Hoàng Hậu Anh Túc

Chương 118

Hôm sau tôi đã tỉnh lại rất sớm, mắt có chút đau nhức, nhìn trông như mắt gấu mèo vậy, đi đến bên cạnh giếng, nhìn thấy bóng hiện lên trên mặt nước mà thần mặt ra. Tôi khẽ nhếch miệng, lúc này nghe được tiếng Hàm Mặc trầm thấp đằng sau, “Sao dậy sớm vậy?”

Tôi quay đầu nhìn hắn cười nhẹ nhàng, “Sáng sớm ngọn núi này rất đẹp, không khí rất trong lành, dậy sớm chút để còn có thể nhìn thấy mặt trời mọc nữa!”

Hàm Mặc phóng mắt ra xa nhìn mặt trời chưa lên, có chút xuất thần, ánh mắt dường như không có điểm dừng. Tôi nhìn theo không biết vì sao từ tối hôm qua đến giờ, tôi đối với Hàm Mặc có loại tình cảm không tiêu tan, cứ trằn trọc mãi. Tôi không muốn coi Hàm Mặc như huynh trưởng, cũng không phải là bạn bè, không rõ là gì nữa, cứ giống như là tình yêu thứ ba vậy. Tôi cũng không ghét hắn, cho dù tối qua hắn làm chuyện đó với tôi, tôi cũng không thấy chán hắn, mà ngược lại càng cảm thấy áy náy thêm.

Là do tôi đã biến hắn thành như vậy. Còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp hắn, cái vị kia phong lưu, hài hước, hay cười, cái vị kia mà cứ một câu một câu gọi tôi là nha đầu, trong miệng hắn nói từ nha đầu với tôi rất quan trọng như thế, hắn còn có thể trở lại nữa sao?

Trong rừng, gió mát thổi tới hai người, là hai kiểu tâm tư hoài mong, chờ đợi mặt trời mọc.

Trong nhà thợ săn đã sớm ăn sáng, tôi và Hàm Mặc lại tiếp tục đi tiếp, vượt qua một ngọn núi, chẳng bao lâu hình như đi mất gần một canh giờ, cuối cùng cũng thấy đường cái, có một đám đông đang vô cùng hưng phấn đi đi lại lại, con đường gian nan thì qua rồi. Vừa tới cảư thành, thấy thủ vệ quan binh có vẻ nhiều thêm, cứ tiến hành kiểm tra rất cẩn thận từng người một. Lòng tôi thầm kinh ngạc, tôi rời đi kinh thành mới có hai ngày không có chuyện gì xảy ra chứ? Đang nghxi vậy thì tôi và Hàm Mặc đã đi tới trước mặt quan binh. Trên người HÀm Mặc vẫn không giấu được khí chất cao quý. Hàm Mặc kéo tay tôi chuẩn bị vào thành, lúc này quan binh vung đao lên chặn chúng tôi lại, “To gan, các ngươi là ai? Dám xông vào trong thành”

Hàm Mặc e là chưa từng bị chặn lại như vậy, ánh mắt nghiêm nghị liếc xéo qua, móc lấy một kim bài trong người ra giơ lên, giọng lạnh lùng, “Mở to mắt của người lên xem ta là ai hả?’

Quan binh cau mày, nhìn kim bài rất cẩn thận. Lúc này, có một đầu mục đi tới, nhìn thấy kim bài trong tay Hàm Mặc, sợ tới mức run rẩy cả người, vội vàng chạy nhanh tới nở nụ cười chào đón, “Tiểu nhân có mắt không thấy thái sơn, xin Hàm thân vương thứ tội!” Nói xong, nghiêm khắc nhìn tê quan binh chặn chúng tôi lại, cả giận nói, “Mù à! Lùi xuống”

Nói xong định nói gì đó, Hàm Mặc căn bản không muốn nghe, kéo tôi đi thẳng vào thành.

Tôi chỉ đi sau hắn, trong lòng thấy hưng phấn dị thường. Nghĩ đến có thể thấy Long Kỳ ngay lập tức, tôi có chút sốt ruột. Không biết ngày đó tôi rời đi, Long Kỳ có đi tìm tôi hay không? Nghĩ đến trên đường đi tôi được người cứu chuyện này chắc chàng cũng không biết rồi!

Lần trước ngoài tôi và Hàm Mặc chạy trốn ra, toàn bộ thiết vệ của Hàm Mặc mang theo chắc đã bị đại hoàng tử giết chết cả, đến ngay người báo tin cũng không có.

Nghĩ đến đây tôi ngẩng đầu lên nhìn bóng thon cao đi đằng trước, trong lòng dấy lên tầng cảm động. Hắn đã cứu tôi rất nhiều lần, mà tôi thì chẳng báo đáp được tý nào, lại còn hại hắn thương tâm khổ sở, tôi thật đáng chết lắm.

Lúc này phủ Hàm vương đã ở ngay trước mặt, Hàm Mặc dừng lại quay đầu nhìn tôi, “Nàng hồi cung đi!”

Tôi giật mình sựng lại, không ngờ hắn sẽ để cho tôi trở về cung. HÀm Mặc nói xong thfi xoay người không nhìn tôi, một mình đi vào trong phủ, loáng thoáng nghe có tiếng vui mừng chào đón trong phủ, tôi hơi cau mày lại, nhìn lướt qua rồi xoay người đi về hoàng cung. Tôi biết Hàm Mặc tình nguyện để tôi một mình trở về, cũng không muốn nhìn thấy Long Kỳ tới đón tôi ở phủ HÀm vương. Như vậy sẽ càng làm cho ba người chúng tôi thấy khó khăn hơn.

Tôi tới cửa cung quen thuộc, hai binh lính đứng nghiêm chặn tôi lại. Lòng tôi thấy rất buồn cười, lúc trước tôi đều mặc cẩm y từ đây đi ra, họ đương nhiên không nhận ra tôi hiện giờ, tôi mở miệng, “Ta là quý phi nương nương”

Hai binh lính kia lắp bắp kinh hãi, nhìn kỹ đánh giá tôi, tôi bỗng quên là mình cũng mang theo một khối kim bài, lấy từ trong người ra, đưa tới trước mặt họ, binh lính mở to mắt nhìn, vội tránh ra cho tôi vào cung. Tôi đến gần trong cung, nhìn hoàng cung to như vậy, có chút xúc động suýt khóc. Tôi còn tưởng rằng mình cuối cùng cũng trở về không được nữa! Nhìn thấy toà cung điện lớn nhất ở giữa kia, tim tôi đập bình bịch hắn lên, giờ này chàng đang làm gì?

Nghĩ đến mà lệ tuôn trào, tôi nhấc chân lên, chạy như bay tới chỗ chàng đang ở, trong lòng chỉ có mỗi một ý nghĩ duy nhất, mau trở lại bên cạnh chàng, mau chút nhào vào trong lòng chàng.

Cung nữ trên đường đi đều kỳ lạ nhìn một cô gái quần áo lộn xộn cứ chạy về hướng hoàng cung, hơn nữa trên mặt còn mang theo nụ cười tươi, thấy ánh mắt kinh ngạc của các nàng ấy, tôi cũng không để ý, lòng tôi đã bạy vọt tới bên người hắn rồi. Do vội vàng sốt ruột lát nữa gặp lại, lúc bước lên thềm đá, bị ngã chổng vó, lại tiếp tục đứng lên, chạy tới cánh cửa kia, gần tới rồi, tôi sắp thở không nổi nữa rồi, vọt tới, mở to mắt, thấy một bóng hình quen thuộc đang đứng lẳng lặng bên cửa sổ, bốn mắt nhìn nhau, lệ nóng tràn trề trên khoé mắt hai người, nhìn chăm chăm một lát, Long Kỳ vội vàng kêu lên một tiếng, “Vũ nhi…”

“Long Kỳ…” Tôi khó khăn nuốt nước miếng một cái, giây tiếp theo đã lao thẳng vào trong lòng chàng, ôm chặt lấy lưng chàng. Long Kỳ cũng ôm chặt lấy tôi, cố sức kéo chặt tôi vào trong lòng hơn. Cứ như vậy cùng nhau lặng lẽ cảm thụ sự tồn tại của nhau, mãi không nói gì, trăm ngàn lời nói cũng không thể hiện được hết bằng cái ôm chân thật được. Cuối cùng Long Kỳ cũng kéo tôi cách ra xa chút, còn nhìn tôi rất kỹ, nhìn từ trên mặt của tôi xuống dần vết thương trên ngực tôi như còn vết máu, con ngươi đen đột nhiên biến sắc, nhẹ nhàng kéo áo quần tôi lên, đau lòng nhíu mày, nhìn tôi đầy thương tiếc nói, “Còn đau không?”

Tôi lắc lắc đầu, nước mắt lăn dài trên má trả lời, “Không đau, đã không còn đau nữa rồi!”

Long Kỳ lại nhẹ nhàng ôm tôi vào trong lòng, đôi mắt đau xót, nhắm hai mắt lại, dùng bên má nhẹ nhàng cọ vào mái tóc tôi, “Vũ nhi….Để nàng phải chịu khổ rồi!”

Có những lời này của chàng, đến cả hoạ tiếp theo là vết thương tôi cũng không cần. Thấy vẻ mặt đau lòng của chàng, tôi xin nguyện ý bị nhiều vết thương hơn chút. Tôi cũng dùng bên mặt cọ cọ vào ngực chàng, nở nụ cười, chỉ cần được trở lại bên cạnh chàng, em cũng rất thoả mãn rôi.

Một lát sau, Long Kỳ vội truyền Thái Y đến kiểm tra vết thương cho tôi cứ như sợ tôi giấu diếm vết thương vậy. Tôi đại khái để cho Thái Y kiểm tra chút tay chân, rồi cả người, cớ bản là khoẻ mạnh, chri là phát hiện thấy bị trầy da trên chân. Đây là lúc tôi bị rơi từ trên cao xuống vực sâu, Long Kỳ nhìn vết thương mới này thì dùng ánh mắt trách móc tôi. Chàng đã biết vết thương này vì sao mà có rồi, chàng nhẹ nhàng vuốt ve chân tôi, tôi nằm trên giường nở nụ cười ôn nhu, nhìn bộ dạng chàng cau mày hầu hạ tôi, cái kiểu cẩn thận đến nỗi cứ sợ làm tôi bị đau vậy. Gìơ khắc này tôi cảm thấy mình là ngừơi hạnh phúc nhất trên thế gian này.

Thái Y giups tôi bôi thuốc trên đùi xong thì đi ra ngoài, trên bàn còn để lại tuýp thuốc mỡ. Đợi tất cả mọi người ra ngoài rồi, Long Kỳ ngồi xuống bên cạnh tôi, cởi nhẹ đai lưng của tôi xuống, rồi đem quần áo tôi cởi ra. Tôi đỏ mặt, thẹn thùng cúi đầu. Long Kỳ nhìn chăm chăm vào vết thương trước ngực tôi đã được băng bó rồi, con ngươi đột nhiên biến sắc, tôi cũng bối rối hẳn lên, băng vết thương trưcớ ngực tôi dĩ nhiên là vải quần áo của Hàm Mặc. Tôi đang kéo quần áo né tránh, Long Kỳ lúc này giãn mày ra, nhẹ nhàng gỡ mảnh vải băng bó ra, có thể là máu và vải thấm vào nhau, tuy Long Kỳ đã cố gắng không làm tôi đau, cùng lúc vải gỡ ra rồi, thì lộ vết thương là lúc tôi cũng đau tới mức kêu lên một tiếng khe khẽ, vừa nhăn nhó một trận, Long Kỳ nói nhẹ nhàng, “Cố nhịn đau chút, ta sẽ nhanh chóng giúp nàng thay cho tốt”

Tôi cắn răng gật gật đầu, nhắm mắt lại, thần kinh căng thẳng, cố sức chịu đựng, cuối cùng mảnh vải cũ dã được gỡ hẳn xuống, Long Kỳ lại cẩn thận bôi thuốc lên lần nữa, rồi lại dùng vải giúp tôi băng bó tốt hơn.

Long Kỳ cũng không vội tra hỏi chuyện đã xảy ra với tôi, mà là đem xử lý tốt vết thương của tôi xong, mới lo lắng hỏi xem cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.

Tôi đem mọi chuyện bị bắt cóc và việc nửa đường được Hàm Mặc cứu kể lại cho chàng, rồi chàng lúc này mới lại kể cho tôi nghe chuyện ngày đó chàng đã đi tìm tôi ra sao. Hoá ra lúc tôi bị bắt cóc khi đó, cũng do hai tên bắt cóc kia công lực rất cao, mang theo tôi chạy ra khỏi cấm quân đang vây quanh. Lúc đầu Long Kỳ nghe được tin tôi bị bắt cóc thì lập tức điều động cấm quân toàn thành đi tìm, nhưng vẫn không có chút tin gì, dường như tôi bị tan đi trong không khí vậy. Chàng nào có biết hai kẻ bắt cóc tôi kia lại trốn vào trong rừng cây chạy, Long Kỳ thì điều động binh mã đi một mạch khắp nơi trên đường tìm, dường như đã xốc hết cả toàn kinh thành mọi ngóc ngách mà vẫn không thấy. Long Kỳ hoài nghi là tôi đã bị đại hoàng tử bắt được đang ở đâu đó. Cuối cùng Long Kỳ tức điên lên, lập tức xuất quân đi tới chỗ đại hoàng tử, cùng thuộc hạ của đại hoàng tử giao chiến một trận, tiếc rằng đại hoàng tử giảo hoạt, biết giữa đường tôi đã được người cứu rồi, trong tay không có ai đối chất và uy hiếp được Long Kỳ, hắn cũng đoán ra được chắc Long Kỳ sẽ xuất binh công kích, vì vậy lập tức triệu tập một đống người trốn mất.

Còn Long Kỳ thì cũng biết được tôi không nằm trong tay hắn, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi mọi ngóc ngách, cuối cùng phát hiện thiết vệ trong phủ HÀm Mặc trong rừng, Long Kỳ cũng đoán là tôi và Hàm Mặc ở cùng nhau, lại bắt đầu tìm kiếm chỗ chúng tôi rơi xuống.

Chúng tôi là đi bộ trong rừng, còn họ muốn tìm cũng không phải dễ dàng như vậy, cứ không ngừng cầu trời phù hộ. Khó có được sự quan tâm của họ như vầym đáy lòng tôi vô cùng cao hứng, ngày nài cũng bôi thuốc và uống thuốc do tiểu Lan tiểu Thuý ở phòng thuốc nấu, uống canh. Tôi nghĩ chắc không mất vài ngày vết thương trên người tôi sẽ khỏi hẳn!

CẢm thụ được một lần cảnh sinh ly tử biệt, làm tim tôi và Long Kỳ càng ngày càng gắn bó chặt chẽ với nhau. Ngoài những lúc chàng vào triều ra, còn toàn bộ thời gian đều ở bên cạnh làm bạn với tôi, cuộc sống giống như trước đây ngọt ngào. Tôi nhớ đến đây, Long Kỳ vì muốn chúc mừng, đã tổ chức một đại yến tiệc, mời các quan lại triều thần đến. HẬu cung đẹp, còn mời hẳn một người là Hàm Mặc, hắn cũng đến đây, ngồi trước mặt nhau, tôi ngồi bên Long Kỳ và các quan lại triều thần nghe hoà tấu mà rất vui vẻ, trên mặt tôi cũng nở nụ cười tươi, không rõ là vui sướng hay là khoái hoạt nữa. Tôi còn cảm thấy mình cười tới mức có chút gượng gạo, ánh mắt Hàm Mặc có đôi lúc lại dừng trên mặt tôi thật lâu không rời. Có đôi lúc lại đưa mắt nhìn đi đâu đó không rõ, rồi uống rượu rất hăng. Tôi bưng chén trà lên uống để giấu khuôn mặt mất tự nhiên của mình, Long Kỳ quan sát tôi cẩn thận, “Ái phi không sao chứ? Có muốn đi nghỉ ngơi một lát không?”

Tôi cười nhẹ nhàng, lắc lắc đầu, “Không cần, khó được mọi ngừơi vui vẻ như vầy, em là nhân vật chính sao lại dám rời đi chứ?” Long Kỳ cười lãnh đạm, ánh mắt dừng trên ngừơi Hàm Mặc. Lòng tôi run lên, có chút hiểu được ý nghĩa chính của yến hội lần này do Long Kỳ tổ chức. Chàng hẳn là muốn nói cho Hàm Mặc biết tôi là phi tử của chàng sao? Long Kỳ ơi Long Kỳ à! Tôi biết phải làm gì đây? Thật ra chàng vẫn để ý tới chuyện lần trước tôi và HÀm Mặc ở cùng nhau đây. Chàng vẫn để ý tôi là người nói dối muốn ngăn chuyện phát sinh giữa tôi và HÀm Mặc, tôi nên làm cái gì bây giờ đây?

Long Kỳ không trách tôi, cũng không hỏi tôi, chỉ là vô hình cảnh cáo HÀm Mặc, sao mà phải làm khổ vậy chứ?

CẢ người tôi thật sự không thoải mái chút nào. Lúc Long Kỳ lại một lần nữa quan tâm hỏi tôi, tôi chiều theo ý chàng, rời yến hội, lặng lẽ lui về tẩm cung của mình nghỉ ngơi. Ngẫm lại cũng tốt, không muốn chạm mặt cả hai ngừơi đàn ông, cũng chẳng cần để ý nhiều như vậy làm gì.

Tới tối, Long Kỳ hồi cung, chắc là đã uống nhiều rượu, trên mặt có chút say, nhưng mà lại vẫn ôn nhu như cũ, đi tới bên cạnh tôi, ôm tôi ngủ. Mấy đêm nay chàng đều thế, tôi biết là bởi vết thương trên ngực tôi, nhưng mà đã vài ngày rồi, vết thương trên người tôi đã gần như khỏi hẳn. Nằm trong lòng chàng, trên ngừơi chàng toả ra mùi rượu, khiến cho tôi mê man một trận. Ngẩng đầu lên đón ánh mắt chàng tìm hỏi. Tôi đỏ ửng mặt, lấy tay ra áp lên ngực chàng, mê ly, mang theo vẻ dụ hoặc cởi áo của chàng. Long Kỳ nắm lấy tay tôi, lo lắng hỏi, “Nàng còn đang bị thương!”

“Không sao, đều khỏi rồi mà!” Tôi tiếp tục dụ hoặc chàng, tôi không biết vì sao biểu hiện của Long Kỳ những ngày này rất để ý đến tôi làm cho tôi cảm động mãi. Tôi cũng muốn thương chàng, tôi muốn yêu tất cả của chàng!

Long Kỳ không hề do dự, dường như chàng bị rượu cuốn vào, có chút hưng phấn, nâng nhẹ mặt tôi lên nhìn mê say khẽ hỏi, “Có thể chứ?”

Tôi cười kiều mỵ, nhẹ nhàng gật gật đầu, cứ để mặc chàng xâm chiếm, tiến công chiếm đóng, nhưng mà chàng vẫn rất cẩn thận, không va chạm hết sức vào vết thương của tôi, cứ triền miên mà ôn nhu, giống như con diều dây dưa ngàn năm không cởi bỏ được vậy, chìm vào mất hồn, giống như trên thế giới này chỉ còn hai chúng tôi thôi vậy…Long Kỳ…Cảm an chàng đã làm cho em con người ở hiện đại biết rằng, trên thế giới này còn gặp được loại tình yêu trong truyền thuyết, gặp được chàng cho em dùng cả đời để cảm động mãi mãi.
Bình Luận (0)
Comment