Hoàng Hậu Trẻ - Khuẩn Ti Mộc Nhĩ

Chương 65

Editor: Dứa

Trình Cảnh Di ngà ngà say, ngoại trừ hơi ấu trĩ, hắn cũng không làm chuyện gì quá đáng như mấy con sâu rượu.

Triệu Quy Nhạn cho mọi người lui xuống, dẫn Trình Cảnh Di đến phòng bếp nhỏ.

Lo Tống Thái hậu hoặc người khác có ý đồ xấu muốn giở trò, nên Trình Cảnh Di đã căn dặn cung nữ, sau này tất cả đồ ăn của Phượng Nghi Cung phải do phòng bếp nhỏ ở Phượng Nghi Cung chuẩn bị, chứ không phải do Ngự Thiện Phòng nữa.

Triệu Quy Nhạn thấy hợp lý nên cũng đồng ý.

Tay nghề của mấy người Hà ma ma rất tốt. Mấy ngày qua, Triệu Quy Nhạn chẳng muốn ăn uống gì, thấy nàng gầy hơn hẳn, họ lập tức thay đổi thực đơn, nấu mấy món ngon mới giúp Triệu Quy Nhạn không còn khó chịu nữa.

Trên bếp luôn giữ lửa, Triệu Quy Nhạn có thể xuống thẳng bếp.

Cung nhân bếp nhỏ thấy Đế Hậu lần lượt đến, hết sức lo sợ: “Bệ hạ, nương nương, ngài muốn ăn gì ạ? Nô tài làm cho ngài…”

Triệu Quy Nhạn cười hiền: “Không sao, hôm nay bổn cung muốn sử dụng phòng bếp nhỏ một chút, các ngươi không cần làm việc nữa, cứ về nghỉ ngơi.”

Mấy người quản sự và thái giám trong bếp ngơ ngác nhìn nhau, rồi dời mắt sang Trình Cảnh Di theo sau nàng. Thấy hắn lạnh nhạt, cũng không có vẻ khó chịu gì, lúc này họ mới rón rén lui ra ngoài.

Triệu Quy Nhạn đã chuẩn bị bột từ chiều, nàng cán bột thành từng sợi mì vừa dài vừa nhỏ, rồi vụng về cho vào nồi nước đang sôi sùng sục.

Trình Cảnh Di dựa vào khung cửa, dõi theo nữ tử xinh đẹp đang bận rộn trong bếp, ánh mắt đong đầy tình cảm.

Hơi nóng bốc lên làm mờ gương mặt nàng, trông kỳ ảo lung linh, như đang ngắm hoa trong sương mù, đẹp đến mức không chân thật.

Đôi mắt Trình Cảnh Di nhuốm men say, vì say rượu nên hắn híp mắt để nhìn kỹ hơn. Lúc này đuôi mắt nhướn lên khiến vẻ uy nghiêm biến mất, mang tới cảm giác vô cùng quyến rũ.

Tay nghề nấu ăn của Triệu Quy Nhạn không thể nói là tốt, khi ở phủ nàng cũng không có cơ hội tiếp xúc với phòng bếp, vì bát mì trường thọ này mà nàng đã tốn khá nhiều công sức.

Gần đây, ngày nào nàng cũng bớt ít thời gian để học cách nấu mì trường thọ. Bây giờ, tuy động tác nấu ăn còn chưa thành thục nhưng cũng xem như đâu vào đấy.

Chẳng mấy chốc, mùi thơm đã bay khắp phòng bếp nhỏ.

Triệu Quy Nhạn múc một muỗng nước canh đầy vào bát, đợi hành lá xanh biếc nổi hết lên trong bát, nàng mới vớt mì sợi đã gần chín ra để vào bát.

Chung sống với nhau đã lâu, Triệu Quy Nhạn phát hiện Trình Cảnh Di thích ăn mì còn hơi dai, thay vì được nấu mềm nhừ và chín kỹ.

Hôm nay để chiều theo sở thích của hắn, nàng đã dồn hết tâm sức vào lúc cán bột làm mì.

“Bệ hạ, đây chính là quà sinh nhật của ta.”

Triệu Quy Nhạn ôm mặt, trông hơi kiêu ngạo: “Ta đã học nấu món này nhiều ngày lắm đấy. Bệ hạ đã hứa dù quà sinh nhật gì cũng không chê, giờ không được lật lọng đâu đó.”

Yết hầu Trình Cảnh Di chuyển động, hắn nhìn nàng chăm chú.

Triệu Quy Nhạn mím môi, giải thích: “Bệ hạ không thiếu vàng bạc châu báu. Huống hồ, nếu ta tặng ngài món đồ có giá trị liên thành thì cũng lấy từ những thứ ngài ban thưởng thôi, ta nghĩ làm vậy không có thành ý gì cả. Chi bằng thần thiếp nấu một bát mì trường thọ nóng hổi, chúc Bệ hạ sống lâu trăm tuổi, mạnh khỏe bình an.”

Hơi nóng nghi ngút, mùi thơm phả vào mặt, Trình Cảnh Di chợt nghẹn ngào.

Nói ra cũng buồn cười, hắn đã sống hai mươi tám năm, nhưng đây là lần đầu tiên hắn được ăn mì trường thọ.

Tống Thái hậu mặc kệ sinh nhật hắn, vào ngày này hằng năm, bà ta luôn sai nữ quan bên cạnh đưa một vài thứ quý giá như châu báu hoặc tranh chữ sang, nhưng chúng chỉ là vật chết. Trong tư khố của hắn, chỉ tiện tay ném một cục đá cũng có thể đập hỏng món đồ bảo bối vô giá nào đó.

Tư khố đầy ắp, nhưng hắn chỉ cảm thấy trống rỗng.

Mì trường thọ ư?

Từng có cung nữ thấy hắn trải qua sinh nhật tẻ nhạt và thiếu thốn tình cảm như thế, bèn lén lút làm cho hắn một bát mì trường thọ. Nhưng sau đó bị Tống Thái hậu phát hiện, bà ta lập tức sai người đánh chết cung nữ.

Bảo không thể cho Trình Cảnh Di ăn mấy thứ không rõ nguồn gốc.

Kế đó, Trình Cảnh Di trơ mắt nhìn bát mì trường thọ kia bị biến dạng hoàn toàn, bị người ta vứt bỏ không thương tiếc.

Dần dà, theo từng dịp sinh nhật hằng năm, hắn không còn chờ đợi gì nữa.

Bát mì trường thọ hôm nay lại khiến hắn bỗng dưng muốn khóc.

Triệu Quy Nhạn chớp mắt nhìn Trình Cảnh Di chậm rãi nhận lấy bát mì, nàng hơi do dự, có phải đơn giản quá không?

Đây là lần đầu tiên nàng xuống bếp nấu ăn cho người khác, cũng không biết Trình Cảnh Di có chê không.

Nàng nhoài người lên bàn, đan hai tay vào nhau đặt dưới cằm, ánh mắt mong chờ: “Ăn ngon không?”

Trình Cảnh Di từ từ nuốt sợi mì trong miệng xuống, chất giọng trầm ấm: “Ngon. Đây là bát mì ngon nhất ta từng ăn.”

Triệu Quy Nhạn sững sờ, cứ nghĩ Trình Cảnh Di đang dỗ nàng, trong lòng ngọt như mật. Nàng ngồi thẳng người, chống cằm, mềm giọng nói: “Vậy Bệ hạ phải ăn hết nhé! Vậy mới có thể sống lâu dài và trọn vẹn.”

Triệu Quy Nhạn luôn coi trọng một số tập tục, có vẻ rất mê tín, nhưng lòng nhiệt tình này lại tràn đầy sức sống, âm thầm vỗ về mọi thứ, khiến người ta cảm thấy ấm áp quá đỗi.

Trình Cảnh Di im lặng không lên tiếng, lặng lẽ ăn hết bát mì trường thọ đầu tiên trong đời hắn.

Trong mắt Triệu Quy Nhạn thoáng qua vẻ hài lòng, nàng đắc ý: “Sau này vào ngày sinh nhật của Bệ hạ, ta sẽ luôn làm mì trường thọ cho ngài.”

Nàng nói sau này.

Trình Cảnh Di chớp mắt, đè nén tình cảm mãnh liệt trong lòng xuống, khẽ hứa hẹn: “Ừm, mỗi năm một lần, mãi mãi như thế.”

Thời gian thấm thoát trôi qua, vào thời điểm cuối xuân đầu hạ, trong cung lại xuất hiện một tin vui lớn.

Tống Thái hậu xin Cảnh Hòa đế một thánh chỉ, phong Tống Minh Nhược làm Quận chúa Minh Châu, ban hôn với Vĩnh Định Hầu.

Có lẽ thấy Trình Cảnh Di hoàn toàn không có cảm xúc gì với Tống Minh Nhược, Tống Thái hậu mới chặt đứt suy nghĩ muốn hắn nạp Tống Minh Nhược vào hậu cung.

Tống Minh Nhược đã hai mươi, ở trong cung với Thái hậu nhiều năm, nếu vẫn tiếp tục lãng phí thời gian, chỉ sợ sẽ trở thành gái lỡ thì.

Thật ra nàng ta nên nhìn nhận rõ hiện thực từ lâu, tự nhiên lại uổng mất nhiều năm.

Trong cung ngoài cung cứ tưởng Tống Minh Nhược chắc chắn sẽ vào hậu cung, trên dưới Tống gia cũng nghĩ thế. Suốt nhiều năm qua, họ không hề sắp xếp hôn sự cho nàng ta, cũng may Tống Thái hậu xem trọng vài thanh niên tài tuấn trong triều, nên giờ mới có thể lập tức tìm được lang quân như ý giúp Tống Minh Nhược.

Lúc biết tin này, Triệu Quy Nhạn rất kinh ngạc.

Trước đây Tống Minh Nhược luôn sống chết bám lấy Trình Cảnh Di, cứ tưởng nàng ta thật sự muốn lãng phí thời gian bên Trình Cảnh Di. Không ngờ chỉ mới qua nửa năm ngắn ngủi, nàng ta đã sắp lấy chồng.

Còn không phải gả cho Trình Cảnh Di.

Vì nàng là chủ trung cung, việc sắc phong cho nữ quyến vẫn cần nàng xem xét và xử lý. Tuy Triệu Quy Nhạn không ưa Tống Minh Nhược, nhưng vì thương xót nàng ta bị lỡ làng nhiều năm trong hoàng cung, nên cũng không làm khó nàng ta.

Nàng vốn là người có tính cách mềm mỏng, chỉ cần nước sông không phạm nước giếng, không chạm tới giới hạn của nàng, Triệu Quy Nhạn có thể xem như tốt tính.

Đã được tứ hôn, Tống Minh Nhược không tiện ở trong cung nữa, nàng ta tìm một ngày đẹp trời chuyển khỏi cung.

Trước khi đi, Tống Minh Nhược tới Phượng Nghi Cung thỉnh an.

Có lẽ Tống Minh Nhược thấy thảm hại khi rời đi như vậy, nên hôm nay nàng ta trang điểm kỹ càng, ăn diện cũng đúng mực, không kiêu ngạo không nịnh nọt, mang đậm khí chất của tiểu thư nhà quyền quý.

Tống Minh Nhược đứng giữa điện, ngẩng cao đầu, cố hết sức để mình không bị khí thế của Triệu Quy Nhạn chèn ép.

“Hoàng hậu nương nương, hôm nay thần nữ rời khỏi hoàng cung, thần nữ đặc biệt tới đây để từ giã.”

Triệu Quy Nhạn ngồi ngay ngắn ở vị trí trên cùng, khoát tay, hờ hững nói: “Ngươi đi đi.”

Tống Minh Nhược cắn môi, cảm giác như mình đánh vào bông.

Đến giờ nàng ta vẫn có phần không cam lòng. Suy cho cùng, việc gả cho Trình Cảnh Di là ước mơ duy nhất trong thời thiếu nữ của nàng ta. Nàng ta vì chuyện này mà sống hai mươi năm, bây giờ buông tay, tận đáy lòng vẫn không chịu được.

Tống Minh Nhược nhìn thiếu nữ tỏa sáng rực rỡ bên trên, bỗng hơi hoảng hốt. Đứng dưới góc độ của người ngoài cuộc, quả thực Triệu Quy Nhạn là một Hoàng hậu tốt.

Nàng dịu dàng nhã nhặn, không bao giờ vênh váo hất hàm ra lệnh cho người khác. Chưa kể, nàng còn thông minh nhạy bén, có nhiều việc, nàng học một lần đã biết, người khác chỉ bảo một vài chỗ nàng sẽ tiến bộ rất nhanh.

Tống Minh Nhược quan sát nữ tử được mọi người bảo vệ nâng niu, trong lòng vừa ghen ghét vừa hâm mộ.

“Hoàng hậu nương nương, thần nữ hy vọng rất nhiều năm sau, ngài vẫn có thể giữ nguyên tấm lòng như thế. Ngài thật sự nghĩ Bệ hạ sẽ chỉ thích mỗi mình ngài thôi sao? Nếu không vì Bệ hạ mắc chứng ấy, ngài hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với Bệ hạ. Nể tình Bệ hạ vô cùng yêu chiều ngài, thần nữ nói thêm một câu, tuyệt đối phải cẩn thận với người trong hậu cung, càng phải cẩn thận với đứa bé trong bụng ngài, ngoài bản thân mình ra thì không thể tin ai khác.”

Quyền thế là yếu tố dễ làm thay đổi lòng người nhất. Nếu không do Trình Cảnh Di bài xích nữ tử, thì không bao giờ đến lượt Triệu Quy Nhạn.

Triệu Quy Nhạn ngẩn người, nàng gật đầu, cảm thấy kỳ lạ. Hôm nay Tống Minh Nhược làm sao thế? Đang nói mê nói sảng gì vậy? Trước kia nàng ta chướng tai gai mắt nàng nhất, bây giờ lại còn cho nàng “lời khuyên”. Miễn cưỡng xem như lời khuyên nhỉ?

Tống Minh Nhược đã nhận ra sự nghi ngờ của Triệu Quy Nhạn, nhưng không thể nhiều lời nữa. Có vài chuyện, nàng ta không thể tiết lộ thêm, để tránh Tống Thái hậu trách tội.

Nói xong, Tống Minh Nhược lập tức rời khỏi.

Triệu Quy Nhạn rất hài lòng với việc trong cung giảm bớt một người, hiện tại không cần đấu đá tranh giành so kè nhau nữa, thoải mái hơn hẳn.

Bình Luận (0)
Comment