Hoàng Hôn Ở Penida - A Tạp Ba Đường

Chương 24

Sau một trận bão tuyết trắng trời, vạn vật như tan rã, cả thành phố chỉ còn lại một màu xám trắng đơn điệu.

Triệu Hi lấy từ trong tủ ra tấm ván trượt tuyết mua ở Thụy Sĩ năm ngoái, chợt nhớ đến Noel năm ngoái cậu và Trần Tễ Nghiêu đã cùng nhau đắp người tuyết trên một sườn núi ở dãy Alps.

Cậu nằm dang tay dang chân trên nền tuyết để Trần Tễ Nghiêu vùi lấp mình, khi Trần Tễ Nghiêu cúi xuống, cậu nhanh tay xúc một nắm tuyết lớn nhét vào cổ áo anh.

Trần Tễ Nghiêu đã nắm lấy cổ tay cậu, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa mỉm cười như muốn nói: “Anh biết thừa em định làm gì rồi, ngoan ngoãn đi nào”, sau đó im lặng nhìn cậu.

Những trò nghịch ngợm bất ngờ như vậy đã xảy ra rất nhiều lần, nhưng ngẫm lại, dường như Trần Tễ Nghiêu chưa bao giờ thực sự giận cậu vì những trò đùa ấy.

Những ký ức trong tâm trí lúc rõ ràng, lúc lại mờ ảo, Triệu Hi tự nhủ với bản thân rằng không thể tiếp tục như thế này nữa, cậu bắt đầu tự ép mình ngừng suy nghĩ.

Ánh mắt trống rỗng dần dần có tiêu cự, sau một tiếng thở dài, cậu lại mở cửa tủ và cất tấm ván trượt tuyết vào lại vị trí cũ.

Năm nay không trượt tuyết nữa, bởi vì Trần Tễ Nghiêu không ở bên cạnh, Triệu Hi vốn là người có sức tự chủ kém, đã hoàn toàn buông xuôi.

Cậu bắt đầu một vòng chơi mới, một cuộc chơi không kiêng nể gì để k*ch th*ch các giác quan. Rượu bia, tiệc tùng, đua xe, cậu cần thật nhiều trải nghiệm cảm giác mạnh để đánh thức những tế bào cơ thể gần như đã chết lặng.

Trên đường đèo, cậu lượn qua những khúc cua với tốc độ gần 300km/h, bỏ xa chiếc P72 của Bùi Minh. Bánh xe ma sát với mặt đường tóe lửa, thiết bị đo nhịp tim phát ra tín hiệu cảnh báo an toàn cuối cùng. Âm thanh ấy lại khiến Triệu Hi cảm thấy hưng phấn một cách khó hiểu.

Đêm đó, sau một đêm mất ngủ triền miên, cậu đã quả quyết lấy vali ra, hôm sau một mình đáp chuyến bay đến Úc.

Sự mệt mỏi qua đi, thay vào đó là sự điên cuồng ập đến, cậu đắm chìm trong những nơi xa hoa, mọi phiền muộn đều dễ dàng bị lãng quên.

Cậu không cần phải băn khoăn về việc Trần Tễ Nghiêu đã đi đâu và khi nào sẽ trở về nữa, không còn phải ôm ấp chút hy vọng mong manh đó để rồi tự giày vò bản thân.

Ánh sáng vàng từ chiếc đèn chùm pha lê đổ xuống như thác, những cọc tiền lớn được tung ra, không khí trong phòng chứa đầy oxy khiến tinh thần cậu luôn phấn chấn, cậu cứ thế tận hưởng cả ngày lẫn đêm không biết mệt mỏi.

Vận may trên bàn bài giúp Triệu Hi thắng được rất nhiều tiền, cô gái mặc váy lụa đỏ tiến đến chúc mừng cậu. Với đôi mắt đào hoa vốn đã phong lưu đa tình, cậu khẽ liếc nhìn rồi đưa tay ôm cô gái ngồi lên đùi mình.

Trở về phòng khách sạn, Triệu Hi nhét một cọc ngoại tệ dày cộm vào túi xách của cô gái, mỉm cười chúc cô ngủ ngon, ý tứ đã quá rõ ràng.

Đối phương có vẻ luyến tiếc nhưng không thể làm gì khác, cuối cùng đành nhún vai đầy tiếc nuối, trước khi đi đã để lại một tờ giấy có ghi số điện thoại của mình vào túi áo vest của Triệu Hi.

Khóa cửa phòng lại, Triệu Hi thở phào, ngả lưng xuống chiếc giường đôi trải ga trắng tinh, cơ thể lọt thỏm vào lớp chăn bông mềm mại.

Cậu vung tay, những cọc ngoại tệ được ném lên không trung như thể chúng là giấy vụn, chúng lượn lờ một cách duyên dáng rồi rơi xuống, tựa như những bông tuyết.

Triệu Hi đờ đẫn nhìn cảnh tượng này một lúc lâu, cảm xúc mãnh liệt trong chốc lát lắng xuống, sự tĩnh lặng của đêm khuya lại mang đến một cảm giác trống rỗng vô tận như sắp nuốt chửng cậu.

Trong đầu cậu vẫn không ngừng hiện lên gương mặt quen thuộc ấy, ảo tưởng về hình ảnh anh nắm lấy lòng bàn tay cậu và thì thầm bên tai.

Nhận ra đêm nay có lẽ lại mất ngủ, Triệu Hi không còn chống cự nữa, cậu lấy gói thuốc ngủ cuối cùng mà Julia đã kê đơn từ đầu giường.

Không chút cảm xúc, cậu uống cả hai viên thuốc cùng một lúc với nước.

Mấy ngày sau, không khí lại trở nên náo nhiệt, tiếng chuông đón năm mới vang vọng trên đường phố Wynn Palace. Chính quyền địa phương đã tổ chức một loạt các màn biểu diễn thú vị và bắn pháo hoa để cùng du khách đón chào năm mới.

Triệu Hi chưa tận hưởng đủ, Bùi Minh vì đợi mãi không thấy cậu về, đành phải bay sang tìm.

Vài ngày trước Bùi Viễn Bình được mời đến một diễn đàn doanh nhân ở đại lục, tại đó ông đã gặp Quan Sĩ Xuyên. Quan Sĩ Xuyên có những lời lẽ phê bình kín đáo về việc gần đây Triệu Hi lạnh nhạt với con gái mình, chỉ chơi bời suốt ngày.

Nghe nói Quan Sĩ Xuyên đang có ý định tìm cơ hội để hai gia đình gặp mặt, Bùi Viễn Bình đã kể chuyện này cho Bùi Minh, với ý định muốn Bùi Minh cũng tĩnh tâm lại, đừng suốt ngày yêu đương lung tung.

Bùi Minh bị nhắc nhở đến phiền, lại càng thấm thía hơn tầm quan trọng của việc “tận hưởng niềm vui trước mắt”, hơn nữa so với bản thân, y tò mò về Triệu Hi hơn.

Ban đầu Bùi Minh nghĩ tình duyên của anh em mình và Quan tiểu thư đã được định sẵn, ở bên nhau là một cặp trời sinh. Nhưng sau chuyện với Trần Tễ Nghiêu, y lại càng khó nắm bắt được suy nghĩ của Triệu Hi hơn.

Triệu Hi không muốn nói chuyện tào lao với Bùi Minh, cậu kéo Bùi Minh vào phòng, cùng nhau say sưa một trận, rồi kể về việc gần đây cậu may mắn trên sòng bài thế nào.

Khi thuốc tàn, Triệu Hi định rủ Bùi Minh xuống chơi thêm vài ván, Bùi Minh đã đưa tay ra giữ cậu lại.

Không phải Bùi Minh không muốn chơi, nhưng nhìn trạng thái của Triệu Hi, rõ ràng dù cậu thắng cũng không phải niềm vui thực sự từ tận đáy lòng.

Y vốn ít khi khuyên người khác, chỉ cười, lấy tay gảy gảy cọc ngoại tệ trên bàn: “Thế là đủ rồi, đúng không?”

“Cậu về Ninh Hải với tôi đi, ở địa phận của chúng ta thiếu gì trò k*ch th*ch để chơi chứ?”

Triệu Hi tỏ vẻ thích thú: “Được thôi, liên hệ anh họ cậu đi, không phải cậu nói huấn luyện viên người Pháp kia có đội bay riêng, trước đây còn từng vô địch thế giới sao?”

“Bảo anh ta dạy tôi cách bay trên trời đi.”

Bùi Minh đã mất một lúc để xử lý thông tin, sau đó y mới chợt nhớ ra lần trước mọi người trong nhóm có thảo luận về môn wingsuit.

Trầm tư hai giây, Bùi Minh vẫn không nhịn được thò người lại gần, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Cậu chán sống rồi à?”

“Hay là tôi sống đủ rồi?”

Để nhảy ra từ khoang máy bay ở độ cao 5000 mét, ít nhất cũng phải có 200 lần kinh nghiệm nhảy dù mới được coi là nhập môn, khóe miệng Bùi Minh cứng đờ: “Chỉ tạm thời không liên lạc được với Trần Tễ Nghiêu thôi, đâu phải sau này không trở về nữa. Chờ anh ta về, biết tôi rủ cậu chơi cái này, chắc chắn anh ta sẽ xé xác tôi mất.”

Phản ứng của Triệu Hi lại rất hờ hững, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường: “Anh ta còn trở về sao?”

“Không thì sao?” Bùi Minh đáp: “Anh ta tên Trần Tễ Nghiêu chứ đâu phải đổi tên đâu.”

Nói xong, Bùi Minh lấy điện thoại ra: “Anh cậu biết tôi sang tìm cậu rồi, tôi báo bình an cho anh ấy trước nhé.”

“Tôi đoán khoảng trước hoặc sau Tết Âm lịch, hai nhà các cậu sẽ ngồi lại bàn bạc về chuyện của cậu và Quan Mậu Kỳ. Tối qua ba tôi còn nói từ nhỏ việc gì tôi cũng không bằng cậu, ngay cả kết hôn cũng không thể đi trước cậu.”

Một câu nói không biết đã chạm vào dây thần kinh nào của Triệu Hi, bình rượu trên bàn bị cậu quét xuống, vẻ mặt bực bội: “Trần Tễ Nghiêu không ở đây thì tôi kết hôn cái gì?”

Bùi Minh bật cười vì tức, cho rằng cậu say rượu nên nói năng lung tung: “Không phải chứ, hai chuyện này có liên quan gì đến nhau đâu?”

“Trần Tễ Nghiêu không ở đây thì sao cậu lại không thể kết hôn?”

“Ý cậu là, tôi làm phù rể cho cậu là thiệt thòi lớn lắm à?”

***

Ba ngày sau, Triệu Hi bay từ Úc về Ninh Hải nhưng không trở về Hối Cảnh.

Cuối năm, công ty và gia đình có rất nhiều việc phải lo, dì Vân lại nói muốn nấu canh cho cậu nên mấy ngày nay cậu quyết định ở lại Lan Uyển.

Người ở câu lạc bộ du thuyền gọi điện đến nói rằng hiện tại là thời gian bảo dưỡng du thuyền, chiếc Azimut 100 của cậu neo ở bến tàu có một số thủ tục nhập cảng mới cần giải quyết.

Các giấy tờ trên thuyền đều ở chỗ Trần Tễ Nghiêu, trước đây anh từng nói sẽ đưa cho cậu.

Triệu Hi nghĩ có lẽ ý định rời đi của đối phương đã manh nha từ lúc đó, chỉ là cậu đã quá chậm chạp và ngốc nghếch.

Khi một người ở bên ngoài một mình, họ luôn cần điện thoại để liên lạc với thế giới bên ngoài. Điện thoại riêng của Trần Tễ Nghiêu liên tục mất sóng, chỉ có thể giải thích là ngoài những người thân cận biết rõ, có lẽ anh còn có một số điện thoại khác.

Vậy nên Triệu Hi không có đủ dũng khí để tìm hiểu xem số điện thoại đó chỉ là tạm thời hay đã được đăng ký từ lâu.

Cậu chợt nhận ra rằng tất cả những chuyện này chỉ là một cuộc chia ly đã được lên kế hoạch từ trước.

Cuối cùng Triệu Hi đã nhìn rõ sự thật, cái gọi là tình anh em sâu nặng, hóa ra chỉ là sự ảo tưởng của riêng cậu.

Những lo lắng, bất an hay nóng ruột của cậu, tất cả những gì cậu đã trải qua, Trần Tễ Nghiêu căn bản không hề bận tâm.

Vì thế cậu bắt đầu có tâm lý phản nghịch, Trần Tễ Nghiêu thảnh thơi ở bên ngoài, vậy tại sao Triệu Hi cậu lại phải như người mất hồn, ngày ngày mong ngóng anh trở về?

Sự biến mất hay sự tồn tại của một người nào đó không hề tạo ra gợn sóng gì trong vũ trụ bao la, nói cách khác, Trái Đất vẫn sẽ quay dù thiếu bất kỳ ai.

Triệu Hi dùng những lời lặp đi lặp lại này để an ủi bản thân.

Khi những lời ám thị tâm lý được lặp lại quá nhiều, cuối cùng điều giả dối cũng trở thành sự thật. Dần dần, cậu cũng bắt đầu tin rằng dù Trần Tễ Nghiêu không bao giờ quay về nữa, dù chỉ còn một mình, cậu vẫn có thể sống tiếp một cách thú vị và đầy đủ.

Theo truyền thống từ thế hệ ông cố, mỗi đêm Giao thừa, sân vườn Lan Uyển đều treo đèn lồng đỏ.

Đây là cái Tết đầu tiên Triệu Hi đón mà không có Trần Tễ Nghiêu ở bên kể từ khi cậu lên 8 tuổi. Và lúc này, đã tròn bốn tháng kể từ cái đêm người đàn ông ấy lặng lẽ chuốc say cậu và rời đi.

Bữa cơm tất niên do một mình dì Vân chuẩn bị trong bếp, tay nghề nấu nướng của Mạnh Uyển không giỏi nên không giúp được nhiều, khi nhìn thấy đôi đũa thừa trên bàn, ánh mắt bà không khỏi trở nên buồn bã.

“Giá như có A Nghiêu ở đây thì tốt rồi, lúc Húc Đình kết hôn còn nói năm nay cả nhà sẽ chụp một tấm ảnh gia đình nữa chứ.”

“Ai, đúng vậy…” Dì Vân nói: “Tuy chỉ thiếu một người thôi, nhưng Tết mà, cả nhà phải ở bên nhau mới vui chứ.”

Hai người nói xong, không khí bỗng nhiên chùng xuống.

“Sao thế? Không có anh ấy thì mọi người không ăn Tết nữa à?”

Triệu Hi đi qua, lấy một miếng táo cho vào miệng ăn vụng, rồi dựa vào bàn bếp: “Mấy tháng nữa là chị dâu sinh rồi, năm nay nhà mình sắp có thêm thành viên, chỉ cần tin mừng này thôi cũng đủ để hai người bận rộn rồi.”

Triệu Hi biết cách an ủi người khác, khi nhắc đến đứa cháu sắp ra đời, Mạnh Uyển nở nụ cười rạng rỡ, trong lòng tràn ngập niềm vui.

Bà vào phòng làm việc rồi quay ra, trên tay cầm hai phong bao lì xì dày cộp, đưa cho Triệu Hi.

Theo lệ cũ, những người chưa kết hôn trong nhà đều được lì xì.

Dì Vân là người giúp việc lâu năm trong nhà, còn cô dâu mới về được một năm lại đang mang thai vất vả, hai người này đều là những người có công lớn với gia đình, nên đãi ngộ cũng giống như Triệu Hi.

Triệu Hi cầm đồ vật trong tay, nhướng mày: “Sao lại cho con hai cái?”

“Một cái là của A Nghiêu.” Mạnh Uyển nói: “Chờ nó về có khi Tết đã qua lâu rồi, lì xì bổ sung sẽ hơi gượng gạo.”

“Cho nên mẹ gửi ở chỗ con, cứ coi như con đã nhận thay, khi nào thằng bé về thì con đưa lại là được.”

“Con không nhận thay đâu.” Triệu Hi lại dùng giọng điệu bất cần: “Mẹ biết tính con mà, từ nhỏ con đã không tiết kiệm được tiền, mẹ để lì xì của anh ấy ở chỗ con, thì cái này là của con.”

Nói rồi cậu nheo mắt: “Con mặc kệ khi nào anh ấy về, cái lì xì này anh ấy đừng hòng lấy được một xu, mai con sẽ tiêu hết số tiền này.”

Mạnh Uyển biết cậu đang bực bội nên cứng miệng, bà cũng không so đo với cậu nhiều.

Mạnh Uyển lườm cậu một cái rồi ôm bình hoa vừa cắm xong vào phòng khách.

Bữa cơm tất niên bắt đầu lúc 8 giờ, cả gia đình quây quần bên bàn tròn cùng nâng cốc chúc mừng.

Triệu Húc Đình rót rượu cho Triệu Chính Lâm và gắp thức ăn cho vợ, thấy dì Vân đã có tuổi mà phải vất vả chuẩn bị những thứ này, hắn cố tình đề nghị trên bàn ăn rằng sang năm sẽ không đón Giao thừa ở Lan Uyển nữa mà sẽ ra khách sạn đón Tết.

Dì Vân có tư tưởng truyền thống, lại vô cùng cố chấp nên liên tục từ chối, bà kiên quyết rằng Giao thừa phải đón ở nhà mới có không khí ấm cúng.

Sau bữa cơm, chương trình gala trên TV đã đến cao trào, các diễn viên biểu diễn hết mình trên màn hình, dù chương trình có hay hay không vẫn luôn có khán giả vỗ tay.

Triệu Chính Lâm đeo kính lão ngồi trên sofa trả lời tin nhắn, anh trai và chị dâu ra ngoài đốt pháo hoa, mẹ và dì Vân vào bếp gọt hoa quả, Triệu Hi đứng ở cửa hắng giọng, nói rằng cậu hơi chóng mặt rồi đi dép lên lầu.

Thật ra đêm nay Triệu Hi không uống nhiều rượu, nhưng không hiểu vì sao, càng vào thời khắc mọi nhà sum vầy này, sau sự náo nhiệt ngắn ngủi, cậu lại càng muốn ở một mình.

Đi ngang qua căn phòng thứ hai ở cuối hành lang, Triệu Hi dừng bước, do dự và suy tư một lúc, cuối cùng vẫn đẩy cửa bước vào.

Đây là phòng ngủ của Trần Tễ Nghiêu ở Lan Uyển, mặc dù nhiều năm không có người ở, dì Vân vẫn dọn dẹp nơi này sạch sẽ không một hạt bụi.

Ngày xưa, phòng ngủ của hai người cạnh nhau.

Buổi tối Triệu Hi nằm trong chăn chơi game, có một màn chơi vượt qua những chiếc hộp xếp thành bậc thang mà cậu không thể nào qua được, lúc nửa đêm tĩnh lặng, cậu quỳ gối ở đầu giường, dùng một chiếc cốc gõ ba cái vào tường.

Chỉ mất vài phút, Trần Tễ Nghiêu đã mặc đồ ngủ mở cửa bước vào.

Ngón tay Trần Tễ Nghiêu rất linh hoạt, những chiếc hộp mà cậu không thể nhảy lên, anh có thể nhảy liền hai cấp, lần nào phá đảo cũng được ba ngôi sao.

Triệu Hi không nhớ rõ mình đã ngủ lúc nào, khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, tay cậu vẫn còn nắm chặt áo ngủ của anh. Ngước mắt nhìn lên, tóc tai cậu rối bù vì cọ vào gối, đang vùi vào vòng tay của anh một cách vừa vặn.

Vào cuối tuần, ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ phía nam, Triệu Hi gác chân lười biếng nằm trên giường, một lát sau, tiếng đàn dương cầm du dương từ phòng đàn bên cạnh vọng sang.

Từ nhỏ Triệu Hi không có nhiều năng khiếu nghệ thuật, nhưng chính nhờ sự rèn giũa và khai sáng của Trần Tễ Nghiêu mà cậu dần dần bắt đầu thưởng thức âm nhạc. Khi lớn hơn, cậu còn cùng anh đi nghe các buổi hòa nhạc.

Đầu ngón tay cậu lướt trên mặt bàn, căn phòng không bật đèn, Triệu Hi đi đến bên cửa sổ, trong ánh sáng mờ ảo, cậu nhìn ngắm từng đồ vật được bày trí trong phòng.

Trên giá sách có rất nhiều bản nhạc, cậu tùy tay lấy một quyển ra, lập tức nhìn thấy bức họa quen thuộc của nhà soạn nhạc Liên Xô cũ Dmitri Shostakovich trên bìa.

Triệu Hi từng hỏi Trần Tễ Nghiêu vì sao lại thích chơi nhạc của người này. Sở thích về một thể loại âm nhạc nào đó ở một mức độ nhất định cho thấy bản nhạc ấy chứa đựng một niềm tin hoặc tình cảm có thể cộng hưởng với sâu thẳm trong tâm hồn anh.

Triệu Hi từng nghĩ những nốt nhạc ấy đang kể về tình yêu. Sau này khi thực sự tìm hiểu, cậu mới biết rằng các tác phẩm của ông ấy phần lớn là về chiến tranh, áp bức, khổ đau và sự đấu tranh của con người.

Những chủ đề này thật nặng nề, Triệu Hi sợ anh có tâm sự nên thường cố tình chọc anh cười, hy vọng Trần Tễ Nghiêu có thể dành nhiều tâm sức vào những điều khiến mình vui vẻ.

Trần Tễ Nghiêu xoa đầu cậu rồi cười, nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn không giải thích vì sao mình luôn chơi những bản nhạc ấy.

Suốt một chặng đường dài đã qua, những ký ức lắng đọng lại có quá nhiều thứ khiến người ta khó quên.

Triệu Hi không ngừng tự ám thị tâm lý, ép buộc bản thân không được nghĩ nhiều.

Nhưng suy nghĩ là thứ rất khó kiểm soát, đôi khi càng có khao khát mạnh mẽ muốn chế ngự nó, ta lại càng trở thành kẻ yếu thế và bị nó chi phối.

Cho đến lúc sau, Triệu Hi thực sự cảm thấy đầu hơi đau.

Cậu không quay về phòng mình, cứ thế thoải mái nằm xuống giường của Trần Tễ Nghiêu. Mặc dù cả căn phòng ẩn chứa mùi hương quen thuộc chỉ thuộc về Trần Tễ Nghiêu đã nhạt đến mức không thể nhạt hơn được nữa.

Sau khi ngủ là một giấc mơ rất mệt mỏi, Triệu Hi mơ thấy chiếc máy bay ấy, nhưng may mắn thay, lần này nó đã hạ cánh an toàn mà không bị vỡ tan trên không trung.

Ngay sau đó là tiếng pháo hoa nổ tung trên bầu trời đêm. Thực tại và hư ảo đan xen trong một giây, Triệu Hi đột nhiên mở mắt, lúc này mới phát hiện điện thoại bên gối cũng đồng thời đổ chuông.

Tín hiệu được kết nối, bên tai cậu vang lên giọng nói quen thuộc của trợ lý, anh ta không kịp chúc cậu năm mới vui vẻ mà đi thẳng vào vấn đề: “Nhị thiếu, đã tìm ra tung tích của sếp Trần rồi.”

“Hình ảnh do thám tử chụp lại hơi mờ và cần được đối chiếu, vì vậy vị trí cụ thể được gửi về thực ra đã là của hai ngày trước rồi.”

Triệu Hi nghe thấy tiếng tim mình đập, nhưng phản ứng lúc này của cậu lại bình tĩnh hơn rất nhiều so với những gì cậu tưởng tượng.

Cậu nuốt một ngụm nước bọt, mu bàn tay đặt lên mắt, im lặng một lúc lâu mới cất giọng khàn khàn hỏi: “Anh ấy ở đâu?”

Đầu dây bên kia im lặng, sau đó bốn chữ rõ ràng vang lên bên tai cậu: “Đảo Penida.”

Bình Luận (0)
Comment