Hoàng Hôn Ở Penida - A Tạp Ba Đường

Chương 25

“Đảo Penida, chúng ta cùng nhau đến đó.”

“Nhưng buổi sáng dậy sớm thì hơi khó với em, hay là chúng ta đi ngắm hoàng hôn đi?”

“Không phải em chỉ muốn tìm cớ để rủ anh đi du lịch cùng thôi sao?”

“Tất cả những gì chưa trải nghiệm đều muốn thử, điều quan trọng nhất là có anh, đi, cùng, em!”

Bốn chữ từ đầu dây bên kia đã đánh thức những ký ức sâu thẳm trong tâm trí Triệu Hi, những ký ức mà sau này bị cậu vô thức lãng quên.

Pháo hoa bung nở như sao băng, xé toang sự tĩnh lặng của bầu trời đêm, cảnh tượng rực rỡ trước mắt giống như lúc cậu một lần nữa đưa bó hoa cưới trên tay cho Trần Tễ Nghiêu.

Tối hôm đó, cậu và anh đã cãi nhau một trận bên bờ sông ở cầu Nam Phổ, chiếc bật lửa không cháy được, cậu đã ném ra và vô tình trúng xe của Trần Tễ Nghiêu.

Về đến Hối Cảnh, Trần Tễ Nghiêu lại xuống bếp làm bữa khuya, Triệu Hi không nhớ rõ cụ thể đã ăn gì, nhưng cậu chắc chắn rằng chính đêm đó, lần đầu tiên cậu đã kể cho anh nghe về hòn đảo nhỏ hướng ra phía nam Ấn Độ Dương, nơi mà cậu đặt làm hình nền điện thoại.

Triệu Hi thừa nhận rằng hiện tại đầu óc mình chậm chạp, cậu không thể nghĩ ra mối liên hệ tất yếu nào giữa việc anh rời đi lần này với chuyện cậu đã kể cho anh lúc trước.

Cậu từng nghĩ việc cùng nhau đi ngắm hoàng hôn trên đảo là một kế hoạch du lịch đã được hai người thống nhất, thật nực cười, hóa ra chỉ là do cậu tự mình ảo tưởng.

Lần này Trần Tễ Nghiêu đã không chờ cậu, nhưng anh đến nơi đó một mình thì làm được gì?

Chẳng lẽ chỉ muốn tắt điện thoại để tận hưởng một kỳ nghỉ yên tĩnh hoàn toàn không bị làm phiền?

Vậy khoảng thời gian này anh có vui không? Phong cảnh ở đảo Penida thế nào? Với thói quen sinh hoạt lành mạnh của anh, quanh năm dậy sớm và không ngủ nướng, chắc là anh đã kịp ngắm bình minh rồi nhỉ?

Liệu anh có thử trải nghiệm nhảy bungee mà cậu đã đề nghị không?

Sau khi bình tĩnh suy nghĩ xong những điều này, Triệu Hi buông điện thoại, ngồi dậy khỏi giường.

Cậu nhận ra rằng tâm trạng của mình đã thay đổi hoàn toàn.

Sau 4 tháng bị dày vò, ngày đêm bồn chồn không yên vì một người, khi biết Trần Tễ Nghiêu vẫn bình an, tất cả sự phẫn nộ, rối rắm và lo lắng phức tạp dường như đều tan biến theo hơi thở nhẹ nhõm cậu.

Theo lẽ thường thì bây giờ cậu nên mua vé máy bay bay đến ngay lập tức, nhưng Triệu Hi nghĩ thầm: “Không được.”

Từ lúc ban đầu không thể chấp nhận việc Trần Tễ Nghiêu rời đi, hoảng loạn gọi điên cuồng vào cùng một số điện thoại, sau đó rơi vào sự suy sụp tự ti, đến bây giờ, mối quan hệ giữa cậu và Trần Tễ Nghiêu đã chuyển thành trạng thái không liên quan đến nhau. Đây là một ván cờ tâm lý giữa hai người họ.

Trần Tễ Nghiêu thông minh như vậy, chẳng lẽ anh không biết khoảng thời gian này cậu vẫn luôn tìm anh sao?

Nhưng anh vẫn không quay đầu lại, không một lời giải thích, cứ thế đơn phương cắt đứt mọi liên lạc, thật vô tình và tàn nhẫn.

Cậu sẽ không bước ra khỏi Ninh Hải nửa bước, gặp lại cũng là khi anh chơi đủ và muốn trở về. Nếu Trần Tễ Nghiêu thực sự còn có chút lương tâm, tốt nhất anh nên chủ động mang theo chút thành ý, tự mình đến giải thích mọi chuyện cho rõ ràng.

Khoảng thời gian này cậu đã phải chịu đựng quá nhiều ấm ức, không thể chấp nhận được. Thời điểm này, Triệu Hi càng tự nhủ với bản thân phải bình tĩnh.

Đây là một cuộc đối đầu không tiếng súng, ai không chịu được mà khuất phục trước, người đó sẽ hoàn toàn thất bại và bị đánh mất lòng tự tôn.

Sau khi ở lại Lan Uyển thêm vài ngày với Mạnh Uyển, kỳ nghỉ kết thúc, Triệu Hi một mình dọn về căn hộ phía nam.

Để không bị làm phiền, cậu đã gỡ cả ứng dụng khóa cửa điện tử ở Hối Cảnh.

Gần đây cậu hiếm khi liên lạc với Quan Mậu Kỳ. Sau đó khi vô tình nói chuyện với trợ lý về sinh nhật của Mạnh Uyển, Triệu Hi mới biết cô từng biếu mẹ mình một vòng cổ ngọc trai đạt mức triển lãm từ năm ngoái.

Có qua có lại mới toại lòng nhau. Triệu Hi không muốn mình thua thiệt trong cách đối nhân xử thế. Hơn nữa kể từ khi hợp tác với Quan Mậu Kỳ, cậu bị vướng bận bởi nhiều chuyện phiền lòng, không thể dành nhiều tâm sức để giúp đỡ cô. Về mặt này, cậu cảm thấy rất hổ thẹn.

Chính vì vậy, trước lời mời chụp ảnh mùa xuân từ nhà đấu giá Bảo Giai Sĩ, Triệu Hi đã nhờ trợ lý gọi điện hẹn gặp Quan Mậu Kỳ. Cô trêu chọc cậu vì cuối cùng cũng nhớ ra mình, nhưng cũng không từ chối hay ngượng ngùng mà vui vẻ đồng ý.

Giới tiểu thư con nhà giàu cũng chạy theo trào lưu, họ luôn để mắt đến những món đồ hot vừa ra mắt của các thương hiệu xa xỉ.

Trang sức trong các buổi đấu giá có giá trị sưu tầm hơn, Quan Mậu Kỳ không có nhiều tiền nhàn rỗi, đương nhiên cô ít có cơ hội xuất hiện ở những sự kiện như vậy.

Triệu Hi hiểu rõ phải tặng gì để chạm đến trái tim một người phụ nữ, nhưng cậu không muốn dùng những món đồ xa xỉ rẻ tiền vài chục nghìn tệ ở cửa hàng để qua loa với Quan Mậu Kỳ.

Nói một cách thẳng thắn, nếu sau này hai mẹ con Quan Mậu Kỳ muốn tách khỏi Quan Sĩ Xuyên, và nếu con cáo già đó trở mặt vì vấn đề tài sản, thì những ngày tháng khó khăn có lẽ vẫn còn ở phía trước.

Hôm nay cậu tặng cho Quan Mậu Kỳ thêm một món đồ có giá trị, để sau này khi cô rời xa người cha chỉ nhận con trai, cô sẽ có thêm một phần tự tin để sống cuộc đời của riêng mình.

Nhưng Triệu Hi cũng không muốn gây thêm gánh nặng tâm lý cho cô. Cậu mời Quan Mậu Kỳ đến mà không nói nhất định phải mua gì, chỉ nói hai người cùng đến xem qua. Nếu thích thì càng tốt, không thì coi như đi giải khuây sau những ngày buồn tẻ.

Quan Mậu Kỳ ngồi trên ghế, lật xem cuốn catalogue trong tay, cô che miệng, khẽ ghé vào tai cậu: “Những cô bạn gái đi dự tiệc với cậu thường ngày, cậu cũng hào phóng tặng túi xách và trang sức như vậy à?”

“Giờ thì tôi đã hiểu tại sao những tờ báo lá cải lại viết về cậu như thế rồi…”

Từ trước đến nay Triệu Hi không quan tâm đến những chuyện này: “Họ muốn viết gì là việc của họ.”

“Trước đây còn có phóng viên hỏi tôi tại sao đi ăn một mình ở VIVANT mà lại muốn ngồi phòng riêng, rồi nói tôi chiếm dụng tài nguyên công cộng. Chẳng lẽ vì thế mà tôi không đi ăn nữa sao?”

Người chủ trì buổi đấu giá hôm nay do chính Phó tổng kiêm Giám đốc đấu giá của Bảo Giai Sĩ đảm nhiệm. Việc giới thiệu và kêu giá các món đồ diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Mấy chiếc bình sứ men xanh trước đó không gây được nhiều hứng thú. Mãi đến khi đôi khuyên tai với viên kim cương vàng cắt giọt nước xuất hiện, giá khởi điểm được công bố, Triệu Hi chỉ nhìn cô gái bên cạnh một cái, trong lòng đã hiểu rõ.

Sau đó cậu không tốn nhiều công sức để nhẹ nhàng mua được đôi khuyên tai đó.

Hàng năm Bảo Giai Sĩ tổ chức không dưới một trăm buổi đấu giá lớn nhỏ, không phải lúc nào Triệu Hi cũng tham gia. Việc hôm nay cậu xuất hiện cùng “bạn gái” đương nhiên đáng được một số lãnh đạo cấp cao đặc biệt chú ý.

Sau buổi đấu giá, Phó tổng điều hành của nhà đấu giá, Vincent, đã chủ động tiến lên chào hỏi cậu.

Ông cũng là một chuyên gia thẩm định đồng hồ trên danh nghĩa của nhà đấu giá. Sau vài câu trò chuyện, ông đã mời Triệu Hi cùng tham quan khu trưng bày mới được trang hoàng ở phía sau hậu trường.

Các nhà đấu giá lớn trên thế giới, tương tự như Sotheby’s, đều sẽ sắp xếp một khoảng thời gian nhất định để trưng bày trước một tuần hoặc sớm hơn trước khi buổi đấu giá chính thức bắt đầu. Hôm nay Triệu Hi đến đúng lúc, Vincent cũng cho biết nếu cậu có món đồ nào yêu thích, ông sẽ đặt trước một trợ lý trực tuyến để kêu giá hộ cậu trong buổi đấu giá tiếp theo.

“Thưa cậu Triệu, nếu lịch trình của cậu không thuận tiện hoặc bận rộn, cậu không cần phải tự mình đến tham dự.”

Triệu Hi đút tay vào túi quần, đi theo lời giới thiệu của ông ta, ánh mắt lướt qua khu trưng bày được xếp đặt gọn gàng trong tủ kính.

Lớp thảm trải sàn đã hút đi hết mọi tạp âm trong không khí, tạo ra một sự tĩnh lặng kéo dài, Vincent lại nói thêm điều gì đó bên tai cậu, nhưng ánh mắt của Triệu Hi đột nhiên dừng lại khi lướt qua một món đồ trưng bày trước mặt.

Vincent nói: “Chiếc đồng hồ này đến từ một người bán tư nhân không muốn tiết lộ danh tính.”

“Theo tôi được biết, khi ra mắt mẫu đồng hồ này, công ty Patek Philippe chỉ sản xuất bảy chiếc. Hiện tại có sáu chiếc đang lưu hành trên thị trường và một chiếc họ tự cất giữ. Vì vậy trong cuộc đấu giá lần này, chúng tôi rất tự tin có thể đẩy giá nó lên cao.”

Vincent, vị phó tổng điều hành này mới được chuyển từ khu vực Bắc Mỹ về chưa lâu, nên ông không biết rằng vài năm trước tại nhà đấu giá Bảo Giai Sĩ, Triệu Hi đã từng mua một chiếc đồng hồ tương tự với giá cao hơn thị trường 3 triệu tệ.

“Không muốn tiết lộ danh tính, vậy các ông không hỏi lý do người đó muốn bán chiếc đồng hồ này sao?”

Giọng nói của Triệu Hi không thể hiện nhiều cảm xúc, Vincent mỉm cười: “Người đó nói là được bạn bè tặng, nhưng bản thân anh ta không thực sự thích mặt đồng hồ khảm đá hổ phách.”

Sau đó ông ta giơ tay tiếp tục hướng dẫn Triệu Hi đi tiếp, cậu chỉ nhìn chiếc đồng hồ qua lớp kính với vẻ mặt vô cảm, môi mỏng mím chặt, sau đó thu lại ánh mắt, không nói thêm điều gì.

Ra khỏi nhà đấu giá, Quan Mậu Kỳ gọi tài xế đến đón, Triệu Hi đưa cô ra khu vực đỗ xe phía trước cửa quay rồi chào tạm biệt.

Tiến trình chuyển quỹ của Quan Sĩ Xuyên thành bảo hiểm diễn ra rất thuận lợi, nhưng để tránh gây chú ý, Quan Mậu Kỳ nói rằng cô cần thêm một chút thời gian để chuyển nốt phần tài sản của mẹ mình.

Tuy nhiên, cô cũng không muốn liên lụy đến Triệu Hi nên đã hứa sẽ giải quyết mọi rắc rối trước khi hai gia đình bàn chuyện hôn sự.

Hiện tại Triệu Hi không bận tâm đến chuyện đó nữa, cậu ghé sát vào Quan Mậu Kỳ, chỉ khẽ dặn dò cô phải cẩn thận mọi việc, không cần quá sốt ruột.

Đợi Quan Mậu Kỳ ngồi yên vị ở ghế sau, cậu vội liếc nhìn cô một cái rồi không nhanh không chậm đóng cửa xe.

Ngay lúc đó, một chiếc Maybach S Class màu đen sáng bóng vượt qua phía bên kia đường, đi ngang qua vị trí của họ.

Tim Triệu Hi bỗng thắt lại một cách khó hiểu, cậu theo bản năng ngước mắt nhìn về phía đối diện. Tài xế của Quan Sĩ Xuyên lại trùng hợp bật đèn pha lên đúng lúc này, ánh sáng phản chiếu vào chiếc gương lồi ở khúc cua, lóe lên trước mắt cậu.

Triệu Hi cúi đầu tránh đi, cau mày thật sâu, mười giây sau, cậu hoàn hồn, ngẩng đầu tìm kiếm nhưng chiếc xe màu đen lúc nãy đã biến mất không còn tăm hơi.

Cả thành phố Ninh Hải, loại Maybach này không phải là hiếm. Chẳng lẽ sau này cứ thấy một chiếc là cậu lại phải giật mình sao?

Triệu Hi gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn để trấn tĩnh lại, đứng im lặng bên lề đường một lúc, cậu suy nghĩ rồi chợt bật cười.

Trên suốt quãng đường trở về, Triệu Hi hơi thất thần.

Phong cảnh trên đại lộ Minh Ngô vào ban đêm rất đẹp, ánh đèn đan xen, những cây ngô đồng bên đường cũng đang vào mùa sinh trưởng tươi tốt, tuy nhiên lượng xe lại ít hơn cậu tưởng rất nhiều.

Triệu Hi tăng số. Chiếc FS90 màu đỏ chói mắt cứ thế lao đi không kiêng nể trên con đường tám làn xe rộng lớn.

Bùi Minh gọi điện thoại đến, giọng nói say khướt qua loa, rủ cậu đến câu lạc bộ ở đường Nam Phổ để “cứu viện”: “Chơi bài không thắng được cậu, giờ đến cả lắc xí ngầu tôi cũng tệ vậy sao?”

“Chết tiệt! Cậu có biết hôm nay tôi bị bọn họ lừa uống bao nhiêu rượu không???”

Triệu Hi nhìn gương chiếu hậu: “Làm như tôi đến đó thì cậu sẽ lắc được 31 điểm ấy?”

“Thôi, đừng lảm nhảm nữa, cậu có đến giúp tôi không?”

“Gửi địa chỉ…”

Triệu Hi cong môi cười, nhưng chưa kịp nói xong chữ “tôi” thì một chiếc Maybach màu đen với biển số quen thuộc bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt, cách hai thân xe phía trước.

Nụ cười trên môi cậu cứng lại, cậu ngắt điện thoại của Bùi Minh, nhấn ga đuổi theo chiếc xe kia.

Triệu Hi dùng thị lực sắc bén của một tay đua chuyên nghiệp để xác định và kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần, cuối cùng mới chắc chắn cảnh tượng mình vừa thấy không phải là ảo giác.

Tốc độ xe của đối phương không chậm, nhưng người lái vẫn rất ổn định, hầu như không hề chuyển làn.

Đèn xanh ở ngã tư đang đếm ngược, Triệu Hi nhìn lên, gạt cần số về sau, nhấn ga, thành công vượt qua trước khi đèn tín hiệu chuyển sang đỏ hai giây cuối cùng.

Cậu không thể biết người điều khiển là tài xế hay chính chủ. Ánh mắt Triệu Hi nhìn chằm chằm chiếc Maybach phía trước, trong lòng lúc này chỉ có một suy nghĩ hiện lên – anh ấy đã về từ lâu, nhưng vẫn không liên lạc với mình.

Khoảng thời gian một mình tự giày vò cuối cùng cũng đã vượt qua, từng tưởng tượng cảnh hai người gặp lại, cậu đã vô số lần tự nhủ với lòng phải bình tĩnh.

Nhưng hôm nay, khi tận mắt chứng kiến và trải nghiệm lại là một chuyện khác.

Qua lớp kính chống nhìn trộm màu đen, chiếc xe phía trước đang chở người đàn ông mà cậu đã khổ sở chờ đợi suốt bốn tháng, nhưng anh lại không hề nhắn lại một tin nào.

Anh vẫn điềm tĩnh như vậy, bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng chuyện này có thể dễ dàng cho qua như vậy sao? Bốn tháng cậu đã thức trắng đêm, lo lắng và bực bội, tính là gì đây?

So sánh với anh, cậu chẳng khác nào một trò hề!

Trong lồng ngực Triệu Hi như có lửa đốt, nhịp tim loạn nhịp, một quyết định điên rồ lặng lẽ hình thành trong đầu cậu.

Cậu càng nhấn ga mạnh hơn, nhìn vào đồng hồ tốc độ, ánh mắt cậu trở nên sắc lạnh, đầy vẻ quyết tâm của một con thú đang săn mồi.

Kim đồng hồ bật lên theo tiếng động cơ gầm rú dữ dội, cậu siết chặt vô lăng, mọi âm thanh xung quanh đều bị cậu chặn lại hoàn toàn.

Sau đó cậu không chút do dự lao thẳng vào đèn hậu của chiếc Maybach đó.

Vô lăng luôn rất ngoan ngoãn trong tay Triệu Hi, cậu biết cách kiểm soát tốc độ và phanh xe đúng lúc, vì vậy vụ va chạm có chủ đích này không kích hoạt hệ thống báo động an toàn của xe.

Mặc dù vậy, sau khi xe dừng lại, cậu vẫn ngồi trên ghế rất lâu để trấn tĩnh.

Nhịp tim dần trở lại bình thường, cậu thậm chí còn chưa chuẩn bị tâm lý để đối mặt với cảnh tiếp theo, nhưng theo tiềm thức, ngón tay cậu đã mở cửa xe trước một bước.

Cùng lúc đó, chiếc Maybach phía trước tắt máy, một bóng người cao lớn, mặc chiếc áo khoác gió màu nâu sẫm mà Triệu Hi quen thuộc, mở cửa xe bước ra từ ghế lái.

Gió đêm lướt qua cả hai người, họ đứng cách nhau một thân xe, nhìn nhau từ xa.

Triệu Hi nghĩ rằng hốc mắt mình sẽ rưng rưng, sẽ rất kích động xông lên để chất vấn, nhưng trái ngược với dự đoán của bản thân, cậu lại bình tĩnh hơn bao giờ hết.

Khóe môi cậu cong lên một cách hờ hững, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào.

Câu nói mà cậu đã diễn tập vô số lần trong đầu, cuối cùng cũng có dịp được thốt ra.

Cậu hắng giọng, nhìn đối phương đầy ẩn ý: “Sếp Trần, nghỉ mát về rồi à?”

“Đúng là… đã lâu không gặp.”

Bình Luận (0)
Comment