Editor: Dứa
Giữa hạ, bụng Triệu Quy Nhạn đã nhô lên thấy rõ, Trình Cảnh Di xót nàng lớn bụng nên giúp nàng xử lý nhiều chuyện trong cung. Việc này khiến văn võ bá quan vạch tội, nói nam đối ngoại, nữ đối nội, Cảnh Hòa đế không nên nhúng tay vào hậu cung.
Huống chi, nếu phân tâm vì việc nhà, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến chuyện quốc gia đại sự.
Nhưng Trình Cảnh Di chưa từng để ý đến mấy loại sổ con vạch tội này, hắn tìm một vài lý do để nhóm thần tử vô công rỗi nghề đó ngập trong mớ công việc. Đã thế, Trình Cảnh Di cũng không vì quán xuyến bên hậu cung mà lơ là chuyện quốc gia đại sự, đối ngoại đối nội hắn sắp xếp đâu vào đấy, khiến những tiếng phản đối trong triều dần lắng xuống.
Trong Phượng Nghi Cung, vì dạo này Hoàng hậu nương nương thích ngủ, nhưng dễ giật mình tỉnh giấc, nên trên dưới Phượng Nghi Cung, ngoại trừ điện bên ngoài, các phòng ngủ bên trong đều được đốt hương an thần dễ chịu, buông kín rèm, xung quanh tối mịt, không nhìn thấy gì.
Lông mi Triệu Quy Nhạn run run, nàng bừng tỉnh khỏi cơn mơ, mắt còn chưa thích nghi được với bóng tối, nàng đã thoáng thấy bóng người cao lớn ở đầu giường.
Tim Triệu Quy Nhạn đập nhanh, suýt vọt lên cổ họng.
“Bệ hạ?”
Triệu Quy Nhạn khẽ kêu một tiếng, nàng mở to mắt, ôm chăn gấm, bật dậy nửa người mà trong lòng còn sợ hãi.
Trong giọng Trình Cảnh Di khó giấu được vẻ mệt mỏi, hắn đáp một tiếng trầm thấp: “Ừ, ta đây.”
Triệu Quy Nhạn chớp mắt, quan tâm hỏi: “Bệ hạ có điều phiền lòng sao?”
Trình Cảnh Di không thích mang tâm trạng tồi tệ đến Phượng Nghi Cung, bèn trả lời mình sợ dọa tới Triệu Quy Nhạn.
Đây là lần đầu tiên Triệu Quy Nhạn nghe thấy vẻ mệt nhoài trong giọng hắn.
Trình Cảnh Di chỉ im lặng ngồi ở mép giường, bỗng ôm chầm lấy Triệu Quy Nhạn.
Hơi thở của hắn phả vào mũi Triệu Quy Nhạn, là mùi hương thân thương. Nhiều ngày qua, nàng dần dựa dẫm vào mùi hương này, khiến nàng cảm thấy an toàn quá đỗi.
Triệu Quy Nhạn có thể nhận ra bây giờ tâm trạng của Trình Cảnh Di đang rất nặng nề. Nàng thả lỏng cơ thể, dịu dàng áp sát vào người hắn, cũng không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng vòng tay ôm eo Trình Cảnh Di.
Sau hồi lâu, cảm thấy đôi tay đang siết quanh eo mình đã giảm lực, Triệu Quy Nhạn thở phào nhẹ nhõm, ngọt ngào hỏi: “Bệ hạ sao thế?”
Yết hầu Trình Cảnh Di chuyển động, giọng nói trầm khàn: “Hôm nay trên triều, Kính Quốc công và văn võ bá quan ép ta phân đất phong cho Kính Quốc công.”
Triệu Quy Nhạn giật mình, vô thức hỏi: “Phân đất phong? Đây là quyền lợi chỉ mình hoàng thất vương tộc mới được hưởng thôi mà? Kính Quốc công chỉ là quan nhất phẩm, sao có thể hưởng đất phong?”
Trình Cảnh Di cười khẩy: “Nên họ còn muốn tước vị Vương gia khác họ…”
Triệu Quy Nhạn kinh ngạc, cảm thấy Kính Quốc công này hành sự bừa bãi và lỗ mãng quá rồi, đâu phải cứ nói phong vương là phong ngay được?
Thời kỳ Đại Ngụy khai quốc, cũng có nhiều đại công thần đã theo tổ tiên tắm máu nơi sa trường, nên đã rút ra bài học về tình trạng quyền lực chịu sự phân tán, về sau rơi vào cảnh cát cứ loạn lạc của triều đại cũ.
Đại Ngụy không có chế độ phân đất phong hầu, chỉ phong cấp bậc, không cho đất phong. Huống hồ chưa từng xuất hiện Vương gia khác họ, phải chia sẻ quyền lực với một người ngoài là chuyện mà tổ tiên Đại Ngụy chắc chắn không muốn thấy.
Mấy trăm năm qua, bách tính an cư lạc nghiệp, tuy trên triều đình vẫn còn lục đục, nhưng không thể phủ nhận một điều: Hoàng đế thâu tóm hết mọi quyền lực trong tay, có thể khiến trên dưới Đại Ngụy phải an phận thủ thường.
Nhưng nếu dựa vào mỗi điểm này, Triệu Quy Nhạn sẽ không tin chỉ vì một việc không lớn lắm mà có thể khiến Trình Cảnh Di bực bội như thế.
Đúng như dự đoán, Trình Cảnh Di từ từ kể: “Nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, ngoài thân tín của ta thì tất cả những người khác đều chung một giuộc. Họ ầm ĩ trên triều, nhất quyết đòi ta phải phong vương cho Kính Quốc công, thậm chí có người còn lấy cái chết ép ta.”
Triệu Quy Nhạn hoảng sợ, ngẩng đầu khó tin hỏi: “Họ đang muốn làm loạn triều cương, kết bè kết cánh nhằm ép ngài thỏa hiệp sao? Họ dám làm vậy hả?!”
Đông người như thế đã khẳng định rõ một điều: Không ai có thể sánh bằng địa vị của Kính Quốc công trên triều, ngay cả Cảnh Hòa đế cũng lực bất tòng tâm.
Trình Cảnh Di nheo mắt, hung tợn bảo: “Có một số người thật sự đáng chết!”
Triệu Quy Nhạn sốt sắng vô cùng, nhưng nàng không hiểu nhiều về chuyện triều chính, hiện giờ chỉ có thể lo lắng suông thôi.
Song, nàng vẫn biết rõ, nhiều đại thần đồng loạt đứng ra, nhất định vì họ đang mưu mô toan tính chuyện lớn.
Triệu Quy Nhạn cụp mắt, cố gắng nhớ tới Kính Quốc công cực kỳ nổi bật vào hôm nay.
Nàng vào cung gần nửa năm, chỉ mới gặp Kính Quốc công ở cung yến vài lần.
Quốc công nhất phẩm, huynh trưởng ruột của Tống Thái hậu. Lão có vị thế cao, tướng mạo nho nhã, lần nào gặp mặt lão cũng khiêm tốn giữ kẽ, không thể hiện gì. Trong các buổi cung yến, lão luôn lặng lẽ, chủ yếu nói chuyện phiếm và uống rượu với người bên cạnh.
Giờ ngẫm lại, xem ra đây là một người có lòng dạ sâu xa khó lường.
“Bệ hạ, yêu cầu của Kính Quốc công, ngài định giải quyết thế nào?” Triệu Quy Nhạn khẽ hỏi.
Ngón tay Trình Cảnh Di nhẹ nhàng mân mê suối tóc đen đang xõa sau lưng nàng, trước mũi hắn thoang thoảng hương thơm trong trẻo, là mùi hương thuộc về riêng nàng.
Cơn phẫn nộ trong lòng hắn quay cuồng qua giây lát, chẳng mấy chốc đã lắng xuống, hắn lấy lại bình tĩnh.
“Thỏa mãn lão.” Trình Cảnh Di gằn từng chữ một.
Triệu Quy Nhạn ngẩng đầu, nhìn hắn đầy ngờ vực.
Trình Cảnh Di nở nụ cười với nàng, lộ rõ vẻ sắc bén khiến Triệu Quy Nhạn hơi rùng mình.
“Vui quá hóa buồn, không phá thì không xây được.”
Trình Cảnh Di đã nói vậy.
Thấy trong mắt hắn lóe lên ánh sáng nắm chắc phần thắng, Triệu Quy Nhạn cũng yên lòng hơn hẳn.
Đối với nàng, Trình Cảnh Di luôn toát lên sức hút khiến người ta tin tưởng, giống hệt thần tiên trên trời. Nếu hắn đã nói thế, chứng tỏ hắn đã sớm có cách đối phó.
Nàng nên đặt niềm tin vào hắn.
“Bệ hạ, ta tin ngài.” Triệu Quy Nhạn nhìn hắn chăm chú, thậm chí còn cầm tay hắn để khích lệ.
Trình Cảnh Di vốn định giải thích, nhưng hành động của Triệu Quy Nhạn lại khiến hắn không biết có nên giải thích không.
Hắn hiếm khi kinh ngạc, chậm rãi hỏi: “Nàng không tò mò ta sẽ làm thế nào à?”
Triệu Quy Nhạn lắc đầu: “Không, dẫu Bệ hạ muốn làm gì thì ta vẫn luôn tin ngài.”
Trình Cảnh Di bất đắc dĩ day day ấn đường, hoàn toàn không biết Hoàng hậu nhỏ bé của mình lại tin tưởng mình như thế.
Thấy hắn trông vẫn còn ấm ức, Triệu Quy Nhạn tưởng mình nói sai. Nhưng khi nghĩ lại câu từ của mình, nàng không phát hiện chỗ nào bất ổn thì mới hiểu ra.
Nàng thử hỏi: “Bệ hạ muốn làm sao?”
Trình Cảnh Di lập tức mở to mắt hơn một chút, hắn ngồi ngay ngắn, khẽ nói: “Đại thần trong triều nhất trí dâng sổ con ép ta phong vương, chỉ sợ họ đã bí mật đạt được thỏa thuận nào đó, hoặc Kính Quốc công đã bắt thóp nhược điểm của họ. Ta không dám chắc, nhưng vẫn nghiêng về vế trước hơn. Rõ ràng họ không thể chịu nổi cảnh một mình Kính Quốc công nắm giữ mọi quyền hành, trở thành sự tồn tại đặc biệt trong giới thế gia ở thành Trường An. Thế nên, chắc chắn Kính Quốc công đã hứa hẹn nhiều lợi lộc nên họ mới dám làm trái ý Hoàng đế vì lão.”
Triệu Quy Nhạn gật đầu, quả thực thiên hạ luôn chộn rộn vì có được lợi ích, còn không được lợi thì thiên hạ sẽ nhốn nháo, nếu không có lợi không ai muốn làm.
Trình Cảnh Di vén sợi tóc mái của Triệu Quy Nhạn ra sau tai, tiếp tục: “Kính Quốc công là thần tử được Tiên đế gửi gắm. Lão sống thu mình nhiều năm, tất nhiên sẽ đòi hỏi rất nhiều. Lần này họ bắt đầu ra tay vì một nguyên nhân nào đó, ta lo nếu ta sử dụng thủ đoạn mạnh mẽ đàn áp họ, khiến dã tâm của họ tạm thời lắng xuống, vậy lần sau ta sẽ khó lòng nắm được nhược điểm của họ.”
Lức chưa băng hà, Tiên đế từng lệnh cho năm đại thần làm cố mệnh đại thần (*). Trước khi Trình Cảnh Di tự mình chấp chính, năm vị cố mệnh đại thần sẽ kìm kẹp và hạn chế lẫn nhau để xử lý các công việc trong triều.
(*) Các vị quan được Hoàng đế giao nhiệm vụ quan trọng là điều hành đất nước, thay mặt Hoàng đế phụ trách các công việc khi Hoàng đế qua đời.
Trong năm vị cố mệnh đại thần, hai người đã cáo lão về quê an hưởng tuổi già sau khi Trình Cảnh Di tự mình cai trị.
Một người sống thọ chết tại nhà, đã cưỡi hạc về tây thiên.
Còn hai người, một người Kính Quốc công, người kia là Trấn Bắc đại Tướng quân.
Một văn một võ.
Nhưng cả hai biết rõ, tự cổ chí kim các bậc Đế vương luôn đa nghi, không thích bị người khác cản trở, nên Trấn Bắc đại Tướng quân đã chủ động xin ra biên cương, bảo vệ non sông Đại Ngụy.
Về phần Kính Quốc công ở lại Trường An, mỗi lần lên triều bàn bạc công việc, lão luôn cố ý hoặc vô tình giữ im lặng. Suốt một thời gian như thế, tất cả mọi người cứ nghĩ lão sống yên phận, chỉ một lòng trung thành với di chiếu của Tiên đế, tận tụy với Đại Ngụy.
Nhưng trong tay Trình Cảnh Di có mạng lưới tình báo, hắn biết rõ vẻ ung dung ôn hòa chỉ là hình tượng mà lão dựng nên. Lão có dã tâm bừng bừng, nhưng ngặt một nỗi, không có bằng chứng để chứng minh nên hắn mới để mặc Kính Quốc công làm loạn.
Nhiều năm qua, Kính Quốc công ngụy trang cao siêu, tạo mối quan hệ vô cùng tốt với các đại thần trong triều. Hắn chỉ có thể tiếp tục chờ đợi, khó khăn lắm năm nay mới gặp được thời điểm lão mất kiên nhẫn.
Triệu Quy Nhạn hiểu rõ, nàng gật đầu, không nói gì nữa.
Trong lòng Trình Cảnh Di biết là được.
…
Vấn đề “phong vương khác họ” sôi nổi ầm ĩ, chuyện triều chính ít nhiều gì cũng ảnh hưởng đến toàn bộ Trường An, khiến dạo này bầu không khí trong thành căng thẳng hơn nhiều.
Dân chúng bàn tán không ngớt, nhiều người tụ tập thảo luận trong các quán trà, quán rượu.
“Kính Quốc công làm vậy có vẻ kiêu căng phách lối quá nhỉ?”
“Muốn kiêu căng phách lối cũng phải đủ tư cách để kiêu căng phách lối nhé! Lão là huynh trưởng của Thái hậu, bác ruột của Bệ hạ, tận tâm tận lực nâng đỡ ngài ấy lên ngôi Hoàng đế. Về công về tư, sớm muộn gì Bệ hạ cũng phải nhượng bộ Kính Quốc công thôi.”
“Bệ hạ đâu phải loại người như thế? Bệ hạ anh minh sáng suốt, sao có thể làm chuyện trái với lời dạy của tổ tiên được?”
“Dù anh minh sáng suốt cỡ nào, Bệ hạ cũng chỉ là con người, không thể ra tay với họ hàng ruột thịt của mình đâu.”
“…”
Về chuyện này, dân chúng vừa mừng vừa lo, nhưng họ vẫn thầm cảm thấy Cảnh Hòa đế không phải loại người như thế.
Trên triều đình giằng co năm ngày, kết quả cuối cùng đã làm mọi người mở mang tầm mắt.
Cảnh Hòa đế đồng ý sắc phong, ít ngày nữa thánh chỉ phong vương sẽ được đưa tới phủ Kính Quốc công.
Vừa về Lưỡng Nghi Điện, Trình Cảnh Di đã bắt đầu đập phá đồ đạc.
Lúc Triệu Quy Nhạn tới, trong điện thỉnh thoảng vẫn vang lên âm thanh vỡ nát.
Tào Thiện Lai tái mặt đứng hầu ngoài điện, đây là lần đầu tiên y thấy Trình Cảnh Di tức giận như vậy.
Vừa thấy Triệu Quy Nhạn, Tào Thiện Lai đã khóc lóc quỳ xuống hành lễ, kích động nói: “Hoàng hậu nương nương, rốt cuộc ngài cũng đến, Bệ hạ đã đập phá lâu lắm rồi…”