Mệt mỏi thì nghỉ ngơi, em nuôi anh
Triệu Hi có một văn phòng riêng với cửa sổ kính từ trần đến sàn ở Á Thâm. Tuy nhiên, khi nghỉ trưa hoặc khi làm việc mệt mỏi muốn lười biếng, cậu vẫn quen chạy sang chỗ Trần Tễ Nghiêu.
Theo quan niệm sống “nhân sinh khổ đoản, tận hưởng lạc thú trước mắt” của Triệu Hi, cậu phải dành thời gian có hạn của mình trong một môi trường thoải mái và thư giãn tuyệt đối. Do đó, Trần Tễ Nghiêu gần như không có cơ hội được tận hưởng không gian riêng tư của chính mình.
Căn phòng vốn chỉ m*nh tr*n Tễ Nghiêu được ra vào nay đã tràn ngập dấu ấn bá đạo và ngang ngược của Triệu Hi: chiếc iPad trên sofa không đặt mật khẩu, đã đăng nhập tất cả tài khoản mạng xã hội của cậu; trên bàn có hai chiếc cốc cà phê giống hệt nhau, một đen một trắng; trên chiếc giường lớn trong phòng nghỉ có hai chiếc gối kê song song; và trong tủ còn có bộ đồ ngủ bằng lụa chỉ để cậu mặc tạm lúc nghỉ trưa.
Trần Tễ Nghiêu đã họp từ lúc sáng, đến giờ vẫn chưa kết thúc. Triệu Hi ăn trưa xong, không đợi được anh nên tự vào phòng nghỉ trưa trước. Phòng nghỉ được nhân viên vệ sinh chuyên nghiệp dọn dẹp mỗi ngày, nhưng họ không được phép chạm vào đồ dùng cá nhân của Trần Tễ Nghiêu.
Triệu Hi khoác áo vest trên tay, ngồi trên mép giường, cởi hai cúc áo sơ mi. Cậu ngước mắt lên, thấy cuốn sách đặt trên tủ đầu giường, Triệu Hi cầm lên, tình cờ lật đúng trang mà Trần Tễ Nghiêu đang đọc.
“Thủy vô định. Hoa hữu tẫn. Hội tương phùng. Khả thị nhân sinh trường tại biệt ly trung.”
Chú thích giải thích rằng thế sự vô thường, tương ngộ rồi chia ly cứ lặp đi lặp lại, không cần quá bi thương, vì tiếc nuối mới là chuyện bình thường của đời người.
Triệu Hi nhìn những dòng này, nhướng mày ngẩn người. Cậu vội lật lại bìa sách mới biết đó là một tuyển tập thơ từ thời Đường Tống. Trần Tễ Nghiêu có tính cách trầm tĩnh, từ nhỏ đã thích đọc sách, trước đây khi ở Lan Uyển, nhà anh thậm chí có cả một bức tường sách, đủ loại tác phẩm văn học, thế nhưng Triệu Hi hiếm khi thấy anh đọc những cuốn sách…
Nên nói thế nào nhỉ? Theo Triệu Hi, những cuốn này mang màu sắc ủy mị, thậm chí có phần làm màu.
Có tiếng gõ cửa văn phòng, Triệu Hi quay ra, thấy trợ lý đang bưng hai ly cà phê đặt lên bàn. Vì biết cuộc họp sắp kết thúc, trợ lý A Mạch pha cà phê cho Trần Tễ Nghiêu thì đương nhiên sẽ không bỏ quên Triệu Hi. Cậu uống hay không lại là chuyện khác.
Hai chiếc cốc giống hệt nhau, Triệu Hi không thèm nhìn, tiện tay cầm lấy cốc, nhấp một ngụm, cả người như bị giáng một đòn: “Ui, sao không có đường?”
Trợ lý nhìn cậu, giải thích: “Ly này… là của sếp Trần.”
“Anh ấy nuốt cái thứ đắng nghét này bằng cách nào vậy?” Triệu Hi nghi ngờ: “Trước đây anh ấy không uống cà phê đắng. Sao đột nhiên lại đổi khẩu vị?”
Trợ lý chỉ làm theo chỉ đạo, không dám tự ý suy đoán ý của Trần Tễ Nghiêu nên đành im lặng, nhưng Triệu Hi lại lên tiếng rất nhanh: “Còn nữa, tôi hỏi anh, chậu hoa kia là sao?”
Triệu Hi chỉ tay về phía cửa sổ, cả hai cùng nhìn chậu hoa, những cánh hoa trắng muốt nở rộ dưới ánh mặt trời, càng nhìn càng giống hoa hồng trắng, nhưng Triệu Hi biết đó là hoa cát cánh. Mạnh Uyển thường dùng loài hoa này khi cắm hoa ở nhà, vì vậy cậu đã từng tò mò tra ý nghĩa của nó.
Trợ lý kể rằng CEO của công ty điện ảnh và truyền hình đến bàn công việc hai ngày trước, anh ta phàn nàn văn phòng của Trần Tễ Nghiêu quá đơn điệu, hôm sau đã sai người mang chậu hoa này đến.
Cái người này thật rảnh rỗi, Triệu Hi thầm nghĩ. Bàn chuyện làm ăn thì cứ bàn chuyện làm ăn, việc văn phòng của Trần Tễ Nghiêu được trang trí thế nào thì liên quan gì đến anh ta? Triệu Hi nhìn chậu hoa vài giây, nói thẳng với trợ lý: “Sau này có ai gửi hoa cho Trần Tễ Nghiêu, bất kể là loại gì, tuyệt đối không được nhận.”
“Được, được…”
Triệu Hi trầm giọng, giật lỏng cà vạt rồi quay người về phía phòng nghỉ: “Buổi chiều gửi cho tôi một bản hợp đồng của công ty điện ảnh và truyền hình đó.”
“Cái tên Louis đó làm từ thiện từ khi nào thế? Tôi muốn xem lần này hắn cho được bao nhiêu lợi nhuận mà Trần Tễ Nghiêu lại quyết tâm hợp tác với hắn như vậy.”
Thời gian nghỉ trưa vốn ngắn ngủi, nhưng Triệu Hi vẫn kiên quyết thay đồ ngủ rồi lên giường của Trần Tễ Nghiêu. Ly cà phê buổi sáng làm cậu choáng váng, nên khi Trần Tễ Nghiêu bước vào, cậu gần như tỉnh giấc ngay lập tức từ giấc ngủ chập chờn của mình.
Một tay đặt trên mắt, cậu vỗ vỗ tấm đệm bên cạnh, lẩm bẩm: “Sao giờ này anh mới xong việc vậy…”
Thời đi học, hai người thường xuyên nằm trên cùng một chiếc giường để nghỉ trưa. Một số hành động của Triệu Hi đã trở thành thói quen, Trần Tễ Nghiêu thấy cậu nhấc một góc chăn lên, nhưng anh chỉ lặng lẽ đi vòng qua mép giường, không có ý định nằm xuống bên cạnh cậu.
Thấy ánh sáng trong phòng hơi chói, Trần Tễ Nghiêu lặng lẽ đi đến cửa sổ, kéo rèm lại để che bớt ánh nắng.
Mười phút sau, Triệu Hi đã thay xong áo sơ mi và bước ra ngoài. Cậu ngồi lì trên sofa, không có dấu hiệu rời đi, vừa nhắn tin với Bùi Minh trên iPad vừa cố ý liếc nhìn phía sau bàn làm việc.
Trần Tễ Nghiêu đang ngồi trước máy tính tra cứu tài liệu, tập trung vào màn hình mà không để ý đến cậu.
Triệu Hi rút một điếu thuốc ra ngậm trong miệng nhưng không châm lửa, buột miệng nói: “Em đã bảo A Mạch dọn chậu hoa đó đi rồi, có vài loại không thích hợp để trong nhà.”
Suốt buổi trưa, cậu cứ nghĩ mãi về chuyện này. Bây giờ nói ra, cậu muốn xem phản ứng của Trần Tễ Nghiêu, lý do cậu đưa ra chỉ là bịa đại, ai mà quan tâm loại hoa nào nên để ở đâu. Chỉ đơn giản là trong lòng thấy không thoải mái nên muốn gây sự.
Trước đây cậu đã vất vả giành được bó hoa cưới để tặng anh, nhưng Trần Tễ Nghiêu không nhận, vậy mà bây giờ lại dễ dàng nhận hoa của người khác?
Trần Tễ Nghiêu cúi đầu ký tài liệu: “Đến giờ làm việc rồi, không về làm việc đi. Em không có chuyện gì để làm à?”
Thời đi học, Triệu Hi viết xong bài tập là đưa Trần Tễ Nghiêu kiểm tra. Bây giờ tiếp quản công ty, cậu vẫn phải để anh thúc giục sau lưng. Mặc dù Triệu Hi bằng lòng để anh quản, nhưng đôi khi cũng có lúc không phục, cậu bĩu môi, nói với giọng điệu mỉa mai: “Ở lại đây đương nhiên là có chuyện quan trọng muốn bàn, nhưng chắc anh đã quên rồi.”
“Ôi, không sao, một mình em cũng…”
“Sinh nhật em muốn thế nào?”
Trần Tễ Nghiêu gần như không nghĩ ngợi mà nói ra, vừa nghe thấy câu này, cuối cùng Triệu Hi cũng lộ vẻ mặt hài lòng.
Cậu bỏ điếu thuốc xuống, nhướng mày cười đắc ý với Trần Tễ Nghiêu: “Đón thế nào không quan trọng, quan trọng… chẳng phải là đón với ai sao?”
Mỗi năm Triệu Hi đều tổ chức tiệc sinh nhật, ngay cả khi cậu không nhắc đến, Bùi Minh và đám bạn cũng không dễ dàng bỏ lỡ cơ hội công khai chuốc rượu cậu. Thêm vào đó, Triệu Hi cũng thích náo nhiệt, biệt thự ở con đường phía Nam trở thành địa điểm tụ tập quen thuộc của cả nhóm.
Nhưng dù bữa tiệc có ồn ào đến mấy, vài giờ sau khi tàn cuộc, cậu vẫn sẽ ở riêng với Trần Tễ Nghiêu, Trần Tễ Nghiêu thích sự yên tĩnh. Hồi nhỏ hai người sẽ cuộn tròn trong nhà cùng nhau ăn bánh kem, sau này khi khách sạn Hằng Nạp ra đời, họ lại cùng nhau thưởng thức rượu và xem phim trong phòng riêng mà Trần Tễ Nghiêu đã để dành cho cậu.
Vào sinh nhật lần thứ 19, cũng là năm đầu tiên khách sạn Hằng Nạp đi vào hoạt động, hai người nằm trên sofa, chọn một bộ phim khoa học viễn tưởng để xem, Triệu Hi không ngủ suốt đêm. Khi bộ phim kết thúc, những tia nắng bình minh đầu tiên đã len lỏi từ phía chân trời.
Cậu cầm ly rượu ra bên cửa sổ, nằm trên sàn, gối đầu lên chân Trần Tễ Nghiêu, ánh nắng màu đỏ cam chiếu vào đôi mắt tĩnh lặng của cậu.
Căn phòng này nằm ở một vị trí độc nhất vô nhị ở Ninh Hải, và chỉ có một mình Triệu Hi có dấu vân tay để mở cửa, Trần Tễ Nghiêu sẽ không bao giờ đến đây một mình.
Đây cũng là lần đầu tiên Triệu Hi có cơ hội ngắm bình minh ở một nơi có tầm nhìn tuyệt đẹp như vậy trong thành phố. Mặt trời mọc rồi lại lặn, mỗi buổi sáng đều là một khởi đầu mới đầy hứa hẹn, và người bên cạnh cậu vẫn luôn không thay đổi.
“Giá như mỗi ngày đều có thể nhàn nhã như thế này thì tốt quá.”
Triệu Hi mân mê ly rượu, ngước nhìn Trần Tễ Nghiêu: “Anh Nghiêu, khi nào việc kinh doanh của anh lớn hơn nữa?”
“California, Berlin, New Zealand… Tất cả những nơi ngắm bình minh đẹp nhất trên thế giới đều có khách sạn của anh, đến lúc đó, em muốn đi đâu du lịch hay ngắm bình minh cũng sẽ dễ dàng.”
Lúc đó Trần Tễ Nghiêu cũng chỉ vừa tiếp quản Hằng Nạp sau một cuộc chiến khốc liệt, anh chưa từng bộc lộ tham vọng lớn như vậy, nhưng không ngờ người bên cạnh đã thay anh thốt ra ước muốn đó.
“Dựa vào người không bằng dựa vào mình.” Trần Tễ Nghiêu vuốt tóc cậu, trêu đùa: “Đợi em tốt nghiệp, tiếp quản công ty gia đình, em sẽ có cơ hội để thể hiện tài năng.”
“Chúc em sớm thực hiện được ước mơ nằm dài trên khắp thế giới, nếu thuận lợi, anh cũng sẽ được thơm lây.”
Triệu Hi ngồi dậy khỏi đùi Trần Tễ Nghiêu một cách nghiêm túc: “Được thôi, đến lúc đó em sẽ cho anh thấy thực lực của em!”
Đôi mắt đen láy của cậu sáng lấp lánh như tinh tú, kiên định nhìn thẳng vào Trần Tễ Nghiêu: “Anh đợi em, em sẽ trưởng thành nhanh nhất có thể.”
“Đợi em trở thành người có thể đứng ngang hàng với anh, khi nào anh cảm thấy mệt mỏi thì hãy dựa vào vai em mà nghỉ ngơi.”
“Không làm việc cũng không sao, em sẽ nuôi anh.”
Hơn hai mươi năm cuộc đời, Trần Tễ Nghiêu đã nếm trải đủ mọi cung bậc cảm xúc, từ ngọt bùi đến chua chát, Triệu Hi là người đầu tiên quan tâm anh có mệt hay không, bảo anh nếu mệt thì hãy nghỉ ngơi, vỗ ngực nói “em sẽ nuôi anh.”
Trần Tễ Nghiêu chưa từng coi câu nói đó là thật, nhưng không hiểu sao anh lại khắc sâu khoảnh khắc đó trong lòng suốt nhiều năm. Thiếu niên với vẻ ngoài tuấn tú, khí phách ngút trời, nằm trên đùi anh tha hồ mơ tưởng về tương lai, nay đã trở thành một quý công tử có tiếng tăm trong giới thượng lưu ở Ninh Hải, mọi lời nói và hành động đều có trọng lượng.
Trong những mối quan hệ xã giao phức tạp, Triệu Hi đã học được cách che giấu, trở nên khéo léo để đối phó với các thế lực. Tuy nhiên, Trần Tễ Nghiêu chưa bao giờ quên khoảnh khắc ấm áp mà cậu đã dành cho anh.
Ánh mắt trong sáng, chân thành và rực rỡ hướng về phía anh…
“Anh lại đang suy nghĩ gì vậy?”
Một câu nói của Triệu Hi đã kéo Trần Tễ Nghiêu trở về từ những suy nghĩ miên man, cậu tựa tay vào lưng ghế sofa, nhìn anh chằm chằm: “Mới xin được hai chai rượu ngon từ Bùi Minh, tối nay anh làm món bò sốt vang cho em nhé?”
Trần Tễ Nghiêu hít sâu, đóng cây bút máy lại rồi đứng lên: “Tối nay không nấu cơm, mình ra ngoài ăn.”
Triệu Hi rất dễ tính, đi đâu cũng có thể tìm được đồ ăn: “Đi đâu? Vẫn là Phức Loan à?”
Trần Tễ Nghiêu không trả lời, chỉ đứng bên bàn làm việc, im lặng đánh giá trang phục của Triệu Hi, sau đó quay người mở cửa. Triệu Hi không hề nghi ngờ, khóe môi nhếch lên, cho điện thoại vào túi rồi nghênh ngang đi theo sau.
Khi chiếc xe rời khỏi bãi đỗ, Mạnh Uyển đã gửi địa chỉ khách sạn vào điện thoại của Trần Tễ Nghiêu. Tòa nhà cao tầng tọa lạc giữa trung tâm thành phố, nhà hàng Pháp ở tầng 23 có tầm nhìn bao quát toàn bộ quảng trường trung tâm Ninh Hải, tạo không khí lãng mạn, rất thích hợp cho các cặp đôi hẹn hò.
Suốt quãng đường, Trần Tễ Nghiêu lái xe trong im lặng, Triệu Hi kể những tin đồn về nhà họ Vương, nhưng anh không hề đáp lời. Chỉ khi chiếc Maybach dừng hẳn dưới chân tòa nhà, anh mới nhìn sang Triệu Hi, trầm giọng bảo cậu vào trước, anh sẽ đỗ xe rồi đi theo sau.
Triệu Hi “ừm” một tiếng, quay người kéo cửa xe. Khi một chân vừa chạm đất, giọng nói của Trần Tễ Nghiêu lại vang lên gọi cậu. Một tay anh nắm vô lăng, ánh mắt có vẻ muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi, một lúc lâu sau, Trần Tễ Nghiêu đưa tay ra chỉnh lại chiếc cúc áo ở cổ cho cậu.
“Cà vạt lệch rồi.”
Triệu Hi hơi khó hiểu nhưng không nghĩ ngợi nhiều, cậu “khì” một tiếng, xua tay về phía anh: “Đỗ xe xong đừng có lề mề, lên sớm nhé!”
Nói rồi, cậu không chút do dự xuống xe, đóng cửa lại.
Trần Tễ Nghiêu dõi theo bóng dáng Triệu Hi bước qua bậc thang, đi vào cửa xoay, khi một người phục vụ cúi người đón tiếp cậu, anh mới thu ánh nhìn lại.
Cảnh vệ ở khu vực đậu xe giơ tay vẫy qua kính chắn gió, đèn giao thông trên đầu lại chuyển từ xanh sang đỏ, con đường phía trước vừa tối tăm lại vừa dài, dường như… không thể nhìn rõ được nữa.