Triệu Hi về đến nhà khi trời đã rất khuya.
Dưới hiên phòng khách, một chiếc đèn đọc sách nhỏ được bật sáng, một người đàn ông mặc bộ đồ ngủ rộng rãi, ngồi một mình ở góc ghế sofa bọc da sẫm màu, tay cầm một cuốn sách.
Triệu Hi thay giày xong, đi tới nhặt tấm thảm mỏng dưới đất lên, nhìn xem cuốn sách trên tay anh.
Trần Tễ Nghiêu ngước mắt lên, có vẻ hơi ngạc nhiên, sau đó nắm lấy lòng bàn tay kéo cậu ngồi xuống, cười hỏi: “Đi chơi có vui không?”
Triệu Hi ngả đầu vào lưng ghế, lười biếng liếc mắt: “Không có uống rượu… Ban đầu em định ngủ lại đó một đêm, nhưng vẫn thấy giường ở nhà thoải mái hơn.”
Trần Tễ Nghiêu thu tầm mắt, gấp sách lại: “Anh cứ tưởng em vừa về, Bùi Minh sẽ giấu hết rượu trong quầy.”
“Cậu ta dám sao?” Triệu Hi nhướn mày: “Em đây mà muốn uống thật, dù có đào ba thước đất cũng phải lôi hết mấy món bảo bối cậu ta cất giấu ra.”
Trần Tễ Nghiêu khẽ nhếch môi, không nói gì thêm.
Không khí bỗng chốc trở nên im lặng một cách gượng gạo, Triệu Hi nhìn góc nghiêng của Trần Tễ Nghiêu, lần đầu tiên cảm thấy có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại nghẹn lại, không thốt nên lời.
Cậu cũng không hiểu tại sao lại đột nhiên như vậy, cái tát mà Quan Mậu Kỳ phải chịu khiến tâm trạng cậu trồi sụt thất thường, ngũ vị tạp trần.
Trên đường lái xe về, trong đầu Triệu Hi vô thức hiện lên hình bóng của Trần Tễ Nghiêu.
Quan Mậu Kỳ và Trần Tễ Nghiêu có một trải nghiệm tương tự, nhưng ở tuổi mười mấy, anh đã phải một mình chịu đựng nỗi đau mất mẹ, bị cha ruột bỏ rơi, sự lạnh nhạt của họ hàng và những lời bàn tán từ bên ngoài… Càng cố nhớ lại những chi tiết đã qua, Triệu Hi càng cảm thấy lòng quặn thắt.
“Trần Tễ Nghiêu… Cho em ôm một cái được không?”
Không đợi đối phương trả lời, Triệu Hi đã vòng tay qua ôm chặt lấy anh như ôm một con thú nhồi bông cỡ lớn.
Vài giây sau, bàn tay cậu vô thức vỗ nhẹ lên lưng anh.
Trần Tễ Nghiêu ôm lại cậu, giọng nói ôn hòa vang lên bên tai: “Gặp chuyện gì à?”
Cũng xem như là có…
Nhưng Triệu Hi vốn không định nói ra.
Quan Mậu Kỳ bị Quan Sĩ Xuyên tát, cô ấy vì tin tưởng nên mới tìm đến mình để nhờ giúp đỡ. Nếu cậu lại mang chuyện này ra bàn tán như chuyện phiếm thì hơi thiếu đạo đức. Hơn nữa dù Trần Tễ Nghiêu không phải người ngoài, thì cậu sẽ phải kể với anh thế nào đây?
Kể với anh ấy rằng lời đồn về Tùng Lâm Phong là thật? Rằng Quan Sĩ Xuyên đã có con trai riêng với tiện nhân, hiện tại đã trở mặt với vợ con chỉ vì đứa bé đó?
Cho dù những tin đồn bên ngoài đã đến tai Trần Tễ Nghiêu, nhưng nếu cậu còn trịnh trọng nhắc lại trước mặt anh, chẳng khác nào đang ép anh phải nhớ lại những trải nghiệm đau lòng thời niên thiếu.
Triệu Hi quyết sẽ không làm chuyện bóc vết sẹo của người khác như vậy.
Cậu im lặng, tự cho rằng đó là cách bảo vệ người đàn ông này, không ngờ Trần Tễ Nghiêu đã sớm biết rõ hành tung của cậu tối nay.
Cậu nói muốn ăn khuya, anh liền bảo người giúp việc chuẩn bị sẵn nguyên liệu, lúc cậu gọi điện đến, rõ ràng không gian phía sau rất yên tĩnh, nhưng cậu lại nói mình vẫn đang ở trong bữa tiệc tại biệt thự.
Khi Triệu Hi chột dạ, giọng nói sẽ theo thói quen hạ thấp xuống, Trần Tễ Nghiêu không vạch trần, bình tĩnh cúp máy.
Khoảng hai phút sau, trợ lý gõ cửa vào báo cáo: Triệu Hi đã dùng chứng minh thư của mình để thuê một phòng khác trong khách sạn, Quan tiểu thư đang đứng cạnh Triệu Hi, khoác chiếc áo khoác của cậu.
Trần Tễ Nghiêu không hề tỏ ra ngạc nhiên hay có phản ứng thái quá. Anh cúi đầu sắp xếp lại mấy tập tài liệu trên bàn, chỉ dặn dò đối phương xong việc thì có thể tan ca.
Trợ lý gật đầu quay lưng rời đi, nhưng khi vừa ra đến cửa, giọng nói của Trần Tễ Nghiêu bất ngờ vang lên, gọi anh ta quay lại.
Quyền riêng tư của khách hàng cần được bảo vệ, kể cả Triệu Hi cũng không ngoại lệ, Trần Tễ Nghiêu ra lệnh như vậy.
Lần sau nếu gặp tình huống tương tự, không cần phải đến báo cáo riêng với anh nữa.
Bữa tiệc thịt nướng kiểu Brazil “hắc ám” hôm đó ở nhà Bùi Minh đã để lại một nỗi ám ảnh sâu sắc cho Triệu Hi, khiến mấy ngày sau cậu cứ nghe thấy mùi thịt là muốn nôn.
Định nhân cơ hội này để tống tiền Bùi Minh thêm vài chai rượu ngon, không ngờ cậu còn chưa kịp mở lời, đối phương đã ra đòn trước, y gửi cho cậu bài báo trang nhất mới nhất của Ninh Hải buổi chiều.
Bùi Minh nhắn: “Tôi còn tưởng cậu vội vã về làm gì, còn nghĩ cậu đi đón Trần Tễ Nghiêu tan tầm, hóa ra là đi gặp Quan tiểu thư à?”
“Cứ tưởng hai người vì áp lực gia đình nên bị ép buộc ở bên nhau, ai dè là tình trong như đã, mặt ngoài còn e, để bọn tôi hóng chuyện không biết gì đúng không?”
Triệu Hi không rảnh trả lời tin nhắn, cau mày phóng to hình ảnh trên màn hình.
Hai người nắm tay nhau bên hồ phun nước, sau đó lại bị chụp cảnh lần lượt vào khách sạn, Quan Mậu Kỳ còn khoác chiếc áo vest của cậu.
Ánh sáng mờ ảo buổi đêm khiến không khí trở nên mập mờ, những tay săn ảnh rất giỏi bịa chuyện, dựng lên một câu chuyện từ đầu đến cuối, kể lại quá trình hẹn hò của cậu và Quan Mậu Kỳ một cách sống động.
Cậu gặp lúc nào, ăn món Pháp hay món Trung, Quan Mậu Kỳ say rượu tựa đầu vào vai cậu… Cứ như họ đã mua đồ uống ngồi cạnh đó để xem tường thuật trực tiếp vậy.
Nghĩ đến việc các phương tiện truyền thông này cũng phải kiếm sống, Triệu Hi luôn mắt nhắm mắt mở cho qua những tin đồn bịa đặt về mình.
Nhưng lần này họ lại hướng câu chuyện sang vấn đề liên hôn giữa hai gia đình, khiến cuộc thảo luận ngày càng nghiêm trọng. Lần đầu tiên Triệu Hi cảm thấy đau đầu, nảy ra ý nghĩ phải làm rõ mọi chuyện hoặc dứt khoát đưa ra luật sư để dằn mặt.
Nhưng hơn cả việc xử lý những tin đồn vớ vẩn này, Triệu Hi quan tâm hơn đến việc liệu Trần Tễ Nghiêu có đọc được bài báo hay không.
Nói dối một lần sẽ phải dùng một trăm lời nói dối khác để che đậy, mặc dù trong lòng không có gì khuất tất, nhưng cậu không muốn vì chuyện này mà phát sinh thêm hiểu lầm với anh.
Thế nên khi đến văn phòng nghỉ trưa, Triệu Hi đã nhân cơ hội này để quan sát phản ứng của đối phương.
Có vẻ Trần Tễ Nghiêu tạm thời chưa để ý đến những chuyện này, vì anh thật sự đang rất bận rộn.
Theo lời trợ lý, dự án thành phố mới Khoa Mậu đã có tín hiệu từ bên sở quy hoạch, hiện tại một vài ngân hàng đã bắt đầu sốt ruột, các giám đốc ngân hàng đã đích thân gọi điện để hẹn gặp Trần Tễ Nghiêu.
Tuy rằng tài liệu đấu thầu đã nộp vào, phần lớn chỉ là thủ tục, nhưng vẫn còn nhiều cuộc họp để trao đổi chi tiết.
Trần Tễ Nghiêu đã đến công ty từ 8 giờ sáng và chui đầu vào phòng họp đến tận bây giờ, bữa trưa mua về vẫn còn chưa đụng đũa.
Thấy bát cháo cá trên bàn sắp nguội, Triệu Hi đi đến giật lấy cây bút từ tay Trần Tễ Nghiêu: “Được rồi, mấy thứ hình thức này em ký giúp cho. Anh đi ăn bữa trưa mà A Mạch mua cho đi, ngay bây giờ, lập tức!”
Triệu Hi bắt chước chữ ký của Trần Tễ Nghiêu, không dám nói giống hệt, nhưng ít nhất cũng được tám, chín phần.
Cậu ngồi vào vị trí của Trần Tễ Nghiêu, mở tài liệu ra, tập trung cao độ.
Dù ngoài miệng nói chỉ là làm cho có lệ, nhưng cậu vẫn xem xét kỹ từng điều khoản cần thiết. Những tài liệu được ký từ tay cậu sẽ không bao giờ khiến Trần Tễ Nghiêu phải chịu thiệt thòi, cũng sẽ không vì bất kỳ sơ suất nào mà gây phiền phức cho quá trình tiếp theo của dự án.
Bên cạnh máy tính có một cái hộp thấp hơn màn hình nửa gang, đến lúc này Triệu Hi mới để ý.
Trên bao bì có in hình thân máy bay không người lái trông rất hiện đại, với nhiều góc nhìn công nghệ cao, bị hình ảnh đó thu hút, cậu không khỏi nhìn thêm vài lần.
Định thu lại tầm mắt thì nghe thấy giọng của Trần Tễ Nghiêu từ đối diện vọng đến: “Tự lắp đi.”
Triệu Hi đặt bút xuống, lấy chiếc máy bay không người lái từ trong hộp ra. Đây là chiếc mà cậu đã thấy trong ảnh đại diện WeChat của Trần Tễ Nghiêu vài lần. Mỗi chiếc đều có số hiệu riêng, và chiếc trong tay cậu có số “001” được khắc bên cạnh, một con số đầy ý nghĩa kỷ niệm.
Bảo là lắp ráp, nhưng thực ra chỉ là gắn các linh kiện nhỏ như cánh quạt vào thân máy.
Khi xoay chiếc máy sang một bên khác, Triệu Hi thấy tên tiếng Anh của mình được khắc trên thân, cậu bỗng chốc bừng tỉnh, mắt sáng lên: “Tặng cho em à?”
Trợ lý vừa lúc mang cà phê vào, nói: “Tổng giám đốc Trần đã thử nghiệm chiếc này trước đó rồi, hiệu suất đều không có vấn đề gì, sách hướng dẫn ở trong hộp, nếu thẻ nhớ đầy, có lẽ cần anh tự sao chép dữ liệu ra.”
Cũng giống như lần trước xây khách sạn, anh đã quy hoạch sẵn một phòng riêng cho cậu ngay từ giai đoạn bản vẽ. Lần này cũng vậy, chiếc máy bay không người lái vẫn chưa chính thức được tung ra thị trường, nhưng chiếc duy nhất và đặc biệt nhất mang số hiệu 001 đã xuất hiện trên bàn làm việc của cậu.
Khóe môi Triệu Hi cong lên thành nụ cười, giờ phút này cả người cậu cảm thấy thoải mái, không còn bận tâm đến việc xem tài liệu cho Trần Tễ Nghiêu nữa, chỉ cầm chiếc máy bay trong tay mà ngắm nghía.
“Trong thành phố có quá nhiều khu vực cấm bay, chán chết đi được, lần sau chúng ta đi du lịch thì mang theo nhé.”
Trợ lý nhìn Trần Tễ Nghiêu, xen vào: “Kinh tế trên không chắc chắn sẽ là xu hướng trong tương lai, công ty đi trước một bước để phát triển ra là vì muốn dẫn đầu thị trường khi cần thiết.”
“Lẽ ra phải như vậy từ lâu rồi.” Triệu Hi gõ ngón tay trên mặt bàn: “Đã tốn nhiều chi phí để nghiên cứu phát triển thì nên đưa vào những nơi có ích hơn. Lần trước em thấy có người dùng cái này để đưa nhẫn cầu hôn bên đường, thật là lãng phí.”
“Vậy em hãy bảo quản chiếc này thật tốt.”
Người đàn ông ngồi ở mép sofa, múc một thìa cháo, đôi mắt khẽ cụp xuống.
Giọng nói không thể hiện cảm xúc, dừng một chút, rồi anh lại bình thản cất lời: “Chuyện tương lai không ai nói trước được.”
“Biết đâu khi ở trong tay em, nó sẽ sớm có tác dụng thôi.”
Những lời Trần Tễ Nghiêu nói, Triệu Hi đều cho là đùa, nghe xong thì quên ngay.
Nhưng có một điều cậu đoán khá chính xác, đó là hai ngày sau, cậu thực sự phải đối mặt với một “ngày trọng đại” mà cậu không thể trốn tránh.
Mạnh Uyển có thói quen đi chùa Nam Âm thắp hương vào mỗi dịp lễ lớn. Vừa hay ngày 17 âm lịch tháng này là ngày Phật A Di Đà giáng sinh, đại sư Huệ Năng sẽ làm lễ tụng kinh để cầu bình an, cát tường cho mọi người.
Vụ tai nạn xe hơi năm nay của Triệu Hi vẫn khiến Mạnh Uyển sợ hãi mỗi khi nhớ lại, vì thế, lần này bà kiên quyết yêu cầu cậu cùng Trần Tễ Nghiêu đi cùng.
Theo lời của những người cùng thế hệ với bà, bước chân vào chốn Phật môn thanh tịnh, thành tâm cầu khấn, phúc lành tự khắc sẽ đến, đồng thời giúp xua đi những điều xui xẻo của cả hai.
Chùa Nam Âm rộng hơn 300 mẫu, từ cổng Tam Quan đi đến Trường Sinh Điện phải mất một đoạn đường rất dài.
Nhưng vì nhà họ Triệu đã tài trợ để đúc tượng Phật bằng vàng nên họ là những khách hành hương có thân phận cao quý nhất trong chùa. Do đó, tại nơi không tầm thường này, họ cũng được hưởng đặc quyền.
Vài chiếc xe thương mại màu đen, kiểu dáng khiêm tốn đi vào từ cổng phụ, đỗ thẳng dưới bóng cây cạnh quán chay. Mạnh Uyển bước xuống xe trên con đường lát đá, được đại sư Huệ Năng cùng đệ t* c*ng kính nghênh đón.
Những phu nhân giàu có thường ngày hay chơi bài, khoác trên mình những thứ vật chất xa xỉ, nhưng khi đến trước mặt Phật Tổ lại thành kính hơn ai hết, Mạnh Uyển cũng không ngoại lệ.
Bà rửa tay, tháo hết trang sức trên người, ngay cả một bức tượng nhỏ trong điện, chỉ cần gặp bà cũng cúi đầu thành kính bái lạy tất cả các vị thần Phật.
Triệu Hi tự thấy mình không có phật duyên, từ nhỏ đã không hợp với những nơi như chùa chiền. Mặc dù Mạnh Uyển bảo cậu bái lạy, cậu cũng ngoan ngoãn làm theo, nhưng vừa bước ra khỏi ngưỡng cửa, cậu lại không nhịn được nói vài câu bông đùa: “Đời con thuận buồm xuôi gió thế này, còn cần cầu Phật Tổ chi nữa?”
“Cầu Phật không bằng ôm chắc đùi anh trai và ba con.”
Ánh mắt sắc bén của Mạnh Uyển nhìn sang, chỉ cần một cái liếc, cậu đã biết điều mà im lặng.
Tuy nhiên một người thành tâm lễ Phật như Mạnh Uyển vẫn không tha cho cậu, khi đi ngang qua, bà véo mạnh vào cánh tay Triệu Hi một cái.
Triệu Hi đau đến nhe răng, Mạnh Uyển giơ tay chỉ vào cậu, liếc xéo: “Cái miệng của con, sớm muộn gì mẹ cũng phải khâu lại.”
Sau khi làm lễ xong, Triệu Hi lại bị đưa đến trước mặt đại sư để xin quẻ.
Cậu tự thấy không có gì để hỏi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Mạnh Uyển, cậu hiểu ngay.
“Vậy thì xin về nhân duyên đi.”
Mạnh Uyển để cậu ở lại một mình, trên quẻ đã in sẵn nội dung. Triệu Hi vốn không tin những chuyện này, nhưng vẫn lắng nghe đại sư Huệ Năng lẩm nhẩm một hồi dài, nghe đến mức cậu mệt rã rời. Cuối cùng vì quá mất kiên nhẫn, cậu đành đếm xem chiếc áo cà sa của đối phương có bao nhiêu ô vuông.
Sau khi ra khỏi Kim Cương Điện, cậu bắt đầu tìm kiếm Trần Tễ Nghiêu. Ngẩng đầu lên, cậu thấy cây cổ thụ được nhiều người đến chiêm bái trong sân, các tín đồ đều viết điều ước lên giấy, buộc dải lụa sặc sỡ và treo lên cành cây cầu phúc.
Triệu Hi đi ngang qua, được một tình nguyện viên đưa cho một cây bút. Ban đầu cậu không định tham gia, nhưng được người đó cho biết hôm nay là ngày đặc biệt đại cát, lời cầu nguyện sẽ dễ thành hiện thực. Thế là cậu không nghĩ ngợi nhiều, tìm một góc bàn trống và viết nguệch ngoạc lên giấy.
“Ba mẹ luôn khỏe mạnh.”
“Triệu Húc Đình, sự nghiệp thuận lợi, hôn nhân viên mãn.”
“Trần Tễ Nghiêu…”
Khi viết đến tờ giấy thứ ba, ngòi bút của Triệu Hi khựng lại.
Dường như cậu đã nghĩ đến tất cả những từ ngữ tốt đẹp nhất trên đời, nhưng khi viết xuống, chúng vẫn có vẻ trống rỗng và đơn điệu. Điều cậu muốn dành cho Trần Tễ Nghiêu mãi mãi phải là thứ đặc biệt nhất.
Suy nghĩ một lúc lâu, cậu bỗng lóe lên một ý tưởng, viết thêm tên mình vào bên cạnh.
“Trần Tễ Nghiêu, Triệu Hi, vĩnh viễn là người một nhà!”
Cậu ký tên xong, hài lòng ngắm nghía. Cuối cùng cậu cầm tờ giấy cầu phúc buộc vào dải lụa và treo lên cành cây hướng về mặt trời, có nhiều hoa lá nhất của cây cổ thụ.
Mạnh Uyển vẫn còn vài câu hỏi cần đại sư Huệ Năng giải đáp, Triệu Hi tìm thấy Trần Tễ Nghiêu, sau đó cùng anh đợi ở ngoài Phật đường.
Cánh cửa gỗ lim mở ra, người phụ nữ bước ra, tay cầm ba chiếc túi phúc, bà vẫy tay gọi hai người đang đứng ở xa lại gần.
Hai chiếc túi màu đỏ được nhét vào túi áo của họ, Mạnh Uyển dặn Triệu Hi và Trần Tễ Nghiêu phải giữ thật kỹ.
Triệu Hi liếc mắt nhìn chiếc túi còn lại trong tay bà, nhướn mày: “Tại sao chiếc màu vàng không cho con?”
“Đây là cầu cho anh con và chị dâu.”
Mạnh Uyển chỉ vào chữ “Tống Tử Quan Âm” trên túi, Triệu Hi hiểu ra, mỉm cười: “Họ mới kết hôn được bao lâu đâu mà mẹ đã sốt ruột thế?”
Mạnh Uyển lườm cậu một cái: “Con cũng phải cố gắng lên, để mẹ khỏi phải suốt ngày lo lắng cho anh con như thế.”
“Vậy con khuyên mẹ đừng đặt hy vọng vào con.” Triệu Hi khinh khỉnh nói. “Biết đâu đời này con không có con nối dõi, vì con lại thích đàn ông thì sao?”
Một vài chú chim sẻ bay qua mái hiên…
Lời vừa thốt ra, tất cả mọi người có mặt tại đó, kể cả chú tiểu bên cạnh đều sững sờ.
Trần Tễ Nghiêu cau mày, ánh mắt trầm tư đánh giá cậu.
Mạnh Uyển đờ đẫn chớp mắt, hai tay siết chặt cánh tay cậu, hồi lâu mới kinh ngạc thốt lên: “Thằng quỷ này, con, con sao vậy? Đừng nói những lời này dọa mẹ…”
Triệu Hi gỡ tay bà xuống: “Mẹ phản ứng dữ vậy làm gì? Hôn nhân đồng tính hợp pháp rồi mà.”
“Mẹ và bà Thiệu vẫn hay uống trà chiều với nhau mà? Chuyện Thiệu Cẩn Thần kết hôn với đàn ông mẹ không biết sao?”
“Luật pháp cho phép nhiều thứ!” Giọng Mạnh Uyển bất giác cao hơn. “Con có thể làm mọi thứ theo ý mình sao?”
“Tìm đối tượng không thuận theo ý mình thì thuận theo ý ai?”
Một câu nói khiến Mạnh Uyển cứng họng, không biết phải đáp lại thế nào, bà hít thở sâu, hoảng hốt kéo Triệu Hi lại gần.
Không khí đang trở nên căng thẳng, Trần Tễ Nghiêu tiến đến đỡ Mạnh Uyển.
Triệu Hi đứng bên cạnh, nhếch môi cười một cách bất cần: “Con chỉ thuận miệng nói đùa thôi, không biết còn tưởng con phạm phải tội tày trời gì mà mẹ nhìn con với ánh mắt ấy. Nhìn mẹ sợ hãi kìa, nếu ba mà biết được, chẳng phải lại cầm roi quất con một trận sao?”
Một ngày đẹp trời đi cầu phúc, thắp hương lại bị Triệu Hi làm cho sợ hãi.
Lúc về, Mạnh Uyển giận, không muốn đi chung với cậu, Triệu Hi cũng tự biết điều đi theo sau lưng Trần Tễ Nghiêu, lên chiếc Maybach của anh.
Cảm ứng được chìa khóa, xe không lập tức khởi động, Trần Tễ Nghiêu im lặng nhìn thẳng về phía trước, tay nắm chặt vô lăng, một lúc sau mới lên tiếng: “Sau này đừng đùa kiểu đó nữa, tim dì Mạnh không tốt.”
Triệu Hi vặn nắp chai nước suối, uống một ngụm: “Thấy mẹ lo lắng như thế, em không nhịn được muốn chọc hai câu, ai lại đi lấy đàn ông thật chứ…”
Yết hầu Trần Tễ Nghiêu khẽ động, bàn tay nắm chặt vô lăng càng siết chặt hơn.
Sau đó anh không nói thêm gì nữa, chiếc xe từ từ lăn bánh ra khỏi cổng chùa.
Triệu Hi cảm thấy hơi mệt, ngả đầu vào ghế, nhìn những chiếc lá rơi lác đác ngoài cửa sổ, suy nghĩ dần dần trôi đi.
Giọng nói của Trần Tễ Nghiêu bất ngờ vang lên: “Vừa rồi nói chuyện với trụ trì lâu như vậy, thầy có nói gì không?”
Triệu Hi “hừ” một tiếng: “Cái ông hòa thượng già đó răng sắp rụng hết mà không chịu đi lắp răng giả, ai mà nghe rõ ổng lẩm bẩm gì chứ.”
“Nhưng chú tiểu bên cạnh có phiên dịch cho em, bảo là nhân duyên của em hơi lận đận, cần trân trọng người trước mắt.”
Nghe vậy, Triệu Hi lại càng nghi ngờ đối phương đang cố tỏ ra thần bí. Bên cạnh cậu có biết bao cô gái xinh đẹp, nhìn hoa cả mắt, làm sao biết phải trân trọng ai? Chẳng lẽ “chân mệnh thiên nữ” lại là Quan Mậu Kỳ? Hay là cô Lisa đã đưa danh thiếp cho cậu trong thang máy trước đây?
Đầu óc Triệu Hi nghĩ lan man, cảnh vật trước mắt dần mờ đi, khi xe xuống đến lưng chừng núi, cậu đã im lặng.
Mi mắt cậu như có một sợi lông chim nhẹ nhàng bay qua, lặng lẽ khép lại lúc nào không hay…