Hoàng Hôn Ở Penida - A Tạp Ba Đường

Chương 20

Tiết trời sương giá, hoa cỏ trong vườn Lan Uyển đã phủ một lớp băng mỏng chỉ sau một đêm. Hơi lạnh thấm sâu vào lòng đất khiến một vài loại củ hạt cuối năm mới chịu đâm chồi, dì Vân chọn lựa, cuối cùng đào được củ mài và măng tươi để nấu canh.

Chiều hôm sau, Mạnh Uyển gọi mấy đứa con đang ở khắp nơi về nhà.

Mấy hôm nay Triệu Chính Lâm gặp một ván cờ khó giải, liền gọi Trần Tễ Nghiêu và Triệu Húc Đình đến bàn luận, riêng Triệu Hi không mấy hứng thú, cậu nằm dài trên sofa, dán mắt vào điện thoại.

Mạnh Uyển đi ngang qua, vỗ nhẹ lên lưng cậu rồi cầm cuốn catalogue ngồi xuống, bà hỏi cậu về Quan Mậu Kỳ, xem hôm trước đưa cô về có gặp Quan Sĩ Xuyên không, và ông ta đã nói gì với cậu. 

Triệu Hi làm như không nghe thấy, cố tình lảng sang chuyện khác, cậu rướn cổ vào bếp hỏi dì Vân khi nào có cơm, bụng đói đến sắp xẹp lép.

Mạnh Uyển liếc nhìn cậu, mở catalogue trong tay ra đưa sang. Được người quen giới thiệu, bà Mạnh bỗng mê mẩn một thương hiệu thời trang cao cấp mới nổi gần đây ở đại lục. 

Hay tin nhà thiết kế bên đó đã ngỏ ý đến tận nơi đo đạc để may riêng cho bà vài bộ quần áo, Mạnh Uyển bảo lúc đó Triệu Hi cũng phải về, nói sẽ may cho cậu một bộ vest.

Triệu Hi tỏ ra khó chịu: “Không cần… Con lớn rồi, sao mẹ vẫn cứ quản chuyện ăn mặc của con vậy?”

Mạnh Uyển đáp: “Mẹ bảo người ta may lễ phục cho con, ngày thường con muốn mặc gì thì mặc, ai mà quản.”

Nghe vậy, Triệu Hi nhíu mày ngồi thẳng dậy: “Khoan đã…”

“Không phải con nói chứ, mẹ có vội quá không vậy, bà Mạnh?”

“Con thì biết gì?” Mạnh Uyển trừng mắt nhìn cậu: “Bây giờ những nhãn hiệu lễ phục này ít nhất phải đặt trước nửa năm, hồi đó anh trai con còn phải đợi tám tháng, giờ mẹ tính toán sớm một chút thì sao?”

Một khi phụ nữ đã cố chấp thì khó mà thuyết phục được chỉ bằng vài ba câu, Triệu Hi không muốn đôi co với mẹ, cầm lấy cuốn catalogue lật qua loa.

Một lúc lâu sau, Mạnh Uyển bất ngờ lên tiếng bên tai cậu, như thể đã ấp ủ từ lâu: “Con trai, không phải vì mẹ gây áp lực quá lớn với con nên con mới đến với Quan Mậu Kỳ, đúng chứ?”

Triệu Hi ngừng tay.

Mạnh Uyển nói tiếp: “Mẹ rất ưng ý con bé, tính cách tốt lại xinh đẹp, trước mặt người lớn thì lễ phép. Nhưng dạo trước con luôn tránh né khi mẹ nhắc đến chuyện này, giờ đột nhiên cởi mở như vậy, sao trong lòng mẹ cứ thấy bất an.”

Triệu Hi nhìn mẹ một lúc rồi bật cười: “Có gì mà bất an? Con thấy mẹ rảnh rỗi quá thôi.”

Không đoán được ý cậu, Mạnh Uyển xác nhận lại: “Vậy con thật sự thích con bé à?”

“Còn phải hỏi?” Triệu Hi vắt chéo chân, lười biếng tựa vào sofa: “Không thích thì sao con phải ở bên cô ấy?”

“Mỗi ngày có bao nhiêu cô gái vây quanh con, con có thể chọn, đâu chỉ có mỗi cô ấy.”

“Vậy thì tốt rồi.” Mạnh Uyển an lòng, vỗ vỗ ngực, nét mặt lộ vẻ vui mừng: “Ba con còn tưởng con không thích mà cứ trêu đùa người ta, mẹ đã nói con trai mẹ, mẹ hiểu. Một khi nghiêm túc thì chắc chắn sẽ rất chung thủy!”

“Thích là được rồi, thích là được rồi, nghe con nói vậy mẹ yên tâm rồi.”

Không biết Triệu Húc Đình và Trần Tễ Nghiêu đã xuất hiện sau lưng từ lúc nào, Triệu Hi bỏ catalogue sang một bên, đỡ mẹ đứng dậy. 

Giọng dì Vân từ bếp vọng ra, báo rằng có thể dọn cơm, đúng lúc Trần Tễ Nghiêu nhận được một cuộc điện thoại, nói phải quay về công ty ngay.

Trần Tễ Nghiêu không ở lại ăn cơm, Triệu Hi cũng chẳng còn hứng ăn uống. Thật ra mấy ngày nay cậu cứ phân vân không biết có nên nói cho Trần Tễ Nghiêu về thỏa thuận với Quan Mậu Kỳ không.

Thế nhưng, đã là “thỏa thuận” thì xét theo tinh thần của một giao ước, đương nhiên không tiện để người thứ ba biết. 

Một suy nghĩ cũ rích đột nhiên hiện ra trong đầu cậu: Nếu nói sự thật cho đối phương biết, một lần nữa đặt anh ấy vào giữa mình và mẹ, liệu có thể đảm bảo 100% rằng lần này anh ấy sẽ chọn điều mình muốn thấy không?

Từ nhỏ đến lớn, Triệu Hi và Trần Tễ Nghiêu gần như không có bí mật gì với nhau, Triệu Hi cảm thấy buồn bực, giống như có một vài chuyện đang phát triển theo hướng mà cậu không thể kiểm soát. 

Vốn dĩ họ phải là những người thân thiết nhất, gắn bó nhất, nhưng vì cùng một vấn đề mà hai người hết lần này đến lần khác lại nảy sinh khoảng cách.

Trần Tễ Nghiêu đứng dưới mái hiên sân vườn nghe điện thoại, Triệu Hi châm một điếu thuốc, lặng lẽ đứng bên cạnh lắng nghe.

Cuộc điện thoại vừa dứt, điếu thuốc trên tay Triệu Hi cũng hút được một nửa, Trần Tễ Nghiêu quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt cậu hai giây rồi hỏi: “Còn chưa vào à?”

“Sao mà ủ rũ thế?”

Triệu Hi thu hồi ánh mắt, sau một hồi trầm tư, cuối cùng cũng mở lời: “Chuyện em và Quan Mậu Kỳ ở bên nhau… anh nghĩ sao?”

Cậu thậm chí không biết tại sao mình lại hỏi như vậy, có phải đang do dự có nên nói ra sự thật hay không, hay đang mong đợi nhận được một phản ứng nào đó từ Trần Tễ Nghiêu.

Trần Tễ Nghiêu trả lời: “Suy nghĩ của anh quan trọng thế à?”

“Đương nhiên.”

Triệu Hi nghĩ, lừa dối bản thân không khó, chỉ cần cậu muốn thì có thể dễ dàng qua mặt tất cả mọi người xung quanh, nhưng trước mặt Trần Tễ Nghiêu, cậu lại không muốn như vậy. 

Chỉ vì đối với cậu mà nói, anh là một người vô cùng đặc biệt, từ thuở thiếu niên mười mấy tuổi mông lung, họ đã cùng nhau chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn, sự trọn vẹn và cả những khiếm khuyết, sẽ không vì bất kỳ tác động bên ngoài nào mà thay đổi.

Và từ khoảnh khắc cậu phải cân nhắc thiệt hơn khi thẳng thắn với anh, có nghĩa cậu là người đầu tiên bất trung, không tin tưởng và phản bội tình bạn này.

Chỉ vừa nảy ra ý nghĩ đó, Triệu Hi gần như đã hạ quyết tâm, trước khi Trần Tễ Nghiêu quay người, cậu cất tiếng: “Trần Tễ Nghiêu, có một chuy—”

“Đang nói chuyện gì vậy?”

“…”

Khi giọng Triệu Húc Đình vang lên, câu nói chưa kịp thốt ra của Triệu Hi cứ thế bị cắt ngang đột ngột. Ba người nhìn nhau, Trần Tễ Nghiêu lắc lắc chìa khóa xe, nói rằng anh không kịp giờ nữa, phải quay về công ty ngay.

Triệu Húc Đình không giữ lại, vỗ vai Triệu Hi: “Chẳng phải lúc nãy còn bảo đói bụng à, bánh củ mài dì Vân làm em không ăn sao?”

Triệu Hi nuốt ngược lời định nói vào trong, cậu đột nhiên cười một cách cam chịu. Triệu Hi không tin thần phật, nhưng khoảnh khắc Triệu Húc Đình bất ngờ xuất hiện có lẽ chính là ý trời.

Ý trời muốn cậu vì Quan Mậu Kỳ đáng thương mà giữ kín bí mật một lần nữa.

Chiếc Maybach nổ máy trước mặt cậu, thân xe khuất dần vào ánh hoàng hôn nhạt màu ở phía xa, Triệu Hi đứng im lặng tại chỗ rất lâu, nhả ra làn khói trắng cuối cùng rồi dập tắt điếu thuốc trên tay.

Cậu vu vơ đưa tay lên, sương khói tan biến.

Thật kỳ lạ, cậu không làm ra vẻ, cũng không có tâm trạng để ý quá nhiều đến những thứ hư vô mờ mịt này. 

Dĩ nhiên cậu sẽ không nghĩ đến, có một số việc đáp án rõ ràng ở ngay trước mắt, chỉ cần đưa tay ra là có thể dễ dàng nắm lấy, nhưng lại thường tan biến dễ dàng hơn những gì cậu nghĩ.

Trên đời không có bức tường nào không lọt gió, kể từ lần bị chụp ảnh trước đó, bên ngoài đã có rất nhiều suy đoán về mối quan hệ giữa Triệu Hi và Quan Mậu Kỳ.

Tin đồn hai nhà sắp liên hôn lan truyền xôn xao, một thành viên nào đó của thương hội đã tung tin ra ngoài, chuyện cứ truyền đi truyền lại, cuối cùng tiệc mừng năm mới hôm đó lại bị đồn thành một buổi lễ đính hôn bí mật không công khai.

Khi Triệu Hi rời khỏi tầng trệt của tập đoàn Á Thâm, các nhà báo vây kín, vô số micro chĩa thẳng vào cậu.

“Nhị thiếu có thể làm rõ một chút về mối quan hệ hiện tại của anh và Quan tiểu thư được không ạ? Là bạn gái tin đồn của anh, cô ấy có ý kiến gì về chuyện này không?”

“Hai ngày trước Ninh An Nhật Báo đã chụp được ảnh hai người cùng nhau ra vào khách sạn, có phải để xác thực tin đồn liên hôn thương mại không ạ?”

“Người lớn hai nhà đã bàn bạc chuyện này chưa? Khách sạn tổ chức lễ cưới định ở đâu? Trong nước hay nước ngoài?”

Đầu óc Triệu Hi ù đi vì những câu hỏi dồn dập, cậu đỡ trán, bảo vệ ngay lập tức xông lên, chắn những người đó ở một khoảng cách an toàn.

Không phải lần đầu đối mặt với tình huống này, Triệu Hi hoàn toàn có thể lấp l**m như mọi khi, nhưng tình hình hiện tại có chút đặc biệt, buộc cậu phải tập trung cao độ để đối phó. 

Lời nói một khi đã thốt ra, cả Ninh Hải sẽ biết được rốt cuộc trong lòng vị “con rể vàng” này đã đặt con gái Quan Sĩ Xuyên ở vị trí nào.

Triệu Hi không sợ một vài người sẽ xem, mà chỉ sợ họ không xem được, thế là cậu nhìn thẳng vào ống kính và thản nhiên thừa nhận.

Khi cậu gật đầu một cái, ngay lập tức vang lên một tràng tiếng “Ồ” ngạc nhiên.

Đôi mắt đào hoa lãng tử của Triệu Hi lướt qua một lượt những người xung quanh, không nói gì thêm. 

Chờ đến khi tiếng bàn tán lắng xuống, cậu mới cúi đầu, che miệng ho nhẹ một tiếng rồi điềm tĩnh cười: “Làm ơn xóa hai từ ‘tin đồn’ đi.”

“Các vị bịa đặt như vậy, tối về tôi khó mà giải thích với cô ấy được…”

Thế là không lâu sau Bùi Minh đã gọi điện đến, tốc độ phản ứng nhanh đến mức Triệu Hi không khỏi nghi ngờ có phải tên này đã mua chuộc các phóng viên để vây lấy mình và xem trò vui không.

“Lần trước ba tôi về nói nhà cậu sắp có hỷ sự, tôi còn không dám nghĩ đến cậu đấy.”

Bùi Minh ở bên kia gào lên: “Cậu hay thật đấy, giấu tôi kĩ đến thế cơ à, tối hôm trước tự dưng chạy từ nhà tôi đi tìm Quan Mậu Kỳ, có phải từ lúc đó hai người đã thành đôi rồi không?”

“Cái gì mà ‘thành đôi’?” Triệu Hi nghiến răng: “Cậu không biết nói thì có thể tự khâu miệng lại.”

“Tôi nói chuyện khó nghe bằng cái miệng độc địa của cậu không? Rốt cuộc là ai mới nên khâu miệng lại hả?”

Triệu Hi không đôi co với y nữa, bực bội dập máy.

Bùi Minh lại nhắn tin, nói muốn bắn pháo hoa ở bến tàu Nam Loan, đợt trước y vừa vận về một lô hàng mới từ nước ngoài. 

Ban đầu định dùng để dỗ dành cô gái quen được ở lễ hội âm nhạc, nhưng nghĩ lại thì đại sự cả đời của anh em mình đáng ăn mừng hơn nhiều. Thế là không cho Triệu Hi cơ hội từ chối, ngay tối đó Bùi Minh đã tổ chức một bữa tiệc ở một câu lạc bộ tư nhân gần đó.

Triệu Hi chơi bài bao nhiêu năm, vận may chưa bao giờ tệ như đêm nay.

Chưa một lần nào cậu nhận được một đôi hay sảnh đồng chất, cứ liên tiếp mấy ván bị Bùi Minh dùng bài xấu đè bẹp.

Xung quanh có người cười trêu: “Tình trường đắc ý thì sòng bạc thất ý, bình thường thôi Nhị thiếu!”

Triệu Hi buông bài, châm thuốc, quay đầu tìm kiếm bóng dáng Trần Tễ Nghiêu. Thấy anh đang ngồi một mình ở quầy bar pha rượu, cậu đẩy ghế đứng dậy, lười đánh tiếp.

Một chiếc ghế chân cao ở quầy bar như đang mời gọi cậu, Triệu Hi nhìn chằm chằm vào đó, nhẹ nhàng bước đến ngồi xuống cạnh anh.

Trần Tễ Nghiêu hiếm khi chủ động mời rượu cậu, nhưng đêm nay lại đẩy một ly cocktail cực mạnh về phía Triệu Hi.

Ly Negroni thêm vỏ cam thật sự rất k*ch th*ch vị giác, ban đầu có vị ngọt, nhưng sau đó vị đắng nhẹ của cam và thảo mộc thoang thoảng cùng nhau xuất hiện.

Màu sắc của nó rất dễ đánh lừa người khác, uống nhiều sẽ rất nghiện, đúng lúc cậu đang muốn say mềm.

Đừng nói là ly rượu này, kể cả Trần Tễ Nghiêu có đưa cho cậu một ly thuốc độc, chỉ cần anh bảo uống, cậu cũng sẽ không chút do dự mà ngửa cổ uống cạn.

Bên bến tàu vang lên tiếng pháo hoa nổ, cả bầu trời đêm bừng sáng bởi những ánh lửa rực rỡ, Bùi Minh bật nắp chai, bọt champagne b*n r* tung tóe trong không khí náo nhiệt. 

Mọi người cùng nhau nâng ly, cười nói ồn ào, nhưng Triệu Hi nhờ hai ly Negroni vừa uống đã say trước bất kỳ ai.

Trần Tễ Nghiêu bước đến đỡ cậu, Triệu Hi đổ người, lảo đảo ngả vào lòng anh, dùng ngón tay chọc chọc vào lồng ngực rắn chắc của anh: “Này! Trần Tễ Nghiêu.”

“Em với Quan Mậu Kỳ, có, có lẽ rất nhanh sẽ kết hôn. Anh có thật sự mừng cho em không?”

Có chút ác ý, trong tiềm thức, Triệu Hi thậm chí muốn thấy anh tức giận, muốn nghe anh nói rằng anh không hề mừng, dù điều này có vẻ thật khó hiểu.

Ánh mắt người đàn ông nhìn cậu thật sâu, anh im lặng một lúc rồi ghé sát tai cậu nói một cách chân thành: “Triệu Hi, chúc mừng em.”

Ánh mắt Triệu Hi có chút mơ hồ, không biết câu trả lời này có phải là điều cậu muốn nghe hay không. Thế là một yêu cầu còn quá đáng hơn buột ra khỏi miệng: “Vậy thì anh đến chọn lễ phục cho em đi!”

“Bảo bà Mạnh làm cho chúng ta hai bộ giống hệt nhau, anh sẽ làm phù, phù rể cho em.”

Một người đứng bên cạnh trêu chọc: “Để Trần thiếu làm phù rể cho cậu, cậu không sợ bị cướp spotlight à?!”

Triệu Hi vung tay lên: “Tôi mặc kệ. Tôi không cần ai cả, tôi chỉ cần anh ấy!”

Lời nói vừa dứt, Triệu Hi đổ người về phía trước, bất ngờ ôm chầm lấy vòng tay ấm áp đang siết chặt cậu.

Triệu Hi cười một tiếng, như đã lâu lắm rồi chưa được Trần Tễ Nghiêu ôm như vậy.

Hai cánh tay Trần Tễ Nghiêu run lên nhè nhẹ, anh siết chặt cậu rất lâu mà không lên tiếng, khi giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai, hơi thở lại vững vàng lạ thường.

Anh hỏi: “Triệu Hi, em có cảm thấy hạnh phúc không?”

“Hạnh phúc chứ.”

Triệu Hi không cần suy nghĩ, mỗi ngày có anh A Nghiêu bên cạnh, cậu đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc và mãn nguyện.

“Vậy thì tốt rồi.”

Trần Tễ Nghiêu cũng cười, thì thầm dịu dàng bên tai cậu, vòng tay đang xiết chặt sau lưng không hề buông lỏng, nhưng Triệu Hi không bận tâm.

Nếu được, lúc đi ngủ cậu mong Trần Tễ Nghiêu vẫn có thể ôm chặt lấy mình như hồi nhỏ.

Hai người cứ thế bầu bạn, nương tựa vào nhau, mãi mãi mãi mãi không rời xa.

Dài lâu, mãi đến hừng đông.

Bình Luận (0)
Comment