Hoàng Hôn Ở Penida - A Tạp Ba Đường

Chương 21

Đêm cuồng hoan hôm trước giống như một giấc mơ, khi tỉnh lại, Triệu Hi thấy mình đang nằm trên giường ở căn hộ phía nam ngoại ô.

Ngoài cửa sổ, bầu trời u ám xám xịt như sắp mưa, đáng lẽ là giờ làm việc, nhưng sáng nay Trần Tễ Nghiêu lại không gọi điện đánh thức cậu.

Triệu Hi ôm đầu, chậm rãi ngồi dậy, đi vào bếp rót cho mình một ly nước. Cậu nhìn quanh, nhưng trên bàn không hề có bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn như mọi khi.

Suy nghĩ quay trở lại, cậu nhớ lại cái ôm chặt mà Trần Tễ Nghiêu đã dành cho cậu tối qua. Điều đó khiến Triệu Hi tin tưởng tuyệt đối vào tình anh em giữa mình và Trần Tễ Nghiêu. Dù thế sự có đổi thay ra sao, họ sẽ mãi mãi là người quan trọng nhất trong lòng nhau.

Nghĩ như vậy, chuyện anh không chuẩn bị bữa sáng hay không gọi cậu dậy dường như cũng không đáng để bận tâm nữa.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Bùi Minh gọi điện đến, lần này dù điện thoại để chế độ im lặng, Triệu Hi lại vừa hay nhìn thấy.

Kết nối cuộc gọi, giọng nói gấp gáp của Bùi Minh vang lên từ đầu dây bên kia: “Aiyo, cuối cùng cũng dậy rồi à.”

“Có phải cậu quên tối qua đã hứa gì với tôi không? Tôi chờ mà chỉ thiếu nước tự mình đến nhà lôi cậu đi thôi đấy.”

Triệu Hi vừa cẩn thận hâm nóng sữa bò vừa hồi tưởng.

Bùi Minh nói tiếp: “Không phải đã nói hôm nay cùng tôi đi xem mảnh đất ở khu mới sao? Đại ca ơi, đã giữa trưa rồi!”

Triệu Hi mới nhớ ra lời hứa với Bùi Minh trước khi say xỉn tối qua.

Nhà họ Bùi từ đời ông nội đã tận dụng làn sóng kinh tế những năm 80 để làm ăn buôn bán, chuyên nhập hàng từ phía nam rồi phân phối ra phía bắc. Sau khi trở nên giàu có, đến đời bác và ba Bùi Minh, họ lại mở chuỗi siêu thị và trung tâm thương mại cao cấp mang tên mình.

Bùi Minh không có đầu óc nhạy bén trong kinh doanh như thế hệ trước, nhưng lại giỏi mọi thú ăn chơi. Lần này vì đã “hét giá” đòi một chiếc trực thăng Bell429 cùng loại với chủ tịch Hằng Nạp, Bùi Viễn Bình tức giận đến mức lấy bình hoa ném y.

Bùi Minh không phục, vội vàng muốn chứng minh bản thân cũng có thể làm nên chuyện. Thế là y đã xin Bùi Viễn Bình giao cho mình dự án phát triển khu trung tâm thương mại mới. Nếu khu mới này dưới sự quản lý của y mà thành công và có lợi nhuận, ba y sẽ phải mua trực thăng cho y!

Trong việc chọn địa điểm, Bùi Minh đã tự mình khảo sát vài nơi, nhưng vẫn không đưa ra được quyết định nên mới rủ Triệu Hi đi cùng.

Thật ra trước đó Bùi Minh đã có không ít lần thử sức thất bại, bao gồm nhưng không giới hạn ở mở quán bar, làm website, đầu tư đội game,… Cuối cùng tất cả đều chung một kết cục lỗ cả vốn lẫn lời.

Ngoài miệng Triệu Hi luôn trêu y làm ăn bừa bãi, nhưng hễ Bùi Minh nghiêm túc đề nghị muốn làm thêm gì đó, cậu lại rất nghĩa hiệp đứng ra, không chút do dự giúp đỡ.

Sau khi hẹn thời gian với Bùi Minh, Triệu Hi mở tin nhắn đã ghim ở đầu trang, gửi một tin nhắn cho Trần Tễ Nghiêu: “Dậy rồi.”

“Hôm nay phải đi với Bùi Minh, không ăn cơm trưa với anh được đâu.”

Nói xong, cậu dặn dò trợ lý mang mấy món quà nhận được ở câu lạc bộ tối qua về Hối Cảnh. Tuy không phải thứ gì mới lạ, nhưng dù sao cũng là tấm lòng của anh em, vứt đi hay tùy tiện xử lý đều không phải cách hay.

Cậu dặn dì giúp việc – người chắc chắn ở nhà vào buổi chiều – cất mấy chai Petrus vào quầy rượu và yêu cầu phải ướp lạnh. Còn mấy chiếc ghim cài áo và khuy măng sét chưa bóc tem thì cất vào một chiếc tủ riêng trong phòng thay đồ, sắp xếp theo từng loại.

Triệu Hi không lái xe riêng, tài xế nhà họ Bùi đã đến đón cậu để tụ hợp với Bùi Minh.

Đến nơi, Bùi Minh đứng trên đài quan sát cao 10 mét bằng đá, vung tay ra sau, bắt đầu thao thao bất tuyệt về những ý tưởng vĩ đại trong bản kế hoạch kinh doanh của mình. Triệu Hi tựa vào lan can, châm một điếu thuốc, không nói nhiều lời, thẳng thừng nói: “Chỗ này không được.”

Bùi Minh ngạc nhiên nhìn cậu.

Triệu Hi: “Theo tôi được biết, khu vực phía nam này cư dân đã bắt đầu di dời trên diện rộng, chính phủ muốn xây dựng một nhà ga sân bay ở đó.”

“Một khi dự án này được triển khai, mảnh đất chúng ta đang đứng chắc chắn sẽ được nối liền với đường cao tốc sân bay, và không còn trạm thu phí nào trên đường nữa.”

“Trung tâm thương mại mà xây ở một nơi như vậy, đầu tiên là vị trí địa lý quá hẻo lánh, thứ hai là giao thông không thuận tiện, cậu định bán hàng cho ai?”

Tinh thần của Bùi Minh lại một lần nữa bị dội một gáo nước lạnh, y nhìn Triệu Hi với ánh mắt đầy vẻ oán trách.

Triệu Hi rút điện thoại ra: “Tôi không có thời gian đi từng nơi với cậu đâu. Cậu tập hợp tất cả các địa điểm dự kiến thành một bảng biểu rồi gửi cho tôi, tôi xem rồi chúng ta tính tiếp.”

“Đù! Sao cậu nói chuyện cứ y như ba tôi vậy…”

Triệu Hi nhếch mép, kẹp điếu thuốc trong tay: “Ba cậu còn giỏi hơn tôi. Có đứa con trai như cậu thì đừng nói là đầu tư, giữ được tiền dưỡng già đã may mắn lắm rồi.”

Bùi Minh bật cười, đấm nhẹ vào vai cậu một cái.

Trên đường trở về vào buổi chiều, họ đi ngang qua một quán ăn Nhật Bản rất nổi tiếng ở khu thành phố mới gần sân bay. Bùi Minh nói y vẫn còn tiền trong thẻ ở đó, bảo tài xế lái xe đến.

Vừa vào cửa, Triệu Hi liếc nhìn điện thoại, gần bốn tiếng trôi qua kể từ khi cậu rời khỏi căn hộ ở phía nam, nhưng Trần Tễ Nghiêu vẫn chưa nhắn lại.

Tìm được một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, Bùi Minh cầm thực đơn gọi sashimi, đậu phụ cuộn và cá thu đao, còn Triệu Hi đi đến một góc yên tĩnh, gọi điện thoại cho Trần Tễ Nghiêu.

Đầu dây bên kia chỉ có tiếng tút tút bận liên tục, tín hiệu không kết nối được, Triệu Hi nghĩ có thể do anh đang ở trong hầm gửi xe hoặc trong thang máy.

Sau đó cậu trở lại bàn ngồi, Bùi Minh đang chuyển điện thoại về phía cậu, nhếch môi: “Tôi nói này, tin tức của cậu nhạy bén thật đấy!”

“Tôi vừa bảo người hỏi thăm, đúng là cư dân ở khu đó di dời vì chính phủ muốn xây nhà ga sân bay, nghe nói còn định tăng thêm mấy đường bay quốc tế nữa.”

“Bên công ty hàng không cũng đang đàm phán với Airbus, nghe nói sẽ đặt vài chiếc A350. Sau này mà có đi du lịch ở mấy nước nhỏ thì không cần phải khổ sở bay đến chỗ khác rồi chuyển máy bay nữa…”

Bùi Minh đang nói chuyện, một chiếc máy bay hành khách cỡ lớn gầm rú bay qua ngay trên đầu hai người, Triệu Hi chỉ ngước mắt lên nhìn một cái rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Món ăn được dọn lên, Bùi Minh đã ăn hết sạch đĩa cá thu đao trên bàn, so với y, Triệu Hi ăn chậm hơn hẳn, tỏ vẻ không mấy hứng thú.

“Cậu đừng có dán mắt vào điện thoại được không? Tôi đang tâm sự với cậu đấy.”

Bùi Minh liếc nhìn màn hình điện thoại của cậu: “Có phải Quan tiểu thư gửi tin nhắn cho cậu không? Yêu đương rồi mà sao chán ngấy thế hả?”

Triệu Hi bưng ly trà lên nhấp một ngụm, nhướng mày ý bảo Bùi Minh cứ nói tiếp.

Bùi Minh lải nhải: “Ba tôi cứ lấy tôi ra so với thằng anh họ thì có ích gì, không phải tôi nói chứ, ngay cả khi họp cổ đông năm ngoái…”

“Có giỏi thì nhường cho tôi 4% cổ phần đi. Đừng chỉ nói miệng là chúng ta thân hơn anh em ruột. Nói chuyện phải liên quan đến lợi ích của bản thân chứ…”

“Cậu thấy tôi nói có lý không?” Bùi Minh lại gõ gõ vào bàn trước mặt Triệu Hi: “Này! Tôi đang hỏi cậu đấy.”

Triệu Hi phục hồi tinh thần sau một thoáng ngẩn ngơ: “Hỏi tôi à…”

Cậu bất cần nói: “Ý kiến của tôi là, đĩa sushi gan ngỗng trước mặt này ngon đấy, phiền Bùi thiếu gia gọi thêm một phần nữa giúp tôi, đóng gói mang về.”

Dù ngày thường quan hệ rất tốt, nhưng với những chủ đề nhạy cảm liên quan đến tranh chấp nội bộ gia đình người khác, Triệu Hi trước giờ luôn không bày tỏ ý kiến hay tham gia vào. 

Bùi Minh hiểu tính cậu nên cũng chỉ tiện thể than vãn, nghe vậy y dựa lưng vào ghế, thở dài: “Được rồi… Khác xưa rồi, có người làm gì cũng nghĩ đến cô bạn gái nhỏ đang hẹn hò.”

“Mang cơm hộp tình yêu đúng không? Lát nữa để anh em đây tự mình lái xe đưa cậu một đoạn.”

Triệu Hi liếc nhìn Bùi Minh, không nói rằng mình phải về Hằng Nạp, chỉ dặn dò lúc đóng gói nhớ để vào hai đôi đũa.

Ngày thường Trần Tễ Nghiêu rất ít khi ăn đồ Nhật, nhưng sushi gan ngỗng ở quán này không hề ngấy, hương vị cũng khác hẳn với những nơi khác.

Từ việc anh không trả lời tin nhắn, có thể thấy hôm nay công ty chắc chắn rất bận. Nếu tối phải tăng ca, Triệu Hi đã lên kế hoạch sẽ nhờ trợ lý pha thêm hai ly trà đỏ, vài món này vừa đủ để làm bữa ăn khuya cho cậu và Trần Tễ Nghiêu.

Xách túi đồ ăn đóng gói xong, vừa định ra cửa thì điện thoại trong túi Triệu Hi vang lên. Cậu lấy ra nhìn, màn hình hiển thị tên trợ lý. Cậu ấn nghe, nhưng giọng nói từ đầu dây bên kia lại là của dì giúp việc ở Hối Cảnh, bà gọi cậu một cách kính cẩn: “Cậu Triệu.”

“Tôi đã cất rượu vào quầy theo lời dặn, cũng đã dọn dẹp vệ sinh xong rồi.”

“Nhưng còn mấy cái khuy măng sét và ghim cài áo…”

Bà dừng lại một chút: “Cậu nói muốn để vào ngăn kéo trong phòng thay đồ, nhưng tôi đã xem rồi, các tủ trong phòng đều giống nhau cả, tôi mở ra thấy bên trong đều trống trơn. Vậy rốt cuộc là ngăn nào ạ?”

“Trước đây tôi có giúp Trần tổng dọn dẹp, nhưng bây giờ tôi không thể liên lạc được với cậu ấy, quần áo bên trong cũng không còn nữa, cả mấy cái vali lớn 30 inch trong phòng chứa đồ cũng vậy…”

Túi sushi trong tay Triệu Hi lung lay trong gió, đầu óc cậu trống rỗng, đứng ngây ra tại chỗ một lúc. Đến khi định hình lại được những gì vừa nghe, lông mày cậu bỗng nhíu chặt, dường như cậu không còn cảm nhận được hơi thở của chính mình nữa.

Sau một lúc lâu, đôi môi cứng đờ mấp máy, cậu mới kinh ngạc hỏi lại người giúp việc: “Dì vừa nói cái gì?”

Bình Luận (0)
Comment