Không biết có phải do Phật Tổ linh thiêng hay không, sau khi Mạnh Uyển mang túi phúc Tống Tử Quan Âm từ chùa Nam Âm về, không lâu sau Triệu Húc Đình đã báo tin vợ mang thai trong nhóm chat.
Mạnh Uyển mừng rỡ, vội vàng chia sẻ tin vui này với hội chị em, dì Vân bắt đầu tìm hiểu thực đơn cho bà bầu, còn Triệu Chính Lâm thì không nói lời nào, chỉ trực tiếp phát liên tục mười mấy bao lì xì trong nhóm chat.
Triệu Hi nhắn tin cho anh trai: “Vậy là em sắp làm chú rồi à? Em cứ tưởng Tống Tử Quan Âm chỉ là tâm linh thôi, không ngờ đôi khi huyền học cũng có lý thật đấy.”
Triệu Húc Đình dặn cậu không được tiết lộ ra ngoài, thật ra vợ hắn có những dấu hiệu mang thai từ lần ăn cua, nhưng lúc đó thai còn nhỏ nên chưa thể xác định chắc chắn. Giờ đã đi khám, thai nhi có tim thai, hai vợ chồng mới bàn bạc và quyết định thông báo cho gia đình.
Dù ngày thường Triệu Hi hay trêu chọc Mạnh Uyển vì chuyện giục sinh, nhưng hôm nay khi Triệu Húc Đình thật sự sắp làm bố, gia đình sắp có thêm thành viên mới, trong lòng cậu vẫn rất vui.
Phát lì xì như Triệu Chính Lâm thì quá đơn điệu, Triệu Hi nhớ Bùi Minh từng nhắc đến cháu trai của Trương Tái vài lần. Bọn trẻ con đứa nào cũng thích đồ chơi, thế là cậu quyết định ngay lập tức, bỏ cả bữa trưa, kéo Trần Tễ Nghiêu chạy thẳng đến một trung tâm thương mại cao cấp gần công ty nhất.
Khu đồ mẹ và bé đủ loại sản phẩm rực rỡ sắc màu, Triệu Hi chưa từng có con nên chẳng hiểu gì, bèn nhờ nhân viên tư vấn giới thiệu những món đồ cần thiết cho bà bầu và trẻ sơ sinh, cứ món nào lọt vào mắt, cậu đều yêu cầu gói lại tất tần tật.
Khi còn nhỏ, Triệu Hi là tiểu quỷ phá làng phá xóm, Mạnh Uyển cho cậu đi học cưỡi ngựa thì cậu chẳng chịu học, nhưng lúc nào cũng mang theo những khẩu súng đồ chơi và robot.
Có lần cậu còn tự lắp ráp một khẩu súng mô phỏng đạn dây, để thử tầm bắn, cậu vô tình làm vỡ cửa kính nhà bếp của nhà hàng xóm.
Mạnh Uyển phải đến tận nơi xin lỗi, buổi tối khi Triệu Chính Lâm về đã ấn cậu xuống ghế đánh một trận thật đau.
Khi nhân viên đang gói hàng, Triệu Hi nổi hứng nghịch ngợm, nhặt lấy một khẩu súng AK mô phỏng, cúi đầu nhắm thẳng vào người đàn ông đứng đối diện.
Thấy Triệu Hi nhắm bắn, Trần Tễ Nghiêu bình tĩnh đặt đồ trong tay xuống, quay người lại. Thật trùng hợp, vị trí trái tim của anh lại đối diện chính xác với nòng súng Triệu Hi đang giơ lên.
Triệu Hi ngạc nhiên chớp chớp mắt, nhưng vì biết đó là đồ chơi, cậu không di chuyển mà cố ý trêu chọc, ngón trỏ cong lại bóp cò.
Trần Tễ Nghiêu vẫn đứng yên bất động, Triệu Hi không kìm được nghĩ nếu trong súng thực sự có đạn thì sao…
Đáy lòng bỗng dấy lên một nỗi lo lắng vô cớ, Triệu Hi hạ nòng súng xuống, ngẩng đầu khó hiểu nhìn anh: “Này! Sao anh không trốn đi?”
Thấy cậu đã chơi đủ, Trần Tễ Nghiêu cầm lấy khẩu AK từ tay cậu, đặt lại vị trí trên giá trưng bày, Triệu Hi nhìn quanh, cười nói: “Đồ chơi của bọn nhóc bây giờ được làm thật hơn hồi chúng ta nhiều.”
“Trần Tễ Nghiêu… sau này nếu anh có con trai, em sẽ thiết kế một phòng riêng cho nó ở nhà, mua thật nhiều đồ chơi, giống hệt em hồi nhỏ, để những đứa trẻ khác phải ghen tị!”
Một kế hoạch đầy tình cảm, nhưng dường như Trần Tễ Nghiêu không mấy hứng thú, anh dừng lại một chút, khẽ cúi mắt nói: “Em chưa bao giờ nói mình thích trẻ con.”
Thực ra cậu vốn không thích trẻ con, Triệu Hi thầm nghĩ.
Nhưng khi tưởng tượng đến một sinh linh nhỏ bé trong tương lai sẽ chào đời, giống y hệt Trần Tễ Nghiêu hồi nhỏ, thông minh, mặt mày lại tuấn tú đến vậy, trong lòng Triệu Hi lại không thể ngừng yêu mến, cứ muốn bỏ đứa trẻ vào túi như một con búp bê Tây Dương, thỉnh thoảng lại lấy ra nựng nịu.
Tuy nhiên khi nghĩ lại, đứa trẻ này chỉ có thể ra đời khi Trần Tễ Nghiêu ngủ với một người phụ nữ khác… lồng ngực cậu bỗng có một cảm giác nặng nề vô cớ.
Không hiểu vì sao, dường như khi nghĩ đến khoảnh khắc đứa trẻ ấy chào đời, cậu lại không thấy dễ chịu như mình tưởng tượng.
Nhân viên bán hàng gói quà xong, Triệu Hi dùng thẻ của Trần Tễ Nghiêu để thanh toán. Cậu đưa địa chỉ của Hối Cảnh để họ giao hàng trực tiếp, trước khi đi, cậu dõng dạc dặn dò Trần Tễ Nghiêu: “Anh không được mua thêm nữa đâu đấy, muốn tặng thì chỉ được tặng cùng em thôi!”
Trần Tễ Nghiêu giúp cậu khoác áo, ấn vai đẩy cậu vào ghế phụ, không đôi co nhiều về chuyện này, sau đó xe chạy đến dưới tòa nhà của tập đoàn Á Thâm.
Lúc đó đã quá giờ làm buổi chiều, Triệu Hi lướt điện thoại và đi vào văn phòng, trong nhóm công việc, có người vừa gửi vài bản cập nhật tiến độ dự án.
Trợ lý đứng lên từ chỗ làm, gọi Triệu Hi. Cậu liếc mắt nhìn, trợ lý nhanh chóng vòng lại gần và thì thầm vào tai cậu: “Quan tiểu thư đang ở phòng khách.”
Mất vài giây, Triệu Hi mới nhận ra “Quan tiểu thư” mà trợ lý nhắc đến là Quan Mậu Kỳ, trước đây, vài lần họ gặp nhau đều hẹn ở ngoài, nhưng giờ cô đột nhiên tìm đến công ty.
Triệu Hi nghĩ rằng chắc cô đã tiếp nhận một vài dự án hợp tác của hai bên, có việc cần trao đổi với cậu, thế là cậu đẩy cửa văn phòng, cầm tập tài liệu từ tay trợ lý: “Mời cô ấy vào đi chứ, còn đứng ngây ra đấy làm gì?”
Trợ lý chớp mắt “Ồ” một tiếng rồi vội vã đi ra phòng khách để mời khách vào.
Hôm nay Quan Mậu Kỳ mặc một bộ đồ tweed cổ điển mang phong cách tiểu thư, tôn lên vóc dáng cao ráo, thon gọn. Mái tóc xoăn được búi gọn gàng sau gáy, cả người cô trông hồng hào, rạng rỡ, hoàn toàn khác hẳn vẻ mặt thất thần lúc đợi Triệu Hi ở dưới công ty lần trước.
Tuy nhiên, có chút khác so với Triệu Hi dự đoán, trong tay cô không hề có tài liệu hay túi hồ sơ nào, rõ ràng không phải đến để bàn chuyện công việc, trợ lý gõ cửa, mang vào một ly nước ép trái cây tươi cho cô.
Ngay từ lần ăn cơm đâu tiên Triệu Hi đã nhận ra Quan Mậu Kỳ có vẻ bị dị ứng với xoài, cậu nhìn khay trên tay trợ lý: “Đổi cho cô ấy một ly trà khác đi.”
Sau khi trợ lý rời đi, Quan Mậu Kỳ ngồi trên ghế sofa, hứng thú quan sát cậu: “Tổng giám đốc Triệu, buổi chiều cậu đi làm muộn đấy nhé.”
Triệu Hi dựa vào bàn làm việc: “Nếu biết trước cậu đến, tôi đã ngồi đợi ở đây từ 10 giờ sáng rồi.”
“Sao lại là 10 giờ?”
“Vì dậy sớm hơn thì không nổi, tôi thích ngủ nướng.”
Quan Mậu Kỳ bị cậu chọc cười, đôi mắt ngọt ngào cong lại, cô lấy ra một chiếc túi giấy từ phía sau và đẩy về phía cậu: “Xin lỗi vì lần trước đã làm bẩn bộ vest của cậu, cũng không có cơ hội giặt sạch. Cho nên cái này… xem như là lời cảm ơn của tôi.”
Logo trên túi giấy là của một thương hiệu mà Triệu Hi hay mặc. Thấy giờ cô đã tươi tắn, có thể nói cười, tinh thần đã hồi phục nhiều, Triệu Hi gật đầu, không từ chối thiện ý của cô: “Màu xám nhạt trông rất đẹp. Cảm ơn, tôi xin nhận.”
Không khí trầm lặng trong vài giây, Quan Mậu Kỳ cúi đầu nhấp một ngụm trà. Nếu đối phương không nhắc đến, ở thời điểm này Triệu Hi chắc chắn sẽ không chủ động khơi lại chuyện buồn của cô. Nhưng sau một lúc suy nghĩ, Quan Mậu Kỳ lại tự mình dẫn dắt câu chuyện.
“Hôm đó cậu vừa đi, không lâu sau tài xế nhà tôi đã đến đón tôi.”
Triệu Hi cầm ly cà phê của mình lên: “Vậy sau này cậu tính thế nào?”
Quan Mậu Kỳ đột nhiên trở nên nghiêm túc, môi hé mở, trong mắt thoáng hiện lên một chút ngượng nghịu gần như không thể nhận ra: “Triệu Hi, hôm nay đến công ty tìm cậu, tôi biết có chút mạo muội.”
“Nhưng cậu có thể hẹn hò với tôi không?”
Triệu Hi bị sặc cà phê, ho sù sụ, không kìm được lấy tay che miệng.
“Cậu đừng vội, hãy nghe tôi nói hết đã!” Cô gái đối diện mở to mắt nói: “Người đàn bà đó là kiểu gió chiều nào theo chiều ấy bên tai Quan Sĩ Xuyên, ông ấy muốn có con trai là để có người thừa kế gia nghiệp. Cứ đà này, chuyện hai mẹ con họ dọn vào nhà chỉ là chuyện sớm muộn.”
Quan Sĩ Xuyên sốt sắng thúc đẩy hôn nhân giữa hai gia đình không phải vì cưng chiều Quan Mậu Kỳ, mà là muốn dùng con gái đổi lấy lợi ích lớn hơn. Về điểm này, cả hai người đang ngồi trong phòng đều hiểu rõ.
“Sớm muộn gì Quan Sĩ Xuyên cũng sẽ trở mặt, tôi phải tìm đường lui cho mình và mẹ.” Giọng Quan Mậu Kỳ trầm xuống: “Nếu tôi nói với ông ta rằng hai chúng ta đều có tình cảm, để chuẩn bị cho cuộc hôn nhân sắp tới, dù ông ta có vội vã muốn rước người đàn bà kia về đến mấy, ông ta cũng phải nhịn lại.”
“Vậy nên không phải muốn cậu thật sự hẹn hò hay kết hôn với tôi.” Quan Mậu Kỳ nói: “Đây chỉ là một cái cớ, tôi cần cậu giúp tôi tranh thủ một chút thời gian.”
“Tranh thủ thời gian để làm gì?” Triệu Hi hỏi.
“Bên cạnh tôi có một vài người đáng tin cậy, một quỹ ủy thác của Quan Sĩ Xuyên ở Hong Kong tháng tới sẽ được chuyển đi, nhưng nếu tìm cách biến nó thành một hợp đồng bảo hiểm lớn đứng tên cá nhân tôi, sau này ngoài tôi và mẹ ra, sẽ không có ai khác động được số tiền này.”
“Tôi cũng đã dặn mẹ tôi dồn hết số tiền rảnh rỗi đang có để mua bất động sản ở nước ngoài, như vậy sau này nếu phải ly hôn và kiện tụng, tòa án trong nước cũng không có quyền xử lý tài sản ở nước ngoài.”
Nghe qua, đây quả là một kế hoạch rất khả thi, Triệu Hi kinh ngạc trước suy tính tỉ mỉ và khâm phục sự quyết đoán của Quan Mậu Kỳ.
Cậu đặt ly xuống, trầm ngâm một lát rồi nhìn cô: “Lần trước ở khách sạn, cậu nói cậu đã biết chuyện ở Tùng Lâm Phong từ lâu, vậy nên khi chúng ta gặp lại ở đám cưới, thật ra trong lòng cậu đã có sẵn toan tính này rồi phải không?”
Quan Mậu Kỳ nhìn thẳng vào mắt Trần Tễ, không khỏi lộ ra nụ cười chua chát: “Thật ra cũng không hẳn.”
“Tôi đã nói rồi, từ lúc đi học tôi đã rất có thiện cảm với cậu. Dù sao trong giới này, hôn nhân giữa hai gia đình cũng chỉ là chọn đi chọn lại những gương mặt quen thuộc, nếu thật sự có thể ở bên cậu, sao tôi lại không vui cơ chứ?” Cô thở dài: “Nhưng tôi cũng nhận ra cậu không có ý đó với tôi, vậy thì…”
“Vậy thì thà tận dụng thân phận hiện tại của tôi để tạo ra một kế hoạch kiếm lời ngắn hạn có giá trị lớn nhất cho bản thân.” Triệu Hi tiếp lời cô, nói thẳng toan tính của cô ra.
Quan Mậu Kỳ có chút lúng túng, ánh mắt ảm đạm, mím môi: “Xin lỗi, nghe có vẻ hèn hạ, nhưng tôi thật sự không còn cách nào khác.”
“Tất nhiên, cậu không có nghĩa vụ phải giúp tôi. Tôi chỉ đang bàn bạc với cậu, hy vọng cậu có thể xem xét vì chúng ta từng là bạn học.”
“Đây chỉ là hợp tác đơn thuần, tôi sẽ không lợi dụng cơ hội can thiệp vào cuộc sống riêng của cậu, sau khi xong chuyện, tôi cũng không quấn lấy cậu…”
Quan Mậu Kỳ nói với giọng gần như cầu xin, đôi mắt cô yếu ớt và đáng thương, liên tục phát đi tín hiệu cầu cứu. Cân nhắc tới lui, dường như người ta không thể tìm ra bất cứ lý do nào để nhẫn tâm từ chối cô.
Ngón tay Triệu Hi gõ nhẹ trên mặt bàn, khoảnh khắc ấy cậu lại nhớ đến dì Khương với cơ thể bệnh tật nặng nề, dắt theo Trần Tễ Nghiêu chưa đầy mười tuổi đến Lan Uyển hỏi vay tiền thuốc men với mẹ cậu, hình ảnh ấy bất ngờ hiện lại trong tâm trí.
Khi ấy cậu đứng sau lan can cầu thang xoắn ốc lén nhìn họ. Vì còn quá nhỏ, cậu chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Dù đã nắm tay Trần Tễ Nghiêu và dắt anh vào nhà chơi đồ chơi, cậu vẫn cảm thấy lo lắng bất an. Càng không nói đến sau này, cậu không có cách nào đi tìm tên cặn bã Trần Cẩm Khôn kia để tính sổ, thay anh trút giận.
Giờ đây, bi kịch tương tự lại một lần nữa diễn ra ngay trước mắt, Triệu Hi thực sự căm ghét những kẻ ngoài mặt ra vẻ tử tế, nhưng sau lưng lại làm những chuyện đê hèn, bỏ vợ bỏ con.
Hơn nữa, đề nghị của Quan Mậu Kỳ cũng không hoàn toàn bất lợi cho cậu, nếu Mạnh Uyển đã khao khát thúc đẩy cuộc hôn nhân này như vậy, cả hai cứ thuận theo ý người lớn, giả vờ yêu nhau.
Đợi khi mọi chuyện của Quan Mậu Kỳ được giải quyết ổn thỏa, họ sẽ tìm một lý do hợp lý để chia tay.
Dù là tính cách không hợp hay bất kỳ lý do nào khác, chỉ cần nói sau khi ở chung mới nhận ra không phù hợp, như vậy vừa hay bịt miệng mẹ cậu lại, sau này chắc bà cũng không còn nhắc mãi chuyện này nữa.
Triệu Hi thu lại suy nghĩ, nhìn đôi mắt long lanh của cô gái đối diện, nhẹ nhàng gọi tên cô: “Quan Mậu Kỳ, có một câu, lần trước tôi đã nói rồi đúng không?”
Nói gì cơ? Quan Mậu Kỳ sững sờ, có chút bối rối suy nghĩ, nhưng rất nhanh cô đã nhớ ra câu nói Triệu Hi đã để lại trước khi đi: “Nếu cần giúp đỡ, cậu không cần phải khách sáo với tôi.”
Quan Mậu Kỳ chớp mắt, cổ họng nghẹn lại không nói nên lời, cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng dường như có chút nghẹn ngào.
Cảm giác biết ơn hiện rõ trên khuôn mặt, nhưng cuối cùng cô vẫn điều chỉnh lại biểu cảm, nở một nụ cười với Triệu Hi.
Khi nhìn về phía cậu, đôi mắt cô đã khôi phục vẻ tươi tắn như ngày xưa, Quan Mậu Kỳ suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi nhớ mà.”
“Thế nên tôi mới đến tìm cậu đây.”