Hoàng Hôn Ở Penida - A Tạp Ba Đường

Chương 15

Vài ngày nằm viện ngắn ngủi, Triệu Hi liên tục nhận được đủ loại đồ ăn ngon từ gia đình, cơ thể cậu tăng cân thấy rõ.

Mỗi ngày sau khi tan sở Trần Tễ Nghiêu đều đến bầu bạn cùng cậu, ban ngày đã có thực đơn đặc biệt từ Ngự Bảo Trai, nhưng dì Vân vẫn không yên tâm, liên tục mang các loại canh tẩm bổ đến cho cậu.

Cả ngày chỉ nằm trên giường, ít vận động nên việc ăn uống với Triệu Hi gần như là một gánh nặng, mỗi bữa ăn đều rất khó tiêu hóa.

Dì Vân thấy thế thì thở dài, không bắt ép cậu ăn thêm. Nhưng bà lại buồn bã xếp chồng hộp cơm lên, than thở rằng mình già rồi nên tay nghề giảm sút.

Vì vậy, mỗi khi dì Vân đi lấy nước hoặc vào nhà vệ sinh, Triệu Hi lại cầu cứu Trần Tễ Nghiêu, cậu kéo tay Trần Tễ Nghiêu và đưa bát canh đến miệng anh, nhờ anh uống hộ.

Dì Vân quay lại phòng bệnh thấy đồ ăn mình nấu vẫn hợp khẩu vị nhóc con liền mỉm cười, nói ngày mai lại đến, sau đó mới hài lòng rời đi cùng hộp cơm rỗng.

Không chỉ bị ép ăn nhiều, Mạnh Uyển còn liên tục dặn dò cậu không được xuống giường, phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Khi Triệu Hi nói đầu đã hết đau, Mạnh Uyển liền lấy điện thoại ra, cho cậu xem những trường hợp chấn động não không được điều trị tốt trên mạng, dẫn đến di chứng hoặc thậm chí là mù lòa.

Triệu Hi bĩu môi, bất lực nhìn về phía Trần Tễ Nghiêu, nhưng trong vấn đề này, Trần Tễ Nghiêu lại hoàn toàn đồng tình với Mạnh Uyển.

Không những không giúp cậu, anh còn yêu cầu bác sĩ cho cậu kiểm tra toàn diện một lần nữa trước khi xuất viện, kết quả sẽ gửi thẳng vào email của anh.

Cứ thế, chiếc điện thoại trở thành người bạn trung thành nhất của Triệu Hi trong những ngày nằm viện, đồng hành cùng cậu cả ngày lẫn đêm mà không hề trái ý.

Bùi Minh chủ động nhắn tin trò chuyện, hỏi thăm tình hình sức khỏe của cậu, tiện thể gửi vài bức ảnh và video từ lễ hội âm nhạc cùng với cô em mới quen.

“Kẻ no không hiểu nỗi khổ của người đói” tên này làm sao tưởng tượng được cuộc sống khổ sở hiện tại của cậu chứ.

Triệu Hi không có cảm xúc đáp: “Sướng… sướng chết đi được, dạo này tôi đã khám phá đủ mọi tư thế có thể nghĩ ra trên giường rồi.”

Đối phương hiển thị “đang nhập” trong vài giây, rồi lại im lặng.

Một lúc sau, Bùi Minh mới dám hỏi: “Tư… tư thế gì thế?”

“Tư thế chơi điện thoại.” Triệu Hi nói, “Muốn ra ngoài quá, ngày nào cũng nằm trong phòng ngột ngạt sắp chết rồi.”

Bùi Minh lại gửi một bức ảnh, Triệu Hi mở ra, đôi mắt vốn vô hồn bỗng sáng bừng lên: “Thứ này ở đâu ra thế?”

Bùi Minh trả lời: “Không phải của tôi, là anh họ tôi đặt từ một xưởng trong nước, còn thuê cả huấn luyện viên riêng nữa.”

Bức ảnh là một chiếc dù lượn dài hơn mười mét đang nằm trên bãi cỏ, Triệu Hi đã từng thử vài lần khi du lịch ở New Zealand, môn này chủ yếu dùng cử động cơ thể của phi công để điều khiển.

Cái cảm giác luồng gió ào ào bên tai, như thoát khỏi trọng lực mà tự do lướt đi vẫn khiến cậu nhớ mãi không quên.

Bùi Minh biết môn thể thao mạo hiểm này chắc chắn sẽ hấp dẫn được Triệu Hi, nhưng vì tình trạng hiện tại nên vẫn hỏi: “Chơi cái này tốn thể lực lắm, cậu vẫn chưa xuất viện à?”

Triệu Hi hiểu rõ tình trạng của mình, huống hồ đã nghỉ ngơi lâu vậy rồi, nhưng cậu nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định không nói với Trần Tễ Nghiêu.

Chỉ trách mình bị thương không đúng lúc, cuộc kiểm tra đã hẹn vẫn chưa làm xong, nếu để anh ấy biết cậu định “bay lên trời” vào lúc này, chắc chắn kế hoạch sẽ bị dập tắt ngay từ trong trứng nước.

Triệu Hi im lặng, dường như Bùi Minh đọc được suy nghĩ của cậu: “Thôi, cậu đừng đi thì hơn.”

“Thận của đàn ông quan trọng lắm, lỡ có chuyện gì tôi ăn nói với Trần Tễ Nghiêu thế nào?”

Hai chuyện này tưởng chừng không liên quan gì nhau, nhưng cả hai đều không nhận ra sự vô lý trong câu nói ấy, Triệu Hi hỏi: “Trước đây tôi đâu thấy cậu sợ anh ấy đến thế?”

“Cậu sợ Trần Tễ Nghiêu tìm cậu gây sự, vậy cậu không sợ tôi à?”

Bùi Minh không đáp, vài giây sau gửi đến ba biểu tượng mặt đang dập đầu.

Một lát sau, Bùi Minh lập một nhóm chat, kéo những người sẽ cùng tham gia chuyến đi lần này vào.

Ngoài anh họ của Bùi Minh, Triệu Hi và Trương Tái, còn có vài người bạn khác trong giới cũng thường chơi chung.

Anh họ Bùi Minh gửi vài bức ảnh chụp sân bãi và chiếc dù lượn cận cảnh, cả nhóm liền sôi nổi bàn luận.

Những công tử nhà giàu đã chán ngấy cuộc sống ở thành phố với những tòa nhà cao tầng, ai cũng muốn tìm kiếm cảm giác mạnh.

Bùi Minh: “Huấn luyện viên lần này là người Pháp, có đội bay riêng, từng là quán quân giải vô địch thế giới bộ môn wingsuit.”

Thành viên A: “Môn này không phải ai cũng chơi được đâu, độ cao ít nhất 5000m khi rời khoang, phải có kinh nghiệm nhảy dù nữa, nhưng mà thật sự rất đã.”

Thành viên B: “Tin tức nói wingsuit là môn thể thao mạo hiểm có tỷ lệ tử vong cao nhất toàn cầu hiện tại đấy.”

Trong lúc mọi người đang bàn luận sôi nổi, khung chat trôi đi rất nhanh, không ai để ý có thêm một người nữa gia nhập nhóm.

Triệu Hi @Bùi Minh: “Thứ bảy này cậu lái xe qua đón tôi, đến nơi thì nhắn tin thẳng cho tôi, đừng gọi điện thoại.”

Đối phương lo lắng trả lời: “Tôi nói trước nhé, lỡ bị phát hiện thì đừng nói là tôi xúi giục cậu đấy.”

Trương Tái: “Triệu Hi, nghe nói cậu gặp tai nạn xe hơi một thời gian rồi, vẫn chưa có cơ hội đến thăm cậu, giờ cậu thế nào rồi?”

Bùi Minh: “Đúng đó, bác sĩ nói sao? Cậu chắc chắn chơi cái này sẽ không sao chứ?”

Ngay khi các tin nhắn vừa gửi đi, một tài khoản với ảnh đại diện máy bay không người lái xuất hiện trong khung chat, thay Triệu Hi trả lời: “Tuần sau xuất viện.”

***

Nhóm chat đang náo nhiệt bỗng chốc trở nên im lặng.

Triệu Hi đờ đẫn nhìn màn hình.

Năm giây sau, nhóm chat hiển thị chủ nhóm đã rời đi.

Một lúc sau vào xem lại, ảnh đại diện của Bùi Minh cũng đã thay đổi thành một bức ảnh đen trắng đang đốt nến cầu nguyện.

Kế hoạch đi chơi thất bại, nhưng với ý chí mạnh mẽ và khát khao tự do mãnh liệt, cuối cùng Triệu Hi cũng vượt qua những ngày tháng nằm viện.

Vì rèm bệnh viện không cản sáng, cậu tự nhủ khi về đến Hối Cảnh phải ngủ bù ba ngày ba đêm, những tài liệu công việc đáng lẽ phải giải quyết đã bị dồn hết sang cho Triệu Húc Đình.

Người giúp việc vẫn đến dọn dẹp nhà cửa định kỳ, trên đường về, Trần Tễ Nghiêu nhận được tin nhắn: “Xin lỗi, đồ cần mua nhiều quá nên tôi quên mất táo rồi…”

Trần Tễ Nghiêu trả lời “không sao” rồi lái xe thêm một đoạn, anh dừng lại ở một tiệm hoa quả ven đường để mua táo tươi cho ai đó đang thèm uống nước ép.

Vừa vào nhà, Triệu Hi không buồn thay quần áo, cậu nằm thẳng ra ghế sofa thư giãn: “Ôi, vẫn là nhà mình thoải mái nhất.”

Trần Tễ Nghiêu mang máy ép trái cây ra, đứng ở đảo bếp gọt táo, anh cắt từng lát táo đút vào miệng Triệu Hi.

Triệu Hi vốn còn hậm hực chuyện Trần Tễ Nghiêu không cho mình đi chơi, nhưng giờ được anh đút trái cây, cậu lập tức hết giận, rất dễ dỗ.

Trần Tễ Nghiêu hỏi cậu muốn ăn gì, Triệu Hi tựa cằm lên lưng anh, nghĩ một lúc rồi bắt đầu gọi món.

Gọi xong, cậu vòng sang bên cạnh, dán sát vào người Trần Tễ Nghiêu, Triệu Hi xắn tay áo cho anh, ghé sát tai trêu chọc: “Đầu bếp vất vả rồi.”

Khi tay áo được xắn lên, lộ ra một dấu vết dọc theo đường gân trên cánh tay phải của Trần Tễ Nghiêu, dấu vết đã nhạt đi nhiều, chuyển sang màu hồng nhạt, nhưng vẫn đủ biết đây không phải vết thương do vật sắc nhọn gây ra, mà giống như bị ai đó cào.

Ánh mắt Triệu Hi dần lạnh đi, dùng giọng điệu của “chính cung” tra hỏi gã chồng “ăn vụng” ở bên ngoài, cậu hỏi: “Trần Tễ Nghiêu, vết trên tay anh là sao?”

Trần Tễ Nghiêu cúi đầu thái rau, chỉ hờ hững đáp là vô tình bị va phải.

“Va chỗ nào? Anh chỉ cho em xem.”

Cũng như lần trước khi Trần Tễ Nghiêu nhận được cuộc gọi từ số lạ ở nhà, Triệu Hi đoán ra ngay là ai.

Bình thường cậu luôn vui vẻ, không chấp nhặt những chuyện nhỏ nhặt, nhưng trong những vấn đề đặc biệt, Triệu Hi luôn rất nhạy bén.

Cậu giật lấy con dao từ tay Trần Tễ Nghiêu, kéo anh đến ghế sofa ngồi xuống.

Triệu Hi quỳ bên chân anh, một tay chống vào thành ghế, cúi người nhìn chằm chằm: “Anh gặp Trần Nguyện?”

Nếu không phải cãi vã với ai đó, ai lại để lại một vết cào dài như vậy trên tay Trần Tễ Nghiêu.

Trần Tễ Nghiêu không biện minh.

“Chết tiệt!”

Triệu Hi đứng dậy khỏi ghế sofa, nhưng Trần Tễ Nghiêu nắm lấy cổ tay kéo cậu trở lại, anh vòng tay ôm lấy eo cậu và giữ chặt.

Yết hầu Triệu Hi khẽ động, cậu cố gắng hít thở thật sâu để bình tĩnh lại, một lúc lâu sau, cậu mới nhìn Trần Tễ Nghiêu: “Vì tai nạn xe của em, đúng không?”

“Hôm đó tuy em có uống rượu nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo. Trần Nguyện là một kẻ điên, cách tốt nhất để đối phó với hạng người này là không nên để tâm đến gã.”

Cậu nheo mắt lại: “Món nợ lần này em đã ghi nhớ, có thời gian nhất định sẽ xử lý gã, không cần anh phải sốt sắng ra mặt thay em!”

“Triệu Hi.”

Trần Tễ Nghiêu gọi tên cậu. Triệu Hi nhìn xuống, ánh mắt bỗng trở nên u ám, cậu cười lạnh: “Trần Tễ Nghiêu, có phải anh thấy em vô tâm lắm đúng không?”

Sau một hồi im lặng đối mặt, Triệu Hi đặt tay lên vai Trần Tễ Nghiêu, cắn răng nói từng chữ một: “Tránh xa hai mẹ con ngu xuẩn đó ra.”

“Hãy sống cuộc sống của riêng anh, tốt nhất cả đời này đừng liên quan gì đến họ, đừng vì em mà dây dưa với những người như vậy nữa.”

Nghĩ rằng vết thương của Trần Tễ Nghiêu là vì mình, vẻ mặt căng thẳng của Triệu Hi dần thả lỏng, cậu thở phào nhẹ nhõm: “Anh cứ coi như gã không tồn tại đi. Triệu Chính Lâm, Mạnh Uyển, em và anh trai em, mọi người mới là người nhà của anh.”

“Nếu để em phát hiện anh lén lút đi gặp Trần Nguyện, em sẽ đổi mật khẩu nhà, anh muốn ở với ai thì ở, hiểu chưa?”

Triệu Hi nghiêm túc dùng ngón tay chỉ vào Trần Tễ Nghiêu, anh ngẩng đầu lẳng lặng nhìn cậu, một lúc sau mới khẽ “Ừ” một tiếng.

“’Ừ’ gì mà ‘ừ’? Nói lại với em một lần nữa: ‘Anh, đã, hiểu!’”

Yết hầu của Trần Tễ Nghiêu khẽ trượt, anh đột nhiên vòng tay ôm lấy cậu.

Trần Tễ Nghiêu nhìn Triệu Hi như muốn nói gì đó, ánh mắt vô cùng bình tĩnh và dịu dàng, nhưng cuối cùng anh vẫn không nói thêm lời nào.

Trần Tễ Nghiêu vùi đầu xuống, nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ, lặng lẽ tựa vào bụng Triệu Hi.

Bình Luận (0)
Comment