Editor: Dứa
Thọ An Cung.
Tin Hoàng hậu mang thai lan truyền nhanh chóng, thật ra trong hoàng cung không giấu được bí mật gì.
Lúc Tống Thái hậu nghe tai mắt mà mình sắp xếp bẩm báo chuyện Hoàng hậu mang thai, bà ta đang niệm kinh Phật.
Khoảnh khắc ấy, chuỗi tràng hạt làm bằng gỗ đàn hương bỗng đứt ra, tràng hạt đập xuống nền gạch xanh, vang lên âm thanh lanh lảnh.
“Hoàng hậu mang thai?” Thờ ơ liếc nhìn chuỗi tràng hạt văng tung tóe dưới đất, Tống Thái hậu lạnh nhạt hỏi.
“Vâng ạ, nghe nói đã mang thai hơn hai tháng.” Tỳ nữ cung kính đáp.
Tống Thái hậu gật đầu: “Ta biết rồi.”
Nói xong, bà ta im lặng.
Thấy bà ta hốt hoảng, ma ma thân tín hiểu rõ. Vào giờ phút này, e rằng trong lòng Tống Thái hậu cũng ngổn ngang trăm mối.
Ánh mắt Tống Thái hậu trầm xuống, bà ta mong chờ nhiều năm trời, giờ Triệu Quy Nhạn đã mang thai. Qua tám tháng nữa, tất cả sẽ ổn thỏa, điều bà ta khao khát hơn hai mươi năm sắp thành công rồi.
Giờ khắc này, trong mắt Tống Thái hậu hiện rõ vẻ kích động, nhưng lại thoáng qua nét bi thương không dễ nhận ra.
Một bên là đứa con bà ta mắc nợ nhiều năm, một bên là đứa con đang ngày càng xa cách bà ta.
Dù Tống Thái hậu lựa chọn thế nào, cũng không tránh khỏi việc làm tổn thương một người.
“Ma ma, ai gia nên làm sao đây? Chẳng lẽ trên đời này không có cách nào vẹn cả đôi đường sao?”
Tống Thái hậu ngẩng đầu, vừa nhìn tượng Phật trang trọng uy nghiêm vừa lẩm bẩm.
Ma ma thân tín thở dài: “Nương nương, nếu đã hạ quyết tâm thì tuyệt đối không thể hối hận. Việc bây giờ ngài phải làm là hết sức cẩn thận, không để người ta bắt thóp, vậy mới có thể giảm tổn thương xuống mức thấp nhất.”
Ma ma thân tín đã nói như thế.
Tổn thương là việc không thể tránh khỏi, chỉ đành nghĩ mọi cách để giảm thiểu thôi.
Đương nhiên ma ma thân tín biết rõ Tống Thái hậu đang mưu tính điều gì. Tuy ma ma thấy nó điên rồ quá, nhưng đấy lại là biện pháp bất đắc dĩ.
Kể từ thời điểm tiến cung, ngày nào Tống Thái hậu cũng sống trong tình trạng nặng nề ngột ngạt, nhất là sau khi biết việc bà ta dùng thuốc trợ sản khiến Tống Minh Hàn vừa lọt lòng đã yếu ớt, đau ốm bệnh tật triền miên. Bà ta cứ ân hận, buồn bực đau đáu mãi, nếu không nhờ chuyện này chống đỡ, chỉ sợ bà ta đã sớm mất động lực để sống tiếp.
Hiện giờ… biện pháp cứu chữa cho Tống Minh Hàn sắp xuất hiện, Tống Thái hậu đã muốn thoát khỏi lồng giam xiềng xích này từ lâu rồi.
Tống Thái hậu nghĩ đến Tống Minh Hàn và Trình Cảnh Di.
Hai số phận khác nhau, hai cuộc đời khác nhau.
Một người ngâm mình trong đống thuốc từ nhỏ, không thể vui buồn quá mức, cuộc sống vừa đau khổ vừa bí bách.
Một người nhận được đủ mọi tôn vinh từ nhỏ, được muôn dân kính trọng, bây giờ đã đứng trên vạn người, nắm giữ quyền lực to lớn trong tay.
Tống Thái hậu nghĩ vậy, trong mắt hiện lên vẻ u ám, chỉ là một đứa bé thôi mà?
Vì sức khỏe yếu nên Tống Minh Hàn gần ba mươi tuổi vẫn chưa có con nối dõi, còn Trình Cảnh Di thì sao? Hắn sở hữu cả thiên hạ, ba ngàn giai lệ trong hậu cung chờ hắn. Chỉ cần hắn bằng lòng, sau này Trình Cảnh Di sẽ có vô số con cái, thiếu đứa bé này cũng chẳng sao.
Bà ta kìm nén cảm xúc, khôi phục vẻ lạnh nhạt.
“Phái người theo dõi sát sao Phượng Nghi Cung, động tĩnh nhỏ nhất cũng phải bẩm báo cho ai gia. Tuyệt đối không được để ai chạm vào Hoàng hậu, đứa bé trong bụng nàng mới là quan trọng nhất…”
…
Sau khi Hoàng hậu có tin vui, từ trên xuống dưới Phượng Nghi Cung luôn cực kỳ thận trọng. Toàn bộ vật sắc nhọn bị Thải Nguyệt khóa trong hộp, đồ sứ dễ vỡ cũng được bày biện chắc chắn hơn, chỉ sợ Triệu Quy Nhạn va phải.
Triệu Quy Nhạn trêu họ cẩn thận quá mức, nhưng trong lòng rất đỗi ngọt ngào. Được mọi người che chở nâng niu khiến nàng cảm thấy ấm áp.
Suốt chừng ấy năm trời, nàng chưa từng được ai quý trọng như vậy, nàng cực kỳ trân trọng những tấm lòng chân thành dịu dàng này.
Vốn đầu tháng Ba là sinh nhật của Trình Cảnh Di, vì mới lập Hoàng hậu nên lẽ ra năm nay phải tổ chức lễ Vạn Thọ thật lớn. Nhưng giờ Triệu Quy Nhạn mang thai, Trình Cảnh Di không nỡ để nàng vất vả.
Đêm đến, Trình Cảnh Di bước lên nguyệt kiều (*), hơi lạnh mùa xuân vương trên người hắn. Ánh đèn sáng rực của Phượng Nghi Cung chiếu vào mắt hắn, tâm tư nặng trĩu cả ngày chợt thả lỏng.
(*) Cây cầu có hình dạng cong như vầng trăng.
Chỉ cần nhìn ánh đèn, hắn đã cảm thấy được vỗ về.
Từ khi mang thai, Triệu Quy Nhạn thường xuyên đói bụng, nhưng không ăn được bao nhiêu. Trong bếp luôn để sẵn thức ăn nóng, đề phòng nếu nàng đột nhiên muốn ăn, hạ nhân sẽ không làm kịp.
Trình Cảnh Di bận bịu việc trong triều, nhưng lo Triệu Quy Nhạn đói bụng nên dặn nàng sau này không cần chờ hắn về ăn chung, đói lúc nào cứ lên món lúc đó.
Tuy hắn nói thế, nhưng Triệu Quy Nhạn vẫn luôn chờ hắn về.
Trong mắt nàng, người một nhà có thể ăn cơm chung là một chuyện vô cùng hạnh phúc ấm cúng.
Con người luôn cố chấp với những thứ mình chưa có được.
Triệu Quy Nhạn chưa từng trải qua bữa cơm gia đình nào, nên nàng cố gắng khiến mái ấm nhỏ của mình ngập tràn yêu thương, để mình không tiếc nuối gì cả.
Trình Cảnh Di bước vào điện, đập vào mắt là cô gái nhỏ đang ngồi nghiêng trên tháp mỹ nhân nở nụ cười với hắn từ xa.
Nàng mặc áo khoác lụa màu trắng bạc, toàn thân được bao phủ trong ánh sáng hiền hòa rạng rỡ. Trên gương mặt nhỏ nhắn đơn thuần nở nụ cười, đôi mắt trong veo sáng ngời cũng đang nhìn hắn đầy trìu mến.
Tựa người vợ trong một gia đình bình thường, nàng đứng dậy đón hắn, bắt đầu dông dài: “Hôm nay cháo tổ yến hơi ngọt dễ ngấy, ngày mai ta khá thèm cháo tôm nõn. Nhưng Thải Nguyệt cứ nói cháo tôm nõn có tính hàn, nhắc ta hạn chế ăn trong thời gian mang thai…”
Trình Cảnh Di nghe mấy lời than phiền yêu kiều mềm mại của nàng. Rõ ràng là những điều vặt vãnh đời thường, chuyện nhà chuyện cửa, có vẻ phiền hà rắc rối, nhưng hắn vẫn nghe đến say mê.
Trình Cảnh Di ôm eo nàng, chậm rãi bước vào nội điện với nàng. Trái tim hắn như chìm giữa tình yêu thương êm đềm, đây là mái ấm của hắn, có người vợ lẫn bé con trong bụng kiên nhẫn chờ hắn về nhà.
Triệu Quy Nhạn khẽ vỗ trán, bỗng hỏi: “Lần này Bệ hạ muốn quà gì vào lễ Vạn Thọ?”
Trình Cảnh Di chớp mắt, buồn cười đáp: “Sao hỏi ta? Chuyện này phải tùy vào tấm lòng của người tặng mà?”
Triệu Quy Nhạn thản nhiên tiếp lời: “Suy đoán của người khác tuyệt đối không bằng sở thích do chính người nhận quà nói!”
Trình Cảnh Di chạm lên chóp mũi nàng, cưng chiều bảo: “Nàng tặng quà gì ta cũng thích.”
Triệu Quy Nhạn che môi cười rộ: “Đến lúc ấy Bệ hạ đừng chê quà của ta nhé.”
Dường như nàng đang đợi mỗi câu này của Trình Cảnh Di thôi.
Trình Cảnh Di bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu, hắn không hề tức giận, ánh mắt đầy yêu chiều.
“Được rồi, không chê.”
Chẳng mấy chốc đã tới lễ Vạn Thọ. Lễ Vạn Thọ năm nay, Trình Cảnh Di không nỡ để Triệu Quy Nhạn vất vả, nên hầu hết mọi việc đều do hắn đích thân lo liệu.
Đây cũng là chuyện lạ, lần đầu tiên Hoàng đế tự tay chuẩn bị tiệc sinh nhật cho mình.
Các đại thần thấy việc này trái với lễ nghi thể chế, nhưng vợ chồng Đế Hậu, một người muốn cho một người muốn nhận, họ cũng không dám ý kiến gì.
Nhất là khi có nói thì Trình Cảnh Di cũng sẽ bỏ ngoài tai.
Các đại thần nhận ra, nếu đổi thành chuyện khác, dù bị buộc tội trong sổ con, có lẽ họ vẫn còn đường cứu vãn. Chỉ duy nhất các vấn đề liên quan đến Hoàng hậu, Cảnh Hòa đế luôn thể hiện rõ thái độ kiên quyết, tuyệt đối không nhân nhượng.
Thà Đế Hậu nồng thắm sâu nặng, còn tốt hơn Hoàng đế hoang dâm vô đạo đức, thế nên các đại thần sẽ không nói gì.
Huống chi bây giờ Hoàng hậu đang mang thai, đây là hoàng tự của Đại Ngụy, nói không chừng sẽ là người kế vị trong tương lai nên càng không thể lơ là, phải nuôi dưỡng cẩn thận kỹ lưỡng.
Người kế thừa Đại Ngụy không nhiều, các đại thần cũng lo lắng vô cùng, vài chuyện nhỏ này không đáng nhắc đến.
Trong lễ Vạn Thọ, cả vua lẫn thần tử đều vui mừng.
Trong yến hội, Trình Cảnh Di chính thức thông báo tin Hoàng hậu có thai. Nhóm đại thần cực kỳ kích động, luôn miệng nói lời hay ý đẹp khiến thái độ Trình Cảnh Di càng hiền hòa hơn.
Có người nhanh nhạy khôn khéo, chỉ tập trung khen Hoàng hậu và đứa trẻ trong bụng nàng, Trình Cảnh Di nhìn nhiều hơn một chút rồi lên tiếng khen ngợi.
Thấy Trình Cảnh Di thích nghe mấy lời khen Hoàng hậu và hoàng tự, mọi người thầm vui mừng, lập tức ca tụng không ngớt.
Ở những lễ Vạn Thọ trước đây, Cảnh Hòa đế luôn ít nói ít cười, lúc nào cũng chín chắn nghiêm túc làm người ta thấy rất áp lực. Nhưng hôm nay trông hắn khác hoàn toàn, Cảnh Hòa đế nâng chén rượu, tươi cười rạng rỡ, nói nhiều hơn, ôn hòa hơn, thái độ nhã nhặn hơn.
Lần yến hội này, quân thần hết sức vui vẻ, ai nấy cũng ra về trong phấn khởi.
Tối nay Trình Cảnh Di uống khá nhiều rượu, chỉ cần nói mấy lời hay về Triệu Quy Nhạn và đứa con, Trình Cảnh Di sẽ không ngại uống thêm.
Khó khăn lắm các thần tử mới tóm được điểm yếu của Trình Cảnh Di, không biết có phải mang tâm tư trả thù và đùa cợt không, họ rót rất nhiều rượu cho Trình Cảnh Di, hết lượt này đến lượt khác.
Cũng may Trình Cảnh Di có tửu lượng tốt, vẫn có thể đi lại vững vàng.
Triệu Quy Nhạn lo lắng suốt đêm, chỉ sợ Trình Cảnh Di uống nhiều rượu sẽ khó chịu. Thấy hắn chưa say đến mức choáng váng, vẫn còn giữ được lý trí, nàng mới yên tâm.
Trình Cảnh Di đuổi cung nữ ra ngoài, nhớ tới món quà của Triệu Quy Nhạn.
“Nhạn Nhạn, Nhạn Nhạn, quà sinh nhật của ta đâu?”
Hắn dịu dàng nhìn Triệu Quy Nhạn, ánh mắt vừa mềm mại vừa tình cảm.
Triệu Quy Nhạn ngẩn người, thấy Trình Cảnh Di hiếm khi lộ ra tính trẻ con thế này, nàng che miệng cười.
Hóa ra vẫn say.
Ban nãy hắn giả vờ giống quá, chính nàng cũng bị lừa.