Hoàng Hôn Ở Penida - A Tạp Ba Đường

Chương 14

Triệu Hi bị tai nạn vào khoảng 1 giờ sáng, nhưng mãi đến sáng hôm sau cả gia đình mới nhận được tin nhắn từ Triệu Húc Đình. Tin nhắn nói rằng Triệu Hi bị thương không nghiêm trọng, chỉ bị chấn động não nhẹ và trật khớp eo, nguyên nhân cụ thể của vụ tai nạn vẫn đang được điều tra.

Triệu Chính Lâm và Mạnh Uyển vội vàng chạy đến, vừa thấy Triệu Húc Đình ở hành lang bệnh viện, ông đã mắng cho một trận, hỏi tại sao xảy ra chuyện lớn như vậy mà đêm qua không báo. 

Triệu Húc Đình thành thật lắng nghe, không phản bác, Mạnh Uyển không quan tâm gì khác, lo lắng xách túi đi thẳng đến phòng bệnh của Triệu Hi, vừa bước vào cửa, một giọng nói quen thuộc đã vọng ra từ trên giường.

“Đau đau đau! Chị y tá ơi, nhẹ tay chút…”

Triệu Chính Lâm hắng giọng, người mặc áo bệnh nhân đang nằm sấp trên gối lập tức quay đầu lại: “Ba, mẹ?”

Y tá tháo găng tay, đặt một lọ thuốc màu xanh lá cây lên bàn: “Thuốc này bôi ngày ba lần, làm nóng lòng bàn tay rồi chườm lên thắt lưng, không được để dính nước.”

“Ngày ba lần?”

Mắt Triệu Hi nhìn thẳng, đưa tay ấn vào khay thuốc của y tá: “Chị y tá ơi, chị hỏi bác sĩ giúp em được không? Bình thường trật eo chỉ cần nằm vài ngày là khỏi mà.”

“Cái thứ này mùi hăng thế, có nhất định phải dùng không?”

Triệu Hi có lông mày rất đậm, đôi mắt đào hoa sáng rực, khi cậu nhìn ai đó, ánh mắt như đang đưa tình khiến y tá đỏ mặt, Triệu Chính Lâm nhíu mày, không đành lòng nhìn tiếp, liếc Triệu Hi một cái đầy vẻ cảnh cáo.

Y tá bưng khay thuốc rời đi.

Mạnh Uyển bảo Triệu Húc Đình đi lấy nước, Triệu Chính Lâm đứng ở mép giường, ánh mắt đầy vẻ thất vọng mắng cậu: “Con còn dám trêu chọc y tá nữa à?!”

Vẻ mặt Triệu Hi vô tội: “Con trêu chọc hồi nào? Con còn chưa nắm tay cô ấy!”

“Còn còn muốn nắm tay người ta sao?!”

Triệu Hi: “???”

Hành lang vang lên tiếng gõ cửa, mọi người trong phòng cùng quay đầu lại.

Triệu Hi ngồi dậy, một tay đặt lên đùi, sửng sốt một lúc lâu mới hỏi: “…Quan Mậu Kỳ? Sao cậu lại đến đây?”

Quan Mậu Kỳ mặc một chiếc váy len, tay xách một giỏ hoa quả tinh xảo tiến đến. Cô chào hỏi người lớn trước rồi mới đến bên cạnh Triệu Hi: “Hôm nay mẹ tôi có hẹn ăn sáng với bác gái, nhưng có việc đột xuất nên mẹ tôi không đi được, tôi biết tin thì đến thôi.”

Trước mặt phụ nữ, Triệu Hi vẫn rất chú ý, cậu lặng lẽ cài lại cúc áo bệnh nhân, mời Quan Mậu Kỳ ngồi.

“Xe hỏng không sao cả, cũng chẳng phải chuyện gì to tát, chỉ cần nằm viện theo dõi hai ngày là ổn, không ngờ cậu lại vất vả đến đây.”

Nói rồi Triệu Hi đột nhiên nhớ ra: “Hình như sắp tới ngày kỷ niệm thành lập trường rồi phải không?”

Quan Mậu Kỳ cười: “Cậu đã thế này rồi, còn quan tâm đến ngày kỷ niệm thành lập trường làm gì? Nằm nghỉ ngơi cho khỏe đi…”

“Yên tâm, đến lúc đó gặp thầy Ngô, tôi sẽ nói với thầy…”

Mạnh Uyển đưa mắt ra hiệu cho mọi người, ai cũng hiểu ý, họ lặng lẽ đi ra ngoài, đóng cửa lại, tạo không gian riêng tư cho hai người.

Trần Tễ Nghiêu và Mạnh Uyển nhận được tin nhắn cùng lúc, nhưng vì công ty khá xa nên anh đến muộn hơn một chút, mặc dù vậy, trên đường đi vì quá lo lắng, anh đã vô tình vượt đèn đỏ.

Ngoài phòng bệnh đều là những gương mặt quen thuộc, nhưng anh không kịp chào hỏi, lòng bàn tay đặt lên tay nắm cửa, chuẩn bị đẩy cửa bước vào.

Đúng lúc này, một cánh tay đưa ra ngăn anh lại.

Triệu Húc Đình đưa mắt ra hiệu về phía cửa kính, Trần Tễ Nghiêu nhìn vào trong, hình ảnh ấm áp trong phòng hiện ra trước mắt.

Mạnh Uyển quay đầu lén nhìn vào trong, khóe miệng không ngừng mỉm cười, kéo tay áo Triệu Chính Lâm, ghé vào tai chồng: “Em thấy hai đứa nó nói chuyện với nhau rất vui…”

Phòng bệnh cách âm rất tốt, nhưng giọng nói và tiếng cười của hai người vẫn vọng ra, khung cảnh hài hòa trước mắt khiến người ta không nỡ làm phiền. 

Trần Tễ Nghiêu đưa tay vào túi quần lấy thuốc lá, cứ thế lặng lẽ đứng ngoài cửa.

Cuối hành lang là khu vực hút thuốc, cửa sổ mở toang, gió lạnh ùa vào, đầu óc người đàn ông dần dần trở nên tỉnh táo.

Triệu Húc Đình im lặng đi theo anh đến khu vực hút thuốc, dựa vào cửa sổ, lấy điếu thuốc của mình đưa cho Trần Tễ Nghiêu: “Vị mới, thử đi.”

Trần Tễ Nghiêu bật lửa châm thuốc cho cả hai, làn khói trắng nhạt tỏa ra từ đầu ngón tay, thời gian dường như chậm lại.

Triệu Húc Đình cúi đầu hút vài hơi, ánh mắt trầm tư, nói rằng đoạn camera an ninh trên đại lộ Minh Ngô đêm qua đã hỏng. 

Người lái hộ đã bỏ trốn sau khi gây tai nạn, cảnh sát vẫn đang điều tra, theo lời khai của tài xế xe tải, chiếc xe của Triệu Hi đêm qua đã vượt đèn đỏ với tốc độ cao ở ngã tư, khi đánh lái lại không né tránh, nếu không thì anh ta đã không phải phanh gấp rồi đâm vào.

Vì người lái hộ được giới thiệu qua người quen, lại đeo găng tay khi lái xe nên quán bar không thể tìm ra bất cứ thông tin gì. 

Mọi thứ đều quá trùng hợp, những dấu hiệu kỳ lạ nối tiếp nhau khiến người ta không thể không suy nghĩ nhiều, nhưng may mắn là Triệu Hi không sao, Triệu Húc Đình nói những việc còn lại chỉ có thể giao cho cảnh sát.

Trần Tễ Nghiêu “ừ” một tiếng.

Không khí im lặng một lúc lâu, Triệu Húc Đình lại lên tiếng: “Cảm giác thế nào?”

Hắn đang hỏi về điếu thuốc.

Trần Tễ Nghiêu dụi phần thuốc còn lại, không nói ngon hay dở.

Triệu Húc Đình cười nhẹ: “Nhiều năm qua em chỉ hút một loại, thỉnh thoảng cũng nên đổi vị chứ.”

“Em quen rồi.”

“Thói quen có thể thay đổi.” Triệu Húc Đình nói: “Con người vốn có tính ì, cứ nghĩ rằng đã thích một vị rồi thì cả đời sẽ không còn hứng thú với những vị khác nữa.”

“Nhưng thật ra nếu không hút nữa cũng bình thường thôi, thử cái khác đi, cảm giác không tệ hơn là bao, cai nghiện không khó như mình nghĩ đâu.”

“A Nghiêu.” Triệu Húc Đình gọi anh, hắn dừng lại một chút, ẩn ý nhìn Trần Tễ Nghiêu: “Em nghĩ… anh nói có đúng không?”

***

Sau khi Triệu Húc Đình đưa bố mẹ về, Trần Tễ Nghiêu xuống lầu mua bữa trưa rồi quay lại phòng bệnh.

Triệu Hi đang nhắn tin với ai đó trên WeChat, thấy anh vào cửa, cậu lơ đễnh ngước mắt lên khỏi màn hình: “Anh đến rồi à.”

“Mấy giờ rồi, sao giờ mới đến?”

Trần Tễ Nghiêu làm ra vẻ lơ đễnh nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần 11 giờ…

Trần Tễ Nghiêu lấy hộp cơm ra mở nắp, dùng khăn giấy lau thìa, nói rằng điều kiện gần bệnh viện có hạn, từ buổi chiều sẽ có người của Ngự Bảo Trai mang cơm đến đúng giờ cho Triệu Hi.

Triệu Hi thấy cháo trong bát là món mình thích nên không phàn nàn nữa: “Thật ra không cần phiền phức vậy đâu, chắc mai là em được xuất viện rồi.”

“Bác sĩ đồng ý thì bây giờ em xuất viện cũng không thành vấn đề.”

Giọng Trần Tễ Nghiêu đều đều, không mặn không nhạt, nghe không ra cảm xúc nhưng lại khiến Triệu Hi càng thêm bực mình.

Triệu Hi dùng gối ném vào người anh: “Trần Tễ Nghiêu, anh lại muốn gây sự đúng không?”

Trần Tễ Nghiêu không nói gì, ngồi xuống mép giường, bưng bát cháo khuấy khuấy rồi đưa thìa lên đút cho cậu.

Triệu Hi ăn vài thìa: “Cứ tưởng anh là anh em tốt của em, ngày đêm mong anh đến, anh xem bây giờ là mấy giờ rồi? Sáng sớm anh đã bận rộn thế à?”

Trần Tễ Nghiêu cụp mắt xuống, “ừ” một tiếng: “Mong anh đến à.”

“Em bị tai nạn lớn như vậy mà đến sáng hôm sau anh mới có quyền được biết qua tin nhắn nhóm.”

“Lúc đó em ngất mà.” Triệu Hi biện minh: “Sau đó em định gọi điện cho anh, nhưng nhìn đồng hồ đã 3, 4 giờ sáng rồi, gọi anh đến thì có thể chịu đau cùng em hay sao?”

Trần Tễ Nghiêu lặng lẽ khuấy bát cháo, vẫn không trả lời.

Giọng Triệu Hi tự nhiên dịu lại, cậu chọc chọc vào eo Trần Tễ Nghiêu: “Này! Nể tình em là bệnh nhân đi, thái độ của anh không thể dịu dàng hơn được à?”

Trần Tễ Nghiêu múc cháo đậu đỏ đút cho cậu, Triệu Hi ăn được hai thìa thì không muốn ăn nữa.

Chờ Trần Tễ Nghiêu đặt bát xuống, Triệu Hi kéo vạt áo anh, lười biếng gối đầu lên đùi anh: “Được rồi, đừng giận nữa…”

“Sau này em sẽ gắn một thiết bị định vị lên người, có bất kỳ chuyện gì bất ngờ xảy ra thì thiết bị sẽ thông báo cho anh đầu tiên.”

Trần Tễ Nghiêu nhìn cậu: “Rồi một thời gian sau cái thiết bị định vị đó lại chạy vào túi của anh.”

“Anh không tin tưởng em đến thế sao?”

Triệu Hi trừng mắt đầy vẻ chột dạ: “Lịch trình hàng tháng của anh A Mạch đều gửi cho em, thời gian nào đi đâu, gặp ai, bàn chuyện làm ăn gì em đều biết rõ mà?”

“Giám sát anh làm gì?”

Nói xong, cậu nắm lấy tay Trần Tễ Nghiêu đặt lên chỗ mình bị trật, muốn lấp l**m chuyện này đi: “Được rồi, không nói chuyện này nữa.”

“Em cũng không thể cứ chiếm hời của y tá mãi, anh bôi thuốc cho em đi.”

Nói rồi cậu ngồi dậy, đưa cho Trần Tễ Nghiêu một lọ thuốc mỡ, dán sát lại cười ranh mãnh: “Khoảng thời gian này bị thương nên hành động bất tiện, anh A Nghiêu ơi, chuyện bôi thuốc ở lưng… đành phải nhờ anh vậy?”

***

Phòng bệnh VIP có đầy đủ tiện nghi nên không có gì đáng lo.

Buổi chiều Trần Tễ Nghiêu còn có việc phải xử lý, vừa lúc Triệu Hi cũng cần nghỉ ngơi, sau khi dặn dò vài câu, anh tự lái xe trở về công ty.

Cuộc họp sáng nay phải dời lại, trợ lý cầm một chồng tài liệu dày cộp đến, Trần Tễ Nghiêu ngồi sau bàn làm việc như đang suy tư, không giao thêm công việc nào khác.

Trợ lý gật đầu, quay lưng chuẩn bị đi ra thì bất ngờ bị một giọng nói trầm lạnh từ phía sau gọi lại: “Gọi điện cho Trần Nguyện, bảo cậu ta đến đây.”

Không chắc mình đã nghe đúng hay không, trợ lý quay đầu lại.

Trần Tễ Nghiêu đã ký xong một tài liệu, bút dừng lại trên giấy, trợ lý mới cúi người, lấy hết can đảm xác nhận: “Sếp, ý anh là… Trần Nguyện ạ?”

Có những cái tên giống như điều cấm kỵ trong từ điển của Trần Tễ Nghiêu. Vì không muốn bị liên lụy, những người xung quanh anh rất tự giác, không ai dám chạm vào “vảy ngược” đó của anh.

Những năm gần đây Trần Nguyện nhiều lần đến tìm, lấy đủ lý do để được gặp Trần Tễ Nghiêu một lần, nhưng kết quả cuối cùng đều bị từ chối. 

Trợ lý không ngờ lần này sếp lại chủ động mở lời, điều kỳ lạ hơn là dường như Trần Nguyện đã biết trước mình sẽ được gọi đến, lúc điện thoại gọi đi, gã đã đợi sẵn ở cửa ra vào tầng một của tòa nhà Hằng Nạp.

Không khí trong văn phòng chưa bao giờ căng thẳng và u ám như lúc này. Trợ lý rót một ly cà phê cho Trần Nguyện, lặng lẽ đi ra. Trần Tễ Nghiêu tiếp tục làm việc ở bàn, ký tài liệu. Trần Nguyện đứng ở cửa, suốt hơn mười phút sau đó, hai người cứ thế giằng co trong im lặng.

Vì địa điểm gặp mặt đặc biệt, lần này Trần Nguyện không gọi là “anh” nữa, mà khách sáo gọi một tiếng “Trần tổng”. Đợi Trần Tễ Nghiêu đặt bút xuống, gã mới tiến lên hai bước, cười gượng gạo: “Biết anh bận thế này, lúc trợ lý gọi điện tôi nên hẹn hôm khác thì hơn.”

“Rốt cuộc Trần tổng tìm tôi có việc gì?”

Trần Tễ Nghiêu cởi khuy tay áo, xắn ống tay áo lên khuỷu tay rồi bước tới, khí thế áp đảo từng chút một đến gần: “Tại sao tôi tìm cậu, trong lòng cậu không rõ sao?”

Trần Nguyện nhếch môi: “Tôi rõ mà, nhưng tôi có thể làm gì được đây?”

“Xem ra cách này thực sự khá hiệu quả, trước đây tôi còn không có quyền vào cửa tòa nhà này, bây giờ lại có thể đường hoàng đứng trong văn phòng của Tổng giám đốc.”

Vừa dứt lời, cổ gã bị một bàn tay siết chặt, Trần Nguyện loạng choạng, lưng đập mạnh vào bức tường lạnh lẽo. Lực từ tay Trần Tễ Nghiêu ép chặt động mạch yếu ớt ở cổ, vừa siết lại một chút, Trần Nguyện há miệng nhưng không thể thốt lên lời nào.

“Đừng tưởng bây giờ tìm được chỗ dựa, có thể sống yên ổn ở Ninh Hải cùng bà ta thì tôi sẽ không động đến cậu được.”

“Trần Nguyện, tôi lười so đo và tôi muốn so đo với cậu là hai chuyện khác nhau.”

Ánh mắt trước mặt đáng sợ và u ám, nhưng Trần Nguyện vẫn còn tâm trạng tươi cười, bám lấy tay Trần Tễ Nghiêu: “Anh à, hóa ra lúc anh tức giận lại hung dữ thế này à.”

“Thật ra tôi cũng không định làm gì cậu ta, Triệu Chính Lâm cưng chiều cậu con trai út này như vậy, nếu tôi làm quá cũng chẳng có kết quả tốt.”

“Nhưng nhìn anh tức đến mức này… lại khiến tôi thấy việc mình làm là đúng.”

Mày Trần Nguyện nhíu lại, không che giấu vẻ khinh thường trong mắt: “Trần Tễ Nghiêu, tại sao anh không dám đường đường chính chính thừa nhận?”

“Anh thích cậu ta, rõ ràng anh thích cậu ta.”

“Ngày đó ở bến tàu, nhìn ánh mắt của anh khi ôm cậu ta, tôi đã đoán được rồi. Cậu ta say, nhưng tôi đứng bên cạnh nhìn rất rõ.”

Ánh mắt Trần Tễ Nghiêu lạnh lùng, anh ghé vào tai Trần Nguyện, giọng trầm thấp: “Chuyện này không liên quan đến cậu.”

“Nếu cậu còn dám dùng thủ đoạn hèn hạ này để thử tôi, thì nguyện vọng được xuống dưới bầu bạn cùng Trần Cẩm Khôn của người đàn bà đó sẽ sớm thành hiện thực.”

“Tốt thôi, trong lòng bà ta muốn còn không kịp!” Nhắc đến mẹ, Trần Nguyện thật sự muốn phát điên: “Trần Tễ Nghiêu, đừng tưởng như vậy là có thể uy h**p được tôi.”

“Anh muốn chúng tôi đau khổ, muốn chúng tôi sợ hãi, nhưng anh không ngờ người đáng thương nhất trên đời này lại chính là bản thân anh, một kẻ hoàn toàn cô độc!”

“Trần Cẩm Khôn không đứng về phía anh, Khương Di Thanh đã chết từ lâu, thằng nhóc Triệu Hi và gia đình cậu ta đối xử với anh rất tốt, nhưng thế thì sao?”

“Bây giờ cả Ninh Hải ai mà không biết chuyện hai nhà Triệu – Quan sắp liên hôn? Nhìn người mình thích mỗi ngày lởn vởn bên cạnh, nhưng tình yêu đó lại không thể nói thành lời, cảm giác đó chắc hẳn rất khó chịu nhỉ?”

Toàn thân Trần Tễ Nghiêu cứng lại, hốc mắt nhuốm đỏ tia máu, Trần Nguyện như một kẻ điên cười ha hả: “Trần Tễ Nghiêu, anh thật đáng thương! Đuổi tôi và mẹ tôi ra khỏi nhà họ Trần, dù bây giờ có quyền cao chức trọng, ngồi trên núi vàng núi bạc thì sao chứ?”

“Sẽ có thứ anh muốn mà không thể có được, đây là quả báo của anh!”

“Yên tâm đi, tôi sẽ không tiếp cận Triệu Hi nữa, tôi sẽ trốn thật xa, ở trong bóng tối mà dõi theo và chúc phúc cho anh.”

“Chúc anh cả đời này đều bị tình yêu làm khó, yêu mà không có được, anh và người anh thích, đời này sẽ không có kết quả!”

Bình Luận (0)
Comment