Nhóc con
Điếu thuốc đã bị bóp nát vẫn còn nằm chặt trong tay Triệu Hi, cú ném bật lửa không mạnh nhưng vẫn để lại một vết lõm mờ trên nắp capo.
Gió đêm se lạnh, những ánh đèn đường nối tiếp nhau lướt qua trên đại lộ Ninh Loan, làm Triệu Hi bị lóa mắt.
Trần Tễ Nghiêu thở dài, đến bên cạnh nắm lấy tay Triệu Hi, nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay ra, phủi đi những sợi thuốc lá còn dính. Triệu Hi rụt tay lại, bướng bỉnh quay đầu đi, không để anh chạm vào mình nữa.
“Nhóc con.”
Khi tiếng gọi này vang lên bên tai, Triệu Hi sững sờ nhìn Trần Tễ Nghiêu, chưa kịp phản ứng thì hai tai đã nóng bừng. Từ “nhóc con” đã bị liệt vào danh sách cấm kỵ trong nhà từ lâu, Mạnh Uyển không được phép gọi, Trần Tễ Nghiêu… đương nhiên cũng không được!
Thật ra Trần Tễ Nghiêu rất hiếm khi gọi cậu bằng biệt danh này. Trong mười mấy năm ở bên nhau cũng chỉ xuất hiện một, hai lần, thường là khi Triệu Hi nổi nóng, khó dỗ dành.
Triệu Hi bị nắm đúng điểm yếu, da mặt cậu mỏng đi trông thấy, Triệu Hi không còn tâm trạng để so đo với Trần Tễ Nghiêu nữa, trông giống như chỉ cần dỗ dành một chút là sẽ ổn.
Nhưng lần này thì khác, rõ ràng Trần Tễ Nghiêu đang có tâm sự, đừng hòng chuyển chủ đề mà lừa dối cậu, vừa nghĩ vậy, bụng Triệu Hi lại rất “vô duyên” réo lên một tiếng.
Trần Tễ Nghiêu nhìn cậu: “Cả ngày không ăn gì.”
Đây không phải là một câu hỏi mà là một lời khẳng định.
Tại tiệc cưới, Trần Tễ Nghiêu ngồi ngay cạnh Triệu Hi, mặc dù vẫn gắp thức ăn cho cậu như mọi khi, nhưng Triệu Hi gần như không ngồi yên trên ghế.
“Anh thấy em có thời gian để động đũa không?” Triệu Hi nới lỏng cà vạt: “Ông già Quan Sĩ Xuyên kia có hiểu phép tắc không vậy? Hôm nay là lúc để nói chuyện làm ăn à?”
“Hơn nữa, mảng kinh doanh mà ông ta muốn hợp tác phần lớn nằm trong tay anh trai em, em chỉ đi theo làm màu thôi, lấy lòng em có ích gì chứ?”
Quan Sĩ Xuyên đã tính toán đâu vào đấy, làm sao ông ta không biết quyền hạn của Triệu Húc Đình lớn hơn. Có lẽ ông ta không chỉ nhắm đến chút lợi nhỏ trước mắt, mà còn muốn có một chàng rể vàng là nhị thiếu gia nhà họ Triệu, người có thể mang đến cho ông ta sự hỗ trợ lâu dài.
Trần Tễ Nghiêu không vạch trần suy nghĩ đó của ông ta, chỉ trầm ngâm một lát: “Vậy đến lúc gọi đồ ăn khuya rồi.”
Trần Tễ Nghiêu đưa tay về phía Triệu Hi: “Cho em ba giây suy nghĩ, bây giờ có muốn về nhà với anh không?”
“…”
Trần Tễ Nghiêu cho cậu ba giây để suy nghĩ, nhưng trên thực tế Triệu Hi chỉ mất một giây để quyết định.
Cậu vẫn còn giận nên không nắm lấy tay Trần Tễ Nghiêu, mà tự mình quay người mở cửa ghế phụ.
Trên đường về, hai người không ai nói chuyện, khi xe chạy đến siêu thị ở lối vào khu chung cư, Triệu Hi nhìn ra ngoài, hỏi Trần Tễ Nghiêu có muốn vào mua chút đồ không. Một tay Trần Tễ Nghiêu giữ vô lăng, đáp: “Không cần.”
Trần Tễ Nghiêu đã thấy Triệu Hi không ăn uống gì, bận rộn cả chiều, nên lúc đó đã nhắn tin dặn người giúp việc mua sẵn nguyên liệu, tối nay anh đã định sẽ nấu thêm bữa tối cho Triệu Hi.
***
Trên thương trường, Trần Tễ Nghiêu luôn giữ vẻ lạnh lùng, ít bộc lộ cảm xúc, giống như một đóa hoa trên núi cao không vướng bụi trần. Nhưng ở nhà, chỉ có Triệu Hi biết anh còn có tài nấu nướng, tay nghề rất giỏi.
Trần Tễ Nghiêu xắn tay áo, bận rộn trong căn bếp mở, Triệu Hi ngồi trên quầy bar nghịch điện thoại, kiên nhẫn chờ đợi bữa tối. Trên bàn có một đĩa táo Tứ Xuyên mà trợ lý mới mua về buổi chiều, lần trước Triệu Hi ngủ quên nên không được ăn, vậy mà Trần Tễ Nghiêu vẫn nhớ và mua bù cho cậu.
Nhưng khi Trần Tễ Nghiêu dọn đồ ăn lên bàn, Triệu Hi lại đẩy đĩa táo sang một bên. Món ăn Trung Quốc nhìn thì đơn giản nhưng lại rất chú trọng đến lửa và kỹ thuật thái, điều này ảnh hưởng trực tiếp đến hương vị.
Triệu Hi gắp một đũa gà muối vào miệng, dù đã ăn nhiều lần, cậu vẫn không khỏi chân thành khen ngợi: “Trần Tễ Nghiêu, anh đúng là người nấu ăn ngon nhất trong số những người đàn ông em quen, vợ tương lai của anh chắc chắn sẽ hạnh phúc chết đi được.”
Trần Tễ Nghiêu rót cho mình một cốc nước, ngồi xuống đối diện cậu, Triệu Hi lại gắp một đũa đưa đến miệng anh. Trần Tễ Nghiêu từ chối, nói rằng anh không đói, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh nhìn Triệu Hi ăn. Trần Tễ Nghiêu lấy điện thoại ra, trả lời vài tin nhắn công việc trên bàn.
Khi một cuộc gọi lạ hiện lên, ánh mắt Trần Tễ Nghiêu trở nên trầm tĩnh, cuối cùng anh vẫn bắt máy, áp điện thoại lên tai.
Giọng nói từ ống nghe rất nhỏ, Triệu Hi không nghe rõ đầu dây bên kia nói gì. Vài giây sau, dường như Trần Tễ Nghiêu mất kiên nhẫn, lạnh lùng ngắt lời: “Sao cậu lại có số của tôi?”
Đối với công việc, Trần Tễ Nghiêu sử dụng số của thư ký, còn việc cá nhân thì dùng số của trợ lý. Chiếc điện thoại này anh chỉ dùng để liên lạc riêng tư với bạn bè và người thân. Cả Ninh Hải này, số người biết số riêng của anh không quá mười người.
Triệu Hi mơ hồ đoán ra được điều gì đó, khi cuộc gọi kết thúc, cậu không còn tâm trạng ăn uống, đặt đũa xuống hỏi: “Trần Nguyện?”
Trần Tễ Nghiêu lạnh nhạt “ừ” một tiếng.
Triệu Hi gõ ngón tay trên mặt bàn: “Lần trước em có hỏi bên bất động sản, hình như cậu ta đã lâu không đến quấy rầy nữa.”
Trần Tễ Nghiêu cười khẽ mỉa mai: “Vô ích thôi, xem cậu ta có bản lĩnh vào được cổng khu chung cư này không đã.”
Trần Nguyện là em trai cùng cha khác mẹ của Trần Tễ Nghiêu, năm xưa Trần Cẩm Khôn đã gây ra một scandal tai tiếng, ông ta đã ngoại tình với một vũ nữ và có một đứa con riêng không chính thức.
Đứa con này vốn được nuôi dưỡng kín đáo ở bên ngoài, nhưng cặp mẹ con này lại ỷ có người chống lưng nên nảy sinh ý định công khai vào nhà. Trần Cẩm Khôn không đành lòng nhìn họ chịu khổ bên ngoài nên đã kiên quyết ly hôn với dì Khương.
Đúng lúc đó, dì Khương lại phát hiện mình bị bệnh, bà và Trần Tễ Nghiêu khi ấy mới hơn mười tuổi đã bị đuổi ra khỏi nhà. Nếu không có sự giúp đỡ của nhà họ Triệu và Mạnh Uyển, hai mẹ con không biết đã phải sống những ngày tháng khó khăn như thế nào.
May mắn thay, ác giả ác báo, không lâu sau Trần Cẩm Khôn cũng qua đời để chuộc tội. Nhiều năm qua Trần Tễ Nghiêu đã ẩn mình, âm thầm xây dựng thế lực riêng với sự giúp đỡ của Triệu Chính Lâm.
Khi Trần Tễ Nghiêu mang theo một phần chứng nhận chuyển nhượng cổ phần bí mật xuất hiện tại cuộc họp hội đồng quản trị của Hằng Nạp, cũng là lúc vương triều này chính thức đổi chủ.
Lúc đó Hằng Nạp đã bị cặp mẹ con kia phá hoại đến mức không còn ra thể thống gì. Việc dọn dẹp đống đổ nát này không tốn ít công sức của Trần Tễ Nghiêu. Sau khi lên nắm quyền, việc đầu tiên anh làm là đuổi hai mẹ con kia đi, yêu cầu họ dọn ra khỏi biệt thự tràn ngập dấu vết cuộc sống của mẹ mình, đồng thời cắt đứt mọi đường lui của họ ở Ninh Hải.
Suốt những năm qua, Trần Nguyện không ngừng quấy rầy Trần Tễ Nghiêu, yêu cầu của cậu ta rất đơn giản: muốn nhà họ Trần thừa nhận mẹ mình là vợ hợp pháp của Trần Cẩm Khôn và trả lại số cổ phần đã bị Trần Tễ Nghiêu bí mật thao túng.
Trần Nguyện nói rằng mẹ và Trần Cẩm Khôn thật lòng yêu nhau, hy vọng sau này trăm năm cũng có thể được chôn cất cùng một chỗ.
Trần Tễ Nghiêu không nói cho cậu ta biết, rằng ngôi mộ của Trần Cẩm Khôn chỉ là một bia mộ giả để lừa người ngoài, còn tro cốt đã được người ta đem đi rải ở bãi rác từ lâu. Nếu người phụ nữ kia muốn được ở cùng rác rưởi, sớm muộn gì Trần Tễ Nghiêu cũng sẽ toại nguyện cho họ.
Nhớ đến cặp mẹ con đáng ghét đó, Triệu Hi cũng cảm thấy phiền, nhưng cậu càng thương Trần Tễ Nghiêu hơn, vì vậy những lúc thế này cậu thường lảng tránh chủ đề đó và chuyển sang chuyện khác.
Triệu Hi uống hết bát súp kem nấm chỉ trong vài ngụm, sau đó cắn chiếc thìa, ghé sát vào Trần Tễ Nghiêu: “Dự án mua lại Hoa Thịnh đã xong rồi, sếp Trần có nên tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ không?”
“Đã lâu rồi anh không đi du lịch cùng em…”
Trần Tễ Nghiêu rút chiếc thìa ra khỏi miệng cậu, liếc nhìn: “Giáng sinh ở Thụy Sĩ là đi với ma hả?”
“Em vừa phát hiện ra một nơi thú vị khác.”
Triệu Hi giơ điện thoại của mình ra, trên màn hình chỉ có một hình nền mặc định.
“Đảo Penida, chúng ta cùng đến đó đi.”
Trần Tễ Nghiêu im lặng nhìn phong cảnh trên màn hình, Triệu Hi lại gần, đôi mắt đen láy lấp lánh nhìn anh chằm chằm, tràn đầy sự mong đợi: “Năm ngoái em đi khảo sát dự án ở Indonesia với anh trai, có ở đó vài ngày. Tiếc là không có thời gian chơi, em nói anh nghe, ngắm bình minh ở đó đẹp tuyệt vời!”
Nói xong, Triệu Hi lại thấy có gì đó không đúng, dùng lưỡi l**m môi suy nghĩ: “Nhưng em thích ngủ nướng, chắc khó dậy nổi, hay là chúng ta đi ngắm hoàng hôn đi?”
Với 200 đô la Mỹ, người ta có thể tham gia trò nhảy bungee từ vách đá cao 30 mét. Khi nhảy xuống, họ sẽ đối mặt với biển Ấn Độ Dương xanh thẳm, sóng vỗ cuồn cuộn, Triệu Hi đã nghe nhiều người nhắc đến, rất muốn thử.
Trần Tễ Nghiêu không lập tức đồng ý, anh xoa ngón tay trên thành ly nước: “Sao tự nhiên lại muốn thử cái đó?”
Triệu Hi cười hì hì, không đứng đắn lắc cổ: “Tìm một cái cớ để kéo anh đi nghỉ mát cùng không được à?”
“Đời người ngắn ngủi, có quá nhiều thứ hay ho, quá nhiều cảnh đẹp để ngắm, tất cả những gì chưa trải nghiệm đều muốn thử, quan trọng nhất là… có anh bên cạnh!”
“Hơn nữa em còn nghe người ta nói.” Triệu Hi vẫy tay gọi Trần Tễ Nghiêu lại gần, vẻ mặt bí ẩn thì thầm: “Khi anh đang do dự trong một chuyện gì đó, mãi không thể đưa ra quyết định, hãy thử một môn thể thao mạo hiểm như thế này. Khoảnh khắc nhảy xuống, anh tự nhiên sẽ có dũng khí để đưa ra quyết định.”
“Mặc dù em biết cuộc sống của anh bây giờ thuận buồm xuôi gió, không có gì anh muốn mà không đạt được, không cần dựa vào cách này để lựa chọn… Nhưng con người không tự thử thách bản thân thì làm sao biết giới hạn của mình ở đâu?”
“Thế nào, Trần Tễ Nghiêu? Một chuyện k*ch th*ch như vậy, có muốn thử cùng em không?”