Hoàng Hôn Ở Penida - A Tạp Ba Đường

Chương 9

Cả đời này sẽ quấn lấy anh

Triệu Hi rất ít khi uống rượu trong những buổi làm ăn, vì một khi đã phá lệ thì sau đó sẽ có vô số buổi tiệc rượu khác tìm đến với đủ lý do. Ngược lại, những buổi tụ tập riêng tư với những người thân cận thì cậu lại thoải mái hơn nhiều.

Bùi Minh hiểu rõ tửu lượng của đứa bạn. Bữa tiệc hôm nay, y mang đến mấy chai rượu ngon từ nhà Petrus, quyết tâm pha chế đủ loại, chỉ mong làm “nhân vật chính” đêm nay say mèm. Nếu không thành công, y sẽ không còn mặt mũi nào mà nói với mọi người rằng chính mình là người đứng ra tổ chức tiệc sinh nhật này.

Thường ngày Trần Tễ Nghiêu vẫn luôn quan tâm Triệu Hi, nhưng lần này lại không ngăn cản. Anh chỉ có một yêu cầu duy nhất đó là dù có quậy tưng bừng đến đâu, buổi tối mọi người đều phải ở trong khoang thuyền. Dù là ai cũng không được say xỉn rồi ra ngoài boong tàu, nơi không có rào chắn.

Uống rượu suông thì chẳng có gì thú vị, thế là Bùi Minh cầm đầu vài người cùng nhau tụ lại trên sofa đánh bài Poker.

Trần Tễ Nghiêu đi vào phòng điều khiển để xác nhận lại lộ trình với thuyền trưởng, Triệu Hi dựa lưng vào cầu thang đợi anh, khi Trần Tễ Nghiêu mở cửa ngăn cách đi ra, hai người mới cùng nhau đến bên bàn bài.

Bùi Minh hắng giọng, ngồi thẳng lưng, lấy lại tinh thần. Chơi chung với nhau nhiều năm, trên bàn bài Bùi Minh luôn có chút kiêng dè Triệu Hi. Có những người số đỏ đến mức đáng ghen tị, lần nào cầm bài cũng có ngay Tứ quý A, Bùi Minh ngồi đối diện Triệu Hi gần như chưa thắng được lần nào.

Trước đây Bùi Minh từng trêu Triệu Hi về chuyện này, muốn thử xem độ may mắn của cậu đến đâu nên mua hẳn một xấp vé cào “Quát Quát Nhạc”, để xem cậu có cào ra giải thưởng lớn hay không, nhưng cuối cùng bị Triệu Hi nhìn như đồ ngốc nên đành từ bỏ ý định.

Nếu Trần Tễ Nghiêu cũng vào sòng lúc này thì đúng là ỷ thế h**p người, anh không lấy bài mà đứng phía sau Triệu Hi, lặng lẽ ra tay giúp cậu.

Bùi Minh cầm trên tay một đôi bài, Triệu Hi liếc mắt nhìn một cái là biết rằng lá Át Bích của mình có thể chặn được y, nhưng không chắc hai người còn lại có lá nào lớn hơn để đè mình không.

Khi Triệu Hi còn đang do dự, Trần Tễ Nghiêu vòng tay từ phía sau lên, cầm lá bài cùng màu ném thẳng xuống bàn.

Bản thân anh cũng không hoàn toàn chắc chắn, nhưng anh vẫn liều một ván. Phong cách chơi bài của Trần Tễ Nghiêu cũng giống như tính cách quyết đoán trên thương trường của anh vậy. Chỉ cần có một chút cơ hội dồn đối thủ vào thế bí, anh sẽ không chút do dự dùng thủ đoạn mạnh nhất để chặn mọi đường lui của họ.

Khi thấy cả ba người đối diện đồng loạt lật bài ngửa ra với vẻ mặt bất lực, Triệu Hi đắc ý nhếch môi.

Bùi Minh đặt tay xuống bàn: “Trời ơi! Tự cậu xem có hợp lý không hả?”

“Hai người các cậu cấu kết với nhau để bắt nạt một mình tôi à?”

Triệu Hi lười biếng ngả người vào lưng ghế, nửa vai tựa hờ lên người Trần Tễ Nghiêu, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn: “Mở to mắt ra mà nhìn này.”

“Là ba người các cậu đấu với hai chúng tôi, bớt giả vờ đi.”

“Không chơi nữa, không chơi nữa.” Bùi Minh xáo bài loạn xạ: “Hôm nay sinh nhật cậu, cậu may mắn. Tôi không chấp cậu.”

“Không chơi cũng được thôi, nhưng thua thì phải chịu, Bùi thiếu gia, trả tiền thua cược cho tôi đi đã.”

Triệu Hi không chỉ nói về lần này, mà còn cả những món nợ cũ mà Bùi Minh đã ghi sổ với cậu.

“Cậu đâu có thiếu mấy đồng đó.” Mọi người giải tán, Bùi Minh rót cho mình một ly rượu: “Yên tâm, anh em thiếu cậu thì sẽ nhớ. Để thể hiện thành ý, tôi quyết định trả cho cậu một ân huệ lớn, dịp tới tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa cho cậu.”

Triệu Hi nhướng mày, Bùi Minh tỏ vẻ mặt bí hiểm, ghé sát vào cậu: “Cậu biết Trương Tái có cô bạn gái là diễn viên đúng không? Hội bạn của cô ấy toàn là diễn viên, người mẫu, ai nấy đều xinh đẹp tuyệt vời.”

“Đợi khi nào trời ấm áp, bể bơi trên tầng hai của cậu dùng được, tôi sẽ bảo cô bạn gái ấy rủ rê mọi người. Lúc đó chúng ta sẽ đi thuyền ra biển và mở một bữa tiệc bể bơi thâu đêm suốt sáng!”

Bùi Minh cười gian, liếc mắt ra hiệu cho Triệu Hi tự hiểu.

Ánh mắt của Triệu Hi vẫn lạnh lùng, nhìn Bùi Minh một lúc lâu rồi mới cất tiếng: “Thôi bớt nói nhảm đi, trả tiền đây!”

“Này! Tôi tốt bụng thế mà cậu lại không biết điều gì cả.” Bùi Minh hất cằm: “Cậu đừng trách tôi không nhắc nhở nhé, tranh thủ lúc còn độc thân, muốn chơi gì thì chơi cho đã đi.”

“Đợi một thời gian nữa kết hôn rồi, bị người ta quản lý, có muốn phóng túng cũng không còn cơ hội.”

Triệu Hi vô thức liếc nhìn ra sau, chân ở dưới gầm bàn nghiến lên giày da của Bùi Minh, nghiến răng như cười như không: “Cảm ơn cậu nhé, nghĩ cho tôi chu đáo quá!”

“Tôi không dọa cậu đâu.” Bùi Minh rụt chân lại, nhắm mắt nói: “Gần đây tôi nghe được một chuyện cực kỳ hay ho, cậu có muốn nghe không?”

Miệng thì hỏi Triệu Hi có hứng thú không, nhưng không đợi cậu trả lời, Bùi Minh đã không nhịn được mà nói tiếp: “Cậu biết khu biệt thự Tùng Lâm Phong chứ? Cháu trai của Trương Tái học trường tư gần đó, lớp thằng bé có một cậu nhóc rất nhút nhát, ít khi giao tiếp với ai. Trường tổ chức văn nghệ cần có phụ huynh tham gia, nhưng bất kể là họp phụ huynh hay gặp mặt, người ta chưa bao giờ thấy bố cậu bé xuất hiện. Mọi người trong lớp đều đồn rằng cậu bé là con của gia đình đơn thân.”

“Tuần trước Trương Tái đến đón đứa cháu tan học, cậu đoán xem cậu ta thấy gì?”

Bùi Minh cười: “Cậu nhóc đó ra ngoài và lên xe của thư ký Quan Sĩ Xuyên, sau khi chạy lòng vòng cả buổi, cuối cùng xe cũng chở nó đến khu Tùng Lâm Phong.”

“Quan Sĩ Xuyên đã đứng đợi ở cổng biệt thự, mẹ của cậu bé cũng ở đó, lúc Quan Sĩ Xuyên vào nhà, ông ta ôm hôn cả hai mẹ con.”

Một người khác ở phía sau bỗng chen vào nói: “Thằng cha này cũng ‘máu’ thật, sinh đứa nhỏ này ít nhất cũng phải ngoài 50 rồi nhỉ?”

Bùi Minh nhướng mày: “Kịch tính hơn là sau đó nữa cơ.”

“Vợ của Quan Sĩ Xuyên chạy đến biệt thự làm ầm ĩ, vào cửa không nói không rằng tát cho người phụ nữ kia một cái. Bà ta đập phá đồ đạc trong phòng, náo loạn đến mức bảo vệ khu phố phải đến giải quyết, tin này lan truyền rôm rả trong giới lắm…”

“Mẹ vợ tương lai của cậu không phải dạng vừa đâu, nếu sau này cậu thật sự kết hôn với Quan Mậu Kỳ, chẳng phải sẽ bị quản chặt đến mức không thể thở à? Liệu cậu có còn được thoải mái cả ngày tụ tập với anh em, uống rượu, tiệc tùng như bây giờ nữa không?”

“Đừng hòng!”

Bùi Minh ra vẻ lo lắng ghê lắm, xem náo nhiệt chẳng ngại chuyện lớn, Triệu Hi cúi đầu nhấp một ngụm rượu: “Nghe cậu kể chuyện sống động như thật, tôi cứ tưởng cậu lắp camera trong nhà Quan Sĩ Xuyên đấy.”

Nói rồi Triệu Hi ngẩng đầu nhìn Bùi Minh: “Chẳng phải cậu cũng quen Quan Mậu Kỳ sao? Tôi thấy cậu có vẻ rất hứng thú với chuyện nhà người ta, vậy thì tôi sẽ tìm cơ hội nhờ Mạnh phu nhân mai mối hai người nhé.”

“Như vậy sau này có tin gì mới ở Trường Lâm Phong, cậu sẽ là người nắm được tin tức trực tiếp, đến lúc đó có ‘dưa’ gì thì nhớ chia sẻ cho tôi với nhé…”

Bùi Minh vươn tay qua bàn đấm cậu một cái: “Biến đi!”

Triệu Hi không đùa nữa, cậu uống cạn ly Martell trong một hơi, đầu óc hơi choáng váng, cậu giật mình nhìn ra phía sau. Người đàn ông lẽ ra phải đứng đó làm chỗ dựa cho cậu, giờ đã biến mất từ lúc nào không hay.

Sau khi cắt bánh kem và uống thêm khá nhiều rượu, du thuyền cập bến đã là rạng sáng hôm sau.

Triệu Hi loạng choạng bước ra khỏi khoang thuyền, miệng nói không say nhưng đi còn không vững, Trần Tễ Nghiêu giữ chặt eo sợ cậu ngã, Triệu Hi dựa hẳn vào vai anh, túm cằm Trần Tễ Nghiêu bắt anh ngẩng đầu lên.

Trần Tễ Nghiêu không chịu hợp tác, Triệu Hi giận dỗi nhéo cánh tay anh, cuối cùng đưa được anh đến gần lan can boong tàu, cậu giơ tay chỉ ra phía trước: “Anh Nghiêu, anh xem cầu vồng trên trời có đẹp không?”

“Chờ… chờ một lát… em sẽ trèo lên hái nó xuống cho anh…”

Tuy Bùi Minh cũng say bí tỉ nhưng vẫn còn tỉnh táo hơn Triệu Hi một chút, y đi đến gần hai người, “ồ” lên một tiếng: “Ồ, Triệu thiếu gia của chúng ta cũng có lúc dính người như vậy à?”

Trần Tễ Nghiêu liếc nhìn Bùi Minh một cái, khiến y tỉnh cả nửa phần rượu, ngượng ngùng im lặng. Bùi Minh giả vờ có điện thoại đến, màn hình điện thoại tối đen nhưng y vẫn đưa lên tai, cao giọng “Alo alo?” rồi chuồn đi nhanh như gió.

Cho đến khi hai người rời thuyền, loạng choạng lên xe, Triệu Hi vẫn mơ màng, cứ nghĩ mãi về câu hỏi lúc nãy. Cậu vòng tay ôm chặt lấy cổ Trần Tễ Nghiêu, toàn thân mềm nhũn dựa vào lòng anh, tỏ vẻ rất không hài lòng với phản ứng của anh: “Sao anh không nói gì vậy?”

“Tại sao anh cứ né tránh câu hỏi của em hoài thế?”

Trần Tễ Nghiêu hạ thấp tầm mắt nhìn Triệu Hi: “Anh lảng tránh cái gì?”

“Cầu vồng đấy…” Triệu Hi lại giơ tay chỉ lên trời.

“Em tặng anh hoa, anh không thích, cho anh cầu vồng anh cũng không cần. Có phải chỉ vài ngày nữa thôi… anh cũng sẽ không cần em nữa không?”

Bàn tay đặt trên eo Triệu Hi của Trần Tễ Nghiêu siết chặt.

“Anh phải hứa với em!” Triệu Hi cau mày, vẫn chưa bỏ cuộc, vẻ mặt nghiêm túc giơ tay Trần Tễ Nghiêu lên: “Anh thề hai chúng ta mãi mãi là anh em tốt, anh sẽ không bao giờ, không bao giờ rời xa em.”

Trần Tễ Nghiêu định rút tay lại nhưng Triệu Hi không buông tha: “Nói mau! Nói chúng ta mãi mãi là anh em đi!”

Hơi thở của Trần Tễ Nghiêu rất ổn định, nhưng đôi mắt sâu thẳm lại ẩn chứa cảm xúc bị kìm nén, anh im lặng hỏi Triệu Hi: “Nếu anh không nói thì sao?”

Triệu Hi cười hề hề, ngửa đầu ghé sát lại, đôi mắt màu hổ phách sáng như vì sao đêm chăm chú nhìn anh: “Không nói cũng được, dù sao anh cũng không trốn thoát được đâu.”

“Trần Tễ Nghiêu, anh có chạy đi đâu cũng vô dụng, em thề đời này sẽ dính lấy anh.”

Sức lực trên cánh tay Trần Tễ Nghiêu càng siết chặt, yết hầu trên cổ anh khẽ nuốt, khiến hai cơ thể càng dán sát vào nhau hơn.

Con sâu rượu trong lòng Trần Tễ Nghiêu vẫn đang cười ngây ngô, nói những lời bâng quơ mà không biết sáng mai tỉnh dậy có còn nhớ hay không.

Rõ ràng là một đôi mắt quyến rũ đến thế, nhưng khi say, ánh mắt ấy lại trở nên bá đạo như muốn chiếm trọn lấy anh.

Triệu Hi càng ép sát, càng giống như một chiếc gai nhọn đâm thẳng vào lòng, để lại một vết thương khó có thể xoa dịu.

Dù cho sự bá đạo, mạnh mẽ ấy hay sự ngây thơ, mơ hồ kia, chỉ cần đó là con người thật của Triệu Hi, Trần Tễ Nghiêu đều chấp nhận và hóa giải, dung hòa vào trong xương máu của mình.

Có những chuyện dù biết rõ là không thể nhưng vẫn khó lòng kiềm chế, đôi khi còn nảy sinh những ảo tưởng điên rồ và phi thực tế, rằng đáng lẽ họ phải là một thể thống nhất.

Giữa họ vốn dĩ phải thân thiết hơn bất kỳ mối quan hệ nào trên đời này.

Đã từng vô số lần tự nhủ phải tỉnh táo, nhưng cuối cùng Trần Tễ Nghiêu nhận ra, thứ anh mong muốn chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, một cái chạm nhẹ thoáng qua.

Thôi thì, cứ xem đây như một giấc mơ vậy.

Trần Tễ Nghiêu tự thuyết phục bản thân, cúi xuống, nín thở tiến lại gần.

Ngón tay cái v**t v* đôi môi ửng đỏ vì say của Triệu Hi, trái tim đã rung động không ngừng vì từng hành động của cậu bao năm qua, nay khi anh lấy hết dũng khí phá vỡ mọi quy tắc…

Bất giác, nó đập càng lúc càng mạnh hơn.

Bình Luận (0)
Comment