Chiếc xe lao vun vút trên đường cao tốc với tốc độ gần 120 km/h.
Bùi Minh cẩn thận liếc nhìn người ngồi bên cạnh, lặng lẽ huých tài xế, ra hiệu tăng nhiệt độ trong xe.
Khi nghe lời miêu tả của người giúp việc trong điện thoại, phản ứng đầu tiên của Triệu Hi là nhà bị trộm, nhưng khi bình tĩnh suy nghĩ lại, cậu nhận ra những món đồ giá trị khác đều còn nguyên, chỉ có quần áo và vali của Trần Tễ Nghiêu là biến mất.
Càng nghĩ càng thấy chuyện kỳ lạ, Triệu Hi im lặng, một cảm giác bất an dâng lên trong lòng.
Đến Hối Cảnh, Bùi Minh theo sau Triệu Hi lên lầu.
Đây là lần đầu tiên Bùi Minh đến nhà Trần Tễ Nghiêu dù quen biết đã lâu, mặc dù sự việc khẩn cấp, y vẫn không nhịn được mà đánh giá xung quanh căn hộ hạng sang được mệnh danh là nơi giới nhà giàu ở Ninh Hải phải xếp hàng, trải qua thẩm định tài chính mới có quyền mua.
“Tôi biết ngay mà, thảo nào cậu không về nhà mình mà cứ ở đây mãi…”
“Gu thẩm mỹ của Trần Tễ Nghiêu đỉnh thật, trang trí nhà này có gu quá!”
Bùi Minh liên tục khen ngợi, nhưng Triệu Hi không bận tâm đến y, cậu chạy thẳng vào phòng thay đồ và mở vài chiếc tủ trên tường.
Quần áo và trang sức của cậu vẫn ngay ngắn nằm đó, nhưng nửa không gian còn lại dành cho Trần Tễ Nghiêu thì trống rỗng, cứ như cô bé Lọ Lem mang giày thủy tinh biến mất lúc 12 giờ đêm, mọi thứ đều không cánh mà bay.
Trợ lý đứng bên cạnh không dám lên tiếng, Triệu Hi lại chạy sang phòng tắm và phòng ngủ.
Những món đồ sinh hoạt hằng ngày vẫn còn đó, không khác gì mọi khi. Hai chiếc cốc súc miệng cùng màu, hai chiếc bàn chải đánh răng đặt sát nhau, bộ đồ ngủ lụa treo trên giá…
Thế nhưng, khi xem xét kỹ, Triệu Hi phát hiện đối phương đã mang đi tất cả đồ dùng cá nhân mà khách sạn sẽ không có như bộ sạc điện thoại.
Điện thoại?
Triệu Hi chợt bừng tỉnh, vội vàng lấy điện thoại ra và gọi cho Trần Tễ Nghiêu.
Điều cậu nhận được vẫn là những tiếng “tút tút” bận máy đầy khó hiểu.
Bùi Minh thấy tình hình không ổn, ấp úng hỏi: “Vậy, bây giờ phải làm gì đây?”
Triệu Hi không nói một lời, cúp máy.
Cậu giật lấy chìa khóa xe từ tay trợ lý, mặt đanh lại, sải bước ra khỏi cửa.
Xe của Triệu Hi đang đỗ ở chung cư phía nam, nên giờ cậu chỉ có thể lái chiếc Audi của trợ lý, chiếc xe này đối với cậu thì không được nhanh cho lắm.
Vì một cuộc điện thoại bất ngờ của Bùi Viễn Bình, Bùi Minh không đi cùng Triệu Hi nữa.
Đến dưới tòa nhà Tập đoàn Hằng Nạp, Triệu Hi lái xe thẳng vào bãi đỗ, nhìn thấy chiếc Maybach của Trần Tễ Nghiêu vẫn đậu ở chỗ riêng, Triệu Hi mới cảm thấy yên lòng hơn một chút.
Ánh hoàng hôn bao trùm toàn bộ khu văn phòng, đã hết giờ tan tầm, chỉ còn vài tiếng gõ bàn phím lách tách.
Triệu Hi đẩy cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc, sải bước vào phòng nghỉ tìm kiếm bóng dáng mà cậu mong muốn.
Máy tính trên bàn làm việc đã tắt, cốc cà phê được rửa sạch và đặt gọn vào góc bàn, mọi thứ đều bình thường, không có dấu hiệu gì cho thấy hôm nay đối phương có đến làm việc hay không.
Triệu Hi lấy lại bình tĩnh, rút điện thoại ra liên hệ với A Mạch, trợ lý của Trần Tễ Nghiêu. May mắn thay, cậu không phải chờ lâu, điện thoại nhanh chóng được kết nối.
Triệu Hi nghe thấy tiếng trẻ con non nớt, đoán là con của A Mạch, cậu nghe thấy tiếng ồn ào từ phía đối diện, có lẽ trợ lý đang ở nhà tiếp khách.
Triệu Hi vừa định hỏi thêm thì ngập ngừng, còn chưa kịp lên tiếng, ngón tay của đứa trẻ đã vô tình chạm vào đâu đó, khiến cuộc gọi bị ngắt.
Trên đường quay lại Hối Cảnh, đầu óc của Triệu Hi cứ trống rỗng, cả người rệu rã tựa vào cửa kính xe.
Trợ lý hỏi gì cậu cũng không trả lời, Triệu Hi cố gắng suy nghĩ nhưng nhận ra mọi thứ rối như tơ vò, chẳng thể nào gỡ được.
Khi xe dừng dưới tòa nhà, trợ lý hỏi cậu có muốn lên luôn không, Triệu Hi mở mắt ra, bật điện thoại mở ứng dụng khóa cửa thông minh.
Lịch sử ra vào hiển thị lần mở cửa sớm nhất hôm nay là lúc 4 giờ rưỡi sáng, lúc đó cậu vẫn còn đang say giấc ở chung cư phía nam.
Triệu Hi cố gắng hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh, dặn trợ lý về trước.
Triệu Hi đứng dưới vườn hoa của tòa nhà Hối Cảnh, tiếp tục hóng gió lạnh, đánh cược một ván rằng mình có thể gặp Trần Tễ Nghiêu nếu anh về nhà.
Cậu lấy bao thuốc trong túi ra, châm một điếu, Triệu Hi không còn cảm nhận được hương vị của thuốc lá nữa, chỉ hút một cách vô thức. Không phải cậu chưa từng nghĩ đến những khả năng khác, ví dụ như Trần Tễ Nghiêu chỉ đi công tác vài ngày, vì một lý do đặc biệt nào đó nên chưa kịp liên lạc.
Nhưng sau đó cậu nhận ra suy nghĩ này không hợp lý chút nào, song cậu không còn tâm trí để sửa lại nữa.
Vì trong đầu cậu lúc này, mọi thứ chỉ là một mớ hỗn độn.
Tối qua Triệu Hi ngồi ở ghế đá trong vườn hoa của Hối Cảnh đến gần 2 giờ sáng, một đêm không ngủ, cậu lên lầu rửa mặt qua loa, sáng sớm hôm sau lại tìm đến công ty.
Khi thấy Triệu Hi xuất hiện ở đây, trên mặt A Mạch lướt qua một chút bất ngờ, nhưng anh ta không hỏi han gì cả.
Triệu Hi không chờ được, mở lời trước: “Trần Tễ Nghiêu đâu rồi? Có phải hôm qua anh ấy không đi làm không?”
A Mạch gật đầu, nói Trần Tễ Nghiêu đã không đến công ty gần một tuần rồi.
“Không thể nào?!” Triệu Hi lớn tiếng phản bác.
Mấy hôm trước khi về Lan Uyển ăn cơm, Trần Tễ Nghiêu còn nghe điện thoại và nói rằng anh có việc gấp phải quay lại công ty.
Triệu Hi hỏi rằng trong suốt một tuần Trần Tễ Nghiêu không đến làm, anh ấy đã đi đâu.
A Mạch chỉ dừng lại một chút, anh ta nói rằng mình không thể can thiệp vào lịch trình cá nhân của Trần Tễ Nghiêu. Nhưng thực tế, từ hai tuần trước mọi công việc trong công ty đã bắt đầu được bàn giao một cách có trật tự cho các trưởng phòng và phó tổng.
“Tôi cứ tưởng là…”
“Anh tưởng là gì?”
Vẻ mặt A Mạch ngập ngừng: “Tôi cứ tưởng sếp Trần sắp xếp như vậy là để chuẩn bị đi nghỉ mát cùng anh.”
Vì ngoài lý do này ra, A Mạch thật sự không nghĩ ra lý do nào khác có thể khiến Trần Tễ Nghiêu lại gác lại công việc trong thời điểm cuối năm bận rộn, khi mà buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới sắp diễn ra.
Triệu Hi lại bắt đầu thấy đau đầu.
Cậu không còn thời gian để bình tĩnh, cũng không thể tiếp tục lãng phí thời gian nữa. Triệu Hi không thèm nhìn A Mạch thêm lần nào nữa, vội vàng quay người xuống lầu.
Triệu Hi tự mình lái xe đi khắp các câu lạc bộ tư nhân mà hai người từng đến trên đường Nam Phổ. Sau đó cậu lại đến câu lạc bộ của Maybach, thậm chí để đề phòng bỏ sót, cậu còn đến từng khách sạn thuộc Tập đoàn Hằng Nạp để xác nhận xem Trần Tễ Nghiêu có ở đó không.
Tất cả các giám đốc khi gặp Triệu Hi đều rất cung kính và nhiệt tình, nhưng không một ai có thể nói cho cậu biết Trần Tễ Nghiêu hiện đang ở đâu.
Sau khi vội vàng tìm kiếm một vòng và quay lại văn phòng, thời gian đã vô tình trôi đến buổi chiều.
Thấy Triệu Hi đứng ngồi không yên như vậy, A Mạch mang đến cho cậu một cốc trà lạnh vừa pha xong.
Triệu Hi không màng đến việc uống trà, cậu cởi bỏ cà vạt, ngón tay run rẩy chỉ vào túi của A Mạch: “Bây giờ gọi điện cho Trần Tễ Nghiêu.”
“Dùng điện thoại của anh, gọi ngay trước mặt tôi!”
A Mạch không dám làm trái, lập tức lấy điện thoại ra mở khóa và gọi cho Trần Tễ Nghiêu theo chỉ thị.
Nhưng không có bất kỳ sự chậm trễ nào, tín hiệu của đối phương đã bị chặn, không chỉ với riêng Triệu Hi.
“Chết tiệt!” Triệu Hi mắng một tiếng, tức giận ném chiếc cà vạt lên ghế sofa.
Giáng sinh năm ngoái cậu đã kéo Trần Tễ Nghiêu đến Thụy Sĩ và chơi đùa hơn một tháng, nhưng chuyến đi của hai người luôn có kế hoạch từ trước.
Lần này Trần Tễ Nghiêu ra đi lặng lẽ, không, là đột nhiên mất liên lạc một cách âm thầm, không hề có một dấu hiệu báo trước nào. Triệu Hi càng nghĩ càng tức giận, tự rót cho mình một ly rượu mạnh.
Rốt cuộc anh ấy đã gặp chuyện gì, có gì cần phải giấu cậu đến vậy?
Triệu Hi thừa nhận rằng gần đây cậu đã bị phân tâm bởi chuyện của Quan Mậu Kỳ, nhưng không có nghĩa là cậu hoàn toàn không quan tâm đến Trần Tễ Nghiêu. Dù gặp phải vấn đề gì, ít nhất Trần Tễ Nghiêu cũng nên liên lạc với cậu trước.
Thế nhưng, cảm xúc của Trần Tễ Nghiêu vẫn luôn rất ổn định, cách đây không lâu anh còn tặng cậu một chiếc máy bay không người lái, hai người cùng nhau uống rượu và vui đùa. Thậm chí tối hôm trước khi biến mất, Trần Tễ Nghiêu còn ôm cậu rất dịu dàng…
Suy nghĩ của Triệu Hi dường như bị cuốn vào một vòng xoáy, hiện tại cậu không còn sức lực để nghĩ thêm điều gì nữa. Triệu Hi lấy bao thuốc ra, bực bội nhắm mắt.
Triệu Hi nhìn thấy A Mạch còn đang ôm một chồng tài liệu, trong người cậu chỉ còn sót lại một chút lý trí, cậu vươn tay về phía A Mạch: “Đưa đây, tôi ký thay anh ấy.”
A Mạch hơi do dự, nhưng vẫn đi đến bàn làm việc, trải từng tập tài liệu ra trước mặt Triệu Hi.
Phân vân một lúc, cuối cùng A Mạch lên tiếng: “Cuối năm có rất nhiều việc phải giải quyết, nhân sự dễ thay đổi, thế nên ngày kia…”
“Giám đốc điều hành của công ty chi nhánh sẽ đến tiếp quản mọi việc ở đây.”
Đây cũng là việc mà Trần Tễ Nghiêu đã sắp xếp từ hai tuần trước.
Cú sốc này lại giáng một đòn mạnh vào Triệu Hi, cậu ném chiếc bút xuống bàn, đứng bật dậy: “Có ý gì?”
“Anh ấy định không quay về nữa đúng không?!”
A Mạch không dám nói thêm lời nào, anh ta chưa bao giờ thấy Triệu Hi tức giận đến vậy, đôi mắt đỏ ngầu vì thức khuya của Triệu Hi trông như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
“Điều một giám đốc chuyên nghiệp đến đây, để Trần Tễ Nghiêu có thể lẩn trốn ra ngoài và ‘giả chết’ một cách trơn tru sao?”
“Người ta ly hôn còn phải gửi thư luật sư thông báo cho nhau, chúng tôi đã ở bên nhau mười mấy năm! Vậy mà bây giờ cứ thế biến mất, anh ấy coi tôi là gì?!”
A Mạch càng cúi mặt thấp hơn.
Cơn giận bùng lên từ lồng ngực, Triệu Hi vung tay, toàn bộ tài liệu trên bàn đều bị quét xuống đất.
Cậu đi đi lại lại hai vòng, cầm điện thoại đi đến bên cửa sổ.
Những ngón tay nắm chặt đến trắng bệch bấm vào màn hình, mặc dù đã xác nhận rất nhiều lần, cậu vẫn không bỏ cuộc, cứ thế bấm số một cách vô thức.
Gọi đi rồi cúp máy, cúp máy lại gọi tiếp.
Năm cuộc, mười cuộc, một trăm cuộc… Cậu cứ như vậy không biết mệt mỏi, không biết nghĩ gì, cả người như một thằng ngốc.
Cuối cùng, khi điện thoại nóng đến mức không thể cầm nổi nữa, cậu tức giận ném mạnh xuống đất.
A Mạch chạy tới nhặt lên, Triệu Hi nghiến răng, đôi môi run rẩy, dùng ngón tay gõ điên cuồng trên màn hình.
Có vẻ cậu không phải muốn tìm người, mà chỉ đơn thuần là muốn trút giận.
“Trần Tễ Nghiêu, nghe máy đi.”
“Trần Tễ Nghiêu, nghe máy đi.”
“Trần Tễ Nghiêu, nghe máy đi.”
“Trần Tễ Nghiêu, nếu anh không gọi lại, em sẽ báo cảnh sát đấy!”