Hoàng Hậu Anh Túc

Chương 117

Trái tim tôi dường như ngừng đập, tôi cứ như vận tốc ánh sáng lao vọt xuống vực sâu, Hàm Mặc ôm chặt lấy eo tôi không cho tôi rời hắn, nhắm mắt lại nghe thấy tiếng gió gào thét bên tai, quật vào mặt nhức nhối.

Dường như rơi xuống rất lâu, tựa như mới chỉ có một giây vậy, đúng lúc tôi chịu không nổi nữa rồi thì bỗng trước ngực bị đau một trận, dường như có vật gì sắc nhọn đâm xuyên qua ngực, tôi đau tới mức mấy lần xỉu đi, mở to mắt, há miệng kêu to nhưng trong mồm thì đều toàn nước, bởi vì rơi xuống sông rất mạnh vô tình làm cho lục phủ ngũ tạng bị chẹn lại rất khó chịu. Hơn nữa ngực rất đau đớn. Tôi thật sự thừa nhận không chịu nổi kiểu đau đớn thống khổ làm con người ta thở không nổi thế này. Ở dưới nước không thể thở nổi, hơn thế tôi do vì chuyện nhảy xuống vực mà đã bị choáng váng thở rất khó khăn, chỉ trong chớp mắt trước mặt một mảng máu đỏ sẫm loang ra nhìn không rõ. Tôi chẳng còn sức lực nào nữa, cứ chìm dần trong nước. Vào lúc tôi sắp tắt thở thì đúng lúc đó Hàm Mặc bơi tới bên cạnh tôi nắm chặt lấy tay tôi, dìu tôi lên bờ.

Trong đầu tôi sớm đã trống rỗng, hơn nữa mặt mũi bị nước tràn vào, cảm thấy khó chịu vô cùng, ý thức dần dần mất đi, tôi hôn mê bất tỉnh.

Đầu đau quá, giống như bị kim châm đâm vào rất đau đớn, chân tay rã rời len vào tận trong óc. Trong khi giãy chết, cơn uất nghẹn trong ngực dường như muốn nổ mạnh, từ từ mở mắt ra, cảm thấy trước ngực lạnh như băng. Tôi bỗng chốc bị doạ, vốn đang có cảm giác choáng váng chợt tỉnh, ngẩng đầu thấy cả người trần trụi, sợ tới mức hét lên một tiếng nhỏ, lúc để ý tới trước ngực được băng mảnh vải trắng thấm máu, tôi lập tức tỉnh ra, hoá ra là Hàm Mặc đã băng vết thương cho tôi.

Thấy Hàm Mặc đi tới, ôm một bó củi, hắn thấy tôi tỉnh lại, lập tức vứt củi xuống tiến đến. Tôi kinh hoảng túm chặt lấy quần áo bảo vệ ngực, sắc mặt nóng bừng lên không dám nhìn thẳng vào mặt hắn.

“Thế nào? Ngực còn đau nữa không?” Hàm Mặc thân thiết cúi xuống nhìn tôi, tôi lắc đầu nhanh nhưng do hành động đơn giản như vậy thôi mà làm miệng vết thương toác ra, thở nặng nhọc một tiếng, HÀm Mặc cười khẽ, nhìn bộ dạng thẹn thùng của tôi thì bảo, “Nha đầu, vừa rồi đã đắc tội rồi, bởi vì ta muốn băng vết thương cho nàng!”

Nói xong thì đứng dậy đi đốt lửa, nói, “Hiện giờ thời tiết rất lạnh, chúng ta mau mang quần áo ra hong cho khô!” Một lát sau không biết hắn dùng cách gì mà ngọn lửa bắt đầu cháy, rồi dần dần phát ra tiếng nổ lách tách, HÀm Mặc đốt lửa xong đến bên cạnh tôi, nói khẽ, “Nàng cởi quần áo ra đi, ta sẽ giúp nàng hong khô!”

Tôi kinh hãi nhìn hắn, khẽ nhếch miệng, lại chẳng biết nói gì. Lúc này Hàm Mặc đứng dậy quay tấm lưng thon cao về phía tôi, không nhúc nhích. Có muốn cởi hay không nói thật ra gió lạnh thổi tới luồn trong quần áo lại càng thêm lạnh hơn, tôi bị đông lạnh run rẩy. Ngay lúc tôi đang do dự thì đúng lúc đó giọng Hàm Mặc có chút mất tự nhiên truyền đến, “Nha đầu, nhanh nào, bị đông lạnh sẽ không tốt lắm, mặc quần áo của ta trước vậy” Nói xong trước mặt tôi hắn cứ thế cởi áo bên ngoài đưa cho tôi. Tôi nhận lấy, thấy quần áo của hắn rất khô ráo, chắc chắn là đã dùng nội lực để hong khô rồi.

Tôi khẽ cắn môi dưới, vội vàng trút quần áo mình ra, nhưng chỉ có một tay nên có chút khó khăn, một bên bị thương nên tay cũng không thể động đậy được. Lằng nhằng mãi rồi tôi cũng cởi được quần áo ra, vội đem áo choàng của hắn khoác lên người. Hắn nhận lấy quần áo của tôi, lập tức ngoắc lên cây tre, bộ quần áo này ngăn tầm mắt chúng tôi lại.

Cảnh không khí kỳ lạ này rất mất tự nhiên, đặc biệt là cùng nam tử khác ở chung. Tuy Hàm Mặc không phải xa lạ gì với tôi cả, nhưng kiểu tiếp xúc thân thể thế này làm cho tôi nảy sinh ngượng ngùng. Nhớ lại cảnh vừa rồi hắn băng bó cho tôi kia, quả thực là đỏ mặt tía tai. Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều không nói gì, bóng đêm nặng nề lan tràn.

Một lát sau, giọng Hàm Mặc vang lên xin lỗi, “Thực xin lỗi, nha đầu à, ta không biết chuyện xảy ra bất ngờ này, làm nàng bị thương!”

Tôi đành nói lảng, “Không sao, chuyện khổ sở này so với rơi vào tay Long Hạo chỉ như một bữa ăn sáng vậy, cảm ơn anh đã mạo hiểm cứu tôi!” Đối với Hàm Mặc ngoài cảm kích ra thì cũng vẫn chỉ có cảm kích mà thôi. Tôi nợ hắn nhiều lắm, nhiều đến mức cả đời này cũng không thể đền nổi.

Đột nhiên HÀm Mặc có chút vội vàng nói, “Vì nàng ta nguyện ý trả giá cả mạng sống!”

Lòng tôi chấn động, trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nói gì tiếp, cứ yên lặng mãi. Tôi nhìn bóng người qua bên kia quần áo, nước mắt cứ lăn xuống, trong lòng cúi đầu kêu lên, Hàm Mặc anh nguyện ý trả giá mạng sống của anh cho tôi, còn tôi cũng có một ý nguyện vì anh mà trả giá cả mạng sống của mình nữa mà!

Giọng Hàm Mặc nhẹ nhàng du dương nỉ non, dường như mang theo rất nhiều muộn phiền, mang theo nỗi thương cảm tới vô tận. Tôi nghe mà không hiểu sao thấy đau lòng, đau lòng vô cùng. Tôi vừa nghi xong thì mở lời, “Anh bảo có phải đại hoàng tử phái người tới tìm chúng ta hay không?”

Hàm Mặc trả lời, “Chắc chắn đến rồi! Hơn nữa có lẽ đã có người xuống dưới rồi!”

Lòng tôi chấn động, bật thốt lên, “Vậy chúng ta không phải sẽ nhanh bị phát hiện sao?”

“Thế này vậy, mau hong quần áo khô xong, ta sẽ dập lửa luôn. Rừng rậm ở đây dày đặc vậy, muốn tìm một người cũng không phải chuyện dễ dàng, vì thế đừng có lo lắng, hiện giờ chúng ta rất an toàn!”

Có được câu này của hắn, lòng tôi cũng thấy thoải mái hơn, Hàm Mặc đem quần áo đã khô đưa cho tôi, lại quay lưng đi. Tôi cầm quần áo mà lo lắng tận đáy lòng, trong chốc lát lệ rơi đầy mặt. Hàm Mặc dường như cảm thấy tôi rất yên lặng khẽ xoay người nhìn thấy tôi cầm quần áo rơi lệ, hoảng sợ, vội cúi xuống, ôn nhu hỏi, “Nha đầu, nàng sao vậy?”

Tôi khẽ nấc lên, “Hàm Mặc à, anh đối tốt với tôi vậy, tôi thật sự không biết trả ơn với anh thế nào nữa!”

Hàm Mặc cười nhẹ nhàng, lấy tay lau nước mắt cho tôi, “Ngốc ạ, đối tốt với nàng không tốt hay sao? Ta đối tốt với nàng, sao nàng khóc thương tâm đến vậy?”

Tôi lắc lắc đầu, “Không anh không hiểu đâu, chỉ vì anh đối với tôi tốt quá, mà tôi thì lại chẳng có gì báo đáp anh, điều này làm cho lòng tôi thấy rất khó chịu”

Hàm Mặc khẽ giật mình, tròng mắt hiện lên tia thương đau, đứng dậy, quay lưng lại tôi, “Nàng nhanh thay quần áo đi! Đừng có nghĩ ngợi linh tinh những chuyện vớ vẩn này làm gì, ta không sao, chỉ cần thấy ổn là được rồi”

Trong lòng tôi thở dài khe khẽ, cầm lấy quần áo, sau đó xong đứng dậy mang quần áo trả lại cho hắn, hắn xoay người lại dìu tôi tới bên đống lửa ngồi xuống bên cạnh. Tôi dỡ tóc ướt ra hong, như một đám mực đen thẳm trải trước ngực, lấm tấm nước.

Lúc này nhìn thấy tia kinh diễm trong mắt HÀm Mặc, bình thản nhìn tôi, tay không tự chủ được vươn ra chạm nhẹ vào sợi tóc của tôi. Đột nhiên lại buông vội ra.

Tôi nhìn kỹ xem thì mới để ý tới vết máu đỏ. Trời ơi, tôi thế nhưng lại không phát hiện ra tay hắn bị thương.

Tôi biến sắc, giọng run rẩy, “Anh bị thương sao?”

Hàm Mặc dùng tay trái cho củi vào, tay không ngừng lại, chỉ bình tĩnh nói, “Lúc ngã xuống bị thương chút!” Giọng bình thản tới nỗi cứ như không có gì vậy. Lòng tôi cười khổ, thật dễ bị hắn lừa quá đi! Nếu bên ngoài chỉ nhìn thấy vết máu đỏ sậm lộ ra ngoài tay áo thì tôi sẽ tin là vết thương rất nhẹ mà thôi. Nhớ tới lúc nhảy xuống, Hàm Mặc che chở tôi chặt chẽ, cảm giác áy náy nẩy lên trong lòng, nhẹ nắm lấy tay hắn, dường như hắn muốn tránh đi, cũng không biết vì sao cuối cùng thì hắn ngồi im để tôi vén tay áo hắn lên.

Vén tay áo lên tôi mới cau mày, trên cánh tay phải có một vết thương dài hơn nửa gang tay miệng vết thương khá sâu, có mấy chỗ còn nhìn thấy cả xương, mặt trên hình như đã được bôi một lớp thuốc, máu đã ngừng chảy, nhưng miệng vết thương khủng bố thì vẫn doạ tôi sợ. Miệng vết thương này, vẫn là một nửa trách nhiệm của tôi. Ngẩng đầu lên nở nụ cười tươi, hỏi thản nhiên, “Miệng vết thương này không sao chứ?”

Hàm Mặc liếc mắt nhìn tôi một cái, kéo tay áo xuống, “xương cốt chắc Đã gẫy rồi, chắc mất vài ngày là đỡ! Nha đầu vết thương còn đau không?”

“Lúc Nàng rơi xuống nước là bị một vật sắc nhọn đâm vào trong ngực, nhưng may mắn thay bị thương cũng không sâu”

Bỗng nghe được chuyện Hàm Mặc nói đến nối xương, tôi có chút không tin nổi nhìn hắn. Gẫy xương, hắn thế nhưng nói ra dễ dàng vậy. Tôi trầm ngâm chút, đi tới chỗ đống củi, rút ra hai cây củi thẳng. Trong ánh mắt kinh ngạc của hắn, ép hai cây củi vào cánh tay hắn. HÀm Mặc giật mình, biết tôi là đang cố định vị trí cho hắn, phòng ngừa xương bị lệch, quay đấu nhìn quanh xem có gì buộc không? Vừa nghĩ đến vậy, xé từ cổ tay áo ra, xoắn lại thành dây cho chắc rồi buộc chặt lại cho hắn. Nhìn trông có chút khó coi. Tôi cười nhẹ nhàng, ngồi xuống bên đống lửa, nhanh nhẹn búi tóc thành hai búi, nhớ tới đại hoàng tử có khả năng đang tìm kiếm, tôi ngẩng đầu nhìn thấy HÀm Mặc đang nhìn tôi chằm chằm trầm tư, khẽ hỏi, “Anh đang nghĩ gì thế?”

Hàm Mặc hình như giật mình tỉnh lại, ánh mắt đảo quanh không được tự nhiên, bảo, “không có gì”

“Vậy à, vậy chúng ta nhanh dập lửa đi, nếu mà bị bọn chúng phát hiện ra thì thảm đó!” Hàm Mặc nghe tôi nói vậy thì tự mình dập sạch lửa. Trong nháy mắt ánh sáng ảm đạm hẳn, một lúc sau thì đã tối đen sì, như bóng đêm vậy. Hơn nữa cánh rừng này dày đặc cây cối, ánh trăng ảm đạm cũng không xuyên qua nổi. Toàn bộ cánh rừng rậm lạnh lùng chỉ nghe thấy tiếng con côn trùng nào đó kêu, tôi có chút thở nhẹ nói, “Hàm Mặc..”

“Ừ!” Hàm Mặc đáp khẽ với tôi, tôi cố lấy dũng khí bảo, “Ta…Ta sợ sói”

Đúng lúc tôi vừa nói xong, cảm giác được Hàm Mặc tiến đến gần, rồi bỗng dùng sức một cái đã đem tôi kéo vào trong lòng hạ giọng bảo, “Có ta ở đây rồi! Sói gì đó không dám tới gần đâu!”

Dựa vào trong lòng hắn, hơi thở nam tính, bỗng cảm thấy rất an tâm, mệt mỏi ngáp một cái, ghé lên người hắn nặng nề ngủ.

Lần này lại mơ một giấc mơ vớ vẩn. Hôm sau vưà mở to mắt nhìn thấy con ngươi Hàm mặc đen như mực đang bình tĩnh nhìn tôi, mà tôi thì chẳng có tý văn nhã gì giống như con bạch tuộc vậy nằm úp người lên trên ngừơi hắn. Tôi cả kinh, ngồi dậy, thầm kêu gặp quỷ rồi. Trời ơi! Tôi đang làm cái gì vậy nè? Mặt mũi đỏ bừng lên, nói rầu rĩ, “Anh không ngủ sao?”

Hàm Mặc bị hành động của tôi đẩy cho suýt ngã, ý tứ hàm xúc không rõ, “Ta ngủ không được!”

Không thèm nghĩ vớ vẩn gì nữa, đi tới con suối bên núi, bắt đầu rửa mặt, chải đầu. Nước suối lạnh băng xoa mặt, khí lạnh kích thích. Đợi chúng tôi rửa mặt chải đầu xong thì bụng bắt đầu lên tiếng.

Hàm Mặc bảo tôi đợi, một lát sau thấy trong tay hắn mang một con thỏ hoang về, lòng tôi rất vui vẻ, đã cso cái ăn. Tôi ở một bên nhóm lửa, còn hắn thì xử lý thịt thỏ, mỗi người một tay, chúng tôi bắt đầu có cơm, thịt thỏ ăn. Chúng tôi bắt đầu lên kế hoạch làm cách nào có thể đi ra ngoài. Ép buộc cả đêm, tôi thế nhưng đã quên mất chuyện mình bị bắt cóc, không biết lúc này Long Kỳ sẽ lo lắng thế nào, chắc là lo lắng lắm đây?

Lòng tôi khổ sở hẳn lên, ăn vội vàng, rồi nhìn Hàm Mặc bảo, “Chúng ta nhanh về đi!”

Tôi vội vàng đuổi lên trước, lại thấy Hàm Mặc vẫn còn đứng lặng ở nơi nào đó, tôi khó hiểu gọi, “Đi nào!” Trong mắt Hàm Mặc hiện lên tia sáng phức tạp, gật gật đầu, đi tới chỗ tôi. Cả hai chúng tôi đi xuyên qua rừng rậm, làm cho tôi thấy vui nhất là trước đây Hàm Mặc cũng đã từng có lần đến vùng này rồi, trông có vẻ rất quen đường. Nhưng mà tôi đang bị thương ở ngực, vì thế hành trình có vẻ chậm hơn. Đi mãi nửa ngày trời vẫn chưa đi ra khỏi khu rừng rậm. Cuối cùng lúc nhìn thấy một nhà gia đình nông dân thì sắc trời đã tối rồi. Hàm Mặc đỡ lấy tôi, gõ cửa nhà người dân này. Một ông già thợ săn ra mở cửa, Hàm Mặc viện ra một lý do nào đó, người thợ săn hiền lành cũng không hoài nghi, cứ thế mở cửa cho chúng tôi vào nhà.

Trong nhà rất đơn sơ, người dân bình thường sống ở trên núi thường có cuộc sống rất đơn giản. Hàm Mặc lấy một thỏi vàng từ trong người ra đưa cho ông, bảo ông chuẩn bị đồ ăn cho chúng tôi.

Ông già vốn không muốn nhận nhưng nhìn thấy chúng tôi nhiệt tình như vậy, ông cũng đành nhận, rồi vội đi gọi người bạn già của mình đi thu xếp thức ăn cho chúng tôi!

Một lát sau, thức ăn nóng hổi đã được bưng lên, họ thế mà lại mổ gà cho tôi và Hàm Mặc ăn. Tôi uống canh ấm người hẳn lên, cơm nước xong, họ còn nói cho chúng tôi biết còn một phòng khách. Theo lời nói xuôi tai của họ thì họ đã coi tôi và Hàm Mặc như vợ chồng vậy, tôi còn định bảo với họ là không phải nhưng nghĩ lại cũng thấy không cần thiết. Hàm Mặc không chớp mắt nhìn tôi, chỉ vào một phòng, hơn nữa phòng họ cũng không gần đó, tôi và Hàm Mặc thì ở một phòng để thuốc cách phòng họ hơn mười thước, bên trong treo một chiếc đèn lồng, ánh sáng ôn hoà chiếu xuống soi rõ bóng chúng tôi. Tôi quay đầu nhìn Hàm Mặc ở cửa, khẽ cười bảo, “Chẳng còn cách nào cả, chỉ có mỗi chiếc giường, hơn nữa ở dưới lại là đất bùn, chúng ta đành cùng một chỗ vậy”

Con ngươi sâu thẳm của Hàm Mặc loé lên, cũng đóng cửa lại, không khí có chút xấu hổ. Tôi nằm lên giường trước, hơn nữa còn nằm sát vào một bên giường, chừa ra một khoảng trống lớn cho hắn. HÀm Mặc cứ đứng lặng bên cạnh giường chưa chịu lên, tôi có chút khó hiểu hỏi, “Sao thế nào anh vẫn không lên vậy?”

Ánh mắt Hàm Mặc mơ hồ, giọng khàn khàn, “Ta dành cho nàng ngủ!”

Tôi chẳng chút nghĩ ngợi gì đáp, “Như vậy sao được, đi một ngày, anh cũng đã mệt lắm rồi, hơn nữa ngày mai lại phải tiếp tục đi tiếp, nhanh chút lên giường ngủ đi nào!”

Hàm Mặc bị tôi nói như vậy, mím môi, đi tới, nằm xuống bên cạnh tôi, không thổi tắt đèn. Hai chúng tôi cứ lẳng lặng nằm vậy. Nói thật hiện giờ cũng không ngủ được, cứ mở to hai mắt nhìn, cảm giác hắn nằm bên cũng ngủ không được. Không được bao lâu tôi thầm nghĩ ổn rồi, nhắm mắt lại. Cho dù không muốn ngủ cũng không mở mắt ra.

Yên tĩnh được một lát, tôi cảm giác Hàm Mặc bên người dường như giật giất, tôi cũng không mở mắt ra, cũng không rõ hắn đang làm gì nữa. Đột nhiên trên trán bị hôn một chút, lòng tôi bỗng đập bùng bùng như trống trận vậy.

Cũng may tôi còn có cái chắn nếu không hắn nhất định phát hiện ra tôi vẫn chưa ngủ. Đôi môi chạy đến mũi rồi tới má, lòng tôi càng bối rối, biết làm cái gì đây? Tỉnh lại ư? Không được, như vậy sẽ làm cho Hàm Mặc xấu hổ, cũng rất mất mặt nữa. Còn không tỉnh ư? Tôi không biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì nữa. Ngay lúc đầu óc tôi đang tìm đối sách thì môi của hắn đã hôn lên môi tôi. Tôi ngây dại, cảm giác hắn nhẹ nhàng cọ sát, cũng không xâm nhập, hơn nữa tay hắn cũng bắt đầu sờ soạng bên hông tôi. Trời ơi! Lòng tôi điên cuồng gào thét, đừng mà, HÀm Mặc, xin đừng…Nhưng hắn cũng không dừng lại, dần dần từ hôn nhẹ biến thành hôn sâu, cắn xé khoé môi tôi, giống như muốn phát tiết ra chút vậy. Nên làm cái gì bây giờ? Lòng tôi bối rối vô cùng, nếu hiện giờ tôi mở mắt, tôi nên làm cái gì đây? Mắng hắn ư? Đánh hắn sao? Hay là vẫn giả vờ câm điếc? Cũng mặc kệ là kiểu gì tôi cũng không muốn, tôi chỉ muốn hắn dừng lại. Nhưng mà vào lúc này Hàm Mặc đã nhẹ nhàng cạy mở đôi môi tôi ra, luốn đầu lưỡi trơn trượt vào bên trong, cùng tôi dây dưa đầu lưỡi. Tôi thế nhưng không tự chủ được hơi khẽ rên lên, hắn cũng không dừng lại, tiếp tục hôn sâu hơn, Nụ hôn của hắn trở nên cuồng dã dần lên, hắn hôn rất cẩn thận mà lại triền miên, cứ như lo lắng sợ làm đau tôi vậy, hoặc là sợ doạ tôi sợ. Cả người đè Lên, vuốt ve từ vai tôi dọc theo thân mình mãnh liệt đi xuống. Lòng tôi càng sợ hãi, hiện gìơ nên làm cái gì đây? Tôi định ngăn hắn lại. Tôi không thể có lỗi với Long Kỳ, không thể, tuyệt đối không thể…

Lúc này quần áo trên người tôi đã bị vén nhẹ lên, HÀm Mặc thế mà lại dám hôn lên bộ ngực sữa của tôi đang đứng thẳng ngạo nghễ, lòng tôi lại càng khiếp sợ hơn, cảm thấy sự tình đã tới mức nghiêm trọng rồi, cuối cùng chịu không nổi thốt lên tiếng nói mê, đưa tay gẩy nhẹ một cái, “Ôi, đừng tới đuổi tôi…Đừng tới đuổi tôi…” Nói xong nước mắt trên mặt tôi lăn xuống, biểu hiện sợ hãi như muốn đuổi cái gì quái lạ đi. Quả nhiên Hàm Mặc ngừng hôn, cũng dời cả người nặng chịch ra. Thời gian như ngừng lại, tôi khẽ nghiêng người, chóp chép miệng, nói lúng búng, “Đừng đuổi theo tôi…Tôi sợ…”

Lúc này tôi cảm thấy nước mắt được Hàm Mặc hôn lên, hắn dém chăn cho tôi, đưa tay ra ôm tôi vào lòng, trầm giọng nói, “Vũ nhi à…Ta biết bắt nàng làm sao bây giờ? Ta không thể mất nàng được, ta không thể mỗi lần thấy hắn giữ rịt lấy nàng, ta sẽ nổi điên mất. Ta hận không thể giết người được, ta nên làm cái gì bây giờ hả? Nàng nói cho ta biết có được không? Vũ nhi à, Tình cảm của ta với nàng nàng có biết hay không? Ta biết làm gì với nàng bây giờ đây?”

Dần dần tiếng nói nhỏ dần như cực kỳ bi thống, tôi nằm trong lòng hắn mà nước mắt trào ra, thấm vào quần áo hắn. Thật xin lỗi Hàm Mặc, tôi cũng không biết nên làm cái gì nữa. Trong lòng tôi ngoài nói xin lỗi ra thì cũng chẳng nghĩ được gì cả. Một đêm này, mất ngủ. HÀm Mặc làm bạn với tôi, còn tôi dựa vào trong lòng hắn lắng nghe tiếng hắn thở bình ổn.
Bình Luận (0)
Comment