

Nhưng nếu là Lê Đường, thì bất cứ sự cố gì xảy ra cũng chẳng có gì lạ cả. Khương Lệnh Từ vẫn bình tĩnh, đi xin một tờ khai mới từ nhân viên, rồi đẩy tới trước mặt cô.

 

Giọng nói trong trẻo, êm tai nhưng lúc này lại mang theo sự nghiêm khắc không thể từ chối: "Ký cho đàng hoàng."

 

Hú hồn, may mà có thể làm lại.

 

Lê Đường ngoan ngoãn cầm bút: "Lần này tôi nhất định ký thật chuẩn."

 

Khương Lệnh Từ nhìn cô một nét lại một nét viết hai chữ “Lê Đường”, lúc này mới thu lại ánh mắt.

 

Nguy cơ đã được giải quyết.

 

Nhìn ba tờ đơn đăng ký kết hôn đặt cạnh nhau, Lê Đường lớn gan nói: "Vậy có phải tính ra hai anh em tôi đều kết hôn với anh không?"

 

Khương Lệnh Từ thu dọn giấy tờ, giọng điệu lạnh nhạt: "Em thử hỏi xem anh trai em có đồng ý cùng em gả cho một người không."

 

Lê Đường: "…" Chắc chắn Đại Lê sẽ đánh chết cô mất.

Bình Luận (0)
Comment