Dạo gần đây, trong những buổi tiệc trà của giới phu nhân nhà giàu, hễ Mạnh Uyển xuất hiện là lại nhận được những lời chúc mừng từ khắp nơi. Tin tức nhà họ Triệu sắp có thêm thành viên lan truyền rất nhanh, không ít người mượn cớ này để xích lại gần bà hơn.
Phát lì xì hay bảo dì Vân chuẩn bị chút đồ ăn thức uống để cùng nhau chúc mừng, đó đều là chuyện nội bộ trong nhà họ. Mạnh Uyển không muốn gây áp lực cho con dâu nên ngoài một vài người chị em thân thiết, sau này nếu có người hỏi đến, bà cũng chỉ trả lời vài câu rồi lái sang chuyện khác.
Một số người vẫn không từ bỏ, dùng chiêu ngoại giao với các phu nhân không được, lại chuyển sang đánh vào phía thương hội của Triệu Chính Lâm.
Thực ra không ai thực sự quan tâm đến việc đứa trẻ này khi nào sẽ chào đời, nhưng một bữa tiệc tối có lẽ chỉ cần một cái cớ đơn giản như vậy.
Các bộ phận trong thương hội nhân cơ hội này để gắn kết tình cảm, những doanh nghiệp nhỏ ở tầng dưới, gần với các nhà cung cấp, đương nhiên muốn nắm bắt cơ hội tuyệt vời này để mở rộng mạng lưới quan hệ của mình.
Triệu Chính Lâm biết rõ những người này đang nghĩ gì, nhưng chủ yếu vẫn hỏi ý kiến của Mạnh Uyển, sau khi bàn bạc, ông nhanh chóng cho người phát thiệp mời.
Bữa tiệc được tổ chức tại khách sạn 6 sao thuộc Hằng Nạp, Trần Tễ Nghiêu làm người hỗ trợ, còn Triệu Chính Lâm và Triệu Húc Đình là người chủ trì chính, họ tập hợp một nhóm nhỏ những người thân cận trong giới để gặp gỡ trước.
Họ không nói quá rõ ràng với bên ngoài, nhưng tín hiệu đưa ra là Triệu Chính Lâm đã lớn tuổi, đang chuẩn bị giao lại quyền lực dần dần để về nhà tận hưởng cuộc sống tuổi già.
Tập đoàn Á Thâm sẽ do con trai út Triệu Hi tiếp tục quản lý, còn Triệu Húc Đình sẽ dần tiếp quản công việc của thương hội thay cho ông.
Triệu Chính Lâm nói rằng ba đứa con trong nhà vẫn còn quá trẻ, nhân cơ hội này, ông muốn chúng đi theo các bậc chú bác, trưởng bối dày dặn kinh nghiệm để học hỏi.
Đến ngày tổ chức tiệc, vài nhân vật lớn trong giới kinh doanh ở Ninh Hải đều cùng phu nhân của mình đến dự. Các công ty dưới trướng của họ ít nhiều đều có sự giao thoa trong kinh doanh với Á Thâm, nhưng khi đến, họ đều chưa vội nói chuyện công việc mà đồng loạt đến chúc mừng Triệu Chính Lâm.
Ở bàn chính là Mạnh Uyển và Triệu Húc Đình, Trần Tễ Nghiêu từ công ty đến, chỗ ngồi được sắp xếp cạnh Triệu Húc Đình.
Nhưng cho đến khi đồ ăn và rượu trên bàn đã đủ cả, chuẩn bị khai tiệc mà vẫn không thấy bóng dáng Triệu Hi đâu.
Triệu Húc Đình cầm chiếc khăn mặt đưa cho Trần Tễ Nghiêu, vẻ mặt bình thản: “Nó lại chạy đi đâu chơi rồi?”
Trần Tễ Nghiêu: “Anh cứ hỏi cậu ấy thì biết.”
Vì một vài vấn đề trong dự án, Trần Tễ Nghiêu đã ở An Thành vài ngày cùng với bộ phận pháp lý và trợ lý.
Ứng dụng giám sát cửa khóa trong nhà cho thấy mấy ngày nay Triệu Hi vẫn ở Hối Cảnh, sinh hoạt rất quy củ.
Sáng vẫn thích ngủ nướng, sau đó thức dậy khi được Trần Tễ Nghiêu gọi điện đánh thức, tan làm dù có đi uống rượu với Bùi Minh và đám bạn cũng không về quá muộn.
Mỗi tối trước khi đi ngủ Triệu Hi đều nhắn tin cho Trần Tễ Nghiêu, đôi khi còn gọi video, hỏi khi nào anh xong việc về nhà, còn nói muốn lái xe ra sân bay đón anh.
Sáng nay Trần Tễ Nghiêu vừa đáp máy bay, về đến công ty liền bắt đầu tăng ca. Vào cuối tuần gặp tình huống thế này, thường Triệu Hi sẽ đến để ở cạnh anh, thậm chí anh còn đặc biệt nhờ A Mạch chạy đến tiệm bánh ngọt mua bánh scone táo. Nhưng kết quả là đến khi lớp kem bơ bên trên đã khô quắt lại, Triệu Hi vẫn không thấy đâu.
Triệu Chính Lâm đặt ly rượu xuống, nói nhỏ: “Thằng nhóc này, lần nào đến lúc quan trọng cũng làm hỏng việc, không có chút ý thức thời gian nào cả!”
“Để xem về nhà ba xử lý nó thế nào…”
Đúng lúc đó, Quan Sĩ Xuyên cùng vợ tiến đến chào hỏi, Triệu Chính Lâm cười với họ rồi lại cầm ly rượu lên. Mạnh Uyển nắm tay bà Quan trò chuyện vài câu, ánh mắt lướt nhìn xung quanh, bà không khỏi tò mò: “Sao hôm nay chỉ có hai vị vậy?”
Vừa dứt lời, từ xa vọng đến tiếng “kẽo kẹt”, cửa chính của sảnh tiệc được đẩy ra đúng lúc, ánh mắt mọi người đều hướng về phía âm thanh, Triệu Hi nắm tay Quan Mậu Kỳ, vẻ mặt thản nhiên tiến về phía bàn chính.
Vài người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.
Ánh mắt Mạnh Uyển dừng lại trên bàn tay đang nắm chặt của hai người một lúc, nhưng bà không hỏi nhiều, khi họ đứng lại, bà chỉ trách yêu: “Con đi đón người cũng không nói một tiếng, mau vào chỗ ngồi đi.”
Triệu Húc Đình liếc nhìn Trần Tễ Nghiêu, sau đó hắn gọi nhân viên phục vụ, yêu cầu họ đặt thêm một chiếc ghế bên cạnh chỗ ngồi trống, Triệu Hi thuận lý thành chương cùng Quan Mậu Kỳ ngồi xuống cùng nhau.
Nhân viên phục vụ tiến đến hỏi Quan Mậu Kỳ muốn uống gì, Triệu Hi thay cô trả lời: “Không cần nước xoài, lấy một ly trà nóng.”
Quan Mậu Kỳ chỉ vào ly nước đá trên bàn: “Em uống cái này cũng được…”
Triệu Hi lại lấy ly nước đá ra khỏi tầm tay Quan Mậu Kỳ, ghé sát tai cô nói khẽ: “Không được, người thể hàn không nên uống đồ lạnh.”
Mọi cử chỉ của hai người đều lọt vào mắt tất cả những người có mặt, mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau cùng với những suy nghĩ riêng.
Những người khôn khéo, biết nắm bắt thời cơ đã nhanh chóng tiến lên nâng ly cùng Triệu Chính Lâm: “Chúc mừng ông Triệu, nhà ta gần đây liên tục có chuyện vui!”
Quan Sĩ Xuyên cũng nâng ly ở bên cạnh: “Đến đây, chúng ta cùng nhau uống một ly!”
Bất kể phía trong nhà náo loạn thế nào, trước mặt mọi người, Quan Sĩ Xuyên nói lời nào cũng hay hơn ai hết: “Ông Triệu, đời này tôi chỉ có một cô con gái bảo bối này thôi, từ nhỏ đã được nâng niu như ngọc trong tay mà cưng chiều.”
“Mấy năm nay có lẽ tôi đã làm hư con bé, nếu sau này nó có gì không phải, xin nhờ nhà mình hãy bao dung.”
Triệu Chính Lâm cụng ly với ông ta, Mạnh Uyển cười tươi xã giao: “Ông nói gì vậy, Mậu Kỳ là đứa bé rất hiểu chuyện mà!”
Quan Sĩ Xuyên là một kẻ lão luyện, rất giỏi nắm bắt cơ hội, nghe vậy, ông ta nhìn về phía Quan Mậu Kỳ: “Bác gái con thích con như vậy, còn không mau kính hai vị trưởng bối một ly?”
Nghe ông ta nói mình là con gái bảo bối trước mặt Triệu Chính Lâm, nếu là Quan Mậu Kỳ của bảy, tám năm trước, khi còn chưa hiểu chuyện, cô chắc chắn sẽ rất vui. Nhưng giờ đây, khi tất cả những lớp ngụy trang đã được gỡ bỏ, cô chỉ cảm thấy những lời này sao mà dối trá đến thế.
Tuy nhiên, trong trường hợp như thế này, mọi việc vẫn phải có chừng mực. Dù biết mình chỉ là công cụ để ông ta gắn kết quan hệ và kiếm tiền… Quan Mậu Kỳ liếc nhìn mẹ mình, vẫn thành thật cầm lấy ly rượu.
Cô chuẩn bị đứng dậy, đúng lúc đó, một bàn tay thong thả đưa tới ấn cô ngồi xuống, giọng nói trong trẻo nhưng mang chút lười biếng vang lên bên tai: “Ba, tuy huyết áp đã được kiểm soát, nhưng con khuyên hôm nay ba vẫn nên uống ít rượu thôi.”
“Vui thì vui, nhưng ba cũng không thể không màng đến sức khỏe của mình chứ?”
Động tác ấn xuống của Triệu Hi rất tinh tế, lời nói thì hướng về ba mẹ mình, không trực tiếp làm mất mặt Quan Sĩ Xuyên, nhưng lại gián tiếp giảm bớt áp lực cho Quan Mậu Kỳ. Đồng thời nó còn buộc Quan Sĩ Xuyên phải nhìn nhận lại mối quan hệ với con gái mình.
Vẻ ngoài đó như muốn cho Quan Sĩ Xuyên thấy một điều: Quan Mậu Kỳ đã có người chống lưng, muốn đạt được lợi ích, ít nhất ở thời điểm hiện tại, hai mẹ con họ có giá trị lợi dụng hơn hẳn cặp mẹ con tiện nhân kia.
Không khí rơi vào im lặng giằng co, tất nhiên Mạnh Uyển không thể đứng về phe của người ngoài, bà liền ra tay giảng hòa: “Thấy chưa, con trai còn phê bình ba kìa.” Bà tự nhiên lấy ly rượu từ tay Triệu Chính Lâm: “Già rồi thì nên nghe lời, hôm nay chúng ta uống ít thôi.”
Triệu Chính Lâm luôn nghe lời vợ trong những chuyện thế này, Quan Sĩ Xuyên thấy vậy cũng chỉ có thể phụ họa, nụ cười trên mặt vẫn tươi rói như không có chuyện gì: “Đúng đúng, chúng ta uống vừa phải, uống vừa phải thôi!”
“Sức khỏe tốt thì sau này muốn ngồi lại với nhau uống trà, tâm sự lúc nào mà chẳng được? Còn nhiều cơ hội lắm!”
Tối nay Trần Tễ Nghiêu nói rất ít, chỉ khi Triệu Chính Lâm cần anh ở lại trò chuyện với vài vị trưởng bối. Anh cư xử chu đáo, còn lại thì cố gắng hạ thấp sự hiện diện của mình. Thực tế sau nhiều ngày đi công tác lại vội vã quay về để dự tiệc, tinh thần anh đã rất mệt mỏi.
Mạnh Uyển gọi Triệu Hi và Quan Mậu Kỳ đến dặn dò vài câu, hai người đứng sát vai nhau, khẽ cúi người, trông rất giống một cặp vợ chồng son xứng đôi vừa lứa đang lắng nghe lời chúc phúc của các bậc trưởng bối trong đám cưới.
Triệu Húc Đình vừa kính rượu xong một lượt, ngồi xuống cạnh Trần Tễ Nghiêu. Hắn lặng lẽ nhìn cảnh tượng từ xa, suy nghĩ một lát, hắn đặt tay lên vai Trần Tễ Nghiêu: “A Nghiêu, nếu say rồi thì cứ bảo tài xế đưa về trước.”
Trần Tễ Nghiêu tỏ vẻ nhẹ nhõm, không giống như đang đùa: “Hôm nay anh là nhân vật chính, em phải ở lại để giúp anh giải quyết hậu quả.”
Nghe tin Triệu Húc Đình sẽ tiếp quản thương hội, lại sắp làm cha, không ít người đã đến gần hắn để thiết lập quan hệ.
Triệu Húc Đình biết mình đã bị chuốc rượu đến mức gần như không thể tiếp tục, Trần Tễ Nghiêu hiểu rõ tửu lượng của hắn nên cũng nhận ra điều này.
Vì là người lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Triệu Húc Đình hiểu tâm trạng của Trần Tễ Nghiêu lúc này.
Nhưng trong đó lại xen lẫn quá nhiều cảm xúc phức tạp, khó tả, và có quá nhiều thứ để hắn phải bận tâm: sự hòa thuận của gia đình, hạnh phúc của em trai và sự kỳ vọng của mẹ.
Người trưởng thành phải học cách gạt bỏ cảm tính để tuân theo lý tính, đây là bài học đầu tiên mà người thầy do ba hắn mời đã dạy hắn sau tuổi 18.
Thế nên, Triệu Húc Đình không nói gì, chỉ dựa lưng vào ghế thở dài. Nửa ly rượu còn lại trên đầu ngón tay hắn đưa đến, cụng vào ly rỗng trước mặt Trần Tễ Nghiêu một cách dứt khoát và mạnh mẽ.
Triệu Hi đã để ý thấy cả buổi tối nay Trần Tễ Nghiêu không ăn được mấy miếng.
Mãi cho đến khi mọi người đã bận rộn xã giao xong xuôi, Triệu Hi mới có thời gian ngồi xuống cạnh Trần Tễ Nghiêu: “Không hợp khẩu vị của anh sao?”
“Đồ ăn khách sạn nhà mình mà anh cũng không hợp, mẹ còn bảo em kén ăn, xem ra anh cũng chẳng thua kém chút nào đâu…”
Quan Mậu Kỳ từ nhà vệ sinh trở lại, Triệu Hi nhớ ra từ khi gặp lại, hai người vẫn chưa chính thức chào hỏi, thế là cậu huých huých vào Trần Tễ Nghiêu rồi hỏi Quan Mậu Kỳ: “Vẫn nhớ anh ấy chứ?”
Đôi mắt cô cong lên cười: “Sao lại không nhớ?”
“Lần trước về dự lễ kỷ niệm thành lập trường, ảnh đoạt giải thi đấu của anh ấy vẫn còn treo trên tường vinh danh đấy thôi.”
“Từ hồi đi học hai người đã như hình với bóng, không ngờ nhiều năm rồi vẫn thế.”
“Đương nhiên rồi!” Triệu Hi khoác vai Trần Tễ Nghiêu, vẻ mặt đắc ý nhướng mày với Quan Mậu Kỳ: “Tình bạn của hai anh em bọn anh tuyệt đối là tình đồng chí không gì lay chuyển được!”
“A Nghiêu!”
Triệu Húc Đình ở đằng xa gọi Trần Tễ Nghiêu, bên cạnh còn có vài vị chú bác, có vẻ có chuyện muốn nói với anh.
Quan Mậu Kỳ tò mò đánh giá hai anh em họ, Triệu Hi vẫn ôm chặt lấy vai Trần Tễ Nghiêu, nhưng vẻ mặt anh rất lạnh nhạt, không đáp lại bất cứ lời nào của cậu.
Cho đến khi tiếng gọi từ xa vang lên, Trần Tễ Nghiêu mới gật đầu với Quan Mậu Kỳ, tỏ ý xin phép. Sau đó anh không hề liếc nhìn Triệu Hi mà lạnh lùng gạt tay cậu ra khỏi vai mình.
Khách khứa đã ra về hết, Triệu Chính Lâm và Mạnh Uyển cũng đi trước, Quan Sĩ Xuyên cố tình kéo dài thời gian để con gái ở lại với bạn trai, nên khi ông ta cùng vợ rời đi cũng không thông báo cho Quan Mậu Kỳ.
Triệu Húc Đình đi vào phòng chờ gọi điện thoại cho vợ, Trần Tễ Nghiêu trở thành người cuối cùng ở lại để giải quyết nốt công việc.
Triệu Hi mang ly nước chanh giải rượu đến cho anh, nói muốn đi nhờ xe, tối nay cùng về Hối Cảnh.
Trần Tễ Nghiêu lướt qua vai Triệu Hi nhìn về phía sau, Quan Mậu Kỳ lập tức hiểu ý, lắc tay: “Không sao đâu, tôi tự bắt taxi về được rồi!”
Trần Tễ Nghiêu nhận lấy ly nước, đưa chìa khóa xe cho Triệu Hi: “Tài xế để lại cho em, đưa Quan tiểu thư về nhà đi.”
“Vậy còn anh thì sao?” Triệu Hi nhíu mày, không nhận chìa khóa.
Trần Tễ Nghiêu nói đêm nay sẽ ở lại khách sạn, tiện thể xử lý một vài việc. Triệu Hi nghi ngờ anh đang nói dối mình, vừa định cãi lại thì Trần Tễ Nghiêu liếc mắt nhìn một cái.
Ánh mắt đó vừa có uy lực vừa lạnh lùng và nghiêm nghị, dường như chuyện này đã không còn là vấn đề có thể thương lượng, khiến cậu phải im lặng nghe lời.
Đêm xuống, bên trong và ngoài khách sạn trở nên yên tĩnh, sau khi mọi người đã về, Trần Tễ Nghiêu ra vườn tản bộ hóng gió, một mình hút thuốc.
Lúc trở lại, anh đi ngang qua cây dương cầm đặt ở sảnh phía tây. Khoảnh khắc đó, một ký ức ngắn ngủi tưởng chừng đã bị thời gian vùi lấp bỗng nhiên sống lại.
Trần Tễ Nghiêu đi tới, lật nắp đàn lên, từ từ ngồi xuống trên chiếc ghế dài, những nốt nhạc du dương lướt qua dưới ngón tay, dù đã lâu không chơi, Trần Tễ Nghiêu vẫn không quên được bản giao hưởng Shostakovich quen thuộc, bản nhạc của sự bi thương và vẻ đẹp tan vỡ của thế giới này.
Từ năm 6 tuổi, Trần Tễ Nghiêu đã bắt đầu tiếp xúc với piano và được giáo viên khen ngợi là có ngộ tính cao, thực tế, chỉ cần có điều gì muốn cố gắng, anh đều có thể làm tốt.
Vào khoảng thời gian Khương Di Thanh bị ốm, vì gánh nặng kinh tế và tinh thần, Trần Tễ Nghiêu đã từng từ bỏ năng khiếu đặc biệt này.
Ngay cả với những người có tài năng thiên bẩm, việc học đàn cũng là một quá trình gian khổ, bỏ dở giữa chừng nghĩa là bao nhiêu nỗ lực trước đó đều đổ sông đổ biển, lúc đó Trần Tễ Nghiêu đã chai sạn đến mức không biết “tiếc nuối” là gì.
Thế nhưng một ngày nọ, khi đi học về, anh được Triệu Hi dắt tay lên lầu hai. Khi cánh cửa trước mặt mở ra, anh mới nhận ra mình có một phòng đàn riêng, được chuẩn bị tỉ mỉ và không bị làm phiền ở Lan Uyển.
Mạnh Uyển lặng lẽ đến bên cạnh đặt tay lên vai anh và nói: “A Nghiêu, nếu con muốn chơi thì cứ tiếp tục đi, đừng bận tâm gì cả.”
“Chúng ta có thể mời thầy giáo, nhà họ Triệu cũng có thể lo cho con.”
Ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định của Mạnh Uyển khi nói những lời này dù đã trải qua nhiều năm vẫn in sâu như một dấu ấn trong lòng Trần Tễ Nghiêu.
Đó là một ân huệ lớn lao đến từ một người không hề có quan hệ máu mủ, nhưng lại dành trọn tấm lòng đối đãi với anh như con ruột.
Mạnh Uyển và tất cả mọi người trong nhà họ Triệu đều là những người tốt, và người tốt thì nên nhận được những điều tốt đẹp.
Giờ đây mọi thứ đã trở về đúng vị trí, cuộc sống của mọi người đều đi vào quỹ đạo. Ba mẹ khỏe mạnh, anh trai sắp làm cha, bên cạnh Triệu Hi cũng đã có bạn gái đồng hành.
Cuối cùng, nụ cười vui vẻ và hạnh phúc đã quay trở lại trên gương mặt Mạnh Uyển.
Vậy thì còn gì mà không hài lòng nữa?
Đương nhiên Trần Tễ Nghiêu cũng rất hạnh phúc, vì đó là gia đình của anh, một gia đình hòa thuận, vui vẻ và tràn đầy hy vọng vào tương lai, anh nên là người hiểu rõ nhất, và cũng nên là người… đồng cảm nhất.