Hoàng Hôn Ở Penida - A Tạp Ba Đường

Chương 7

Dễ mến

Nhân viên phục vụ đi trước dẫn đường cho Triệu Hi.

Nhà hàng này chắc hẳn đã được sửa sang hoặc đổi chủ, vì ít nhất vào năm ngoái khi cậu tới ăn với nữ diễn viên đại diện cho công ty, trên sân khấu vẫn chưa có tiếng đàn violin ồn ào như thế này.

Đến bên cửa sổ, Triệu Hi gần như nhìn thấy một bóng dáng thướt tha ngay lập tức.

“Quan Mậu Kỳ?” Triệu Hi rút tay ra khỏi túi quần, vịn vào thành ghế: “Thật trùng hợp, cậu cũng tới đây ăn cơm à.”

Người đối diện nghe vậy thì sững sờ, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình tĩnh, nhìn cậu với vài phần hài hước: “Thôi được rồi, có vẻ bác gái chưa nói trước cho cậu biết tối nay ai mới là người thật sự sẽ ăn tối cùng cậu”

“Thấy cậu mãi chưa tới nên tôi gọi món trước rồi.”

Nói rồi, cô dang tay với vẻ bất lực: “Ngồi đi, bữa này tôi mời.”

Trong đầu Triệu Hi thoáng hiện lên vẻ mặt ngập ngừng của Trần Tễ Nghiêu trước khi xuống xe, mọi dấu hiệu xâu chuỗi lại với nhau, Triệu Hi gần như hiểu ra mọi chuyện ngay lập tức.

Vẻ mặt Triệu Hi thay đổi rất nhanh, khóe môi cong lên nở một nụ cười không tì vết, kéo ghế ngồi xuống: “Sao có thể để phụ nữ mời khách được?”

“Khách sạn này trước đây tôi từng đến một lần với bạn bè, nếu cậu cần gợi ý vài món, tôi rất sẵn lòng.”

Quan Mậu Kỳ đặt thực đơn xuống, chống cằm nhìn Triệu Hi: “Không ngờ đã qua nhiều năm như vậy rồi mà cậu vẫn giữ cái dáng vẻ cũ rích ấy.”

Triệu Hi tò mò: “Trông tôi như thế nào?”

Người đối diện không nói gì, dù sao cũng là thiên kim nhà giàu từng trải, cô biết mục đích của bữa ăn ép buộc này nên không hề gượng gạo hay ngại ngùng, còn chủ động khơi gợi chuyện trò để không khí không bị tẻ nhạt.

Triệu Hi trò chuyện với cô rất vui vẻ, khi dùng bữa cậu cũng rất chu đáo, thể hiện phong thái ga lăng tối đa.

Gần cuối bữa, Triệu Hi đặt dao nĩa xuống, dùng khăn ăn lau tay rồi nhìn về phía đối diện, không nhịn được hỏi: “Chắc cậu đã biết trước về bữa tiệc hôm nay, vậy tại sao cậu vẫn đến? Trong lòng cậu không có chút phản kháng nào sao?”

Quan Mậu Kỳ bình tĩnh lắc đầu.

Triệu Hi thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ: “Điều kiện của cậu tốt như vậy, xung quanh chắc chắn không thiếu những người chất lượng theo đuổi. Tôi thực sự nghĩ mình không phải là lựa chọn phù hợp với cậu.”

Triệu Hi nói thẳng thừng, thái độ cũng rất rõ ràng, Quan Mậu Kỳ ngược lại càng cười tươi hơn, nghiêm túc đánh giá cậu: “Thôi nào, đâu phải tôi mới quen cậu ngày đầu tiên.”

“Đám chó săn vô lương tâm đó chỉ muốn thu hút sự chú ý, làm cho mọi người lầm tưởng cậu là một công tử ăn chơi, bất cần đời, nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, thật ra cậu là một người rất đáng tin cậy.”

“Nhìn chi tiết nhỏ thấy nhân phẩm, ít nhất là hồi đi học, ấn tượng của tôi về cậu rất tốt.”

Khi đó Triệu Hi thường mang theo đủ loại quà vặt, đồ ăn để hối lộ Quan Mậu Kỳ hòng đổi chỗ ngồi.

Đến nay Quan Mậu Kỳ vẫn nhớ như in một lần cô đứng dậy khỏi ghế, để lộ vệt máu trên ghế rất ngượng ngùng, Triệu Hi phản ứng rất nhanh, lập tức cởi đồng phục khoác lên eo cô.

Hôm sau Quan Mậu Kỳ giặt sạch đồng phục rồi trả lại cho cậu. Cô biết tiệm bánh ngọt ở cổng trường là nơi Triệu Hi hay ghé qua nên gợi ý muốn mời cậu ăn kem, Triệu Hi hào phóng xua tay: “Kem thì thôi, giờ tôi thích trà sữa nóng, nếu cậu muốn uống, tôi có thể mời.”

Triệu Hi không còn nhớ rõ chi tiết cụ thể, nhưng cậu rất ngạc nhiên khi đối phương lại ghi nhớ một chuyện nhỏ nhặt như vậy lâu đến thế. Cậu bỗng không biết phải nói gì, chỉ bật cười trêu chọc: “Toàn là chuyện nhỏ không đáng kể thôi mà, tôi đâu có tốt như cậu nói?”

Quan Mậu Kỳ không cãi lại, cúi đầu nhấp một ngụm rượu sủi bọt.

Khi lau miệng, cô mỉm cười với Triệu Hi, có chút bất lực, lại như đang trêu chọc cậu mà cảm thán: “Triệu Hi, cậu thật sự không biết bản thân dễ mến đến mức nào đâu…”

Sau khi ăn xong, Triệu Hi tự mình đưa Quan Mậu Kỳ xuống lầu. Đợi tài xế lái xe tới, cậu đứng bên cạnh mở cửa xe cho cô, lịch sự gật đầu nhìn theo cô rời đi.

Trước cửa khách sạn có rất nhiều taxi đang đợi, hoặc Triệu Hi cũng có thể gọi điện thoại cho tài xế của mình, không tốn chút công sức nào, thế nhưng cậu lại không làm vậy.

Khoảnh khắc giao mùa, gió đêm đã mang theo chút lạnh buốt thấu xương.

Vừa rồi khi ăn cơm cùng Quan Mậu Kỳ, dù bên ngoài cậu vẫn tỏ ra bình thường, nhưng thật ra suy nghĩ luôn hỗn loạn và mông lung. Giờ đây, khi gió thổi qua, đầu óc cậu trở nên tỉnh táo hơn.

Triệu Hi tiếp tục đi bộ một đoạn, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại, chiếc Maybach quen thuộc đậu ngay góc đường phía trước.

Không có ai ngồi trong xe, Trần Tễ Nghiêu đứng hút thuốc bên cạnh thùng rác.

Triệu Hi lặng lẽ tiến đến gần. Khi đứng trước mặt Trần Tễ Nghiêu, cậu mới phát hiện trên người anh có mùi thuốc lá rất nồng, gạt tàn thuốc trên bàn đầy rẫy những đầu lọc thuốc lá.

Trần Tễ Nghiêu không nói gì, dập tắt điếu thuốc cuối cùng trong tay rồi mở cửa ghế phụ cho cậu: “Lên xe đi, anh đưa em về.”

Triệu Hi cười như không cười, vẻ mặt khó đoán, cậu nghiêng đầu nhìn đối phương: “Hôm nay trò chuyện với Quan Mậu Kỳ rất vui, bọn tôi đã thêm WeChat, tuần sau hẹn cùng đi xem triển lãm mỹ thuật ở Đông Thành.”

“Thế này đã vừa lòng chưa? Giờ anh có thể về báo cáo kết quả cho mẹ tôi rồi đấy.”

Lời nói như mũi dao đâm vào da thịt, nhưng Trần Tễ Nghiêu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, trầm giọng nói: “Dì Mạnh đã lo lắng cho em rất nhiều, em nên thông cảm cho dì.”

“Vậy nên tôi đáng bị hy sinh ý muốn cá nhân, các người nói gì cũng phải nghe theo sao?”

Giọng Triệu Hi có chút mất kiểm soát, Trần Tễ Nghiêu đưa mắt trấn an rồi nắm lấy tay cậu.

“Đừng có chạm vào tôi!”

Triệu Hi giật mạnh tay lại, lồng ngực phập phồng theo từng hơi thở dồn dập: “Trần Tễ Nghiêu, anh thừa biết tôi ghét nhất là bị người khác lừa dối.”

“Nếu bữa cơm này thật sự là việc phải làm, các người có thể nói thẳng, Triệu Hi tôi sợ gì mà không đối phó được? Cứ phải làm khó nhau, đi một vòng lớn như thế à.”

“Lại còn bày mưu tính kế, hợp sức lừa tôi.”

Tức giận là điều dễ hiểu, nhưng cũng không thể đổ hết lỗi lên đầu Trần Tễ Nghiêu. Tuy nhiên, khi nghĩ đến việc anh không kiên định đứng về phía mình mà lại ngả về phe của mẹ để đẩy cậu ra ngoài, Triệu Hi không nhịn được phải dùng lời lẽ sắc bén đâm chọc anh: “Trần Tễ Nghiêu, anh thật sự đã phụ lòng tin tưởng của tôi.”

“Chờ đến khi tôi tìm được người tâm đầu ý hợp, có phải tôi nên cảm ơn anh không? Mẹ tôi sẽ lì xì cho anh chứ?”

Trần Tễ Nghiêu không thể phản bác, nhưng anh vẫn không nhìn thẳng vào Triệu Hi, hòng giấu đi sự yếu đuối, ánh mắt anh sâu thẳm như hồ nước: “Anh đã đoán trước là em sẽ giận…”

“Đoán trước được tôi sẽ giận, nhưng anh vẫn làm thế.”

Triệu Hi lạnh lùng ngắt lời, cười khẩy: “Anh nghe lời mẹ tôi như vậy, nếu một ngày nào đó bà ấy bắt anh làm những việc kỳ quặc hơn, dù cho trái với lương tâm, thậm chí ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa chúng ta, anh cũng sẽ tuân theo vô điều kiện sao?”

Chuyện tương lai ai nói trước được?

Nhưng Trần Tễ Nghiêu lại là người suy nghĩ thấu đáo, đi một bước nhìn mười bước. Duy chỉ có Triệu Hi là một biến số không thể lường trước mà anh đã sớm tính toán đến mọi khả năng có thể xảy ra.

Năm xưa mẹ anh bệnh nặng, may mắn được gia đình Triệu Hi cưu mang, Mạnh Uyển ngày đêm bầu bạn, giúp mẹ anh ra đi thanh thản, sau đó bà còn nuôi dưỡng anh như con ruột.

Nhiều năm qua, Trần Tễ Nghiêu đã nhận quá nhiều ơn nghĩa từ gia đình Triệu Hi và Mạnh Uyển. Anh tự tin rằng Mạnh Uyển không phải người sẽ dùng ân tình xưa để ép buộc người khác, nhưng nếu một ngày nào đó bà phát hiện ra những suy nghĩ xấu xa của anh dành cho Triệu Hi, chẳng lẽ phải đợi đến khi bà chỉ vào mặt mắng “vong ân bội nghĩa” mới chịu tỉnh ngộ sao?

Rốt cuộc là nên “báo ân” hay “chuộc tội”, Trần Tễ Nghiêu hiểu rằng quyền lựa chọn chưa bao giờ nằm trong tay mình.

Nhiều năm qua, anh đã phải chịu đựng sự giằng xé giữa tình thân, tình yêu, luân lý đạo đức và nhiều yếu tố phức tạp khác, bản thân anh cũng tiến thoái lưỡng nan, mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.

Triệu Hi chưa bao giờ quan tâm những điều đó, cậu chỉ cần một câu trả lời dứt khoát từ Trần Tễ Nghiêu, rằng anh sẽ mãi mãi kiên định chọn mình.

Nhưng lần này, người đàn ông ấy lại cho cậu một lời cảnh tỉnh mà cậu không ngờ tới.

“Trần Tễ Nghiêu…”

“Trước đây tôi thật sự đã tin tưởng anh quá nhiều.”

Nói xong câu đó, Triệu Hi nở một nụ cười trống rỗng, vô cảm nhìn đối phương.

Triệu Hi không thèm nhìn người đàn ông thêm lần nào, cậu đóng sầm cửa xe và quay lưng bước đi, không hề ngoảnh lại.

Bình Luận (0)
Comment