Editor: Dứa
Bầu trời trong xanh quang đãng, mặt trời chói chang treo cao, đoàn người tế lễ mênh mông cuồn cuộn kéo dài từ cổng hoàng thành ra đến ngoại thành.
Mọi người trong hậu cung sôi nổi tới cửa thành, cung kính tiễn đưa đội ngũ xuất thành.
Trình Cảnh Di mặc cổn phục (*) màu đen, hoa văn rồng vàng năm móng được thêu bằng chỉ vàng sinh động như thật, càng tôn lên khí chất uy nghi cao quý của hắn, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
(*) Cổn phục: còn gọi là áo long cổn, lễ phục của vua chúa thời xưa.
Hắn ngồi thẳng người trên ngựa, tiến hai bước, bỗng ghìm dây cương, hắn quay đầu nhìn cửa thành.
Có vài người đứng đó, mặc trang phục lộng lẫy sang trọng, tóc mây búi cao. Nhưng chỉ cần thoáng nhìn, hắn đã tìm được người mà mình muốn tìm trong số họ.
Triệu Quy Nhạn diện váy lụa hoa lan màu xanh thẫm, dưới thời tiết oi bức, trông nàng tựa một luồng gió mát thổi qua mắt mọi người.
Tươi sáng và thoải mái.
Ở khoảng cách xa, hắn không thấy rõ gương mặt nàng, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt đầy tình cảm và không nỡ của nàng đang tập trung trên người mình.
Nàng cũng giống hắn.
Triệu Quy Nhạn hé môi, dõi theo bóng người cưỡi ngựa đang ngoảnh lại ấy, ánh sáng trong mắt nàng bắt đầu dao động. Còn chưa chia xa mà nàng đã bắt đầu nhớ hắn rồi.
Chú ngựa dưới thân Trình Cảnh Di giậm chân, hắn định quay đầu lại, bỗng thấy Hoàng hậu bé nhỏ của mình giơ tay lên vẫy tay với hắn.
Trình Cảnh Di bật cười.
Tống Thái hậu nhíu mày, khẽ quát: “Hoàng hậu, chú ý cách cư xử. Trước mặt đám đông làm hành động thiếu trang nghiêm như vậy, không phải định vứt hết thể diện của hoàng thất đấy chứ?”
Triệu Quy Nhạn chớp mắt, thấy lần này Trình Cảnh Di không dừng nữa mà đã đi thẳng, nàng bèn rút tay về thong thả khuỵu gối: “Thần thiếp biết tội.”
Gần đến ngày lâm bồn, hiện tại bụng nàng đã nhô cao thấy rõ, khiến nàng hơi khó khăn trong việc thực hiện tư thế khom người hành lễ.
Tống Thái hậu bất mãn nhìn Triệu Quy Nhạn, ngoài miệng nói biết tội, nhưng trên mặt lại không hề sợ sệt. Bà ta lướt mắt qua bụng nàng, lặng lẽ dằn xuống lời trách móc.
Nể tình Triệu Quy Nhạn đang mang thai hoàng tự cho Trình Cảnh Di, bà ta sẽ khoan dung hơn một chút.
Triệu Quy Nhạn thấy mặc dù Tống Thái hậu vẫn tức giận nhưng không nhắm vào nàng nữa, trong đôi mắt cụp xuống lóe lên ẩn ý sâu xa. Nàng phát hiện, Tống Thái hậu ngày càng độ lượng với mình.
Nhất là khi ngày sinh đang cận kề, tính tình Tống Thái hậu lại tốt hơn.
Trước khi lên đường, Trình Cảnh Di luôn miệng dặn nàng phải cẩn thận Tống Thái hậu, huống chi, chính nàng cũng thấy Tống Thái hậu không phải người tốt. Nàng vốn không muốn lá mặt lá trái với Tống Thái hậu, tiễn Trình Cảnh Di xong, nàng định về cung luôn.
“Thái hậu nương nương, thần thiếp thấy không thoải mái trong người, xin phép về Phượng Nghi Cung trước ạ.” Dứt lời, cũng không đợi Tống Thái hậu lên tiếng, Triệu Quy Nhạn đã dẫn cung nữ rời khỏi.
Tống Thái hậu hít sâu một hơi, ánh mắt vô cùng bất mãn.
Đôi phu thê Trình Cảnh Di này, quả thực ngày càng không để bà ta vào mắt!
Ở bên cạnh, các phi tần nhìn cảnh nồng nặc mùi thuốc súng giữa Thái hậu và Hoàng hậu, họ nín thở tập trung, không dám nói lung tung.
Bắt đầu từ chuyến săn mùa đông, hình như mối quan hệ giữa Tống Thái hậu và hai người Đế Hậu không được tốt cho lắm.
Dạo trước Trình Cảnh Di còn sẵn lòng duy trì vẻ hòa nhã ngoài mặt, sau đó không biết tại sao, thậm chí hắn còn chẳng muốn thể hiện thái độ hài hòa đó nữa.
Thói quen mỗi tháng đến Thọ An Cung thỉnh an một lần cũng bị hủy bỏ, gần một năm nay hắn chỉ sang Thọ An Cung đúng hai đợt.
Bên ngoài suy đoán Thái hậu và Cảnh Hòa đế bất hòa, giữa hai mẹ con đã xảy ra xích mích.
Có người nói vì lúc trước Tống Thái hậu bắt tay với quan viên triều đình, gây áp lực lên Cảnh Hòa đế trong chuyện phong vương cho huynh trưởng nhà mình, thế nên mới khiến mẹ con mâu thuẫn.
Cũng nghe phong thanh lý do nằm ở Hoàng hậu, Tống Thái hậu không ưa Hoàng hậu. Cảnh Hòa đế hiếm khi mù quáng vì Hoàng hậu như thế, nhiều lần ngỗ ngược với Tống Thái hậu, khiến hai mẹ con trở nên lạnh nhạt xa cách.
Bên ngoài phao tin ầm ĩ, không tránh khỏi việc lọt vào tai các chủ tử trong cung, nhưng họ không hề ra mặt làm sáng tỏ.
Dần dà, mấy lời đồn này ngày càng lớn hơn. Tới khi bá tánh hóng hớt đủ rồi, không còn hứng thú bàn tán nữa, chúng mới dần lắng xuống.
Là người Tống Thái hậu đích thân chọn vào cung, Thục phi và Lệ phi vẫn xem như trung thành với Tống Thái hậu, nên cả hai cũng biết một vài chuyện trong đó.
Không thể nói những nhận định kia là đúng, nhưng cũng chưa chắc sai hoàn toàn.
Không bức tường nào mà không lọt gió, nhưng họ cũng biết điều, chưa bao giờ tiết lộ chân tướng họ hay được.
Lệ phi dẻo miệng, cũng không sợ Tống Thái hậu lắm, thấy bà ta bực bội thì vội vàng tiến lên đỡ tay bà ta, dịu dàng an ủi: “Thái hậu nương nương đừng nóng, hiện giờ Hoàng hậu nương nương đã gần đến ngày lâm bồn, tính khí hơi thất thường có thể thông cảm được. Đợi ngài ấy hạ sinh Hoàng tử xong, tới lúc ấy ngài thị uy với Hoàng hậu nương nương cũng chưa muộn, cần gì phải vội vàng trong một chốc một lát này ạ?”
Cũng không rõ trong nhiều tháng qua Tống Thái hậu đã phải nén giận bao nhiêu lần, nhưng hôm nay bà ta không còn bực bội như ban đầu nữa. Chẳng qua, bà ta thấy Hoàng hậu làm vậy như đang khiêu khích quyền uy của mình, thế nên mới có phần khó chịu.
Tống Thái hậu liếc nhìn Lệ phi, thấy nàng ấy tươi cười lấy lòng, khiến bà ta thoải mái hơn phần nào. Hoàng hậu được Trình Cảnh Di bảo vệ tốt quá, nàng không biết trong cung hiểm ác ra sao nên mới không kính sợ bà ta.
Nhìn Lệ phi mà xem, thái độ này trông vừa mắt hơn không?
Tống Thái hậu nhìn sang nơi khác, Thục phi chạm phải ánh mắt nặng nề của bà ta thì giật thót tim. Nàng ta cũng vô thức nở nụ cười lấy lòng, nỗi sợ hãi xen lẫn vẻ e dè chợt hiện lên trong mắt.
Lúc này Tống Thái hậu mới thỏa mãn.
“Đúng, đợi Hoàng tử ra đời, Hoàng hậu cũng nên học tập quy củ cho tốt. Bằng không, cứ để một người thiếu ý tứ quản lý cả hoàng cung rộng lớn như thế, chỉ sợ sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ!”
…
Được mọi người nườm nượp vây quanh, Tống Thái hậu trở về Thọ An Cung. Thấy một thư đồng trông thanh tú đang đứng bên ngoài cửa cung, Tống Thái hậu tạm dừng bước rồi cười rộ, dưới chân cũng nhanh hơn nhiều.
“Các ngươi lui xuống hết đi, chỗ của ai gia phải tiếp khách, không tiện, các ngươi cứ về cung của mình.”
Tống Thái hậu còn chưa vào cửa đã bắt đầu đuổi người.
Thục phi và Lệ phi tò mò người đến Thọ An Cung là ai, nhưng không dám làm trái mệnh lệnh của Tống Thái hậu. Cả hai lén nhìn vào trong điện mấy lần, khi không thấy gì thật, họ mới rời khỏi Thọ An Cung trong tâm trạng hiếu kỳ không thôi.
Tống Thái hậu chỉnh trang búi tóc, xách nhẹ làn váy rồi nhanh chân vào trong điện. Một chàng trai như tùng như trúc đang ngồi ngay ngắn bên trong, diện mạo dịu dàng tựa ngọc, sáng sủa lễ độ, mang đậm phong thái của công tử thế gia.
Hóa ra là Tống Minh Hàn, con trai trưởng của Kính Vương, dòng dõi tôn quý, công cán truyền đời.
Vì Kính Vương trở thành Vương gia khác họ, địa vị của Tống Minh Hàn cũng nước lên thuyền lên, trở thành Vương Thế tử.
Tống Thái hậu vừa thấy Tống Minh Hàn, bao nỗi phiền muộn trong lòng lập tức tiêu tan. Bà ta nhỏ nhẹ hỏi: “Hàn Nhi, sao hôm nay con lại vào cung?”
Bà ta tiến lên nắm tay hắn ta, cảm nhận được mạch đập vững vàng ổn định. Rồi bà ta quan sát kỹ sắc mặt hắn ta, thấy vẫn như thường, bà ta mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn chưa hết lo lắng: “Sức khỏe con không tốt, phải cẩn thận thời tiết nắng nóng, cứ ở trong phủ là được rồi!”
Hiện giờ Tống Minh Hàn đang gắng gượng chống đỡ, chỉ cần gió nhẹ thoảng qua cũng có thể khiến hắn ta đổ bệnh, bình thường vẫn luôn vô cùng cẩn thận.
Tống Minh Hàn nở nụ cười, rút tay về: “Cô cô không cần lo, con chịu được ạ. Phụ thân theo thánh giá rời Trường An, trong phủ không còn ai trò chuyện nên con muốn vào cung thăm ngài.”
Hắn ta dừng một chút: “Ngài cũng biết, con sống một ngày là ít đi một ngày, không biết mai này khi nào sẽ chết. Con không muốn cứ ngột ngạt nằm trên giường uổng phí thời gian mãi, con muốn ngày nào mình cũng phải sống đầy ý nghĩa.”
Tống Thái hậu nhíu mày, lập tức vỗ bàn, vội bảo: “Phủi phui cái mồm! Con nói linh tinh gì thế? Con phải sống thật lâu thật dài, đừng nói mấy lời xui xẻo ấy nữa!”
Tống Minh Hàn cố nhoẻn miệng cười: “Vâng, không có lần sau đâu ạ.”
Thấy hắn ta ngoan ngoãn như thế, Tống Thái hậu đau lòng không thôi. Mắt ươn ướt, bà ta vừa dịu dàng nhìn vừa xoa đầu hắn ta: “Nếu con thấy chán thì lần sau phái người vào cung tìm cô cô, cô cô sẽ xuất cung. Con đừng di chuyển nhiều, làm cô cô lo lắng.”
Tống Minh Hàn mím môi: “Con biết ạ.”
Dặn người chuẩn bị các món Tống Minh Hàn thích ăn xong, Tống Thái hậu kéo hắn ta hỏi han: “Mấy ngày nay con thấy khỏe hơn không?”
“Khỏe hơn phần nào ạ. Tuyết chi lần trước ngài cho người đưa tới tốt lắm, vài ngày qua con ăn cũng ngon miệng hơn.”
Tống Thái hậu vui mừng gật đầu: “Có ích là được rồi.”
Bà ta cho cung nhân lui xuống, trong điện chỉ còn hai người họ. Tống Thái hậu đè thấp giọng, khẽ nói: “Con gắng chịu đựng thêm một chút, không lâu nữa, ta nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho con.”
Tống Minh Hàn mỉm cười: “Cô cô đừng an ủi con nữa, với tấm thân rách nát này của con, có thể sống thêm một ngày cũng nhờ trời cao rủ lòng thương xót rồi. Ngài và phụ thân chớ cất công tìm kiếm kỳ trân dị thảo khắp thiên hạ vì con nữa.”
Ánh mắt Tống Thái hậu dao động, Tống Minh Hàn hoàn toàn không biết chuyện lấy trái tim của con người làm thuốc.
Tống Minh Hàn hiền lành tốt bụng, thuộc kiểu người đi trên đường ngay cả con kiến cũng không nỡ giẫm chết. Nếu biết mạng sống của mình được cứu bằng một sinh mệnh khác, chắc chắn hắn ta sẽ thà chết chứ không bao giờ uống loại thuốc đó.
Tống Thái hậu nói lấp lửng: “Ắt sẽ có cách, người sở hữu y thuật cao siêu trong thiên hạ nhiều không đếm xuể, nhất định sẽ có người chữa khỏi bệnh cho con.”
Tống Minh Hàn chỉ cười, hắn ta cầm chén trà lên, động tác uống trà thanh tao nhã nhặn, hiển nhiên hắn ta không tin.
Tống Thái hậu không nói thêm nữa, bà ta sợ nhiều lời lại thành lỡ lời, khiến Tống Minh Hàn nảy sinh nghi ngờ.
Dùng bữa xong, Tống Thái hậu thấy sắc trời đã tối, cuối cùng vẫn không nỡ, bà ta đành lên tiếng giữ lại: “Đường ban đêm khó đi, tối khuya còn nhiều sương nữa, hay con ở trong cung nhé? Chỗ ai gia vẫn luôn chuẩn bị phòng cho con, ngày nào cũng có người quét dọn hết.”
Thuở nhỏ, sức khỏe Tống Minh Hàn không kém như vậy, thỉnh thoảng hắn ta vào cung chơi mệt sẽ ngủ ở Thọ An Cung.
Thọ An Cung cũng đặc biệt chuẩn bị phòng cho hắn ta.
Tống Minh Hàn định từ chối, nhưng hắn ta đột nhiên ho sặc sụa. Trong chốc lát, người hầu hạ bên cạnh luống cuống tay chân. Vật vã một hồi, Tống Minh Hàn cũng không từ chối được nữa.
Ở Phượng Nghi Cung.
Triệu Quy Nhạn cởi áo ngoài, lười biếng ngẩng đầu đọc thoại bản. Xem mệt rồi, nàng mới che môi ngáp, chợt thấy Hà ma ma tỏ vẻ kỳ lạ tiến vào.
Triệu Quy Nhạn thuận miệng hỏi: “Sao thế?”
Nhìn Triệu Quy Nhạn, Hà ma ma vốn đang do dự, nhưng suy nghĩ một chút, bà thấy cũng không phải chuyện gì không nói được, bèn trả lời: “Thái hậu nương nương giữ Thế tử Kính Vương ở lại cung.”
Triệu Quy Nhạn nhướn mày, hỏi: “Ở đâu?”
Hà ma ma nói: “Thọ An Cung.”
Triệu Quy Nhạn hơi ngạc nhiên. Thật ra chuyện này trái với quy tắc, hiện giờ Cảnh Hòa đế tới Thái Sơn, trong hậu cung còn các phi tần khác, đáng lý không nên giữ thần tử bên ngoài ở lại để tránh tiếp xúc với phi tử.
Nhưng ngẫm lại, phi tử trong hậu cung không nhiều mấy, có tránh hiềm nghi không cũng không sao.
Nhiều ngày qua nàng đang trong giai đoạn then chốt, tuyệt đối không thể mạnh tay hành động. Nếu nàng muốn tạo dựng uy thế của người đứng đầu hậu cung, cũng phải chờ nàng sinh con xong rồi mới tính được.
Trời đất bao la, đứa bé trong bụng là quan trọng nhất.
Nàng cũng không muốn bị người ta đẩy ngã giống trong thoại bản, sẽ khiến nàng rơi vào tình thế nguy cấp mất.
Triệu Quy Nhạn không muốn xảy ra xung đột với Tống Thái hậu vào lúc này, chỉ tùy ý ừ một tiếng: “Thì cứ để hắn ta ở lại.”
Hà ma ma hơi kinh ngạc: “Nam tử bên ngoài ở lại cung là trái với quy định mà ạ?”
Triệu Quy Nhạn để thoại bản xuống, qua cửa sổ giấy, có thể thấy cảnh vật của vườn hoa từ trong điện. Nàng chậm rãi giải thích: “Thái hậu muốn giữ người, ta không có lý do gì để ngăn cản bà ta đúng không? Đã sống trong cung nhiều năm, sao Thái hậu lại không biết điều này chứ? Hiện giờ Bệ hạ không ở trong cung, ta cũng không dám trắng trợn đối đầu với Thái hậu.”
Tống Thái hậu không thông báo tiếng nào mà đã dám giữ một nam tử bên ngoài ở lại, chẳng phải vì bà ta cũng ỷ vào việc Trình Cảnh Di đã rời cung sao?
Nếu không, chắc chắn Trình Cảnh Di sẽ đập phá đồ đạc tiếp mất.
Chưa kể, lúc này Tống Minh Hàn vào cung, thời điểm quá mức trùng hợp. Triệu Quy Nhạn không thể không đề phòng.
Nhưng nàng lại thấy mừng.
Giờ cơ thể nàng nặng nề, không còn nhanh nhẹn như trước. Chỉ khi giữ bên người những thứ nguy hiểm, mới không dễ dàng bị người ta tính kế hãm hại, còn tránh việc hoang mang không biết gì, thậm chí một ít đầu mối cũng không có.
Tống Minh Hàn vào cung, ám vệ trong cung lập tức tăng lên, theo dõi từng giây từng phút dưới mí mắt mình, dù kẻ nào làm chuyện xấu cũng dễ giám sát.
“Thái hậu nương nương muốn giữ ai lại thì cứ giữ, chúng ta không kiểm soát được. Sắp xếp kỹ lưỡng thị vệ canh chừng là đủ, giờ đây em bé trong bụng mới là quan trọng nhất.”