Triệu Hi cứng miệng là vậy, nhưng làm sao cậu có thể báo cảnh sát thật được chứ?
Trần Tễ Nghiêu không thuộc trường hợp mất tích vô cớ, hơn nữa đây là thời điểm quan trọng cuối năm, khi công ty sắp tổ chức họp hội đồng cổ đông và kiểm kê tài chính. Bất kỳ tin đồn nào từ Hằng Nạp cũng đều có thể ảnh hưởng đến giá cổ phiếu.
Để ổn định tình hình, Hằng Nạp chỉ có thể thông báo ra bên ngoài rằng Tổng Giám đốc Trần đã ra nước ngoài nghỉ phép, công việc tạm thời được giao cho giám đốc điều hành chi nhánh.
Không ai biết, sau lưng Triệu Hi đã liên hệ với vô số thám tử tư, cậu giăng lưới khắp thế giới, giống như đánh cá giữa đại dương. Cậu thề sẽ tìm ra Trần Tễ Nghiêu, dù có phải đào ba tấc đất.
Mấy người bạn thân không hiểu chuyện, trêu chọc cậu: “Nhị thiếu, sao lần này Trần thiếu đi mà không rủ cậu?”
“Đừng bảo là giờ cậu có Quan tiểu thư rồi nên người ta không muốn làm bóng đèn, không rủ cậu đi chơi chung nữa nhé?”
Bây giờ Triệu Hi không có tâm trí đâu mà đùa giỡn với họ, cậu còn không tham gia các buổi tiệc tùng do Bùi Minh tổ chức thì làm sao có thời gian bận tâm đến Quan Mậu Kỳ?
Cậu cũng rất muốn biết câu trả lời cho câu hỏi đó, tại sao Trần Tễ Nghiêu lại không rủ cậu đi cùng? Tại sao lại không nói một lời nào? Tại sao lại tàn nhẫn và dứt khoát đến vậy, tại sao lại tạo ra một ranh giới chia cắt mối quan hệ thân thiết đã kéo dài hơn mười năm?
Triệu Hi từng nghĩ họ sẽ mãi quấn quýt bên nhau, nhưng thật nực cười, Trần Tễ Nghiêu chỉ chào một tiếng rồi biến mất dứt khoát như vậy.
Sau đêm cuồng hoan ôm nhau đó, cậu đã bị bỏ lại một cách ngu ngốc và không hề hay biết.
Cậu không biết Trần Tễ Nghiêu đã đi đâu, không biết khi nào trở về, thậm chí còn không chắc chắn liệu anh có trở về hay không!
Chớp mắt một cái, hai tuần trôi qua thật nhanh.
Những ngày này Triệu Hi sống trong sự hoảng loạn, cứ rảnh là cậu lại gọi điện thoại. Cậu nằm một mình trên chiếc sofa lớn ở Hối Cảnh, mua rất nhiều rượu, những chai rượu quý giá trong quầy cứ như nước lã, bị Triệu Hi rót vào bụng hết chai này đến chai khác.
Có tiếng gõ cửa vang lên trong phòng khách, Triệu Hi vén tấm chăn lông lên, đi chân trần trên sàn nhà.
Trong lòng cậu đã dấy lên hy vọng không chỉ một lần, rằng khi mở cửa ra, cậu sẽ thấy Trần Tễ Nghiêu kéo vali hành lý xuất hiện trước mặt mình, nói rằng anh đã trở về và mang theo món bánh ngọt mà cậu yêu thích.
Nhưng Triệu Hi sẽ không tha thứ dễ dàng như vậy, ăn bánh ngọt hay không không quan trọng, cậu nhất định phải giơ nắm đấm lên và đấm thật mạnh vào mặt Trần Tễ Nghiêu mấy cái.
Đáng tiếc là Trần Tễ Nghiêu không cho cậu cơ hội đó, tiếng gõ cửa chỉ là ảo giác, khi cậu mở cửa, người mà cậu chờ đợi sẽ xuất hiện trong khoảng thời gian này lại không đứng trước mặt như cậu mong đợi.
Triệu Hi nhận ra mình bắt đầu mất ngủ.
Mặc dù không ở lại khu chung cư phía nam, không cố tình nghĩ lại chuyện năm đó, nhưng khi đi ngủ cậu vẫn rơi vào một cơn ác mộng sâu thẳm.
Chiếc máy bay tan rã ngay trước mắt cậu, rơi xuống từ độ cao hàng chục ngàn mét. Triệu Hi cũng bị một lực vô hình kéo xuống, kích hoạt nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất trong lòng, kéo cậu cùng rơi xuống vực thẳm.
Sau khi tỉnh dậy từ cơn ác mộng, cậu không thể ngủ lại được, thế là cậu bắt đầu dùng thuốc ngủ liều cao, một viên rồi thành hai viên. Sau khi tỉnh dậy và lấy lại chút sức lực, cậu lại điên cuồng lấy điện thoại ra và tìm kiếm tin tức về các vụ tai nạn máy bay trên khắp thế giới.
Julia nhắc nhở cậu rằng trạng thái tinh thần này không thể tiếp tục: “Cậu cần nhập viện ngay để kiểm tra sức khỏe chi tiết hơn.”
Triệu Hi xóa khung chat, điện thoại của trợ lý gọi đến, báo cáo với cậu: “Nhị thiếu, thám tử đã gửi bản ghi chép rà soát gần đây cho anh rồi, hiện tại vẫn chưa phát hiện dấu vết của sếp Trần ở châu Âu.”
Điếu thuốc trên tay Triệu Hi đã cháy được một nửa, làn khói trắng bao phủ cặp mắt vốn dĩ phong lưu, tuấn tú của cậu.
Triệu Hi cúi đầu xuống, các ngón tay cắm sâu vào mái tóc.
Im lặng một lúc lâu, cậu chỉ nói với giọng nặng nề, không chút cảm xúc: “Tiếp tục tìm.”
Khi hoa mơ nở rộ ở sân sau, cuối cùng thành phố Ninh Hải cũng đón trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay.
Mạnh Uyển gom tuyết trên hoa mai, đun sôi lên thành một thứ nước thơm ngát, bà lại nhờ dì Vân chuẩn bị trái cây, cả nhà ngồi trong sân quây quần bên bếp trà, tiện thể bàn bạc xem năm nay sẽ đón Tết thế nào.
Bụng của chị dâu hơi nhô lên, đây cũng là lúc Triệu Hi có thể gượng dậy được chút tinh thần.
Triệu Húc Đình hỏi cậu một vài việc trong công ty, mặc dù Triệu Hi không túc trực ở vị trí đó như một vị thần canh giữ, nhưng khi nói về tiến độ các dự án và những vấn đề cần chú ý, cậu vẫn trả lời rành mạch.
Mạnh Uyển lấy một loại thức uống dành cho bà bầu, ngồi xuống hỏi con dâu: “Con đã nghĩ tên cho cháu chưa?”
Mặt chị dâu giãn ra, nở nụ cười hiền hậu của một người sắp làm mẹ, chị vuốt bụng: “Vẫn chưa biết là bé trai hay bé gái, nên con và anh Húc Đình đã nghĩ sẵn hai cái tên, một cho nam và một cho nữ rồi, còn tên ở nhà thì chắc phải nhờ Tiểu Hi nghĩ giúp thôi.”
Bình thường Triệu Hi là người tích cực tham gia vào những chuyện vui như thế này nhất, nhưng không hiểu sao dạo gần đây cậu càng ngày càng lười suy nghĩ.
Cậu có thể bịa ra bất cứ cái tên nào cho mèo hay chó, nhưng đây là đứa cháu sắp chào đời của mình, Triệu Hi không muốn làm qua loa, cậu chống tay lên đầu, mỉm cười: “Em làm gì được? Cứ để ba mẹ đặt đi.”
Triệu Húc Đình liếc nhìn cậu: “Sao em lại không được?”
“Em là chú của đứa nhỏ, đặt cho cháu cái tên ở nhà thôi mà cũng khó khăn vậy sao?”
Triệu Hi lười biếng nhướn mày: “Đặt một mình thì không được, chú của đứa nhỏ này đâu chỉ có mình em.”
Câu nói vừa dứt, mọi người ngồi quanh bếp lửa đều lặng im.
Uống thêm vài chén trà, Triệu Hi cảm thấy không còn hứng thú nữa, khi Mạnh Uyển và những người khác bắt đầu nói về chuyện khác, một mình cậu đi ra sân trước, dẫm trên lớp tuyết dày.
Thời tiết lạnh đến âm ba bốn độ, Triệu Hi chỉ khoác một chiếc áo da mỏng, đi đôi bốt Martin, cứ thế đi dọc theo tán cây, để lại từng dấu chân trên nền tuyết trắng.
Lớp tuyết dày thế này, chỉ cần kiên nhẫn một chút là cậu có thể đắp được một người tuyết thật đẹp.
Nhưng Trần Tễ Nghiêu không ở bên cạnh, mọi thứ dường như đều trở nên vô nghĩa.
Cậu nhớ lại hồi còn đi học ở trường Trung học số 1, hai người lúc nào cũng có xe đưa đón.
Mỗi khi trời đổ tuyết, Triệu Hi lại rất vui vẻ, không chịu ngồi xe mà nhất quyết kéo Trần Tễ Nghiêu đi bộ về.
Cây mơ trước nhà ở Lan Uyển đã được trồng ở đó nhiều năm, Triệu Hi không muốn làm bài tập, bẻ một cành cây vẽ hai vòng tròn trên tuyết rồi chồm người lại gần Trần Tễ Nghiêu: “Anh A Nghiêu, chúng ta thi đắp người tuyết đi.”
“Ai đắp được người tuyết to và đẹp nhất trong thời gian ngắn nhất, người đó sẽ chép hộ bài từ vựng tiếng Anh tối nay, thế nào?”
Lúc đó Trần Tễ Nghiêu đã tự học xong một phần chương trình đại học, không chỉ tiếng Anh, ngay cả tiếng Pháp anh cũng có thể giao tiếp trôi chảy như người bản xứ. Vì vậy chẳng có bài tập nào mà anh không làm được, hay cần Triệu Hi phải giúp.
Mặc dù vậy, anh vẫn đồng ý thi đấu với Triệu Hi.
Triệu Hi không thích đeo găng tay, khi cậu đưa đôi tay ra để nặn cầu tuyết, hai bàn tay đã cứng đến mức không thể cử động được nữa.
Trần Tễ Nghiêu thổi hơi ấm vào tay cậu để làm nóng.
Rồi anh quay vào nhà, mang mũ, khăn quàng cổ và găng tay ra. Trần Tễ Nghiêu quấn tất cả lên người Triệu Hi, chỉ để lại đôi mắt rạng rỡ nhìn mình.
Nhưng khi những việc đó xong xuôi, Triệu Hi cũng đã đắp xong người tuyết của mình.
Cậu quay sang khoe với Trần Tễ Nghiêu: “Haha, anh thua rồi nhé? Tối nay ngoan ngoãn đến phòng em lấy bài tập của ‘anh’ mà chép!”
Trần Tễ Nghiêu nhìn người tuyết xấu xí của Triệu Hi, do quá vội vàng nên đắp cẩu thả, anh xoa đầu cậu, chỉ cười mà không nói gì, phủi những bông tuyết trên tóc mái của Triệu Hi.
Triệu Hi cũng nhận ra, nhíu mày nói: “Hình như không được đẹp cho lắm…”
“Thôi, không chơi với anh nữa!”
Trần Tễ Nghiêu giữ chặt cánh tay đang vung lên của cậu, kéo cậu lại gần, giọng nói khẽ thì thầm bên tai: “Anh sẽ chép từ vựng hộ em, người tuyết anh cũng sẽ đắp một cái đẹp hơn cho em.”
Triệu Hi lại không còn hứng thú: “Người tuyết đẹp thì có ích gì? Vài hôm nữa mặt trời lên, chẳng phải cũng tan hết sao…”
“Tan thì anh lại đắp cho em một cái khác.”
Triệu Hi bĩu môi, chỉ cần được Trần Tễ Nghiêu dỗ dành như vậy là cậu lại vui vẻ ngay.
Hai người cùng nhau đi về phía mái hiên, Triệu Hi móc ngoéo ngón út với Trần Tễ Nghiêu: “Vậy em muốn mỗi năm cứ tuyết rơi, anh đều phải đắp người tuyết cho em, phải đắp những hình dáng khác nhau, em sẽ dùng máy ảnh để chụp lại từng cái một.”
“Đến khi chúng ta 80 tuổi, em sẽ sưu tập được ít nhất 75 bức ảnh, treo trên tường phòng ngủ, mỗi tối trước khi ngủ em sẽ ngắm chúng.”
Trần Tễ Nghiêu không nói gì, Triệu Hi sợ anh đổi ý, liền chặn trước mặt anh: “Anh đã hứa với em rồi đó, phải giữ lời, phải đắp người tuyết cho em cả đời!”
Lúc ấy vẻ mặt Trần Tễ Nghiêu rất dịu dàng, anh chỉ khẽ “ừ” một tiếng: “Không đổi ý…”
“Anh sẽ đắp người tuyết cho em cả đời.”
Đó là lời hứa mà Trần Tễ Nghiêu từng dành cho cậu. Trong ký ức về quãng thời gian hai người cùng nhau lớn lên, vô số mảnh ghép đẹp đẽ đã tạo nên một phần khó quên nhất.
Giờ đây, khi người tuyết đã được đắp đến năm thứ 10, người đàn ông từng hứa sẽ ở bên cậu trọn đời lại là người đầu tiên bội ước.
Tuyết tan luôn lạnh hơn lúc mới rơi, giống như cái kết của một câu chuyện luôn đau đớn hơn lúc bắt đầu.
Triệu Hi không biết liệu đây đã là cái kết hay chưa, nhưng sự rời đi đột ngột của một nhân vật chính cứ như một điềm báo định mệnh, khiến cho cậu, người vốn vô cùng tự tin vào tương lai, từng bước rơi vào nỗi lo lắng và hoang mang sâu sắc.
Sau khi nấu trà xong, bã trà được dì Vân mang đi làm túi thơm, Triệu Húc Đình lên lầu cùng vợ, Mạnh Uyển vẫy tay gọi Triệu Hi lại gần.
Thật ra Mạnh Uyển đã muốn hỏi chuyện này từ lúc nãy, nhưng bây giờ khi chỉ có hai mẹ con nói chuyện sẽ tiện hơn, Mạnh Uyển dừng lại, nắm lấy tay Triệu Hi: “Con trai, bên A Nghiêu vẫn không có tin tức gì sao?”
Trong thời gian Trần Tễ Nghiêu biến mất, Hằng Nạp đã đưa ra một lý do đủ thuyết phục để đối phó với bên ngoài. Tuy nhiên, đối với nhà họ Triệu, những người có mối quan hệ gắn bó mật thiết với Trần Tễ Nghiêu cả về tình cảm lẫn lợi ích công ty, chuyện này không thể nào giấu được.
Triệu Hi đã điên cuồng tìm người khắp nơi, tuy Mạnh Uyển và Triệu Chính Lâm không nói ra, nhưng lòng họ cũng luôn dõi theo từng diễn biến.
Thế nhưng, dường như Triệu Hi không muốn nói về chủ đề này, cậu cúi đầu, xoa mặt: “Mẹ, bây giờ con không muốn nói chuyện này được không ạ?”
“Tâm trạng con gần đây khó khăn lắm mới tốt lên một chút…”
Mạnh Uyển gật đầu thở dài, nào ngờ đứa con trai út vốn luôn cởi mở của bà lại đột nhiên quỳ xuống trước mặt bà.
Giọng nói Triệu Hi mang theo sự mệt mỏi và bất lực tột cùng, cậu vò đầu: “Không tìm thấy.”
“Những nơi có thể đến đều đã đến rồi, những cách có thể nghĩ đều đã nghĩ rồi…”
“Mẹ ơi.” Triệu Hi nức nở nghẹn ngào: “Mẹ nói xem Trần Tễ Nghiêu anh ấy… sao lại đột nhiên biến mất như vậy?”
Mạnh Uyển biết hai đứa trẻ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tình cảm anh em không hề thua kém ruột thịt, nhìn Triệu Hi ra nông nỗi này, lòng bà cũng đau theo.
Nhưng ngoài những lời an ủi vô ích, dường như bà chẳng thể làm gì khác.
“Nếu trước khi rời đi thằng bé đã sắp xếp ổn thỏa chuyện công ty, chứng tỏ nó đã có kế hoạch riêng. A Nghiêu cũng là người trưởng thành, có lẽ vì vướng bận chuyện gì đó, chúng ta cứ cho A Nghiêu thêm thời gian được không con?”
Một cành cây trong tay Triệu Hi gãy làm đôi.
Mạnh Uyển vỗ vai cậu, nửa quỳ xuống nhìn cậu: “Hay là con nghĩ kỹ lại xem, có khi nào A Nghiêu gặp chuyện gì ở bên nhà họ Trần không?”
“Thằng bé này từ nhỏ đã nặng lòng, nếu thật sự gặp khó khăn, nó nhất định sẽ không nói ra, phần lớn sẽ gánh vác một mình. Nếu con thật sự không còn cách nào khác, hay là đến nhà họ Trần hỏi thử xem?”
“Con hỏi rồi.” Triệu Hi thất thần nói.
Mấy năm nay sức khỏe ông cụ nhà họ Trần vẫn không tốt, còn mấy người chú, thím kia đã quen lười biếng, chẳng có chính kiến gì. Khi Triệu Hi tìm đến nhà họ Trần, cậu chưa kịp nói rõ mục đích đã bị mấy người đó vây quanh, tra hỏi một cách khó chịu.
Ai nấy đều lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, chỉ hỏi cậu rằng sắp đến cuối năm rồi, Trần Tễ Nghiêu lại không lộ diện, vậy chuyện chia cổ tức phải tính sao đây?
Ngày trước dì Khương bị đuổi ra khỏi nhà cùng Trần Tễ Nghiêu khi anh mới mười mấy tuổi, những người này dù mắt không mù, tim không tàn, cũng chẳng thấy ai đứng ra nói giúp mẹ con họ một câu công bằng.
Bây giờ Trần Tễ Nghiêu đã nắm giữ mạng sống của họ, những người được gọi là “chú, thím” ngày thường ngày chẳng thấy mặt, lúc này lại sốt sắng quan tâm đến tình trạng của Trần Tễ Nghiêu.
Thứ tình thân máu mủ vớ vẩn, tất cả đều là sâu bọ bám vào Trần Tễ Nghiêu để hút máu!
Triệu Hi hối hận ngay từ lúc bước chân vào cửa, lẽ ra cậu không nên đến đây.
Nhưng nếu không đến nhà họ Trần, cậu còn có thể tìm ở đâu nữa?
Gần như đã cạn kiệt mọi sức lực và phương pháp, đây là lần đầu tiên Triệu Hi sâu sắc ý thức được rằng, trên đời này luôn có những chuyện dù cho cậu có cố gắng đến đâu cũng không đạt được kết quả.
Giờ đây, cậu chỉ có thể dùng cái lý do lấp l**m kia để an ủi bản thân, rằng Trần Tễ Nghiêu sẽ trở về, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, sớm muộn gì người đàn ông đó cũng sẽ trở lại.
Còn về việc tại sao Trần Tễ Nghiêu lại biến mất trong thời gian này, tại sao không nghe điện thoại, rốt cuộc đã gặp phải khó khăn gì mà đến cả việc liên lạc cơ bản nhất với anh cũng không muốn – những câu hỏi này liệu có được giải đáp hay không, Triệu Hi đã không còn chắc chắn nữa.
Cậu đối với Trần Tễ Nghiêu không phải là duy nhất trên đời sao?
Từ năm 8 tuổi, khi cậu nhìn dì Khương dắt anh vào nhà, hai người chưa bao giờ xa nhau lâu đến vậy. Không nói lý do, không đưa ra bất kỳ nguyên nhân nào. Sợi dây thần kinh yếu ớt nhất gắn kết Triệu Hi với Trần Tễ Nghiêu từ trong xương tủy cứ như bị người ta dùng dao cắt đứt một cách tàn nhẫn.
Cơ thể vẫn sống, vẫn thở, nhưng những gì còn lại chỉ là chuỗi ngày dài đằng đẵng, dày vò cậu bằng nỗi đau và bất an đến mức gần như hóa điên.
Tâm trạng cậu bây giờ rất nặng nề, không có một chút cảm giác an toàn nào.
Nếu đang ở trên một ngọn núi tuyết hay trong một thung lũng hoang vắng, lúc này cậu chắc chắn sẽ không còn chút kiêng nể nào mà gào thét thật to.
Giỏi lắm, Trần Tễ Nghiêu!
Muốn biến thì biến cho thật xa, có bản lĩnh thì cả đời đừng quay về nữa!
Trần Tễ Nghiêu, Trần Tễ Nghiêu…
Trần Tễ Nghiêu! Mẹ nó rốt cuộc anh đang ở đâu?!