Sao cứng thế
Một làn gió nhẹ lướt qua tai làm rối tung mái tóc đen của người trong vòng tay Trần Tễ Nghiêu.
Nhìn đôi mắt Triệu Hi ở gần ngay trước mặt, đang mờ mịt nhìn mình, Trần Tễ Nghiêu càng tin rằng đây là một giấc mơ, anh dễ dàng chìm đắm vào đó cho đến khi một tiếng nói bất ngờ vang lên từ phía sau, đánh thức anh khỏi khoảnh khắc hư ảo ngắn ngủi.
“Anh.”
Từ đó được thốt ra với ngữ điệu không nặng không nhẹ, mang theo một chút xa lạ nhưng lại như cố ý nhắc nhở.
Khoảnh khắc lãng mạn tan biến, ánh mắt Trần Tễ Nghiêu trở nên cảnh giác, một tay bảo vệ Triệu Hi, anh quay đầu lại, lạnh lùng nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Người đến mặc một bộ vest với màu sắc nổi bật, cổ áo mở hai cúc, tay đút túi, mang theo nụ cười ngạo nghễ tiến lại gần Trần Tễ Nghiêu: “Trùng hợp quá, không ngờ lại gặp anh ở đây.”
Tài xế đúng lúc mở cửa xuống xe, đi đến bên cạnh Trần Tễ Nghiêu, kính cẩn gọi một tiếng: “Trần tổng.”
Triệu Hi say khướt đã ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, Trần Tễ Nghiêu giao cậu cho đối phương. Tài xế nửa đỡ nửa dìu Triệu Hi về phía chiếc xe và đặt cậu vào ghế sau.
Thân hình cao lớn của Trần Tễ Nghiêu vẫn đứng bất động, gương mặt lạnh như băng của anh che khuất tầm nhìn của Trần Nguyện.
Trần Nguyện không nói thêm lời nào, chỉ đưa ánh mắt dò xét, vô cùng hứng thú đánh giá thân ảnh đang say ngủ qua cửa kính xe.
Hai anh em có vài nét tương đồng trên khuôn mặt, nhưng khác với sự điềm tĩnh, nội tâm của Trần Tễ Nghiêu, ánh mắt Trần Nguyện lại luôn mang một vẻ xảo quyệt.
Dù sao thì sức ép từ Trần Tễ Nghiêu quá lớn, dù Trần Nguyện có ngạo mạn đến đâu cũng không thể lấn át được anh.
Hai người cứ thế im lặng nhìn nhau một lúc lâu, Trần Nguyện nhếch môi chủ động phá vỡ bầu không khí căng thẳng: “Anh đừng hiểu lầm, hôm nay em thật sự không cố ý đến để đón đầu anh đâu.”
“Ngày mai bạn bè muốn đi biển, em đến trước để xem thuyền đã chuẩn bị xong chưa.”
Năm xưa khi Trần Tễ Nghiêu đuổi mẹ con họ đi, anh đã không nghĩ đến việc sau này còn có cơ hội tiếp xúc.
Bây giờ họ vẫn có thể nhảy nhót ở Ninh Hải, cũng phải công nhận người đàn bà kia có bản lĩnh, không biết từ đâu mà câu kéo được một thương gia giàu có từ thủ đô đến đầu tư, để Trần Nguyện bắt được mối này.
Mọi người trong giới đều biết Trần Nguyện rất được vị đại gia kia tin tưởng. Nhưng đất Ninh Hải này chỉ có bấy nhiêu, đến chuyện con chó của bà này giao phối với con chó của ông kia còn không giấu được, chẳng có bí mật nào mà những người có ý đồ không thể đào ra.
Lâu dần, những lời đồn thổi kỳ lạ đáng ngờ bắt đầu lan truyền, nhưng đều không nằm trong phạm vi mà Trần Tễ Nghiêu bận tâm.
Từ xa, có ai đó đang gọi Trần Nguyện, giọng nói nghe có vẻ là của một người đàn ông trung niên, trầm ấm nhưng mang theo chút không hài lòng: “Bảo bối của tôi đâu rồi?”
“Em đến ngay đây.”
Trần Nguyện vẫy tay về phía bóng người đang đợi phía sau, quay đầu lại nhìn Trần Tễ Nghiêu và chiếc xe Maybach sang trọng sau lưng anh – chiếc xe duy nhất tại Ninh Hải được đặt làm riêng theo tiêu chuẩn cao nhất. Gã đột nhiên xoa thái dương, cười giễu cợt: “Anh đừng nhìn em bằng ánh mắt đó.”
“Em biết mọi người ngoài kia đang bàn tán về em thế nào, nhưng mẹ con em bơ vơ lạc lõng ở Ninh Hải này, dù sao cũng phải tìm cách sống sót chứ…”
“Em đi trước đây, khi khác mình nói chuyện.”
Nói rồi, ánh mắt suy tư của gã lướt qua cửa kính xe, biết Trần Tễ Nghiêu sẽ không cho mình sắc mặt tốt, gã cũng không trông mong gì, vội vàng quay người rời đi.
Từ bến tàu Ninh Loan lái xe về Hối Cảnh mất ít nhất một giờ, trong khi chung cư của Triệu Hi ở phía nam lại rất gần đó, trước khi lên đường cao tốc, Trần Tễ Nghiêu bảo tài xế đổi hướng.
Triệu Hi ngủ rất say ở ghế sau, cho đến khi xe dừng lại, cánh cửa mở ra, một luồng khí lạnh ùa vào.
Trong khoảnh khắc ý thức tỉnh táo, chiếc áo khoác quen thuộc mang hơi ấm của Trần Tễ Nghiêu đã quấn chặt lấy cậu.
Triệu Hi loạng choạng bước đi theo người nắm tay mình, lúc vào thang máy, nhìn thấy một chiếc bình hoa trang trí, cậu chợt nhận ra khung cảnh không đúng, Triệu Hi cau mày, kéo tay áo Trần Tễ Nghiêu: “Em phải về… về nhà.”
Tài xế giúp hai người giữ cửa thang máy: “Nhị thiếu gia, đây chính là nhà của cậu mà.”
“Hối Cảnh, tôi phải về Hối Cảnh!” Mí mắt Triệu Hi nặng trĩu, miệng lẩm bẩm không rõ.
Trần Tễ Nghiêu giữ chặt vai Triệu Hi, kéo áo khoác cho cậu, Triệu Hi ợ một tiếng, bực bội vùng ra khỏi vòng tay anh.
Cậu không nói lời nào quay người lại hầm xe tìm.
Một bàn tay mạnh mẽ túm lấy cổ tay cậu kéo lại, Triệu Hi mất thăng bằng, lại ngã vào lòng Trần Tễ Nghiêu lần nữa.
Trong cơn say mèm, giọng nói trầm ấm của Trần Tễ Nghiêu vang lên bên tai cậu: “Đừng nghịch nữa.”
Nó không giống một mệnh lệnh, mà giống một lời trấn an, Triệu Hi mếu máo, gần như trở nên ngoan ngoãn ngay lập tức.
Cả hai lên lầu vào đến cửa chính, Triệu Hi vừa vào nhà đã cởi giày, Trần Tễ Nghiêu bảo cậu đứng yên, cúi xuống xỏ dép vào chân cậu.
Ngôi nhà lâu ngày không có người ở nên không khí khá ngột ngạt, đầu Triệu Hi choáng váng, một cảm giác nóng rực bất thường lan ra khắp cơ thể, khiến cậu lần lượt cởi bỏ áo khoác, cà vạt và đồng hồ.
Trần Tễ Nghiêu gọi cậu đến uống nước mật ong, nhưng con sâu rượu lại đứng ở ban công hóng gió, phớt lờ lời anh. Trần Tễ Nghiêu dặn cậu uống rượu xong đừng để bị cảm lạnh, Triệu Hi bịt tai, kéo mạnh cửa kính.
Một bóng đen cao lớn tiến lại gần che đi ánh sáng trong nhà, Triệu Hi quay lại, Trần Tễ Nghiêu bước tới đỡ dưới khuỷu chân bế cậu lên.
Anh đặt cậu ngồi lại trên sofa, một ly nước mật ong mang hương hoa quế nhè nhẹ đưa đến bên miệng cậu.
Triệu Hi ngơ ngác nhìn người đàn ông đang cầm ly cho mình, đầu óc cậu dường như đột nhiên không thể hoạt động, cậu thè lưỡi ra một chút, cúi đầu ngoan ngoãn uống cạn ly nước.
Trần Tễ Nghiêu giúp Triệu Hi lau vết nước còn sót lại trên khóe miệng, im lặng nhìn cậu một lúc rồi cầm ly đứng dậy rời đi.
Trần Tễ Nghiêu đi vào bếp rửa ly. Khi quay lại, anh không thấy Triệu Hi đâu cả. Trần Tễ Nghiêu đẩy cửa phòng ngủ, phát hiện người mình đang tìm đang dựa vào khung cửa phòng tắm, mềm nhũn như không có xương.
Cậu hơi ngửa đầu, nhắm mắt như đang ngủ gật, nhưng tay cậu lại không rảnh rỗi, đang tháo từng chiếc cúc áo từ trên xuống dưới.
Làn da Triệu Hi trắng mịn ẩn dưới lớp áo sơ mi, sau khi uống rượu thì ửng hồng giống như loại táo chín đỏ mà cậu vẫn thích ăn.
Trần Tễ Nghiêu lấy một chiếc khăn tắm trên giá, phủ lên che đi phần ngực đang lộ ra, đầu ngón tay vô thức lướt qua nốt ruồi trên xương quai xanh của Triệu Hi, khiến cậu hơi nhíu mày.
“Cả người dính quá, em muốn ngâm… ngâm…”
Với tình trạng lơ mơ, nói năng không rõ ràng như thế này, đưa cậu vào bồn tắm thật sự không yên tâm chút nào.
Trần Tễ Nghiêu không để ý đến lời cậu, lặng lẽ đi đến vòi hoa sen.
Khi cúi xuống kiểm tra độ ấm của nước, thân hình mềm oặt của Triệu Hi lại dán vào, cằm cậu tựa vào lưng anh: “Không đứng được… Trần Tễ Nghiêu, mau đỡ em.”
Chiếc áo sơ mi của Trần Tễ Nghiêu vốn luôn thẳng thớm, giờ bị Triệu Hi cọ qua cọ lại, trông không còn được như ban đầu.
Triệu Hi cười tinh quái, với hơi rượu nồng nặc bắt đầu nói nhăng nói cuội: “Sao quần áo của anh cũng ướt vậy?”
Triệu Hi giơ tay chỉ lên cái vòi sen ‘Thiên đường mưa’ cao cấp của Đức nhập khẩu mất mất trăm ngàn, phải đặt trước nửa năm mới có đấy.
“Thế nào, đủ rộng rãi chưa? Hả!”
“Hai người đứng tắm thoải mái luôn, anh c** q**n áo ra đi, hai đứa mình, cùng nhau tắm…”
Cậu say nên có thể nói năng lộn xộn, nhưng Trần Tễ Nghiêu không thể mất lý trí được, anh chỉ nghe đến nửa câu đã bình tĩnh thu hồi ánh mắt: “Vậy em tự tắm bồn đi.”
Vừa quay người, Trần Tễ Nghiêu cảm thấy có một lực cản, anh cúi xuống nhìn, hóa ra Triệu Hi đã nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo sơ mi của mình.
“Đều là đàn ông với nhau, anh làm gì mà dài dòng thế?”
Đôi mắt Triệu Hi mở không ra, cậu dựa vào bức tường gạch men như đang khát nước, thở hổn hển, giọng nói có chút mơ hồ: “Không c** q**n được, khóa quần bị kẹt rồi.”
“Cởi được, là do em say thôi.”
Giọng nói không cảm xúc của Trần Tễ Nghiêu vang lên bên tai, Triệu Hi không kiên nhẫn hừ một tiếng: “Em say chỗ nào, em đây lớn thế này rồi, còn… hả!”
Trần Tễ Nghiêu thở dài, tiến lại gần vỗ nhẹ vào lưng cậu một cách bất lực, Triệu Hi thuận theo, cười vui vẻ, hai cánh tay vòng lên cổ anh: “Giúp em một chút thì sao chứ? Đều là đàn ông với nhau, sao phải dài dòng.”
“Vậy thì em đừng tắm nữa.”
Thấy hành động của cậu ngày càng quá đáng, Trần Tễ Nghiêu khẽ nhíu mày.
Triệu Hi như không nghe thấy, rút áo sơ mi của Trần Tễ Nghiêu ra khỏi lưng quần, đôi tay tiếp tục nghịch ngợm trên người anh.
Trần Tễ Nghiêu quyết định bỏ đi, không muốn quan tâm nữa, Triệu Hi dùng hai tay đẩy mạnh lưng anh va vào tường.
Khoảnh khắc tay Trần Tễ Nghiêu ấn vào, một dòng nước như thác đổ từ trên đầu hai người xuống.
Triệu Hi và Trần Tễ Nghiêu cùng chìm trong hơi nước mờ ảo, trong mắt Triệu Hi ánh lên vẻ đắc ý khi phá hoại thành công: “Ha ha, quần áo ướt hết rồi nhé? Giờ anh không tắm cũng không được.”
Trên người cả hai chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, khi Triệu Hi dán sát vào, thân nhiệt của cậu gần như hòa tan với Trần Tễ Nghiêu. Hơi nước nhanh chóng bốc lên trong phòng, cảm giác ngột ngạt pha lẫn với hơi thở ám muội.
Bất chợt, nụ hôn bị gián đoạn một giờ trước bỗng ùa về trong tâm trí Trần Tễ Nghiêu.
Đôi mắt anh đỏ hoe vì sự vô ý thức của Triệu Hi, cũng vì sự mất kiểm soát của chính mình.
Lòng bàn tay Triệu Hi rất nóng, khoảng cách giữa họ chỉ còn gang tấc, làn da cậu m*n tr*n trên cơ bụng anh: “Anh Nghiêu, bình thường anh không tập thể hình mấy mà, sao vẫn cứng thế…”
Yết hầu Trần Tễ Nghiêu nuốt khan, anh giữ vai cậu và xoay người, bàn tay đang nghịch ngợm của Triệu Hi bị lật lại, ép chặt lên tường phòng tắm.
Triệu Hi hoảng sợ, môi bất giác hé mở, ngơ ngác nhìn khuôn mặt Trần Tễ Nghiêu.
Nước từ trên đầu xối xuống, chảy theo tóc Trần Tễ Nghiêu xuống xương lông mày, đồng tử của anh sâu thẳm như một hồ nước không đáy.
“Triệu Hi, có thể ngoan ngoãn một chút không?”
Giọng Trần Tễ Nghiêu trầm thấp, nặng nề gọi tên cậu.
Sau một lúc im lặng đối diện, lực giữ cậu đột nhiên thu lại, không còn chút kiên nhẫn nào: “Nếu còn tiếp tục quậy phá, em cứ ở đây tự sinh tự diệt đi.”
“Ra khỏi cánh cửa này, đêm nay anh sẽ không bao giờ quản em nữa.”