Hoàng Hậu Trẻ - Khuẩn Ti Mộc Nhĩ

Chương 70

Editor: Dứa

Hôm sau, vừa ăn sáng xong, Triệu Quy Nhạn đã nghe thấy cung nhân đến truyền lời, rằng Thế tử Kính Vương cầu kiến.

Cầm khăn gấm lau khóe miệng, Triệu Quy Nhạn hơi ngạc nhiên, Tống Minh Hàn và nàng mới gặp mặt vài lần, sao hắn ta lại tới tìm nàng?

Nhưng suy nghĩ một chốc, nàng vẫn cho người dẫn hắn ta vào.

Triệu Quy Nhạn đứng dậy, chỉnh trang dung mạo rồi vòng qua bình phong, đến ngoại điện.

Tống Minh Hàn đã ở bên trong.

Rõ ràng thời tiết đang oi bức như thiêu như đốt, mặt trời chói chang, hắn ta lại mặc trang phục mùa thu kín mít từ đầu xuống chân, vừa nhìn đã thấy nóng nực khó chịu.

Nhưng hắn ta mặc dày như vậy mà vóc dáng vẫn mảnh khảnh, đủ để thấy hắn ta gầy yếu đến mức dọa người.

Triệu Quy Nhạn không ra ngoài ngay, mà tránh sau Đa Bảo Các ở giữa nội điện và ngoại điện, âm thầm quan sát hắn ta.

Tống Minh Hàn được dạy dỗ rất tốt, hắn ta ngồi ngay ngắn, chỉ yên lặng uống trà, không nhìn ngang nhìn dọc, mang khí chất lạnh nhạt của công tử thế gia.

Thi thoảng ho khan một tiếng, hắn ta chỉ gập cổ, chứ không hề làm động tác gì quá trớn, trông tao nhã vô cùng, điệu bộ nào cũng đẹp mắt.

Nhưng Triệu Quy Nhạn nghĩ, một người luôn thể hiện bộ mặt hoàn mỹ trong hoàn cảnh chẳng có ai như thế, nếu không phải tính tình lãnh đạm hờ hững trời sinh thì là tâm tư thâm trầm.

Triệu Quy Nhạn cảm thấy Tống Minh Hàn thuộc dạng người ở vế sau.

Nàng có óc quan sát nhạy bén, có lẽ từ thuở bé đã trải qua một cuộc sống không như ý trong phủ, phải nhìn sắc mặt người khác để tồn tại, nên nàng luôn dễ dàng nắm bắt được từng thái độ nhỏ bé, từ đó suy đoán tính cách của một người.

Trình Cảnh Di không giận tự uy, vẻ mặt luôn lạnh lùng, nhìn sâu xa khó dò, nhưng đôi lúc ánh mắt vẫn sẽ tiết lộ cảm xúc của hắn.

Nhưng đặt cạnh Tống Minh Hàn, nàng đã gặp hắn ta mấy lần trong vài dịp khác nhau, nếu tình cờ gặp thì hắn ta còn hơi e ngại. Về phần chạm mặt ở cung yến, nhất là mấy buổi cung yến rườm rà nhàm chán, dễ làm người ta mất kiên nhẫn, kể cả những lần lén lút theo dõi hay bình tĩnh quan sát, trong đủ mọi hoàn cảnh, nàng chưa từng thấy hắn ta thay đổi thái độ gì.

Như thể hắn ta luôn đeo một lớp mặt nạ giả dối, đã đeo quá lâu nên thậm chí quên mất vẻ mặt chân thật của mình.

Quá đáng sợ.

Triệu Quy Nhạn luôn khó chịu khi nhìn hắn ta, rõ ràng đây là một nam tử ôn hòa ốm yếu, nhưng cứ khiến nàng rợn người ớn lạnh như bị rắn độc nhìn chằm chặp.

Mang đến cho nàng cảm giác bức bối mãnh liệt hơn cả Kính Vương và Tống Thái hậu.

Quan sát một hồi, thấy Tống Minh Hàn ngồi đúng mực trên ghế, nàng có phần mất hứng. Nàng nhận ra, dù trì hoãn lâu cỡ nào cũng không thể tìm thấy điểm khác thường, nàng lập tức vuốt tóc mai, vòng qua Đa Bảo Các rồi xuất hiện ở ngoại điện.

Nghe tiếng động, Tống Minh Hàn nghiêng nhẹ đầu, để lộ diện mạo thanh tao như tuyết của hắn ta. Đồng tử của hắn ta tựa hai làn nước sóng sánh phát sáng lung linh, trong suốt thấy đáy, cũng như từng viên đá nhuộm ánh trăng vàng.

Nhìn khuôn mặt này, Triệu Quy Nhạn thoáng ngẩn người, hắn ta như một pho tượng thần tiên được tạc từ tuyết, đẹp đến mức không giống người phàm.

Nhưng nàng nhanh chóng ngừng nghĩ ngợi, cất bước lên trên, nhấc nhẹ làn váy, thong thả ngồi xuống đệm mềm.

“Thần Tống Minh Hàn bái kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương vạn an.” Tống Minh Hàn chắp hai tay, khom lưng hành lễ.

Triệu Quy Nhạn vung tay, cho hắn ta ngồi dậy: “Thế tử Kính Vương đứng lên đi. Không biết ở trong cung có quen không?”

Mắt Tống Minh Hàn lóe lên, hắn ta cứ tưởng mình sẽ hứng chịu một trận quở trách của Hoàng hậu. Dù sao hôm qua hắn ta cũng chưa được trung cung cho phép mà đã ở lại Thọ An Cung, quả thực không hợp quy tắc.

Mục đích hôm nay của hắn ta là thăm dò thái độ của Hoàng hậu, hiện giờ Triệu Quy Nhạn không nhắc đến chuyện hôm qua, mà còn dịu dàng hỏi han quan tâm hắn ta, điều này thật sự nằm ngoài dự đoán của hắn ta.

Thảo nào nhiều lần giao chiến với Triệu Quy Nhạn, Tống Thái hậu luôn thất bại bỏ chạy, hóa ra nàng là một cô nương nhỏ lợi hại.

Trong mắt Tống Minh Hàn chợt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, chỉ trong giây lát đã biến mất sạch sẽ. Hắn ta tiếp tục tỏ vẻ không tranh đua với đời, ôn hòa lễ phép: “Đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm, thần ở cung của Thái hậu nương nương rất thoải mái. Có điều hôm qua muộn quá, thần chỉ nhất thời muốn ở lại trong cung. Thái hậu nương nương vốn định phái người sang xin chỉ thị của ngài, nhưng lo lắng nương nương đang mang thai, sợ quấy rầy giấc ngủ của ngài và Hoàng tử nhỏ. Song, Thái hậu nương nương nói ngài là chủ trung cung, thần nghỉ trong cung vẫn phải thưa với ngài một tiếng, thế nên hôm nay thần đặc biệt đến thỉnh an và nhận tội. Mong nương nương không trách tội đêm qua thần không xin phép.”

Vừa nói, Tống Minh Hàn vừa quỳ thẳng xuống, cơ thể gầy gò nằm rạp dưới đất, trông vô cùng cung kính.

Triệu Quy Nhạn nhướn mày, thực chất tính cách Tống Minh Hàn rất cao ngạo, hắn ta quỳ xuống chỉ vì một vấn đề nhỏ không liên quan mấy đến hắn ta, Triệu Quy Nhạn không tin.

Người do Tống Thái hậu giữ lại, chỗ ngủ do Tống Thái hậu sắp xếp, không cho người tới xin phép Triệu Quy Nhạn cũng là ý Tống Thái hậu. Thoạt trông Tống Minh Hàn không thể từ chối, nên Triệu Quy Nhạn mới nghĩ chuyện này không liên quan gì đến hắn ta.

Còn ở sau lưng, Tống Minh Hàn làm thế nào cũng không liên quan tới Triệu Quy Nhạn.

Nếu vẫn không tin, chỉ cần nhìn bóng nam tử với sống lưng thẳng tắp phản chiếu trên nền gạch bằng ngọc thạch này thì cũng phải tin.

Triệu Quy Nhạn thản nhiên quan sát Tống Minh Hàn, dưới miệng lại vội nói: “Thế tử Kính Vương mau đứng lên. Chuyện nhỏ thôi, bổn cung không phải người tàn nhẫn không hiểu lý lẽ. Ngươi và Thái hậu nương nương có tình cảm sâu nặng, dù ngủ trong cung cũng không ai dám dị nghị gì. Ngươi cứ ở lại đây, muốn xuất cung lúc nào cũng được.”

Triệu Quy Nhạn “tỏ ra yếu thế và nịnh nọt” vừa đủ để khiến đối phương lơ là mất cảnh giác, từ đó có thể giết bằng một đòn.

Tống Minh Hàn vẫn ho không ngừng, hắn ta nghe thấy mấy lời này của Triệu Quy Nhạn, cơn ho chợt dừng lại. Cảm thấy có điều không đúng, nhưng lạ ở chỗ nào, hắn ta không nói được.

Ánh mắt Tống Minh Hàn u ám, hắn ta nghe Triệu Quy Nhạn nói xong, đứng dậy định rời khỏi.

Mục đích đã đạt được, hắn ta cũng không còn lý do để ở lại.

Triệu Quy Nhạn gật đầu, không giữ hắn ta thêm mà bảo Thải Nguyệt tiễn khách.

Hà ma ma lo lắng bước vào, thấy Triệu Quy Nhạn vẫn ổn, bà thở phào nhẹ nhõm. Triệu Quy Nhạn bắt được vẻ “nghĩ đến mà sợ” trong mắt bà, nàng muốn hỏi, nhưng rồi cũng biết Hà ma ma sẽ không tiết lộ.

Triệu Quy Nhạn nhanh chóng động não, chợt nghĩ đến lúc Tống Minh Hàn nhắc về Triệu Thanh Loan trong chuyến săn mùa đông. Bấy giờ, giọng điệu Tống Minh Hàn rất quen thuộc, như thể thân thiết với Triệu Thanh Loan lắm.

Và cả thái độ kỳ lạ của Hà ma ma vào hôm nay…

Triệu Quy Nhạn nhìn Hà ma ma chăm chú, rốt cuộc Tống Minh Hàn và Triệu Thanh Loan có mối quan hệ gì?

Hà ma ma thấy ánh mắt của Triệu Quy Nhạn, trong lòng sợ hãi, bà hoảng loạn né tránh.

Một lát sau, Hà ma ma quay đầu nhìn, thấy Triệu Quy Nhạn vẫn trông uể oải lười biếng, bà mới dằn nhịp tim đang đập dữ dội xuống.

Hoàng hậu nương nương ngày càng nhạy bén, cũng không biết bà còn giấu được bao lâu nữa? Hà ma ma nhớ tới tính cách quyết đoán của Triệu Quy Nhạn khi nàng xử lý công việc trong nhiều ngày qua, cộng thêm sự cưng chiều từng li từng tí của Bệ hạ dành cho nàng, bà bỗng lung lay quyết định.

Có một số việc, có phải cũng nên tiết lộ cho Triệu Quy Nhạn rồi không?

Hà ma ma có phần đắn đo.

Trong lòng chất chứa nỗi niềm, Hà ma ma mất tập trung cả ngày, sau khi bà làm đổ đĩa thức ăn thứ sáu, Triệu Quy Nhạn cũng chỉ hờ hững thu tầm mắt về chứ không lên tiếng trách mắng.

Thời cơ chín muồi, Hà ma ma sẽ chủ động nói rõ.

Quả nhiên, ban đêm khi sắp ngủ, Hà ma ma hầu hạ nàng rửa mặt, bà bưng chậu đồng đến bình phong thì chợt dừng bước, chần chừ một chút rồi quay về.

Triệu Quy Nhạn giả vờ không hiểu: “Hà ma ma, sao vậy?”

Hà ma ma hé môi, thái độ rối rắm, rồi như nghĩ tới chuyện gì đó, cuối cùng bà hạ quyết tâm, quỳ sụp xuống đất, sốt ruột nói: “Hoàng hậu nương nương, sau này ngài phải cách xa Thế tử Kính Vương, hắn ta sẽ hại ngài!”

Đầu ngón tay nhấc nhẹ làn váy, Triệu Quy Nhạn hoang mang khó hiểu: “Hà ma ma, ý ngươi là gì? Sao tự nhiên lại nói vậy?”

Đã mở lời rồi, dù khó khăn đến đâu thì cũng không thể chùn bước.

Hà ma ma đành nói hết: “Hoàng hậu nương nương không biết, trước khi vào cung đại tiểu thư từng thích một nam tử, chính là Thế tử Kính Vương. Nô tỳ luôn hầu hạ đại tiểu thư, đương nhiên biết tâm sự của đại tiểu thư. Vốn đại tiểu thư đã nói sẽ đợi Thế tử Kính Vương đến phủ Vinh Quốc công cầu hôn, nhưng không hiểu sao lại đổi ý, bảo muốn tiến cung. Nô tỳ lo lắng không thôi, rối rít khuyên nhủ, nhưng đại tiểu thư nhất quyết muốn vào cung. Còn lão gia vui mừng cực kỳ, cũng không hỏi vì sao đại tiểu thư bỗng nhiên đổi ý, chỉ hào hứng bắt đầu chuẩn bị để lúc tuyển tú, đại tiểu thư có thể lọt vào mắt xanh của Bệ hạ.”

Hà ma ma kể đại khái mấy chuyện này, rồi bổ sung: “Nô tỳ nhớ rõ đại tiểu thư ghét vào cung nhất. Nếu được, đại tiểu thư tuyệt không bao giờ vào cung cả đời này. Nhưng bấy giờ, đại tiểu thư một mực muốn tiến cung, như thay đổi thành một người khác, không ai khuyên can được.”

Còn mọi người trong phủ chỉ quan tâm hỏi nàng ấy có bằng lòng xuất giá không, chẳng khác gì thời điểm Triệu Quy Nhạn mới được phong làm Hoàng hậu, người trong phủ gió chiều nào theo chiều nấy, sao cũng được.

Hà ma ma tiếp tục: “Nô tỳ cẩn thận ngẫm lại, khoảng thời gian đại tiểu thư thay đổi có để lại ít dấu vết. Sau khi gặp mặt Tống Minh Hàn, đại tiểu thư đã trở về khuê phòng khóc một trận, khóc xong thì lập tức muốn tiến cung.”

Bình Luận (0)
Comment