Chọn Trần Tễ Nghiêu
Còn một tuần nữa là đến ngày cưới, Triệu Hi cùng nhóm bạn xúi giục, rủ Triệu Húc Đình mở tiệc độc thân ở biệt thự số 48 Nam Phổ.
Trong giới bạn bè, ai nhận được thiệp mời hôm đó gần như đều đến góp vui.
Triệu Hi cầm ly rượu, vắt chéo chân, thoải mái ngồi phịch xuống sofa, còn chuyện tiếp khách hay chạy lên chạy xuống lo toan cuối cùng đều đổ lên người Bùi Minh.
Sau khi bị không biết bao nhiêu người chặn lại hỏi đường vào nhà vệ sinh, cuối cùng Bùi Minh cũng chịu hết nổi, đút tay vào túi quần đi đến trước mặt Triệu Hi.
“Anh bạn, cuối cùng là anh trai cậu cưới hay anh trai tôi cưới đây?”
“Tại sao cậu ngồi chễm chệ như ông chủ, còn tôi thì bận túi bụi như đứa chạy việc vặt thế?”
Triệu Hi đã ngó chai rượu trên bàn từ lâu, còn hỏi niên đại hiếm thấy này mua ở đâu.
Bùi Minh bèn báo tên một hầm rượu: “Mang về được có ba chai thôi, sao nào?”
“Rượu thì tạm ổn.” Triệu Hi lắc nhẹ chiếc ly cao trên tay, “Nhưng cái hoa văn khắc trên chai sông Rhone này đẹp đấy, hai chai còn lại cho tôi mang về nhé.”
“Tủ rượu tầng ba ở Hối Cảnh của tôi còn trống, đang đau đầu không biết để gì, giờ thì có rồi.”
Bùi Minh nghiêng đầu dựa lên sofa, nhìn bộ dạng kia liền bật cười khinh khỉnh: “Mở miệng ngậm miệng đều là ‘Hối Cảnh’, cậu có nhà riêng không về, cứ bám riết chỗ người ta. Thích thì tự đi mua một căn đi chứ.”
“Trần Tễ Nghiêu có rồi, tôi mua làm gì?”
Triệu Hi gần như theo phản xạ thốt ra câu đó, sau mới sực nhớ lại, thật ra ngày trước mình cũng từng cân nhắc phương án này.
Bên đó toàn căn hộ một tầng một hộ, cao cấp sang trọng, không gian lẫn môi trường xung quanh đều không chê vào đâu được, ở cùng một khu với Trần Tễ Nghiêu, đi lại cũng tiện.
Nhưng so với làm hàng xóm, cậu vẫn thích được sống chung hơn. Một là chẳng muốn chuyển nhà phiền phức, hai là sáng nào ngủ nướng dậy không nổi, cuối cùng vẫn phải nhờ Trần Tễ Nghiêu kéo ra khỏi giường.
Bầu không khí bỗng chốc trầm xuống, Bùi Minh nhìn cậu một lúc lâu, nhướng mày, ý cười trêu chọc: “Không đúng nha, sao tôi thấy… cậu có vẻ dính anh ta quá rồi đấy?”
Y hiếu kỳ ghé sát: “Thế này đi, tôi giả sử một chút. Nếu phải chọn giữa cả đời sống trong vinh hoa phú quý và Trần Tễ Nghiêu, chỉ được chọn một, cậu sẽ chọn thế nào?”
“Cậu hỏi thừa vãi.”
Triệu Hi ném ánh nhìn khinh bỉ như thể đang nhìn kẻ ngốc sang, không hiểu vì sao Bùi Minh lại thấy nhẹ nhõm, nghĩ bụng: Ít ra thằng nhãi này vẫn còn cứu được, đụng chuyện lớn cũng chưa hồ đồ, biết cái nào quan trọng hơn.
Nhưng ngay sau đó lại nghe Triệu Hi thản nhiên đáp: “Tất nhiên là chọn Trần Tễ Nghiêu rồi.”
“Anh ấy giàu thế cơ mà, nếu nhà họ Triệu phá sản thì cứ để anh ấy nuôi tôi là được.”
Bùi Minh xoa cằm, giả vờ suy nghĩ nghiêm túc rồi giật phắt ly rượu khỏi tay cậu: “Thôi, cậu đừng uống nữa.”
“Triệu Hi, tửu lượng của cậu càng ngày càng kém rồi đấy.”
Rượu này độ cồn không cao, mới uống được mấy ngụm mà sao đã nói nhăng nói cuội như mất trí vậy?
Tối nay Trần Tễ Nghiêu có một bữa tiệc ở Phức Loan, mãi gần một tiếng sau khi party bắt đầu anh mới mang quà đến.
Vừa vào cửa, anh không đi thẳng vào phòng mà ghé khu BBQ ngoài sân chào Triệu Húc Đình, sau đó đứng lại trò chuyện với vài người bạn.
Trong đám đông, bóng dáng ấy đặc biệt nổi bật, Triệu Hi liếc mắt liền nhận ra, bèn đá nhẹ chân Bùi Minh, ý bảo dịch qua bên cạnh nhường chỗ.
Trên bàn còn miếng bánh cắt sẵn, từ nãy giờ chẳng ai động đến, Bùi Minh thèm đã lâu, định bưng đi ăn luôn, tiện thể nhường không gian cho hai người, đột nhiên phía sau vang lên giọng nói.
“Người đi, bánh để lại.”
Bùi Minh nhìn miếng bánh trong tay: “Sao? Nó có gì đặc biệt à?”
“Bảo để lại thì để lại, lắm lời thế?” Triệu Hi cau mày, mất kiên nhẫn.
Bùi Minh nhíu mày, ánh mắt rơi đúng vào chiếc cầu vồng nhỏ bằng socola ở giữa miếng bánh, trong thoáng chốc, y thấy mình mơ hồ hẳn đi.
Chỉ cần Trần Tễ Nghiêu xuất hiện, Triệu Hi lập tức không muốn ai quấy rầy, ghét Bùi Minh ồn ào, cuối cùng tìm cớ đuổi đi.
Hôm nay có vài người không lái xe, Trần Tễ Nghiêu biết mình phải làm tài xế nên cũng không uống rượu.
Một cơn gió lùa qua sảnh, Triệu Hi kéo cổ áo sơ mi, nói mình muốn ăn gì đó.
Trần Tễ Nghiêu đứng dậy đi lấy đồ ở bàn buffet, vòng qua lưng sofa, một chiếc áo khoác vest mang theo hơi ấm quen thuộc được nhẹ nhàng đặt lên vai Triệu Hi.
Khi anh quay lại với dĩa thức ăn, Triệu Hi đang ôm trong tay miếng bánh nhỏ được cắt gọn gàng, đắc ý đưa tới trước mặt anh.
“Trần Tễ Nghiêu, em dùng cầu vồng để đổi với anh nhé!”
Đôi mắt hoa đào của Triệu Hi vốn đã đẹp, trong con ngươi đen láy lại sáng như hổ phách giữa đêm, rực rỡ nhìn anh chằm chằm.
Trần Tễ Nghiêu thoáng thất thần.
Sinh nhật đầu tiên sau khi mẹ mất, năm mười ba tuổi, chính Triệu Hi cũng xuất hiện trước cửa phòng anh như thế, cậu ôm miếng bánh nhỏ, giọng non nớt gọi:
“Anh Nghiêu, mẹ bảo cầu vồng tượng trưng cho bầu trời quang đãng sau cơn mưa, giống như tên của anh vậy.”
“Những chuyện buồn rồi sẽ qua thôi, sau này hễ thấy cái gì liên quan đến cầu vồng, em sẽ giữ lại cho anh đầu tiên, được không?”
***
“Này! Anh ngẩn người gì thế?”
Giọng nói bên tai kéo suy nghĩ về thực tại, Trần Tễ Nghiêu hoàn hồn, thấy Triệu Hi đang nghi hoặc nhìn mình.
Anh không nói gì, chỉ nhận lấy dĩa từ tay cậu, dùng nĩa khẽ chạm vào lớp kem xung quanh, cẩn thận không làm hỏng chiếc cầu vồng nhỏ ở giữa.
Triệu Hi chống một tay lên lưng ghế sofa, liếc quanh một vòng.
“Anh em đâu rồi?”
“Anh ấy không nói hôm nay định mấy giờ kết thúc à?”
Người đang ăn bánh có chút lơ đãng: “Chắc chưa nhanh thế đâu.”
“Chưa chắc đâu.” Triệu Hi khẽ cười mỉa: “Đừng thấy người còn ngồi đây, e là hồn đã bị câu đi từ lâu rồi, chỉ mong mau chóng quay về thôi.”
Nói rồi cậu khẽ hất cằm ra hiệu, cả hai cùng nhìn về phía cửa biệt thự.
Đã gọi là tiệc độc thân cuối cùng trước khi cưới, lẽ ra không nên có mặt nửa kia. Nhưng lúc này, Triệu Húc Đình lại mặc kệ cả đám khách “vì hắn mà đến” tối nay, chỉ lặng lẽ ôm vợ sắp cưới trốn vào một góc vắng, chuyên chú hôn nhau.
Đã quen với cảnh nam nữ tình nồng nơi tiệc tùng, nên chuyện này chẳng còn gì mới lạ với Triệu Hi. Cậu nhấp một ngụm rượu, nhàn nhạt cảm thán: “Tốt thật đấy, nhìn bộ dạng anh ấy kìa, sau này cũng coi như có một mái ấm nhỏ của riêng mình rồi.”
Người bên cạnh liếc qua, giọng trầm xuống: “Em ghen tị à?”
“Chẳng lẽ anh không?” Triệu Hi hỏi ngược lại.
“Tìm được người mình yêu, lập gia đình, mỗi ngày tan làm, dù tiếp khách ngoài kia mệt mỏi thế nào đi nữa, về nhà thấy vợ con là mọi phiền muộn đều tan biến.”
Anh trai và chị dâu bây giờ, thoáng nhìn lại như đang đi con đường mà ba mẹ họ từng đi.
Triệu Hi hiếm khi cảm tính thế này, cậu uống chút rượu, mấy lời ấy chẳng qua là lời chúc phúc dành cho anh trai khi tìm được bến đỗ.
Cậu chưa từng nghĩ sẽ dùng cùng một khuôn mẫu cuộc đời cho bản thân. Bảo cậu cưới vợ bây giờ thì tuyệt đối không thể, huống chi cậu vốn không thích trẻ con.
Không biết Trần Tễ Nghiêu có nghe lọt lời mình không, anh im lặng một lúc mới thản nhiên đáp: “Đúng là đáng ngưỡng mộ.”
Triệu Hi liền vòng tay khoác vai anh, mặt ghé sát, cong môi bảo thôi không bàn chuyện này nữa, rồi hỏi bữa tiệc ở Phức Loan tối nay có món gì ngon không. Nghe nói bếp trưởng người Hoa kia được mời từ một khách sạn năm sao tiếng tăm nhất thủ đô về.
Trần Tễ Nghiêu vẫn còn vướng bận chuyện công việc, dáng vẻ thản nhiên, chỉ đáp: “Anh chưa nếm nhiều.”
Thoạt nhìn giống như không có hứng ăn uống, vừa nói vừa đặt dĩa bánh xuống bàn từ lúc nào không hay.
Tiệc tàn khi đã khuya, Triệu Húc Đình lái xe đưa vợ sắp cưới về. Triệu Hi cố tình nán lại đến tận khi nhóm khách cuối cùng ra về, thậm chí tiễn cả Bùi Minh rồi mới lôi Trần Tễ Nghiêu loạng choạng đi ra bãi xe.
Rượu tối nay pha tạp, uống chồng chất nên men ngấm chậm. Khi nãy còn chưa thấy gì, giờ yên tĩnh lại mới cảm giác đầu nặng như đổ chì, chân tay cũng hơi không nghe lời.
Dù vậy, trong lòng Triệu Hi vẫn nhớ một chuyện quan trọng nhất. Trước khi lên xe, cậu kéo vạt áo Trần Tễ Nghiêu, thò tay vào túi quần anh: “Điện… điện thoại, đưa em.”
“Làm gì?” Giọng người đàn ông trầm thấp vang bên tai.
“Ghi chú.”
“Anh biết.”
Hai người gần như thốt lên cùng lúc, chỉ là Trần Tễ Nghiêu chậm hơn một nhịp, nhưng dường như đã hiểu thấu ý nghĩ trong lòng cậu từ lâu.
Anh cúi thấp người xuống, xoa đầu cậu, dịu giọng trấn an: “Yên tâm, anh nhớ mà.”
Nói rồi khẽ đặt tay cậu về chỗ cũ, giúp cậu cài dây an toàn.
Ngay khi cửa xe sắp khép, Triệu Hi bỗng nghiêng người, khẽ móc ngón út giữ chặt lấy anh.
Trần Tễ Nghiêu quay đầu, chỉ thấy ánh mắt cậu lúc này dường như sáng hơn, đồng tử lóe lên chút ánh sao, trong mơ hồ vẫn ẩn chứa một tia tỉnh táo.
“Đừng đi một mình.”
Trần Tễ Nghiêu cúi xuống lắng nghe, yết hầu Triệu Hi khẽ trượt, lặp lại lần nữa: “Đừng đi một mình, để em đi cùng anh.”
Nói rồi chớp mắt cười: “Trần Tễ Nghiêu, bất kể khi nào… sau này chỉ cần anh nhớ mẹ, em sẽ cùng anh đến thăm bà.”
Xe chạy về Lan Uyển, sợ dạ dày cậu khó chịu, Trần Tễ Nghiêu cố tình giảm tốc độ.
Hệ thống giảm xóc của Maybach vốn đã rất tốt, Triệu Hi vốn không thích kiểu xe thương vụ nặng nề này, nhưng ngồi ghế phụ cạnh Trần Tễ Nghiêu, cậu lại ngủ say đến yên lành.
Đèn sân trước biệt thự đã tắt, giờ kéo cậu vào chắc chắn sẽ gây không ít tiếng động.
Trần Tễ Nghiêu dừng xe bên đường, trong màn đêm lạnh lẽo dưới vầng trăng đơn độc, anh lặng lẽ ngắm gương mặt ngủ say bên cạnh.
Một khoảng tĩnh lặng dịu êm, trong xe trở nên yên bình, tiếng thở nhẹ của Triệu Hi hòa cùng nhịp phập phồng lồng ngực, tựa như tan chảy vào nền đêm đặc quánh phía sau.
Anh đưa tay vén tóc cậu, để lộ vầng trán nhẵn và cặp mày tinh anh.
Ngón cái khẽ chạm bên môi, thoáng dừng lại rồi rụt về, bàn tay nắm chặt tựa hồ ép mình kiềm chế.
Anh siết vô lăng, điều chỉnh nhịp thở, ngẩng đầu lên—
Không ngờ ngay lúc ấy, nơi cổng nhà cách đó chưa đầy mười mét, một ánh mắt lạnh lùng xuyên qua cửa kính, bất động mà chăm chăm nhìn anh.
Trần Tễ Nghiêu xuống xe, khẽ khàng đóng cửa, anh đi đến gần, dừng lại cách người kia một mét, lặng lẽ đối diện.
Triệu Húc Đình tựa vai vào cột điện, từ túi rút ra hai điếu thuốc, vẻ mặt ung dung.
Trần Tễ Nghiêu bật lửa châm cho cả hai rồi đứng sóng vai. Không ai mở lời trước, chỉ có làn khói trắng tan ra trong màn đêm, lặng lẽ đong đếm thời gian.
Hút được nửa điếu thuốc, Triệu Húc Đình đột nhiên dừng lại, xoay người đưa chiếc túi ra. “Dạo này mẹ cứ hỏi em bận gì. Đây là chiếc áo len lông cừu bà ấy mua khi đi Phần Lan du lịch tháng trước. Ba anh em mình mỗi người một cái, đây là của em.”
Trần Tễ Nghiêu nhận lấy chiếc túi mà không cần nhìn qua, anh biết Mạnh Uyển chọn quần áo cho mình thì kiểu dáng và kích cỡ chắc chắn sẽ vừa vặn.
Trong sự im lặng, giọng nói của Triệu Húc Đình lại vang lên: “A Nghiêu này.”
Trần Tễ Nghiêu dập thuốc và nhìn sang.
Triệu Húc Đình dừng một chút rồi nói: “Vị trí của em trong lòng mẹ không khác gì anh với Tiểu Hi, ba anh em mình đều là con của mẹ, tình yêu mẹ dành cho chúng ta đều như nhau.”
“Cho nên, có một vài việc… Dù cho thế tục và pháp luật đều cho phép, nhưng khi mọi chuyện thật sự sáng tỏ, trong lòng mẹ chưa chắc đã chấp nhận được.”
Ánh mắt Triệu Húc Đình bỗng trở nên dịu dàng: “Dù mẹ không nói ra, nhưng anh nhận ra bà rất vui khi anh kết hôn. Vài ngày trước anh còn thấy mẹ hỏi thăm mấy bà hàng xóm, xem sau này làm bà nội thì nên lì xì cho cháu bao nhiêu.”
“Mẹ thật lòng mong cả gia đình chúng ta đều tốt, gia hòa vạn sự hưng, em thấy đúng không?”
“Chỉ mong những người con như chúng ta có thể hiểu được tấm nỗi khổ tâm đó, đừng phụ lòng mẹ…”