Hoàng Hôn Ở Penida - A Tạp Ba Đường

Chương 8

Sếp Trần chơi sang quá

Triệu Hi về căn hộ phía nam thành phố ở lại mấy ngày, cậu kìm nén ý muốn tìm đến biểu tượng chiếc bánh kem cầu vồng trên WeChat, không liên lạc với Trần Tễ Nghiêu suốt thời gian đó.

Mỗi sáng Trần Tễ Nghiêu vẫn gọi điện vào cùng một khung giờ. Nếu muốn, Triệu Hi có vô số cách để không bị làm phiền, nhưng cậu không nỡ chặn số nên chỉ hèn nhát chuyển điện thoại sang chế độ rung.

Một mặt, cậu bực bội quăng điện thoại xuống đầu giường, mặt khác lại thầm mắng Trần Tễ Nghiêu làm chuyện thừa thãi. Triệu Hi tự hỏi sao mình có thể ngủ ngon đến mức không thể bị đánh thức? Mấy đêm nay cậu làm gì có đêm nào ngủ được tử tế!

Một mình nằm trên giường trằn trọc đến tận rạng sáng, Triệu Hi mở điện thoại tìm kiếm đủ loại phương pháp khoa học để dễ ngủ, cuối cùng cậu vẫn quyết định chọn cách đơn giản và mạnh bạo nhất, tức giận mở ngăn kéo tủ đầu giường.

Cốc nước ấm rót ra trước khi ngủ vẫn chưa nguội hẳn, đáng buồn thay, thuốc lại không còn, thế là ngày hôm sau cậu phải liên hệ ngay với bác sĩ riêng của mình.

Đây là năm thứ năm Julia điều trị cho Triệu Hi.

Năm đó khi phát hiện mình mắc chứng rối loạn giấc ngủ, Triệu Hi đã được Bùi Minh giới thiệu và liên hệ với Julia, hồ sơ bệnh án của cậu được lưu trữ tại phòng khám tư nhân tuy nhỏ nhưng rất uy tín này. Trừ bản thân cậu ra, không một ai có quyền xem.

Julia đã sắp xếp một buổi trị liệu thôi miên cho cậu.

Trong một giấc mộng mơ hồ và chập chờn, giọng nói bình thản của Julia vang lên bên tai, hỏi cậu cảm thấy thế nào và nhìn thấy những gì.

“Chiếc máy bay đó rơi rồi.” Triệu Hi méo mó mặt mày vì đau đớn, “Đó là số hiệu chuyến bay anh ấy gửi cho tôi, anh ấy ở trên chiếc máy bay đó.”

“Tiếng nổ! Tôi nghe thấy tiếng nổ lớn!”

“Điện thoại của anh ấy không liên lạc được, tôi liên hệ đại sứ quán, rất nhiều người nhà và phóng viên đang vây quanh bên ngoài, họ nói tin tức về người chết đang được xác nhận.”

“Đừng khóc! Các người đừng khóc nữa!”

Buổi thôi miên kết thúc bằng cách đánh thức mạnh mẽ, Triệu Hi mồ hôi đầm đìa, vịn vào ghế tựa th* d*c, Julia tiến đến rút hai tờ khăn giấy đưa cho cậu.

Một lúc sau, khi cảm xúc đã ổn định, Triệu Hi cùng cô nghe lại đoạn ghi âm.

Triệu Hi ôm đầu, nói cậu thật sự không muốn nhớ lại những chuyện đó, cậu không thể chịu đựng được sự đau khổ ấy nữa.

“Đối diện với nỗi sợ hãi cũng là một cách để giải tỏa nó.”

Julia chỉ cho Triệu Hi 10 viên thuốc ngủ, dặn cậu không được lạm dụng để tránh bị phụ thuộc.

Nhưng thật ra Triệu Hi không hoàn toàn dựa vào thuốc mới ngủ được.

Chỉ cần cậu không trở về căn hộ ở phía nam, không xem chiếc TV từng đưa tin về vụ tai nạn máy bay của Trần Tễ Nghiêu năm đó, không ở lại đó một mình qua đêm thì mọi chuyện sẽ ổn.

Cậu vẫn ngủ rất ngon ở phòng làm việc của Trần Tễ Nghiêu tại Hối Cảnh, không cần bất cứ loại thuốc hỗ trợ nào. Julia dùng một đống thuật ngữ chuyên môn để giải thích, nhưng nói trắng ra thì đó chính là vết thương tâm lý do sang chấn.

Đôi khi nghĩ lại, Triệu Hi cũng thấy mình thật buồn cười. Chỉ là bị lừa đi ăn một bữa cơm với cô Quan thôi mà, có nhất thiết phải giận Trần Tễ Nghiêu nhiều đến vậy không?

Năm đó nếu Trần Tễ Nghiêu không thay đổi lịch trình mà thật sự lên chiếc máy bay gặp nạn kia, có lẽ giờ đây Triệu Hi chỉ có thể cằn nhằn trước một tấm bia mộ.

Trừ Triệu Húc Đình ra, Trần Tễ Nghiêu là người anh em duy nhất mà Triệu Hi xem như tri kỷ để tâm sự trong cuộc đời này.

Ít nhất thì Trần Tễ Nghiêu vẫn còn sống, có thể nói chuyện, có thể thở, bằng xương bằng thịt đứng trước mặt cậu. Điều đó đã hơn tất cả mọi thứ rồi, còn so đo những chuyện lặt vặt kia làm gì?

Thêm hai ngày nữa trôi qua, Bùi Minh gọi điện đến.

Không ngoài dự đoán, y hỏi ngay Triệu Hi có kế hoạch gì cho sinh nhật năm nay không.

Nhân vật chính đang nằm dài trên ghế sofa xem hai nhân vật trong trò chơi điện tử đánh nhau, mí mắt cũng không thèm chớp: “Không đón.”

Ngày sinh nhật đã cận kề, vậy mà đến một cuộc điện thoại hỏi han người kia cũng không gọi, có vẻ như anh ấy cũng chẳng để tâm.

Không sao cả, sinh nhật năm nay cứ mặc kệ luôn đi.

“Không tổ chức tiệc trên du thuyền à?”

“Mơ à? Lấy đâu ra du thuyền?”

Bùi Minh “hả” một tiếng: “Con Azimut100 đang đậu ở bến Nam Loan là mua cho ai đấy? Đừng nói với tôi là Trần Tễ Nghiêu rảnh rỗi quá nên tậu một con to đùng như vậy để đi ra biển một mình nhé?”

“Vào cảng đã phiền phức rồi, chi phí bảo dưỡng còn cao nữa. Anh ta bị điên à?”

Triệu Hi giơ điện thoại lên, “cọ” một cái rồi bật dậy: “Cậu nhìn kĩ không đó?”

Bùi Minh: “Sáng nay tôi ra bến làm việc, vừa hay gặp anh ta đang nói chuyện với thuyền trưởng, chắc giờ anh ta vẫn chưa đi đâu.”

Triệu Hi không nghe nốt những gì Bùi Minh nói sau đó.

Cậu cúp điện thoại, đứng dậy lấy chìa khóa xe, tiện tay khoác đại một chiếc áo khoác.

Đỗ xe ở bến Nam Loan vẫn phải đi bộ một đoạn nữa, Triệu Hi gần như chạy nhanh suốt quãng đường còn lại.

Hôm nay sóng biển khá lặng, chiếc du thuyền màu trắng hòa quyện với đường chân trời xanh thẳm, xếp hàng ngay ngắn bên bờ.

Trong số đó, chiếc du thuyền hạng sang dài 100 feet nhập khẩu từ Ý đặc biệt nổi bật, Trần Tễ Nghiêu mặc một chiếc áo gió dài màu nâu sẫm, đứng trên boong tàu cùng một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi. Anh cúi đầu ngậm điếu thuốc, người bên cạnh đã bật lửa che gió đưa đến trước mặt anh.

Triệu Hi đi đến mép bờ, nhìn thẳng vào anh, ánh mắt Trần Tễ Nghiêu dừng lại trên người Triệu Hi trong một khoảnh khắc, rồi anh cất điếu thuốc, bước tới cúi người đưa tay ra.

Triệu Hi được kéo lên boong tàu.

Trần Tễ Nghiêu dẫn cậu đi tham quan một vòng quanh du thuyền. Đi qua cánh cửa kính khổng lồ mở ra 180 độ, bên trong khoang thuyền có 4 phòng ngủ riêng biệt, ghế sofa da hình chữ U đối diện với một chiếc TV có thể nâng lên hạ xuống. Khu giải trí ở đuôi thuyền có thể chứa hơn mười người ăn uống cùng lúc. Cầu thang xoắn ốc dẫn lên tầng hai, nơi có một bồn tắm tròn ngoài trời để tắm nắng.

Triệu Hi từng thấy du thuyền cá nhân của Walton trên một tạp chí tài chính. Nó được trang bị hệ thống động lực siêu mạnh, mọi tiện nghi giải trí đều đầy đủ. Đối với một người thích chơi bời như cậu, việc được tự do ngao du trên biển quả là một sự cám dỗ.

Mặc dù bản thân cậu cũng đủ tiền để mua, nhưng việc Trần Tễ Nghiêu mua cho cậu, ý nghĩa đương nhiên rất khác biệt.

Hiện tại Triệu Hi cảm thấy thoải mái từ đầu đến chân, cậu rót một ly rượu, thong thả ngồi xuống, nhìn xung quanh một lượt rồi hỏi Trần Tễ Nghiêu: “Tặng em đấy à?”

“Lời xin lỗi hay là quà sinh nhật?”

Trần Tễ Nghiêu: “Đơn hàng đã đặt từ một năm trước rồi, em nghĩ là gì?”

Triệu Hi nháy mắt với anh: “Vậy thì em không khách sáo nữa, sếp Trần chơi sang quá.”

“Ngày sinh nhật muốn mời ai tự em quyết định.” Người đàn ông lấy một túi tài liệu từ ngăn kéo: “Đây là tất cả giấy tờ thủ tục của du thuyền, lịch bảo trì và bảo dưỡng là sau tháng 9, phương thức liên lạc của thủy thủ đoàn và đầu bếp lát nữa anh bảo trợ lý gửi cho em.”

Triệu Hi liếc nhìn Trần Tễ Nghiêu, không đưa tay ra nhận: “Cứ để đấy đi, ai liên lạc với họ chẳng được?”

“Dù sao sau này mỗi lần ra biển chắc chắn là đi cùng với anh rồi.”

Trần Tễ Nghiêu khẽ cụp mắt xuống, Triệu Hi nhạy bén nhận ra điều đó, lập tức ngồi thẳng người: “Ý gì đây?”

“Đừng nói với em là ngày 3 tháng sau anh có sắp xếp khác nhé!”

“Không có.”

Triệu Hi thở phào nhẹ nhõm, lại ngả người về ghế sofa.

Mặt Triệu Hi vẫn mang vẻ cười cợt, khẽ “hứ” một tiếng: “Thế là được rồi, ai xử lý mấy cái này chẳng giống nhau.”

“Dặn dò rõ ràng như thế, làm như sinh nhật năm sau anh không ở bên em nữa vậy.”

Bình Luận (0)
Comment