Em đắc tội gì anh sao?
Trời mới rạng sáng, ngoài cửa sổ tí tách một cơn mưa nhỏ, gió nhẹ lùa vào mang theo hơi lạnh.
Trần Tễ Nghiêu đóng cửa sổ, tựa vào đầu giường hút một điếu thuốc, sau đó không tài nào chợp mắt lại được.
Anh không rõ tình hình của Lan Uyển ra sao. Tối qua lúc đưa Triệu Hi lên lầu, chạm mặt dì Vân mới biết dạo này Triệu Hi thường than phiền mất ngủ. Trần Tễ Nghiêu chưa từng nghe tới tình trạng này, ít nhất là khi ở Hối Cảnh, nếp sinh hoạt của Triệu Hi vẫn rất đều đặn.
Cuối tuần này mới là ngày giỗ của mẹ, nhưng Trần Tễ Nghiêu không định chờ đến lúc đó. Anh gọi trợ lý đặt hoa sớm hơn. Lúc sinh thời, mẹ anh thích hoa tulip nhất, có hơn 50 loại. Mỗi năm anh đều đổi một màu hoa khác để viếng bà, năm nay anh chọn bó tulip trắng, với cái tên thanh nhã giống khí chất của bà: “Diana”.
Anh không gọi Triệu Hi dậy như thường lệ, tài xế đã để lại chìa khóa xe, Trần Tễ Nghiêu mang theo bó hoa, một mình lái xe tới nghĩa trang. Anh không có gì đặc biệt để nói, tính cách Trần Tễ Nghiêu là vậy, dù trong lòng có nghĩ gì cũng hiếm khi nói ra.
Phần lớn thời gian anh chỉ ngồi trên bậc đá ở bãi cỏ, lặng lẽ bầu bạn với mẹ, khi cảm thấy đã đủ anh mới đứng dậy, cúi người trước mộ, thầm hứa lần sau sẽ lại đến thăm bà.
Quản lý khu nghĩa trang đi ngang qua chào hỏi anh, đưa hai bản thỏa thuận tu sửa để anh ký, ông cũng nhắc đến Mạnh Uyển, người ông đã gặp ở đây cách đây vài hôm.
Trần Tễ Nghiêu ký xong, trả bút cho người quản lý. Chỉ hai phút sau khi ông rời đi, một giọng nói bất ngờ cất lên sau lưng anh: “Không phải đã nói em sẽ đi cùng anh sao?”
Trần Tễ Nghiêu quay đầu lại, người đó đã đến gần, cậu nhíu mày, có vẻ rất không hài lòng liếc anh một cái, thì thầm vào tai: “Đồ dối trá, không giữ lời.”
“Trước mặt mẹ anh nên em không tính toán, nhưng tốt nhất anh nên nghĩ ra một lý do thuyết phục, bằng không em sẽ không dễ nguôi giận đâu.”
Cậu bày ra vẻ mặt cau có với Trần Tễ Nghiêu là thế, nhưng khi quay sang nhìn người phụ nữ mỉm cười trong bức ảnh đen trắng trước mặt, thái độ của cậu lại lập tức trở nên cung kính.
Triệu Hi đặt hộp bánh do dì Vân chuẩn bị lên mộ, cúi mình thật sâu ba cái trước tấm bia. Khi dì Khương qua đời, Triệu Hi chỉ mới mười mấy tuổi, ấn tượng về bà rất mơ hồ, không thực sự thân thiết. Tuy nhiên cậu vẫn kiên trì đến viếng hằng năm với tấm lòng thành kính, đơn giản vì bà là người phụ nữ đã sinh ra Trần Tễ Nghiêu.
Những lời sáo rỗng cậu không nói ra được, sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng cậu chỉ để lại một câu nói thật lòng trước khi rời đi: “Dì Khương yên tâm, con sẽ chăm sóc Trần Tễ Nghiêu thật tốt.”
Trần Tễ Nghiêu vỗ vai cậu, ý bảo khí hậu trong núi thất thường, có lẽ lát nữa trời sẽ mưa, vậy nên hai người không nán lại lâu.
Hai người sóng vai đi ra ngoài, trên người mặc bộ vest cùng tông màu nhưng khác kiểu dáng. Triệu Hi chỉ thấp hơn Trần Tễ Nghiêu nửa cái đầu, vẻ tự phụ pha chút thoải mái tự nhiên. Nhìn vào họ, người ta sẽ không nghĩ là họ đi tảo mộ, mà là đi ngắm cảnh thưởng hoa.
Khu nghĩa trang này được bao quanh bởi núi non, phong cảnh đẹp nhất vào mùa xuân và mùa thu. Triệu Hi đi chậm rãi trên bậc thang, vì mải ngắm cảnh, cậu trượt chân trên lớp rêu xanh. Triệu Hi nhanh chóng lấy lại thăng bằng, theo phản xạ đã nắm lấy tay Trần Tễ Nghiêu.
Trần Tễ Nghiêu đang buông tay, nhưng ngón tay anh bỗng cong lại, bản năng nắm chặt lấy tay Triệu Hi. Nhưng chỉ đi vài bước, vượt qua mấy bậc thang ẩm ướt, anh đã buông tay Triệu Hi ra, không còn nắm chặt như mọi khi nữa.
Triệu Hi không hề để ý, cứ tưởng Trần Tễ Nghiêu chỉ trượt tay, cậu áp lòng bàn tay vào tay Trần Tễ Nghiêu, đan các ngón tay vào nhau chặt hơn. Triệu Hi nghiêng người nói chuyện phiếm: “Trần Tễ Nghiêu, anh đã nghĩ tới trăm năm sau, tro cốt của mình sẽ xử lý ra sao chưa?”
Cuộc đời thoáng chốc đã mấy chục năm, dù có đạt được bao nhiêu danh lợi thì kết cục cũng chỉ là một nắm đất vàng. Triệu Hi chợt cảm thán, nhưng ở một nơi như nghĩa trang, chủ đề này lại không hề đột ngột.
Trần Tễ Nghiêu quay lại nhìn Triệu Hi, cậu chỉ tay ra phía sau: “Khu chúng ta vừa đi qua toàn là mộ song táng, trông khí phái hơn hẳn, cây cối cũng có vẻ khác.”
“Thế nên anh…” Triệu Hi ghé sát lại với vẻ bí ẩn, hỏi: “Có muốn cân nhắc đặt trước một mảnh đất cho hai chúng ta không? Tranh thủ giờ còn có vị trí đẹp để chọn.”
Trần Tễ Nghiêu dừng bước, không tiếp lời cậu, Triệu Hi “à” một tiếng: “Có gì phải kiêng dè đâu? Chẳng phải sớm muộn gì người ta cũng phải đến nơi này à?”
Triệu Hi nói một cách nhẹ nhàng, nhưng không hề nghĩ rằng mấu chốt vấn đề không nằm ở đó. Với những câu hỏi không đáng thảo luận, Trần Tễ Nghiêu luôn không thèm để ý, nhưng anh vẫn nể tình đáp lại: “Chuyện của vài chục năm nữa, đến lúc đó hãy nói.”
Triệu Hi cảm thấy anh đang ứng phó qua loa, nhưng cậu đâu có ngốc, nhanh chóng phản ứng lại. Triệu Hi trêu đùa, nhưng lời nói đã nhuốm chút vị chua gần như không thể nhận ra: “À, em biết rồi, vị trí bên cạnh là để dành cho vợ anh đúng không?”
“Em chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi, Trần Tễ Nghiêu, anh có cần phản ứng gay gắt vậy không?”
Sau khi đi hết bậc thang cuối cùng, ra đến cổng nghĩa trang, Triệu Hi không nói thêm câu nào. Nét mặt cậu lộ rõ vẻ buồn bã, không nắm tay Trần Tễ Nghiêu nữa, chủ động buông ra để đi tìm xe của mình.
Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đã đến đám cưới của anh trai, trước đó Trần Tễ Nghiêu đã lấy lý do tăng ca để không gặp Triệu Hi suốt ba ngày.
Hôm đó khách sạn không mời giới truyền thông, chỉ tập hợp các đại gia trong giới kinh doanh của Ninh Hải. Thế hệ lớn tuổi đến vì nể mặt Triệu Chính Lâm, còn thế hệ trẻ tuổi phần lớn là bạn bè thân thiết với hai công tử nhà họ Triệu, ai có thể đến đều đã có mặt.
Triệu Hi không làm phù rể cho anh trai mình. Miệng thì nói là không muốn lấn át chú rể, nhưng thật ra trong lòng cậu cũng nghĩ vậy. Không phải lúc nào cũng kè kè bên cạnh Triệu Húc Đình nên Triệu Hi thoải mái hơn rất nhiều. Trong phòng trang điểm, vài người quen đang tụ tập trò chuyện, Triệu Hi bước vào, người gần nhất khoác vai cậu bắt đầu than vãn: “Mấy người nhanh thật đấy!”
“Đây là lần thứ hai tôi làm phù rể trong năm nay rồi. Nếu có lần sau nữa, chắc tôi phải nghe lời ông già cưới cô tiểu thư nhà họ Hứa kia mất.”
Triệu Hi xát muối vào vết thương của đối phương: “Được thôi, tôi sẽ cố gắng kết hôn vào cuối năm nay, đảm bảo không để cậu rảnh rỗi đâu.”
“Chưa chắc đâu.” Đối phương nửa tin nửa ngờ: “Cậu mà cưới thì chắc chắn Bùi Minh phải làm phù rể rồi, Trần Tễ Nghiêu cũng khó mà thoát được. Thiệu Cẩn Thần đã kết hôn nên không thích hợp, nhưng không sao, cả cái Ninh Hải này, người muốn lấy lòng nhị thiếu gia nhiều như nấm mọc sau mưa, chỉ cần cậu búng tay một cái thôi, có khi chẳng đến lượt tôi đâu.”
Vừa dứt lời, một tiếng gõ cửa trầm đục vang lên, mọi người đồng loạt quay lại, thấy một trong những nhân vật mà họ vừa nhắc tới đang lặng lẽ đứng đó.
Thực tế các công tử nhà giàu cũng có phân chia đẳng cấp và phe phái, mặc dù Triệu Hi đứng trên đỉnh kim tự tháp, nhưng khi ở bên cậu mọi người đều khá thoải mái, còn dám đùa cợt.
Nhưng Trần Tễ Nghiêu thì khác, anh ta còn trẻ mà đã tiếp quản một gia tộc lớn, từng khiến cả nhà họ Trần suýt sụp đổ. Sự tàn nhẫn của anh ta, chỉ những người từng trải qua cuộc tranh giành quyền lực năm đó mới hiểu. Trần Tễ Nghiêu khác hẳn với đám công tử con nhà giàu chỉ biết ăn chơi hưởng thụ.
Trần Tễ Nghiêu hiếm khi thân thiết với ai, người ngoài khi gặp anh đều tự nhiên trở nên dè dặt hơn, kể cả Bùi Minh, mọi người có mặt đều vô thức đứng thẳng người.
Trần Tễ Nghiêu đảo mắt qua một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Triệu Hi đang đứng ở giữa: “Mẹ em tìm em đấy.”
Anh gật đầu chào Bùi Minh và những người khác, vẻ mặt hờ hững không có ý định tham gia cuộc trò chuyện, nhanh chóng quay lưng và biến mất.
Trong vài giây ngắn ngủi đối mặt vừa rồi, Triệu Hi đã đọc được một dự cảm chẳng lành trong ánh mắt của Trần Tễ Nghiêu. Quả nhiên khi đi đến sảnh lớn, thấy Mạnh Uyển đang tay trong tay thân thiết trò chuyện với một người phụ nữ khác, dự cảm của cậu đã trở thành sự thật.
Mạnh Uyển nhanh chóng phát hiện ra cậu, đứng từ xa vẫy tay: “Nhóc con, lại đây!”
“Nhóc con” là tên gọi thân mật của Triệu Hi, Mạnh Uyển đã gọi cậu như vậy từ khi cậu sáu tuổi, trước khi đi học. Thói quen này khó bỏ, thỉnh thoảng bà vẫn vô tình gọi nhầm. Triệu Hi mỉm cười đi tới, nhưng khi đứng bên cạnh mẹ, nụ cười trên môi cậu cứng lại, nghiến răng nói nhỏ: “Mẹ, con đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi con như vậy nữa…”
Mạnh Uyển giả vờ như không nghe thấy, vỗ tay người phụ nữ bên cạnh: “Này Tiểu Hi, đến đây, mẹ giới thiệu với con. Đây là cô Quan, còn đây là con gái cô ấy.”
Đối phó với những tình huống này, Triệu Hi đã quá quen thuộc, cậu gật đầu chào cô Quan rồi đưa tay ra lịch sự bắt tay với con gái của bà.
Đầu ngón tay họ chạm vào nhau rồi nhanh chóng buông ra, cô gái che miệng, đôi mắt cong lên, nở nụ cười tinh nghịch: “Triệu Hi, cậu thật sự quên tôi rồi sao?”
Lúc này Triệu Hi mới nhìn kỹ khuôn mặt của cô gái, khuôn mặt cô có chút trùng khớp với một hình ảnh trong trí nhớ. Triệu Hi có chút không chắc chắn, sau đó giật mình phản ứng lại, cậu nhướng mày, ngập ngừng đọc ra một cái tên: “Quan… Mậu Kỳ?”
Cũng thật trùng hợp, năm xưa khi học cùng trường, Triệu Hi và Quan Mậu Kỳ ban đầu không nói chuyện với nhau, sau này họ dần trở nên thân thiết hơn cũng là nhờ Trần Tễ Nghiêu.
Khi đó các lớp tự học đều ghép học sinh của các khối khác nhau, Quan Mậu Kỳ đã bốc thăm trúng Trần Tễ Nghiêu làm bạn cùng bàn. Còn Triệu Hi, để được ngồi cùng Trần Tễ Nghiêu và nhờ anh chép bài hộ lúc mình ngủ gật, đã thường xuyên dùng các loại đồ ăn vặt và quà nhỏ để “hối lộ” Quan Mậu Kỳ đổi chỗ. Vì vậy có tin đồn rằng cậu thầm yêu cô ấy.
Lúc đó Triệu Hi cảm thấy thật lố bịch, toàn chuyện gì đâu không… Chẳng phải cậu đổi chỗ là để ngồi cạnh Trần Tễ Nghiêu sao? Sao không ai đoán là cậu thầm yêu Trần Tễ Nghiêu chứ? Lẽ nào chỉ vì cô gái đó có vẻ yếu đuối mà họ tùy tiện bịa đặt vậy sao?
Đám cưới chính thức bắt đầu, cuối cùng Triệu Hi cũng thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống chỗ của mình, Bùi Minh ghé vào tai cậu: “Tôi cũng vừa mới biết, người mẹ cậu giới thiệu cho cậu là Quan Mậu Kỳ, hồi nhỏ cổ đâu có xinh đẹp như vậy…”
Triệu Hi khẽ gõ ngón tay trên mặt bàn, bật cười: “Thấy chưa, đâu phải mình tôi không nhận ra?”
“Thôi xong, đừng để lời cậu nói thành sự thật, cuối năm mà tôi phải uống rượu mừng của cậu thì mệt đấy.”
Triệu Hi đá nhẹ chân hắn dưới gầm bàn: “Biến đi!”
Bùi Minh mở chai rượu, rót ra ly, vừa nhâm nhi vừa lẩm bẩm: “Nhưng mà mẹ cậu cũng vội thật, đám cưới của anh cậu vừa xong đã bắt đầu sắp xếp chuyện của cậu rồi.”
“Theo tôi, con gái của Quan Sĩ Xuyên kết đôi với gia đình cậu cũng được đấy chứ. Bằng cấp, tính cách đều không tệ, con gái lớn rồi thay đổi nhiều, đứng cạnh cũng không làm cậu mất mặt đâu. Sau này mà có liên hôn, chưa chắc đã tìm được người nào thích hợp hơn cô ấy. Nếu là cậu, tôi sẽ suy nghĩ nghiêm túc đấy, thật sự không còn cách nào khác thì đành chịu.”
Chuyện hôm nay gặp lại Quan Mậu Kỳ, Triệu Hi chỉ xem như một tình tiết nhỏ, những lời Bùi Minh nói cũng vậy, Triệu Hi hoàn toàn không để trong lòng.
Cả buổi lễ diễn ra, phần vui nhất không gì khác chính là màn tung hoa cưới.
Có lẽ là do bó hoa cách sân khấu khá gần, hình như chị dâu đã nhắm sẵn vào Triệu Hi, cô ném thẳng một đường parabol vào lòng cậu. Đó là một bó hoa nhỏ nhắn, tinh xảo, kết hợp từ bốn đến năm màu sắc khác nhau, Triệu Hi cảm thấy rất thích thú cầm trên tay.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, cậu lên xe Trần Tễ Nghiêu về nhà, việc đầu tiên sau khi cậu thắt dây an toàn là đưa bó hoa sang cho Trần Tễ Nghiêu.
Người ngồi ở ghế lái cúi đầu liếc nhìn một cái rồi nhanh chóng thu ánh mắt lại.
Triệu Hi vượt qua bảng điều khiển trung tâm, đưa bó hoa lên ép Trần Tễ Nghiêu ngửi: “Thơm lắm đúng không?”
“Hoa cưới mang ý nghĩa tốt lành, em tặng anh đấy.”
Đêm nay Trần Tễ Nghiêu im lặng lạ thường, đây dường như là câu nói đầu tiên anh dành cho Triệu Hi khi chỉ có hai người, vậy mà anh lại bảo Triệu Hi nên giữ bó hoa lại.
Sau một lúc, Trần Tễ Nghiêu nói tiếp: “Hoa cưới đã qua tay em rồi mới tặng thì ý nghĩa sẽ không còn như ban đầu nữa.”
Triệu Hi lăn lộn cả ngày nên có chút mệt mỏi, vẫy tay rồi tựa lưng vào ghế: “Mặc kệ ý nghĩa gì, bó hoa này đẹp mà, sau này thấy cái gì đẹp em cũng sẽ giành lấy và tặng cho anh.”
Đáp lại cậu là một sự im lặng đáng sợ, Triệu Hi cảm thấy hôm nay không thể trò chuyện được, nhưng cậu lại quyết định gượng ép nói tiếp.
“À, đúng rồi, anh đoán xem hôm nay em gặp ai ở đám cưới?”
“Quan Mậu Kỳ, anh còn nhớ không? Cô bạn cùng bàn mũm mĩm của anh ngày xưa đó.”
Nói đến đây Triệu Hi có vẻ hào hứng hẳn lên: “Sắp tới kỷ niệm ngày thành lập trường, bọn em đã hẹn sẽ cùng nhau về thăm trường đấy.”
“Nghe nói trường sẽ xây thêm một tòa nhà mới, chắc chắn không tránh khỏi việc quyên góp, ba chúng ta cùng nhau quyên góp nhé?”
Trần Tễ Nghiêu nhìn chằm chằm đèn đỏ phía trước như đang suy nghĩ, một lúc sau, anh nói: “Anh không đi đâu, anh sẽ chuyển tiền cho em.”
Lời này nghe có vẻ khách sáo giữa hai người họ, Triệu Hi nhíu mày, “à” lên một tiếng: “Ý em không phải thế?”
Triệu Hi lại nhanh chóng nảy ra một ý khác: “Vậy thì đến lúc đó chúng ta không dùng tài khoản công ty Á Thâm hay Hằng Nạp, mà dùng danh nghĩa cá nhân của hai chúng ta để quyên góp một khoản. Trần Tễ Nghiêu, Triệu Hi, tên của hai chúng ta có thể viết cạnh nhau, anh thấy thế nào?”
Người bên cạnh vẫn hờ hững, không đáp lại ngay, cảm xúc ẩn sâu trong đôi mắt anh dưới ánh đèn xe.
Lúc này Triệu Hi hoàn toàn nhận ra có điều gì đó không ổn, cậu nghiêng đầu sang, nhẹ giọng gọi: “Trần Tễ Nghiêu, anh bị sao vậy? Dạo này em thấy anh cứ kỳ lạ thế nào ấy.”
Kể từ đêm tiệc độc thân hôm đó, Trần Tễ Nghiêu không gọi cậu đi viếng mẹ Khương, ba ngày liền không liên lạc, rất nhiều chi tiết sau đó đều chứng minh rằng Trần Tễ Nghiêu đang có chuyện riêng, còn cố tình lảng tránh Triệu Hi.
Trong lòng có thắc mắc, Triệu Hi nhất định phải hỏi cho ra lẽ.
Trần Tễ Nghiêu chỉ nhẹ nhàng nói với cậu là không sao, sau đó đưa tay xoa đầu cậu, giúp cậu điều chỉnh dây an toàn. Mặc dù hành động đó có vẻ an ủi, nhưng Triệu Hi vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cậu lấy bao thuốc lá ra, lạnh lùng liếc nhìn Trần Tễ Nghiêu: “Hút một điếu được không?”
Bình thường Trần Tễ Nghiêu không hút thuốc trong xe, nhưng anh không yêu cầu gì nhiều với Triệu Hi, Trần Tễ Nghiêu từ từ mở cửa sổ trời và bật hệ thống lưu thông không khí.
Cú đấm của Triệu Hi giống như đánh vào bông, cảm giác kìm nén trong lòng càng khó chịu hơn. Lúc này Trần Tễ Nghiêu càng vâng lời cậu, cậu càng muốn lôi anh ra cãi nhau một trận để giải tỏa hết những ấm ức trong lòng.
Khi xe chạy qua ngã tư thứ ba, cuối cùng Triệu Hi không thể nhịn được nữa, đấm một cái vào cửa xe: “Dừng xe!”
Trần Tễ Nghiêu khóa cửa xe lại.
Triệu Hi trừng mắt, giọng cao hơn: “Trần Tễ Nghiêu, em bảo anh dừng xe!”
Trần Tễ Nghiêu lái xe vào làn đường phụ, dừng xe ở ven đường và bật đèn cảnh báo, Triệu Hi ngay lập tức mở cửa xuống xe, châm một điếu thuốc.
Trần Tễ Nghiêu cũng xuống xe đứng bên cạnh cậu, che chắn gió cho cậu, chiếc bật lửa của Triệu Hi như bị ma ám, quẹt mãi mà không ra lửa.
Mọi thứ xung quanh dường như đang chống lại Triệu Hi một cách vô hình, khiến cậu vừa không hiểu chuyện gì vừa bực bội. Triệu Hi chửi thề một tiếng, ném chiếc bật lửa, nó rơi trúng mui xe Maybach.
Khi nhìn sang người bên cạnh, ánh mắt cậu lạnh lùng xen lẫn sự mỉa mai, Triệu Hi gọi tên anh: “Trần Tễ Nghiêu, em đắc tội gì với anh sao?”
“Cuộc sống đang yên ổn, anh lại chuyên chọn lúc em đang vui vẻ để gây ức chế cho em, là em nghĩ nhiều hay anh cố tình gây chuyện?”
“Anh bị điên à?”