Mấy giờ rồi, còn chưa về nhà?
Tối qua Triệu Hi lại mất ngủ.
Ngoài cửa sổ, tiếng mưa tí tách suốt cả đêm, ồn ào đến đau đầu, hôm nay trở về Lan Uyển, cậu còn đặc biệt dặn dì Vân nấu cho mình một bát canh hạt sen an thần như lần trước đã uống.
Vừa bước vào nhà, còn chưa kịp thay giày, chìa khóa xe vừa đặt xuống, từ không trung bất ngờ bay tới một vật đi theo đường parabol, cậu không tránh kịp, một cục báo nhàu nát nện thẳng vào trán.
Cầm lấy mở ra nhìn, Triệu Hi nhướng mày, ngước mắt, cách vài mét, trên chiếc ghế dài gỗ đỏ chạm hình tùng hạc ở giữa phòng khách, một ánh mắt sắc bén đang khóa chặt lấy cậu.
Đám paparazzi chực chờ sẵn ngoài khách sạn quả thật rất biết chọn góc, toàn chụp lúc cậu cúi người mở cửa xe cho một quý cô, đối phương ngẩng đầu mỉm cười, từ xa nhìn lại hệt như hai người hôn tạm biệt.
Tiêu đề giật gân không thể nào bỏ qua: “Một nam hai nữ! Nhị công tử Á Thâm đêm khuya cùng nhiều phụ nữ ra vào khách sạn.”
“Cử chỉ thân mật mờ ám, nghi vấn ẩn giấu bí mật khó nói sau lưng!”
Ngón tay Triệu Chính Lâm run rẩy chỉ vào tờ báo, sắc mặt xanh mét.
“Anh trai con sắp làm đám cưới, ba đã nói bao nhiêu lần, bảo con yên phận một chút, con coi lời ba như gió thoảng qua tai đúng không?”
Triệu Hi gấp tờ báo, thản nhiên đi tới ngồi xuống ghế sofa.
“Con còn tâm tình ngồi đây uống trà à?” Triệu Chính Lâm chỉ thẳng vào bức ảnh: “Còn không mau xử lý mấy cái chuyện nhố nhăng này đi, chẳng lẽ chưa đủ mất mặt sao?”
Triệu Hi bốc một hạt đậu phộng, bóc lớp vỏ cứng bên ngoài, ngước mắt nheo nhẹ khóe đuôi mắt.
“Ba thấy con với cô ta nằm chung một giường rồi à?”
“…”
“Đương nhiên là… ba chưa thấy…”
“Thế thì thôi.” Triệu Hi vắt chân nằm ngả ra sofa, cổ áo sơ mi rộng mở vài phân, tung hạt đậu phộng lên, chuẩn xác rơi ngay vào miệng.
“Bắt trộm phải có tang vật. Cái gì ba cũng không thấy, chỉ nghe vài câu bịa đặt của lũ paparazzi mà đã vội vàng chạy tới tra hỏi con trai ruột.”
“Xem ra trong lòng ba, con còn chẳng bằng mấy kẻ ngoài kia.”
“Đừng có lái sang chuyện khác!” Triệu Chính Lâm hiểu rõ con trai, bình thường ham vui kết bạn là thế, nhưng việc chính thì chưa từng lơ là, nhân phẩm cũng chẳng đến nỗi bê bối như báo chí thêu dệt.
Lần này dùng báo ném cậu, chủ yếu là tức giận vì con trai luôn dễ dàng trở thành mục tiêu.
“Vài hôm nữa anh con kết hôn, nhiều người quen sẽ tới, thế nào cũng có người nhắc đến con. Hết ngày này tới ngày khác toàn mấy tin lá cải, nhỡ có người không biết điều hỏi tới, ba biết phải giải thích thế nào?”
“Giải thích gì chứ?” Triệu Hi hờ hững: “Nói rồi họ cũng chẳng tin, chi bằng ba để dành hơi sức, đến tiệc cưới của anh cứ ăn nhiều vào.”
Một tiếng hừ nhẹ vang bên tai.
“Cả cái Ninh Hải này biết bao nhiêu công tử nhà giàu, mấy đứa ăn chơi đâu có ít. Sao paparazzi không bám ai khác, chỉ nhắm mỗi con?”
“Bởi vì con đẹp trai chứ sao.”
“…”
Huyết áp hình như lại tăng vọt.
Triệu Chính Lâm ngả người lên ghế, bóp sống mũi để hít thở, hai tay cầm đôi hạt óc chó kêu răng rắc. Vừa định mở miệng hỏi thằng con cưng lấy đâu ra cái bản lĩnh mặt dày đó, chợt phát hiện đứa con ban nãy còn ngồi trước mặt, giờ đã biến mất tăm.
Bước qua đại sảnh, cạnh trà thất chính là gian bếp mở.
Triệu Hi lặng lẽ tiến lại gần, thấy một dáng người mảnh mai tao nhã đang đứng quay lưng về phía mình.
“Vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm rồi.” Cậu ngồi xuống cạnh đảo bếp: “Còn tưởng tay nghề dì Vân lại tiến bộ, hóa ra là mẹ đích thân nấu canh cho con, bảo sao ăn cơm xong bụng vẫn thấy đói.”
Miệng lưỡi khéo léo khiến Mạnh Uyển bật cười, mắt híp lại, tay khẽ vuốt mái tóc xõa.
“Mẹ làm gì có tay nghề đó, vẫn là dì Vân nấu, mẹ chỉ trông giúp thôi, dì ấy lên lầu lấy đồ rồi.”
Triệu Hi nói thích uống, Mạnh Uyển liền múc cho cậu một bát lớn, hương thơm béo ngậy lan tỏa trong miệng, cậu nhấm nháp rồi cong môi.
“Canh này ngon thật. Còn không? Con đem cho Trần Tễ Nghiêu nếm thử.”
Vừa dứt lời, trước mặt đã đặt sẵn một bình giữ nhiệt, rõ ràng chuẩn bị từ trước.
Mạnh Uyển ngồi xuống bên cạnh: “Dạo này A Nghiêu bận gì vậy? Sao lâu rồi không về nhà cùng con?”
“Thương vụ thâu tóm ở Hoa Thịnh vừa chốt, dạo trước anh ấy toàn phải đi công tác.”
Triệu Hi cúi đầu tiếp tục ăn, ăn uống có chừng mực, tiếng động gần như không đáng kể.
Không khí bỗng lắng xuống, chỉ còn tiếng thở dài khẽ vang bên cạnh.
“Con biết cuối tuần này là ngày gì chứ?”
── Ngày giỗ của mẹ Trần Tễ Nghiêu.
Mặc dù người bạn ấy đã mất nhiều năm, nhưng với Mạnh Uyển – người từng cùng ăn cùng ở, tâm sự không giấu nhau điều gì trước khi lấy chồng – mỗi lần nhắc lại chuyện cũ, bà vẫn không kìm được rơi nước mắt, nghẹn ngào tiếc nhớ.
“Hôm kia mẹ ghé qua nghĩa trang thắp hương, vừa hay gặp người quản lý nghĩa trang.”
“Xung quanh bia mộ có vài chỗ cần tu sửa lại, phần đất trống mở rộng ra cũng phải trồng hoa, ông ấy hỏi ý kiến, chuyện này mẹ cũng không dám tự quyết.”
Vừa nói, Mạnh Uyển vừa đưa tay vỗ nhẹ mu bàn tay Triệu Hi.
“Nhớ nhắc A Nghiêu cuối tuần đi một chuyến, đừng để nó bận quá mà quên mất.”
Triệu Hi cụp mắt, giọng hơi trầm: “Vâng, để con đặt nhắc nhở trong điện thoại cho anh ấy.”
Nghe cậu nói có phần qua loa, Mạnh Uyển không tin lắm: “Con giỏi nhỉ, điện thoại của con hay của người ta? Nhắc nhở muốn viết là viết được à?”
“Mẹ, con nói nghiêm túc đấy, đừng xem thường.”
Nói rồi, bà làm bộ trách yêu, đưa tay khẽ gõ lên vai cậu một cái.
***
“Chào buổi tối, cậu Triệu!”
Chủ hộ đăng ký ở Hối Cảnh là tên của Trần Tễ Nghiêu, nhưng bảo vệ cổng đã quen chiếc SF90 của Triệu Hi từ lâu, dù cậu là người duy nhất trong khu không mua nhà, vậy mà quản lý vẫn phá lệ cấp cho một chỗ đậu xe cố định.
Nhà Trần Tễ Nghiêu nằm ở tầng 23 hướng đông nam, có tầm nhìn bao quát cả thành phố. Ổ khóa điện tử vừa dùng vân tay vừa nhận diện gương mặt, nhưng để chắc chắn tuyệt đối, Triệu Hi còn đặt mật mã mở khóa là… ngày sinh nhật của mình.
Đặt bình giữ nhiệt lên bàn, bật đèn, cậu đứng giữa phòng nhìn một vòng, sau đó rút điện thoại gửi đi một tin nhắn.
“Mấy giờ rồi, sao anh còn chưa về nhà?”
Đầu bên kia gần như trả lời ngay lập tức, ngắn gọn vài chữ: “Đang bàn công việc.”
Triệu Hi: “Gửi định vị cho em, em qua đón.”
Đang chờ Trần Tễ Nghiêu hồi âm, bỗng màn hình bật ra một tin nhắn từ người bạn tối qua cùng cậu đi khách sạn bàn việc.
“Sao thế? Hôm qua hẹn hai cô người mẫu chẳng phải để bàn chụp quảng cáo cho sản phẩm mới à? Sao giờ lại biến thành bạn gái tin đồn của cậu rồi?”
“Đầu óc chúng nó bị cửa kẹp à? Lúc đó tôi đứng ngay cạnh cậu, mà ảnh lại cắt mất tôi là sao?”
Vốn quen trêu chọc nhau, bạn bè thân thiết chẳng mấy khi nói chuyện nghiêm túc. Lần này không có ai bị ảnh hưởng danh dự, cũng chỉ là vài lời bịa đặt vô thưởng vô phạt, Triệu Hi lười giải thích.
“Cậu không thấy tôi với cô ta đứng cạnh cũng khá hợp à?” Triệu Hi vừa gõ vừa nhướng mày, “Mặc dù không khoa trương như báo lá cải nói, nhưng hôm qua lúc xuống thang máy, cô ta quả thật giấu quản lý lén đưa danh thiếp riêng cho tôi.”
Đối phương gửi lại một tin nhắn thoại: “Thôi đi, cô ta đâu phải gu của cậu.”
Chủ đề này khiến Triệu Hi hứng thú. Từ nhỏ đến lớn tiếp xúc biết bao phụ nữ, Triệu Hi tự thấy mình vẫn chưa gặp được mẫu người thực sự khiến cậu rung động.
Thế là cậu hỏi ngược lại: “Vậy cậu nói thử xem, tôi thích kiểu người nào?”
Tin nhắn gửi đi, đầu bên kia bỗng im lặng, không biết bận chuyện gì.
Ngay sau đó, dòng tin của Trần Tễ Nghiêu nhảy lên: “Không cần đón, anh về ngay đây.”
Nghĩ đến lát nữa nghe thấy tiếng “cạch” khóa cửa sau khi người đàn ông bước vào, lòng Triệu Hi bất giác thấy an tâm, khóe môi cũng nhẹ nhàng cong lên.
Đặt điện thoại xuống gối, cậu vươn vai lười nhác, lấy áo choàng tắm từ tủ rồi xoay người vào phòng tắm xả nước.
Hôm nay bàn việc không uống rượu, Trần Tễ Nghiêu bảo tài xế về trước, tự mình lái xe trở về.
Trạm xăng đang có chương trình cho hội viên, lúc thanh toán tình cờ thấy trên quầy có bánh scone táo, nhớ tới ai đó mấy hôm trước còn nói thèm, anh liền mua một phần, mang đặt vào ghế phụ.
Mở khóa bước vào nhà, đón chào anh là một khoảng lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Đèn hành lang ở cửa vẫn còn để lại chút ánh sáng, nhưng người muốn ăn scone đã sớm nghiêng mình ngủ say trên chiếc giường lớn ở phòng ngủ hướng nam.
Anh ngồi xuống bên giường, lặng lẽ nhìn một lúc lâu. Trong ánh sáng mờ tối, gương mặt đang say ngủ ấy dường như đang mơ một giấc mộng đẹp, trông hiền lành như chú cừu nhỏ ngoan ngoãn vùi trên gối, hàng mi dài khẽ run rẩy theo từng nhịp thở đều.
Trần Tễ Nghiêu chỉnh lại tư thế ngủ cho cậu, nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân lộ ra ngoài, đưa bàn chân ấy nhét vào trong chăn.
Điện thoại trên đầu giường khẽ rung một tiếng, Triệu Hi trở mình, giữa mày thoáng nhíu lại.
Trần Tễ Nghiêu vốn không định xem, nhưng tin nhắn hiện sẵn nội dung, nên ánh mắt anh bất đắc dĩ lướt qua.
“Vừa nãy máy hết pin nên tắt.”
“Tôi đoán cậu thích mẫu người lớn tuổi hơn, có thể chăm sóc và quản được cậu, mấy cô gái bên cạnh cậu bây giờ đều non quá, chẳng ai áp chế nổi cậu cả.”
Hơi nóng ở lòng bàn tay vẫn chưa tan, người đàn ông cụp nhẹ mi mắt, chỉ dám dùng mu bàn tay khẽ chạm, đầu ngón tay mơ hồ lướt qua, khẽ kẹp lấy d** tai Triệu Hi.
Không biết qua bao lâu, anh mới thu lại ánh nhìn, từ từ đứng dậy.
Giúp cậu đắp kín chăn, Trần Tễ Nghiêu mới yên tâm rời đi, như thể cả buổi tối chưa từng bước vào căn phòng này.
Cánh cửa được mở theo góc nào thì cũng được khẽ khàng khép lại theo đúng góc ấy, chẳng để lại một dấu vết nào.