Ninh Hải vào độ thu đông, trời âm u nhiều mây hơn hẳn, dù giữa trưa mặt trời cũng không gay gắt, một giấc ngủ dài như vậy càng khiến người ta thêm uể oải.
Triệu Hi nằm mơ màng trên gối, một chân đạp chăn, mãi đến khi chuông điện thoại đầu giường reo lên cậu mới miễn cưỡng mở mắt.
Biết chắc tối qua cậu đi chơi với bạn, Mạnh Uyển đã đợi đúng giờ này mới nhắn tin: “Con trai, cuối tuần nhớ về cùng A Nghiêu nhé, hai hôm nay dì Vân mua cua béo lắm, nhất quyết muốn làm món đã hứa cho con ăn đấy!”
Trong nhóm chat gia đình, Triệu Chính Lâm và Trần Tễ Nghiêu 80% đều im lặng, Triệu Húc Đình chỉ gửi một sticker “Sinh nhật vui vẻ”, sau đó chuyển riêng cho Triệu Hi và Mạnh Uyển mỗi người một phong bao lì xì đỏ chót.
Mạnh Uyển vui vẻ nhận lấy.
Triệu Hi còn chưa kịp mở, Bùi Minh đã gọi điện đến, cậu bắt máy ậm ừ qua loa.
“Nghe giọng là biết vừa mới ngủ dậy.”
Triệu Hi ngồi bật dậy trên giường, trán nặng trĩu như rót chì, vặn vặn cổ mới cảm thấy các khớp thần kinh cũng đau nhức theo.
“Tối qua cậu cho tôi uống rượu giả đúng không? Sao đầu đau quá vậy?”
Bùi Minh đáp: “Không thể nào, người bán rượu làm ăn với nhà tôi nhiều năm rồi.”
“Nhưng mà nói thật, thấy tối qua cậu say bí tỉ, mẹ nó, tôi cũng nghi ngờ mình bị dắt mũi rồi.”
“Tôi làm sao?”
Ký ức về tối qua của Triệu Hi chắp vá đứt quãng, lúc đánh bài và cắt bánh kem cậu vẫn còn tỉnh táo, nhưng sau khi men say ngấm vào, ký ức trở nên mơ hồ, rất khó để xâu chuỗi lại.
Nghe Bùi Minh nói vậy, Triệu Hi không khỏi chột dạ, vội vã hỏi dồn xem tối qua mình có làm chuyện gì ngu ngốc không.
Bùi Minh thờ ơ: “Cậu bảo tôi không cần trả nợ, rồi còn phải đợi trời ấm lên, hẹn mười mấy em gái mặc đồ bơi, tổ chức tiệc tùng ăn chơi trên du thuyền cùng các em thâu đêm suốt sáng.”
Triệu Hi nhíu mày.
Bùi Minh bật cười: “Lừa cậu đấy, cậu bảo cậu thấy cầu vồng, muốn bay lên hái cái thứ đó xuống cho anh A Nghiêu của cậu.”
“…”
Cái này còn kỳ quặc hơn.
Bùi Minh hắng giọng, cố tình bắt chước giọng nũng nịu của Triệu Hi tối qua: “Anh A Nghiêu, anh xem cầu vồng trên trời có đẹp không nè ~”
Triệu Hi mắng “cút” rồi cúp máy.
Bùi Minh nhắn tin lại, nói có việc quan trọng cần bàn, ngày mai hẹn với người của cửa hàng 4S để lấy xe, nếu thời tiết đẹp có thể đi biểu diễn vài vòng ở Tiêu Sơn, Bùi Minh rủ Triệu Hi lái chiếc SF90 của cậu đi cùng.
Triệu Hi muốn hỏi Trần Tễ Nghiêu xem anh có rảnh không để đi chung.
Hiện tại Trần Tễ Nghiêu không ở bên cạnh, Triệu Hi mơ màng nhớ lại một chút chuyện tối qua. Trần Tễ Nghiêu đã mang cho cậu một ly nước mật ong, còn sau đó thì sao, đối phương đã rời đi lúc nào, cậu lại không tài nào nhớ nổi.
Triệu Hi vẫn mặc đồ ngủ, không chắc tối qua mình đã tắm chưa hay chưa, bèn đi chân trần xuống giường vào phòng tắm vội một trận.
Cậu quấn một chiếc khăn tắm đi ra, tóc vẫn còn ướt, Triệu Hi không muốn sấy, trong lòng chỉ muốn gọi video cho Trần Tễ Nghiêu.
Tín hiệu nhanh chóng kết nối, bối cảnh phía đối diện là văn phòng tổng giám đốc trên tầng cao nhất của Hằng Nạp.
Điện thoại được đặt đứng, vừa vặn có thể thấy Trần Tễ Nghiêu đang dựa vào bàn làm việc để ký tài liệu, anh ngước mắt nhìn màn hình rồi lại hạ tầm mắt xuống, hỏi: “Giờ là mùa gì?”
“Đi mặc quần áo vào.”
Triệu Hi tùy tiện vớ lấy một chiếc áo sơ mi nhưng lười cài cúc, cậu cầm điện thoại nằm vật ra sofa.
“Bữa sáng ở trong bếp, nguội thì tự hâm nóng lại.”
Triệu Hi không đói, nhìn màn hình với vẻ mặt oán trách: “Này, sao sáng không gọi em dậy? Em cũng phải đi làm mà.”
Trần Tễ Nghiêu gấp tài liệu lại, nhìn cậu một cái: “Nếu thật sự có thể dậy nổi thì tốt.”
“Bùi Minh nhập một chiếc xe mới, em đã theo dõi trên trang web chính thức rồi, ngày mai cùng đi Tiêu Sơn nhé?”
Những việc như vậy lúc nào Triệu Hi cũng hăng hái nhất, vẻ ngoài như đang hỏi ý kiến Trần Tễ Nghiêu, nhưng thực ra là đang nhắc nhở đối phương thu xếp thời gian.
Trần Tễ Nghiêu lại tỏ vẻ thiếu hứng thú: “Em với cậu ta đi đi, trưa mai anh có việc rồi.”
“Việc gì thế?”
“Hẹn ăn cơm với Louis.”
Thần kinh nhạy cảm của Triệu Hi bị k*ch th*ch, lập tức bật dậy khỏi sofa: “Louis? Phi Lâm Louis ư?”
Trợ lý bỗng xuất hiện trong màn hình, Trần Tễ Nghiêu lại nhận thêm vài tập tài liệu từ tay đối phương.
Vẻ mặt Triệu Hi khó hiểu: “Vì sao lại là hắn?”
Triệu Hi từng bí mật cho người điều tra lý lịch của Louis, khi du học ở châu Âu, hắn từng là thiên tài giao dịch chứng khoán, chỉ sau một đêm đã giúp một công ty vô danh tăng giá trị thị trường lên 80 tỷ.
Sau khi về nước, Tập đoàn Phi Lâm đã trả lương cao để chiêu mộ hắn, nhưng Louis lại là người có tính cách quái gở, rất khó nắm bắt.
Hợp tác với người như vậy đồng nghĩa với việc sẽ phải gánh chịu nhiều rủi ro tiềm ẩn.
Nhưng đó không phải điều quan trọng nhất, điều Triệu Hi quan tâm hơn cả, là liệu người này có biết ý nghĩa của hoa cát cánh là gì không?
Nếu biết, vậy việc hắn tặng thứ này cho Trần Tễ Nghiêu có ý đồ gì?
“Em đi cùng anh.”
Nghĩ đến đây, Triệu Hi có chút không yên tâm, nghiêm túc cài từng chiếc cúc áo sơ mi.
Trần Tễ Nghiêu nhướng mày hỏi: “Không đi lấy xe với Bùi Minh à?”
“Ban đầu em có đồng ý đâu, hơn nữa…” Cậu khẽ hừ một tiếng: “Lấy xe sao quan trọng bằng bàn chuyện làm ăn với CEO của Phi Lâm chứ?”
“Cơ hội này rất tốt, anh đóng vai trò trung gian, cũng coi như giới thiệu cho em và hắn chính thức quen biết.”
Thế là Triệu Hi cho Bùi Minh leo cây.
Thực ra mà nói, Triệu Hi và Louis cũng không hẳn là người xa lạ, cả hai đã từng giáp mặt nhau tại một buổi đấu giá, dù không nói chuyện nhưng ít nhất họ cũng biết danh tính của nhau.
Lần đó Triệu Hi có ý định mua một chiếc đồng hồ Jaeger-LeCoultre để làm quà năm mới cho Trần Tễ Nghiêu.
Cậu vốn chắc chắn mình sẽ mua được, nhưng không ngờ Louis đột nhiên xuất hiện cạnh tranh, hắn liên tục ra giá, Triệu Hi đương nhiên sẽ không nhường.
Ai ngờ khi giá lên tới 11 triệu, Louis lại bất ngờ dừng lại, cuối cùng Triệu Hi đã mua được chiếc đồng hồ, nhưng với cái giá cao hơn giá niêm yết trên thị trường tới gần 3 triệu!
Triệu Hi chưa bao giờ kể chuyện này cho Trần Tễ Nghiêu, sau khi đến khách sạn và vào phòng, cậu vẫn tỏ ra thân thiện và bình tĩnh bắt tay với Louis.
Bữa tiệc hôm nay do Louis mời, hắn không câu nệ ai ngồi ghế chủ, Trần Tễ Nghiêu vì đã quen biết nên ngồi gần hắn.
Triệu Hi đưa chiếc áo vest của mình cho nhân viên phục vụ, đi qua phía sau hai người, lặng lẽ kéo chiếc ghế của Trần Tễ Nghiêu ra xa Louis một chút, sau đó ngồi xuống sát bên cạnh anh.
Louis đã biết trước Triệu Hi sẽ đến, trong cuộc gọi hắn tỏ vẻ rất hoan nghênh, hắn không hề khách sáo, chủ động tìm chuyện để hàn huyên: “Tuần trước ở tiệc rượu doanh nhân, tôi có gặp Triệu tổng và Quan tổng, giới kinh doanh đang rầm rộ tin hai nhà sắp liên hôn.”
“Có phải tôi nên chúc mừng Tiểu Triệu tổng trước không?”
Thật ra chuyện này còn chưa đâu vào đâu, vậy mà những người hóng chuyện còn nhiệt tình hơn cả người trong cuộc.
Thường ngày gặp phải tình huống này, Triệu Hi đã đứng ra phản bác, nhưng hôm nay, ngọn lửa hiếu thắng trong lòng không cho phép cậu lùi bước trước đối thủ. Mọi chuyện đều phải nằm trong tầm kiểm soát, khí thế nhất định không được thua.
Vì thế, cậu đáp trả một cách tự nhiên, môi khẽ cong: “Yên tâm, khi nào đến ngày phát thiệp cưới chắc chắn tôi sẽ thông báo cho anh.”
Louis cười mà như không cười, liếc mắt nhìn Trần Tễ Nghiêu.
Lần này Triệu Hi đi theo trên danh nghĩa là để kết giao thêm một “người bạn” trong giới kinh doanh, nhưng thực chất, vì có cậu ở đó nên Louis không hề đả động đến chuyện làm ăn.
Đối phương rót trà cho Trần Tễ Nghiêu, hỏi kế hoạch nghỉ Tết của anh.
Triệu Hi mân mê mép ly, híp mắt lắng nghe.
Trần Tễ Nghiêu bóc một con tôm đặt vào bát của Triệu Hi, Louis rất tinh tế đưa khăn giấy qua.
Bên tai vang lên giọng nói nhàn nhạt: “Vẫn chưa chắc chắn.”
Louis cười: “Thật ra không đi cũng tốt, văn bản đấu thầu khu thương mại mới ở Khoa Mậu vẫn chưa có quyết định, ở lại Ninh Hải vừa vặn có thể theo dõi tình hình.”
“Hơn nữa, xung quanh chúng ta cũng có nhiều nơi để chơi mà.”
“Năm ngoái tôi có đi cùng gia đình đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng mới khai trương ở Nam Hồ, cảm giác khá tốt, có dịp chúng ta cùng đi.”
Vừa nói, hắn vừa lấy điện thoại ra: “Địa chỉ tôi vẫn còn lưu, tôi gửi cho anh nhé.”
Trần Tễ Nghiêu cúi đầu nhấp một ngụm trà. Triệu Hi không nói gì, ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn Louis.
Ngón tay hắn lướt trên màn hình vài cái, đột nhiên thấy gì đó, khẽ cười: “WeChat của anh thật sự hơi khó tìm, nếu không có ghi chú sẽ rất dễ hiểu lầm rằng ảnh đại diện là của một cô gái nào đó.”
Ảnh đại diện là chiếc bánh kem cầu vồng mà Triệu Hi đã tặng Trần Tễ Nghiêu vào năm Khương Di Thanh mất.
Trước khi thổi nến, Triệu Hi đã dùng điện thoại của Mạnh Uyển chụp lại, sau đó cậu càng nhìn càng thích nên đã lấy làm ảnh đại diện WeChat cho Trần Tễ Nghiêu.
Triệu Hi nghĩ thầm, thằng nhãi này quản rộng quá rồi, nhưng vẻ mặt cậu vẫn thản nhiên, nhếch mắt nhìn đối phương: “Cảm ơn lời giới thiệu, nhưng Tết Âm lịch chúng tôi đã có kế hoạch khác.”
Louis ngẩng đầu lên, rất hứng thú lắng nghe Triệu Hi nói.
“Trong nước chẳng có gì hay ho, chúng tôi dự định sẽ đi đảo Penida để nhảy bungee, nhân tiện ngắm hoàng hôn.”
Louis gật đầu, nhưng nụ cười không thật tâm: “Vậy à? Hay đấy.”
“Chọn trò chơi mạo hiểm như vậy, nghe nói Triệu tổng rất có tinh thần phiêu lưu, chúc hai người có một chuyến đi vui vẻ.”
Nói xong, hắn không nhìn Triệu Hi nữa mà liếc sang người đàn ông bên cạnh, nhếch môi uống cạn ly trà trước mặt.
Ăn xong bữa cơm mà còn mệt mỏi hơn cả khi đối phó với những ông lão cứng nhắc trong hội đồng quản trị.
Lúc ra cửa, Triệu Hi lại nở nụ cười thật lòng, vì cuối cùng cậu cũng có thể đưa Trần Tễ Nghiêu thoát khỏi cái tên đáng ghét đó.
Xe của Trần Tễ Nghiêu để ở công ty, lần này anh đi cùng siêu xe của Triệu Hi, ghế phụ luôn là vị trí dành riêng cho anh.
Trước cửa khách sạn đông đúc, siêu xe của Triệu Hi không thể phát huy tốc độ, lúc lên dốc cậu phải đạp ga rất chậm.
Khi xe rẽ, một chiếc Lamborghini vẫy đuôi vượt qua và dừng lại ngay trước mặt Trần Tễ Nghiêu.
Cửa kính hạ xuống, người ở ghế lái gác tay lên vô lăng, nhướng mày nhìn Trần Tễ Nghiêu: “Chiều đi Trác Hối nhé, tôi đã liên hệ với người bên đó rồi.”
Sở giao dịch chứng khoán làm việc từ 1 giờ chiều, Louis chưa tiết lộ lịch trình cụ thể là gì, Trần Tễ Nghiêu hơi trầm tư.
Nhìn người đàn ông đổi hướng đi về phía xe của mình, trong lòng Triệu Hi dâng lên một cảm giác khó chịu, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Người đàn ông đi đến cửa sổ xe, khom người nhìn vào trong, Triệu Hi khẽ ‘a’ một tiếng, cười như không cười liếc anh: “Ý anh là muốn em về một mình đúng không?”
Trần Tễ Nghiêu không giải thích nhiều, suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh còn có việc khác, lái xe cẩn thận, trên đường chú ý an toàn.”
“Cẩn thận không đủ đâu!”
“Vậy anh gọi lái hộ cho em.” Trần Tễ Nghiêu đưa ra giải pháp rất lý trí.
Triệu Hi hậm hực, hừ một tiếng, liếc nhìn chiếc Lamborghini có cánh gió sau nhô cao ở phía trước.
Cậu quay sang nhìn Trần Tễ Nghiêu: “Vậy bữa tối thì sao? Em cũng phải tự lo à?”
“Anh sẽ về sớm nhất có thể.”
Triệu Hi: “Ngồi trên chiếc xe kia về Hối Cảnh à?”
Trần Tễ Nghiêu không nói gì nữa.
Triệu Hi không muốn lãng phí thời gian với anh ở đây, trong mắt lóe lên một tia bực bội, gật đầu: “Được rồi, em biết rồi Trần Tễ Nghiêu.”
“Ngay bây giờ, bỏ tay anh ra khỏi cửa xe của em.”
Triệu Hi nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó kéo cửa kính xe lên, cắt đứt tầm mắt của cả hai.
Cậu xoay tay lái, nhấn mạnh ga, chiếc siêu xe SF90 lao đi như một cơn gió, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
***
Sau khi Triệu Hi đi, Trần Tễ Nghiêu mở cửa lên xe của Louis.
Louis không vội khởi động xe, trong đầu hắn vẫn tua lại cảnh tượng vừa rồi trong gương chiếu hậu, tay vô thức v**t v* môi mình rồi bật cười: “Thú vị thật.”
Trần Tễ Nghiêu thắt dây an toàn, không thèm để ý đến hắn.
“Cậu ta nghĩ gì vậy? Rủ một người như anh đi nhảy bungee ư?”
Louis có chút không tin nỗi, thấy Trần Tễ Nghiêu không đáp, hắn chợt nhận ra: “Anh không nói cho cậu ta biết mình sợ độ cao à?”
Lần đầu tiên chuyện phong lưu của Trần Cẩm Khôn bị người trong nhà biết được, lúc đó Trần Tễ Nghiêu mới tám, chín tuổi, người phụ nữ kia được bao nuôi trong một ngôi nhà nhỏ, là tình nhân không ai biết đến.
Sau một trận cãi vã dữ dội, người phụ nữ đó đã gây áp lực lên Trần Cẩm Khôn, vì quá điên cuồng, ả đã thuê vài người đàn ông mặc đồ đen, giống như xách một con gà con, bắt cóc Trần Tễ Nghiêu ngay tại cổng trường.
Họ bóp cổ anh, đưa anh ra tầng thượng cao hơn 600m của tập đoàn Hằng Nạp, quay video cho Trần Cẩm Khôn, tuyên bố sẽ ném đứa con trai bảo bối này xuống.
Trần Cẩm Khôn cùng người thân tín đuổi đến, trấn an cảm xúc của người phụ nữ trong chốc lát, nhưng vì vẫn còn thương xót cho ả, sau đó ông ta không tiết lộ, cũng không truy cứu quá mức.
Trần Tễ Nghiêu lại bị một phen hoảng sợ không nhỏ, về nhà sốt cao một trận, phải nghỉ học hơn một tháng.
Anh không bao giờ kể chuyện sợ độ cao này cho bất cứ ai, dù sao nó cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường, chỉ cần không đến những nơi có độ cao lớn và nguy hiểm.
Chỉ có một lần tình cờ, Louis mới phát hiện ra bí mật nhỏ này của anh.
Tuy Louis mới về nước gần hai năm, nhưng hắn và Trần Tễ Nghiêu đã quen biết từ rất lâu rồi.
Nhờ vào ảnh hưởng của Louis trong giới người Hoa khi du học, trong khoảng thời gian Trần Tễ Nghiêu bí mật liên hệ với các cổ đông ở khắp châu Âu đã nhận được không ít sự giúp đỡ từ hắn.
Lúc đó Triệu Hi vẫn còn đang học đại học, hai năm đó, mỗi lần về nhà, bề ngoài Trần Tễ Nghiêu vẫn bình thản chơi game với Triệu Hi, nhưng thực tế phía sau anh sống rất chật vật và vất vả.
Có một lần anh về nước phải quá cảnh ở Ireland, chuyến bay đã đặt trước không may gặp sự cố và trở thành tin tức quốc tế. Nếu không phải lúc đó anh tạm thời đổi vé vì có tình huống phát sinh, thì có lẽ hiện tại anh đã trở thành một linh hồn phiêu bạt trên bầu trời xứ người.
Ở tuổi ngoài hai mươi, Trần Tễ Nghiêu như đã trải qua cuộc đời của người khác, trong mắt Louis, Trần Tễ Nghiêu luôn là người đàn ông mang theo chút màu sắc huyền thoại.
Thủ đoạn tàn nhẫn, tâm cơ sâu sắc, bất kỳ sai lầm nhỏ nào của đối thủ trên thương trường cũng có thể trở thành con dao tiện tay để anh loại bỏ chướng ngại.
Thế nhưng với Triệu Hi, người ở bên cạnh anh, anh lại có một sự bảo vệ độc đoán và khó hiểu.
Trần Tễ Nghiêu đã chịu đủ bão táp ngoài kia, nhưng khi ở bên cạnh Triệu Hi, anh luôn che ô cho cậu. Không một giọt mưa nào được phép rơi xuống người Triệu Hi, huống hồ là kể lại những chuyện rối ren trong quá khứ cho cậu ấy nghe.
Đứng trên lập trường của Trần Tễ Nghiêu, Louis có thể hiểu được cách anh xử lý một vài chuyện.
So với việc tìm hiểu nội tâm phức tạp của người đàn ông bên cạnh, rõ ràng Louis hứng thú hơn với việc nghiên cứu tâm lý của một sinh vật kỳ lạ nào đó.
Chiếc xe lăn bánh ra đường, Louis không nhịn được tặc lưỡi hai tiếng: “Đột nhiên tôi thấy hơi thương anh đấy.”
Trần Tễ Nghiêu bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Im lặng vài giây, Louis đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: “Thú vị lắm à?”
Trần Tễ Nghiêu hiểu ý, khẽ cong môi: “Cậu biết tôi mà, cậu ấy càng lén lút đấu đá, tôi càng muốn trêu chọc, đương nhiên là thú vị.”
Nhưng Louis cũng rất nhạy bén, vừa nói xong, hắn cố tình dừng lại, nhìn ghế phụ một cách ẩn ý: “Anh không thấy cậu ta có tính chiếm hữu quá mức với anh sao?”
“Cậu ấy không phải.”
Louis “ồ” một tiếng, ánh mắt đầy suy tư.
Hắn tinh tế suy ngẫm ba từ đó, khẽ nhướng mày và không nói gì thêm.