Hoàng Hôn Ở Penida - A Tạp Ba Đường

Chương 5

Tiểu Hi là em trai của con

Đêm nay tất nhiên Triệu Hi lại ngủ ở Hối Cảnh.

Cậu ăn hơi no một chút, Trần Tễ Nghiêu sợ cậu ngủ quên trong bồn tắm nên dặn dò không được ngâm mình. Anh cầm sẵn khăn, đẩy sau lưng Triệu Hi vào phòng tắm. Khi Triệu Hi bước ra, đầu tóc còn ướt sũng, Trần Tễ Nghiêu đã cầm máy sấy tóc chờ sẵn bên cửa sổ.

Trên chiếc tủ thấp đặt một ly nước ấm vừa phải, nhưng Triệu Hi chỉ dựa vào cửa kính ban công nhìn lướt qua mà không có ý định cầm lấy. Nếu ở căn hộ Nam Giao, Triệu Hi thường cần Trần Tễ Nghiêu gọi điện thoại đánh thức. Biết cậu sẽ hừ hừ vài tiếng rồi cúp máy để ngủ tiếp, Trần Tễ Nghiêu thường chủ động lái xe đến sớm hơn.

Trong phòng ngủ chính, đầu giường lúc nào cũng có một ly thủy tinh đựng đầy nước lạnh, dường như Triệu Hi uống hai ngụm trước khi ngủ rồi không động đến nữa. Nhờ vậy mà Trần Tễ Nghiêu biết được thói quen này của cậu. Nhưng cũng có thể do Triệu Hi uống vào lúc nửa đêm sau khi đi vệ sinh, Trần Tễ Nghiêu thầm nghĩ rồi hỏi: “Nửa đêm em có tỉnh giấc không?”

Anh hỏi về lúc Triệu Hi khát nước khi ngủ, khí hậu ở Ninh Hải không quá khô, nhưng nếu Triệu Hi thức giấc vì khát, anh cần phải sắm thêm một chiếc máy tạo độ ẩm công suất lớn hơn.

“Không đâu.” Triệu Hi trả lời, tiếng nói át cả tiếng máy sấy, mắt cậu nhìn Trần Tễ Nghiêu, “Lúc ngủ em không bao giờ uống nước.”

“Thật không?”

Chỉ là một chuyện nhỏ, Triệu Hi đã trả lời dứt khoát nên Trần Tễ Nghiêu không hỏi thêm nữa.

“Ít nhất khi ở Hối Cảnh, em không cần uống nước trước khi ngủ.”

Trần Tễ Nghiêu vuốt tóc cậu, “Có gì khác nhau à?”

“Do thói quen thôi, sao anh nghiêm túc thế?”

Triệu Hi ngáp một cái, quay người lên giường, vùi mình vào lớp chăn ấm áp. Trần Tễ Nghiêu rút phích cắm máy sấy trên tường xuống, anh không nói gì nữa, tắt đèn trên đầu Triệu Hi rồi mang theo ly nước ấm chưa động đến ra khỏi phòng.

Sáng hôm sau phải đi làm, Triệu Hi ngủ đủ giấc nên sẽ thức dậy đúng giờ, nhưng vẫn có thói quen nướng thêm một chút, nằm úp mặt vào gối đợi Trần Tễ Nghiêu vào gọi. Trần Tễ Nghiêu chọn sẵn áo sơ mi từ trong tủ, đặt ở cuối giường, sau đó vào phòng tắm xả nước và nặn kem đánh răng giúp cậu.

Lúc này Triệu Hi thường nằm yên giả vờ ngủ, hé mắt nhìn trộm anh qua kẽ mi. Nhưng lần này Trần Tễ Nghiêu không kéo cổ tay cậu dậy như mọi khi, anh xử lý xong mọi thứ rồi im lặng bước ra. Triệu Hi nhíu mày, mở mắt, mang theo chút cáu kỉnh chậm rãi ngồi dậy.

Hai người quen biết nhau từ khi mới mười mấy tuổi, việc Triệu Hi thay quần áo trước mặt Trần Tễ Nghiêu chưa bao giờ phải kiêng dè. Nhưng không biết từ lúc nào, dường như Trần Tễ Nghiêu không còn thích ở lại trong phòng cậu nữa, lúc cậu tắm anh chỉ để khăn tắm ở bên ngoài cửa, khi Triệu Hi thay đồ, anh sẽ theo bản năng cúi đầu xuống. Nếu là người ngoài thì việc giữ ý tứ là điều dễ hiểu, nhưng với Triệu Hi, những hành động xa lạ này giữa họ là hoàn toàn không cần thiết.

Điện thoại trên gối rung liên tục khiến Triệu Hi đau đầu. Cậu xoa xoa thái dương, không thèm xem tin nhắn mà bực bội úp màn hình xuống. Mười phút sau, Triệu Hi rửa mặt xong, vẫn mặc chiếc áo ngủ tối qua, men theo tiếng động lách tách trong bếp.

Trần Tễ Nghiêu đang đứng quay lưng chuẩn bị bữa sáng ở bệ bếp. Buổi sáng, các tế bào trong cơ thể chưa hoạt động hết nên Triệu Hi lười biếng, lững thững tiến lại gần. Cậu tựa đầu vào lưng anh rồi ngáp một cái, mùi bánh mì nướng từ máy nướng bánh sandwich tỏa ra, Triệu Hi dụi mũi, mở điện thoại ra xem hàng chục tin nhắn spam từ sáng sớm.

Hôm qua ở đám cưới cậu đã gặp gỡ rất nhiều họ hàng mà bình thường không có dịp liên lạc. 

Mạnh Uyển đã kéo cậu vào một nhóm chat gia đình mấy chục người mà không hỏi ý kiến. Bên trong toàn những người họ hàng xa xôi, xa đến mức tám đời không gặp, chẳng hạn như mấy cô, mấy dì. Ngoài Mạnh Uyển và Triệu Húc Đình, không có ai mà Triệu Hi quen biết. 

Triệu Hi không nghĩ ngợi gì mà tắt thông báo nhóm, người quản lý nhóm lại @ mọi người, gửi cùng một tin nhắn hai, ba lần, Triệu Hi dứt khoát bấm rời nhóm.

Chưa đầy nửa phút sau, Mạnh Uyển lại kéo Triệu Hi trở lại nhóm chat.

“…”

Tin nhắn ghim ở đầu nhóm là một liên kết bình chọn, tiêu đề rất bắt mắt: 【Bình chọn bé yêu dễ thương nhất năm của trường mầm non Văn Thành】.

“Cả nhà ơi, hãy bình chọn cho bé Tử Hàn đáng yêu của chúng ta nhé (mặt cười.jpg)”.

Người quản lý nhóm vừa kêu gọi, mọi người đã hưởng ứng ngay lập tức, sau khi họ bỏ phiếu xong, Triệu Hi nhấp vào liên kết để xem, Tử Hàn đang tạm dẫn đầu với cách biệt sít sao chỉ một phiếu.

Triệu Hi chạm ngón tay vào ảnh của bé đứng thứ hai, ngay lập tức số phiếu của hai bé ngang bằng nhau.

Như vậy còn chưa đủ, Triệu Hi vòng tay ra phía trước, nhẹ nhàng rút điện thoại của Trần Tễ Nghiêu ra khỏi túi quần anh.

Trần Tễ Nghiêu quay đầu lại nhìn cậu một cái.

Triệu Hi dụi đầu vào lưng anh, chia sẻ liên kết qua rồi dùng điện thoại của Trần Tễ Nghiêu bỏ phiếu cho bé đứng thứ hai, chúc bé này sẽ thành công vượt lên dẫn đầu, thay thế “Tử Hàn”.

Triệu Hi nở nụ cười hài lòng, hàng loạt tin nhắn buổi sáng dồn dập, sự bực bội của cậu cuối cùng đã tan biến, cảm thấy nhẹ nhõm và sảng khoái hẳn lên.

Ba ngày sau, đúng ra là ngày vợ chồng mới cưới về thăm nhà ngoại. Nhưng bên phía nhà bố mẹ vợ có chút việc đột xuất nên Triệu Húc Đình và vợ đã ở lại Lan Uyển cả ngày. 

Triệu Chính Lâm cũng tan sở sớm, Mạnh Uyển gọi Triệu Hi và Trần Tễ Nghiêu cùng đến, tiện thể cả nhà quây quần bên nhau ăn một bữa cơm đoàn viên ấm cúng.

Triệu Hi vừa vào cửa đã chạy đến xem dì Vân đang nấu món gì trong nồi, Mạnh Uyển véo tai cậu kéo ra bàn: “Sao con lại thoát khỏi nhóm chat đó? Con làm vậy mẹ mất mặt quá…”

Triệu Hi vắt chân ngồi xuống, bóc một hạt dưa rồi đưa vào miệng: “Mẹ biết con có bao nhiêu nhóm chat, một ngày phải trả lời bao nhiêu tin nhắn công việc không?”

“Lần sau gặp chuyện như thế này cứ gửi riêng cho con là được.”

Mạnh Uyển nhéo vào cánh tay cậu: “Con còn có mặt mũi nói à? Con đã bỏ phiếu cho ai?”

Triệu Hi không bận tâm, xoa chỗ bị nhéo đỏ: “Bình chọn bé yêu dễ thương nhất, đương nhiên là con sẽ bỏ phiếu cho bé mà con thấy dễ thương nhất rồi…”

“Bé Tử Hàn nhà dì họ không dễ thương à? Năm ngoái mẹ về Văn Thành đã gặp nó rồi, ở ngoài đáng yêu hơn trong ảnh nhiều!”

Triệu Hi uống một ngụm nước, liếc nhìn mẹ: “Mẹ, gu thẩm mỹ của mẹ xuống cấp nghiêm trọng thế à? Thèm cháu đến mức lú lẫn rồi sao?”

“Thế thì sao?” Mạnh Uyển tức giận.

Triệu Hi nhìn sang Triệu Húc Đình: “Ba nghe thấy chưa? Mạnh phu nhân đang trách ba đấy.”

Dì Vân bưng đĩa trái cây ra, Triệu Hi chọn vài lát táo, nếm thử vài quả nho, có quả chua có quả ngọt. Cậu chọn những quả nho màu nhạt và chua ra một bên, còn những quả màu tím đậm và ngọt thì để dành cho Trần Tễ Nghiêu.

Trần Tễ Nghiêu đang pha cà phê một mình trong phòng trà, không tiện tay. Triệu Hi bưng đĩa trái cây sang, bóc vỏ một quả nho, để lộ phần cùi trong suốt rồi đưa đến miệng anh. Trần Tễ Nghiêu cúi đầu ăn, môi anh chạm nhẹ vào đầu ngón tay Triệu Hi rồi lập tức rời ra, bàn tay kia nhanh chóng mở ra, đưa xuống dưới miệng anh.

Trần Tễ Nghiêu nhướng mày nhìn cậu, Triệu Hi cười, vẻ mặt đầy khó hiểu: “Gì thế? Anh không nhả hạt ra à?”

Nói xong, Triệu Hi ngửa lòng bàn tay lên hứng, vừa hay đối diện với cằm anh, Trần Tễ Nghiêu nhìn cậu, suy nghĩ trong hai giây rồi nuốt cả hạt nho xuống.

Triệu Hi đảo mắt, vẻ mặt thích thú ghé sát vào: “Anh có nghe câu chuyện lừa trẻ con chưa?”

“Ăn nho mà không nhả hạt, trong bụng sẽ mọc ra một cây nho.”

Trần Tễ Nghiêu cúi đầu không nhìn cậu: “Anh có bằng mầm non đấy.”

Triệu Hi bĩu môi: “Thôi được, thật ra thì ăn nho không nhả hạt, nhan sắc sẽ ngày càng đẹp ra.”

“Cái này có cơ sở khoa học hẳn hoi, nghe nói chất chiết xuất từ hạt nho có thể bảo vệ collagen.”

Hơi thở cậu phả vào tai Trần Tễ Nghiêu, Triệu Hi chọc chọc vào má anh: “Trần Tễ Nghiêu, anh đẹp trai thế này, có phải từ nhỏ ăn nho không bao giờ nhả hạt không?”

Yết hầu của Trần Tễ Nghiêu khẽ động, những ngón tay đặt trên máy pha cà phê cuộn lại.

“Tán gẫu gì thế?”

Một giọng nói vang lên phía sau hai người, Triệu Hi quay đầu lại, đưa đĩa trái cây về phía trước: “Anh, anh đến rồi.”

“Ăn thử nho này đi, dì Vân nhờ người gửi từ quê về đấy.”

“Ăn thế nào?” Triệu Húc Đình đứng im, hứng thú nhìn cậu.

Hắn định trêu xem cậu có bóc vỏ nho cho mình không, nhưng Triệu Hi không hề nhận ra: “Anh hỏi ngớ ngẩn thế, thì dùng miệng ăn chứ còn gì nữa…”

Triệu Húc Đình nhìn Trần Tễ Nghiêu, sau đó thu tầm mắt, khoác vai Triệu Hi: “Thôi không nói chuyện này nữa, em đi với anh vào phòng làm việc.”

“Vân Đỉnh đang muốn chúng ta góp vốn đợt B, anh có tài liệu cần đưa cho em.”

Triệu Hi chưa ăn hết trái cây, vẫn muốn ở lại với Trần Tễ Nghiêu nên nói: “Lát nữa đi lấy cũng được.”

Triệu Húc Đình dùng các ngón tay bóp nhẹ vai cậu, đứng chắn giữa Triệu Hi và Trần Tễ Nghiêu, tỏ vẻ rất kiên quyết. Triệu Hi vẫn vô tư nhìn vào đôi mắt nghiêm nghị của anh trai, nghe anh trầm giọng lặp lại: “Em vào đây trước đi.”

Tỉnh ra cậu đã bị Triệu Húc Đình nửa kéo nửa ôm ra khỏi phòng trà.

Mạnh Uyển đã ngồi ở bàn bát tiên từ lúc nào, đáng lẽ là nơi để uống trà, nhưng Trần Tễ Nghiêu lại bưng hai ly cà phê tới. Ly có đường được đặt trước mặt Mạnh Uyển, bàn tay mềm mại đeo chiếc nhẫn ngọc lục bảo nắm lấy cánh tay Trần Tễ Nghiêu, chăm chú nhìn xem anh béo hay gầy.

Một lúc lâu sau, bà hỏi: “Quần áo mang về thử chưa, có vừa không?”

Chưa đợi Trần Tễ Nghiêu trả lời, bà lại thở dài, mắt nhìn xuống: “Thật ra dì đã mua từ lâu rồi, định tặng con nhưng không thấy con đâu. Cứ nghĩ tuần sau con sẽ về với Tiểu Hi, một tuần rồi lại một tuần cứ thế trôi đi. Mắt thấy mùa đông đến, dì sợ lại phải đợi qua cả mùa đông này nữa.”

Mạnh Uyển vỗ nhẹ mu bàn tay anh: “A Nghiêu, đừng trách chúng ta cứ nhắc con mãi.”

“Dì Vân bây giờ cũng lớn tuổi rồi, mấy hôm trước còn nói không hiểu khẩu vị của giới trẻ các con nữa, nên bây giờ cả hai đứa đều không thích về nhà ăn cơm.”

Cà phê trong miệng có vị đắng, vị đó thật khó để dùng lời hay ý đẹp mà miêu tả, Trần Tễ Nghiêu mím môi, chỉ nhẹ giọng hứa: “Con sẽ về thường xuyên.”

“Vậy là tốt rồi…”

Mạnh Uyển gật đầu, im lặng vài giây, những lời tiếp theo dường như đã được chuẩn bị từ trước, bà nhìn anh: “Mấy năm nay Tiểu Hi trưởng thành không ít khi ở bên cạnh con và Húc Đình. Dì nghe chú con nói nó quản lý công ty rất tốt, các con lớn lên cùng nhau, trong số bạn bè, chỉ có con là hiểu nó nhất.”

“Vậy nên bên cạnh nó… có đối tượng nào phù hợp, đang tìm hiểu chưa?”

Trần Tễ Nghiêu trầm mặc suy nghĩ, Mạnh Uyển trịnh trọng gọi lại: “A Nghiêu, con hiểu ý dì mà.”

Ngày nào Triệu Hi cũng tiệc tùng xã giao không ngừng, những tin đồn của truyền thông về cậu chưa bao giờ lắng xuống, Trần Tễ Nghiêu là người hiểu rõ nhất, giờ đây lại càng không thể giấu Mạnh Uyển, chỉ trả lời đúng sự thật: “Chưa ạ.”

Mạnh Uyển nghe vậy như trút được gánh nặng. Nhưng sự lo lắng trong mắt bà lại nhanh chóng xuất hiện, bà nghiêm túc nói: “Dì đã giới thiệu một cô gái, trước đây hai đứa là bạn học, nói chuyện rất hợp nhau. Nhưng dì không nắm rõ tâm tư của Tiểu Hi, sợ vừa hỏi nó lại ngại. Hôm đó ở đám cưới lộn xộn, sau đó nó cũng không thêm WeChat của cô bé đó. Thấy không? Hôm qua mẹ của cô bé đó lại bóng gió nhờ người đến hỏi…”

Trần Tễ Nghiêu v**t v* ly cà phê: “Nếu còn chịu nhờ người đến hỏi, chứng tỏ vẫn còn hy vọng.”

Anh đang an ủi Mạnh Uyển, nhưng làm sao bà có thể thật sự yên lòng, Mạnh Uyển tỏ vẻ khổ sở nói: “Hai ngày nay dì đã suy nghĩ kỹ rồi, việc Tiểu Hi yêu đương là chuyện lớn đối với gia đình mình, nhìn chung dì và chú con đều khá hài lòng với Quan tiểu thư.”

“Bây giờ chỉ có thể tìm cơ hội để bọn chúng tiếp xúc nhiều hơn, dù sao cũng đã cách xa nhiều năm, tình cảm đều phải từ từ bồi dưỡng mà ra.”

Trần Tễ Nghiêu lặng lẽ lắng nghe mà không xen lời, Mạnh Uyển lại đưa tay sang véo nhẹ anh: “A Nghiêu này, dì nghĩ thế này.”

“Tối mai dì sẽ nhờ người đặt chỗ ở nhà hàng trong khách sạn, rồi gửi địa chỉ cho cô bé. Con đừng nói cho Tiểu Hi biết trước, cứ bảo là đưa nó đi ăn cơm. Đến giờ con chỉ cần đưa nó đến đó, nhìn nó lên lầu, mọi chuyện sau đó con không cần lo nữa.”

Mạnh Uyển không nói thẳng ra, nhưng ý bà là muốn Trần Tễ Nghiêu lừa Triệu Hi đến để hẹn hò với cô Quan kia. Trần Tễ Nghiêu hiểu rõ trong lòng, nếu anh làm thật, kể cả Triệu Hi có ứng phó lịch sự trước mặt người ngoài, về nhà cậu chắc chắn sẽ làm ầm lên với anh.

Nhưng Mạnh Uyển đã nói đến nước này, dù không phải thánh chỉ, Trần Tễ Nghiêu cũng không thể không nghe theo. Nếu việc nhìn theo bóng dáng Triệu Hi đi xa là con đường mà anh sớm muộn cũng phải đi, thì anh đã chuẩn bị sẵn sàng.

Mạnh Uyển cũng lộ vẻ vui mừng. Trong ba đứa con, dù Trần Tễ Nghiêu không phải con ruột nhưng anh lại là người khiến bà yên tâm nhất. Sau khi cười nhìn anh một lúc lâu, bà nắm tay Trần Tễ Nghiêu, nói bằng tất cả lòng mình: “A Nghiêu, cảm ơn con.”

“Tiểu Hi là em trai của con, dì biết con nhất định sẽ đồng ý vì hạnh phúc cả đời của nó.”

Bình Luận (0)
Comment