Mặc dù hai người không cãi vã lớn, nhưng sau đêm ở Lan Uyển, Triệu Hi vẫn cứ giận dỗi.
Trưa hôm ấy Triệu Hi không đến văn phòng Trần Tễ Nghiêu nghỉ ngơi nữa. Cậu không về Hối Cảnh, cũng không nhắn tin gì cho Trần Tễ Nghiêu.
Trước đây mỗi khi đi chơi, cậu đều hỏi trước về thời gian của Trần Tễ Nghiêu, nhưng lần này khi Bùi Minh rủ rê, cậu đã đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ.
Bùi Minh vừa tậu xe mới, đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt với em nó, lần này y rủ Trương Tái và mấy người khác cùng nhau trải nghiệm cảm giác mạnh trên đèo Tiêu Sơn.
Triệu Hi không lái chiếc FS90 của mình mà đổi sang chiếc Shelby với động cơ mạnh hơn.
Với động cơ V8 5.9T tăng áp kép, chiếc xe có hiệu suất ngang ngửa với xe đua chuyên nghiệp, nhanh chóng bỏ xa những người khác.
Bùi Minh vốn tự hào về cục cưng mới, dù đã tăng tốc hết cỡ vẫn không thể đuổi kịp đuôi xe của Triệu Hi. Quá ấm ức, Bùi Minh liền đòi Triệu Hi phải bao chầu nhậu tối nay.
Mọi người không đến câu lạc bộ ở đường Nam Phổ mà xuống núi, đi theo Bùi Minh đến một quán bar đối diện khu phức hợp.
Bùi Minh rất quen với chủ quán, biết thân thế của mấy cậu ấm này, chủ quán đã sắp xếp những cô gái tiếp rượu có học thức, ăn nói khéo léo, dáng người và nhan sắc đều nổi bật.
Trong mắt những người không hiểu rõ, những năm gần đây Triệu Hi có hình ảnh của một công tử lăng nhăng, phong lưu đa tình. Nhưng càng là người như vậy, càng dễ được các cô gái yêu thích.
Hơn nữa Triệu Hi lại rất đẹp trai, nên các cô gái dù có ngồi cạnh cậu hay không, ánh mắt đều vô thức liếc nhìn về phía cậu.
Đáng tiếc Triệu Hi chẳng có tâm trạng để ý đến ai, tối nay cậu đến đây chỉ để uống rượu. Bùi Minh thấy tâm trạng cậu không tốt, khi Triệu Hi đã uống cạn một chai và chuẩn bị lấy chai thứ hai, y đã giữ tay Triệu Hi lại: “Tôi nói trước, tối nay nếu cậu lại say… Dù tôi có gọi người đến đón cũng không biết phải đưa cậu về đâu?”
“Cậu muốn về Hối Cảnh hay về nhà mình?”
Bùi Minh không biết hai người đang giận nhau, nhưng Triệu Hi trông có vẻ như cả thế giới đang nợ tiền cậu, chắc chắn là có liên quan đến Trần Tễ Nghiêu.
Trước khi hỏi, y đã dự tính nếu không được thì sẽ đưa Triệu Hi về chỗ Triệu Húc Đình, nhưng Triệu Hi không hề suy nghĩ mà buột miệng thốt ra: “Về Hối Cảnh.”
“Đuổi Trần Tễ Nghiêu ra ngoài, tôi ở một mình.”
Bùi Minh nghi ngờ Triệu Hi chưa uống đã say, khóe miệng giật giật: “Khiếp! Tôi cũng muốn đuổi được Trần Tễ Nghiêu ra ngoài đây… Trong cái phòng này có bao nhiêu người ngồi đây, ai có gan đấy, cậu hỏi thử Trương Tái xem nó có dám không?”
Thật ra Trương Tái không thân thiết với Trần Tễ Nghiêu, nhưng nếu đã nhắc đến chuyện này, hắn thấy nên nói cho Triệu Hi biết một việc.
Trương Tái nghiêm túc gọi Triệu Hi: “Triệu Hi, dạo gần đây khu đường Nam Phổ xuất hiện một đám người từ ngoại thành đến, bọn họ không phải là những gia đình danh giá trong thành phố, nhìn thì trẻ tuổi nhưng làm việc rất bừa bãi.”
“Trần Tễ Nghiêu lẽ ra không nên có liên quan gì đến bọn họ, nhưng thái độ của đám người đó ai cũng lớn giọng, cách đây vài hôm ở khu phố bar đã xảy ra xung đột, đập phá mấy chiếc xe trên đường. Lúc cảnh sát đến tìm, bọn họ lại nói…”
Trương Tái dừng lại một chút: “Họ có mối quan hệ ở Ninh Hải, nói rằng số điện thoại của mình nằm trong danh bạ của Tổng giám đốc Hằng Nạp, chỉ cần lên tiếng, mọi vấn đề nhà họ Trần đều có thể giải quyết được cho họ.”
Theo lý mà nói, những chuyện như thế này không có gì lạ.
Những lời nói quá đáng như vậy vẫn luôn diễn ra.
Có những người chỉ vì con chó nhà mình đi tiểu vào xe của Trần Tễ Nghiêu mà dám tuyên bố mình có quan hệ với Tổng giám đốc Hằng Nạp.
Tuy nhiên, đám người mà Trương Tái nhắc đến này có suy nghĩ khá kỳ lạ, dám lôi kéo cảnh sát, Trần Tễ Nghiêu cũng không phải Cục trưởng Cục Công an, phạm tội lại lôi tên anh ấy ra dọa người thì được ích lợi gì?
Triệu Hi đại khái đoán được chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi đang phiền lòng, cậu chỉ dốc hết rượu trong ly, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: “Tên nó có trong danh bạ của Trần Tễ Nghiêu thì có gì mà khoe khoang? Tôi còn đang ở trên giường của Trần Tễ Nghiêu đây, đến quán bar uống rượu mà không phải trả tiền à?”
Không gian đang ồn ào bỗng chốc im lặng hẳn.
Mọi người đặt ly xuống, nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ phức tạp nhìn Triệu Hi.
Mối quan hệ giữa cậu và Trần Tễ Nghiêu dù có tốt đến mấy cũng không phải anh em ruột. Gắn bó như hình với bóng suốt bao năm qua, trong giới cũng không phải không có người hoài nghi về mối quan hệ thực sự của họ, nhưng ai cũng sợ rước họa vào thân nên không dám nói thẳng.
Bùi Minh nghi ngờ mình nghe nhầm, chớp mắt tiến đến trước mặt cậu: “Cậu, cậu vừa nói cậu ở đâu cơ?”
“Hối Cảnh.” Triệu Hi nói: “Phòng ngủ chính ở phía nam có ánh sáng tốt, Trần Tễ Nghiêu nhường cho tôi ngủ.”
Mọi người xung quanh đều mất hứng thú, Bùi Minh nhắm mắt vỗ trán: “Cậu nói chuyện có thể đừng bỏ bớt từ được không?”
“Cậu ngủ phòng ngủ của Trần Tễ Nghiêu, vậy anh ta ngủ ở đâu?”
Trương Tái và những người khác lại dựng thẳng tai lên.
Lúc này Triệu Hi vẫn còn tức giận, mồm còn cứng hơn vịt luộc: “Thích ngủ đâu thì ngủ, tôi không quan tâm.”
Bùi Minh sợ chọc giận Triệu Hi nên không dám hỏi nữa, chỉ đành cười bất lực, vỗ vai cậu: “Được rồi, thế là đủ rồi.”
“Dù sao thì cậu đã hiểu được chuyện Trương Tái nói rồi, thời buổi này có quá nhiều người mượn tên tuổi của các đại gia để đi lừa đảo, tốt nhất vẫn nên đề phòng.”
Rời khỏi quán bar, mọi người ai về nhà nấy.
Triệu Hi cảm thấy hơi chóng mặt, nhưng may là chưa say hẳn, cậu không đợi tài xế đến mà bảo nhân viên phục vụ gọi một người lái hộ đáng tin cậy giúp mình.
Người lái hộ chạy đến trước mặt, nhìn chiếc Shelby, ấp úng nói: “Khổ quá, anh ơi, xe này tôi không lái được đâu, cái bảng điều khiển bên trong phức tạp quá, tôi không hiểu gì hết…”
Đầu Triệu Hi choáng váng đến mức không đứng vững, cậu mở cửa xe: “Không sao, anh cứ lên xe đi, tôi chỉ cho anh một lần là hiểu ngay.”
“Không không, nhỡ có sơ suất gì thì tôi không đền nổi đâu.” Người kia vội xua tay rồi nói tiếp: “Tôi có một người bạn chuyên phục vụ khách hàng cao cấp, thường xuyên lái mấy chiếc xe thể thao thế này, cậu chờ tôi năm phút được không? Tôi gọi cậu ấy đến ngay.”
Triệu Hi gật đầu, không nghĩ nhiều, cậu ngồi vào ghế phụ để nghỉ ngơi trước.
Người mà anh ta giới thiệu sau đó quả thật rất chuyên nghiệp, Triệu Hi không cần chỉ bảo nhiều, anh ta đã tự điều khiển và lái xe ra khỏi quán bar.
Đêm đông tĩnh lặng, màn đêm dày đặc càng trở nên tiêu điều dưới ánh đèn đường, bóng cây ngô đồng bên đường vụt qua nhanh chóng, xe chạy đến đại lộ Minh Ngô, Triệu Hi dựa vào ghế, mắt lim dim.
Đường phía trước ngã tư đèn xanh đèn đỏ từ hẹp trở nên rộng hơn, bánh xe lướt đi êm ái hơn, một tiếng còi xe chói tai vang lên, Triệu Hi bỗng giật mình mở mắt.
Một chiếc xe tải chở đầy rau từ làn đường phụ bên phải lao tới, đâm thẳng vào xe của họ, người lái hộ đánh mạnh tay lái về bên trái, nhưng điều đó lại khiến Triệu Hi ở ghế phụ đối diện trực diện với đầu xe tải.
Lẽ ra phải tránh được, nhưng người lái hộ lại hoảng loạn mà đạp phanh gấp, cả hai người theo quán tính lao về phía trước.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Triệu Hi cảm thấy đầu óc trống rỗng, cho đến khi một tiếng va chạm mạnh truyền đến từ đuôi xe…
Mọi thứ trước mắt tối đen, dường như trời đất đảo lộn, mọi giác quan đều trở nên tê liệt.