Hoàng Hôn Ở Penida - A Tạp Ba Đường

Chương 26

Lời nói vừa dứt, đến ngay cả Triệu Hi cũng cảm thấy có chút khó tin.

Những ký ức hỗn độn ùa về, thời gian dường như quay ngược về vài tháng trước, dừng lại ở cái khoảnh khắc mà đến giờ nghĩ lại vẫn khiến cậu thấy hoang mang.

Cậu đã uống hết ly cocktail Negroni pha thêm vỏ cam, tiếng pháo hoa nổ tung trên bầu trời đêm vang vọng bên tai. Cái ôm ấm áp của Trần Tễ Nghiêu dù đã qua lâu như vậy nhưng cảm giác vẫn còn đó, nhẹ nhàng và chân thành, bao bọc lấy cậu: “Triệu Hi, vậy là tốt rồi, chúc mừng em.”

Giây tiếp theo, khi Triệu Hi mở mắt ra, khung cảnh đã trở thành căn phòng thay đồ trống rỗng ở Hối Cảnh.

Tất cả quần áo của Trần Tễ Nghiêu đều biến mất, chỉ còn lại một mình cậu đối diện với căn nhà rộng lớn. Một không gian tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Cậu đã ngồi ở vườn nhỏ dưới nhà, hút hết cả gói thuốc lá.

Cho đến sáng sớm ngày hôm sau, một vệt trắng như bụng cá lóe lên nơi chân trời, chiếu vào đôi mắt đã hằn đầy tơ máu. Cậu đã mong đợi rằng chỉ cần ngước lên là có thể thấy bóng dáng quen thuộc ấy, nhưng kể từ đêm hôm đó, Trần Tễ Nghiêu đã không còn xuất hiện nữa.

Vậy mà ngay lúc này, người đàn ông đã luôn ở bên cạnh cậu từ khi còn là thiếu niên lại đang đứng sừng sững ngay trước mặt.

Triệu Hi cứ ngỡ tất cả những gì đã xảy ra trong mấy tháng qua chỉ là một giấc mơ, cậu cho rằng hình ảnh trước mắt có lẽ cũng chỉ là ảo ảnh do chính mình tưởng tượng ra mà thôi.

Bóng người kia bước tới một bước, vững vàng và chậm rãi tiến về phía cậu.

Triệu Hi bắt đầu quan sát kỹ lưỡng hơn.

So với trước đây, da Trần Tễ Nghiêu có vẻ rám nắng hơn một chút, mái tóc trên trán được cắt tỉa gọn gàng, để lộ đôi mắt sâu thẳm dưới vầng trán ưu tú.

Đối phương có vẻ hơi lo lắng nhưng không biểu lộ rõ ra. Anh vô thức đưa tay ra định nắm lấy cánh tay của Triệu Hi, nhưng lại đột ngột khựng lại giữa không trung.

Sau một lúc đối diện, anh buông tay xuống, chỉ mở lời hỏi: “Có bị thương ở đâu không?”

Khóe môi Triệu Hi nhếch lên, vẻ mặt thờ ơ pha chút khinh thường, cậu đứng yên nhìn chằm chằm vào đối phương, gương mặt cậu như muốn viết lên câu hỏi chất vấn: “Trần Tễ Nghiêu, hóa ra anh vẫn còn nhớ tôi là ai à…”

Lời nói đến cửa miệng bỗng nghẹn lại, chỉ còn lại một tiếng cười khẩy lạnh lùng.

Triệu Hi lấy bao thuốc lá trong túi ra, nửa người tựa vào cửa xe, liếc nhìn bóng lưng của người đàn ông: “Vừa nãy là tôi cố tình đâm vào, xin lỗi nhé, thấy xe của anh, tôi cứ tưởng mình gặp ma.”

“Sửa xe bằng bảo hiểm hay tự sửa?”

Điếu thuốc trên môi Triệu Hi vẫn chưa được châm lửa, cậu cố gắng điều chỉnh hơi thở, nỗ lực giữ bình tĩnh.

Triệu Hi đã mong đợi Trần Tễ Nghiêu sẽ giải thích điều gì đó về câu “gặp ma” của mình, nhưng bất ngờ thay, anh không hé răng nửa lời.

Thấy lời châm chọc không có tác dụng, Triệu Hi nhìn người kia thản nhiên quay trở lại ghế lái, mở cửa xe, cúi người lấy điện thoại di động và giấy tờ bảo hiểm được giữ kín trong túi.

Trần Tễ Nghiêu nhập một dãy số vào phiếu bảo hiểm trên màn hình điện thoại, toàn bộ quá trình đều bình tĩnh như một cỗ máy thông minh không có cảm xúc, chỉ làm theo quy trình xử lý tai nạn giao thông.

Triệu Hi không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, cậu rút điếu thuốc ra khỏi miệng, nhanh chóng xông tới trước mặt người đàn ông, đẩy vai anh, ép anh dựa vào khung cửa xe chỉ cao bằng hai phần ba người.

Triệu Hi đã sớm nghĩ đến việc sẽ giơ nắm đấm lên và đấm Trần Tễ Nghiêu một cú thật mạnh. Nhưng giờ đây, khi đối mặt ở khoảng cách gần như vậy, Triệu Hi chỉ nắm chặt bàn tay, siết lấy chiếc cà vạt của Trần Tễ Nghiêu ở ngay dưới cổ họng anh.

Triệu Hi kéo tay lại, Trần Tễ Nghiêu cúi đầu nghiêng người về phía cậu.

Muốn đấm, nhưng lại phát hiện mình không thể ra tay, muốn khóc, nhưng nước mắt cũng không thể rơi.

Khi mở miệng, Triệu Hi bỗng nhận ra giọng mình đã khàn đi, cậu hít một hơi thật sâu để kiềm lại sự run rẩy nơi đầu lưỡi, “Trần Tễ Nghiêu, anh đã đi đâu? Suốt bốn tháng trời, anh có biết tôi đã luôn tìm anh không?!”

“Anh đi đâu?” Đối phương dừng lại một chút rồi đáp, “Không phải em đã cho người điều tra rồi sao?”

“Thế còn tin nhắn?” Triệu Hi hét lên, “Nếu anh biết tôi đang tìm anh, biết tôi đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, gửi bao nhiêu tin nhắn như vậy, tại sao điện thoại anh cứ tắt máy? Anh đã nhìn thấy, đúng không? Thấy rồi mà vẫn không trả lời tôi?”

“Anh có biết khoảng thời gian đó tôi đã sống như thế nào không?”

“Tôi cứ tưởng anh mất tích. Tôi tìm khắp những nơi trước đây chúng ta từng đến. Thậm chí còn chạy đến nhà cũ của nhà họ Trần! Buổi tối tôi gặp ác mộng thấy máy bay gặp tai nạn. Tỉnh dậy tôi cứ ngốc nghếch lên mạng kiểm tra xem có thông báo tin tức nào từ đại sứ quán không. Tôi thề là tôi đã nghĩ anh chết rồi!”

Đôi mắt Triệu Hi đỏ hoe, tiếng gào thét của cậu khiến những con chim đang đậu trên cây cũng hoảng sợ bay tứ tán.

Điện thoại trong túi cậu lại rung lên, Triệu Hi bực bội dập máy, nhưng chỉ vài giây sau, người kia lại gọi tới không ngừng.

Không nhận được hồi đáp, Bùi Minh nhắn tin qua WeChat cho cậu: “Lâu thế rồi, cậu đâu rồi?”

Triệu Hi gạt ngón cái sang trái để xóa cuộc trò chuyện, giao diện WeChat xếp theo hàng dọc, khung chat được ghim trên cùng vẫn còn đó, thông tin chói lọi lộ rõ trước mắt. 

Đó là những tin nhắn một chiều cậu đã gửi đi cho người có ảnh đại diện máy bay không người lái kia, tin cuối cùng được gửi từ hai tháng trước.

Cậu cuộn khung chat lên mãi, từ tin nhắn thứ một trăm, hai trăm… vô số tin nhắn đều chỉ có một vài từ giống hệt nhau: “Trần Tễ Nghiêu, trả lời điện thoại đi!”

Nhưng cuối cùng, người đàn ông ấy vẫn không hề trả lời cậu.

Cuối cùng Triệu Hi cũng buông xuôi, cậu nhắm mắt lại, dường như không còn sức lực để giằng co với Trần Tễ Nghiêu nữa, cậu gục đầu lên vai anh.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại bỏ đi không nói một tiếng?”

“Tại sao lại bỏ tôi lại một mình?”

Đây không phải là lần đầu tiên Triệu Hi đối mặt với khoảng thời gian khó khăn như vậy. Năm thứ hai đại học, khi cậu nghĩ Trần Tễ Nghiêu gặp tai nạn máy bay, cậu đã mắc chứng phản ứng căng thẳng nghiêm trọng, mất ngủ triền miên.

Đầu óc trống rỗng, khoảng thời gian đó cậu gần như không thấy ánh mặt trời, sống trong nỗi sợ hãi tột cùng bị bóng tối bao trùm. 

Sau đó, khi thấy đối phương lại lành lặn xuất hiện trước mặt, Triệu Hi như được ân xá. Cậu từng nghĩ mình cũng đã chết theo anh, nhưng khi nhìn thấy Trần Tễ Nghiêu, cậu cảm giác mình như sống lại một lần nữa.

Ngoài cửa lớn của Lan Uyển, dưới mái hiên đầy rêu phong, Triệu Hi khi đó cũng giống như bây giờ, vừa trải qua một lần thoát chết trong gang tấc. 

Nước mắt không thể rơi, cậu chỉ có thể vùi đầu vào vai Trần Tễ Nghiêu, cảm nhận lồng ngực anh phập phồng theo từng nhịp thở, chạm vào hơi ấm dưới làn da, cảm nhận sự tồn tại chân thật của anh.

Trần Tễ Nghiêu trở về từ bên ngoài, cả người mang theo sương gió lạnh lẽo, nhưng anh vẫn dũng cảm ôm chặt lấy Triệu Hi, mặc cho cái lạnh thấm vào từng thớ thịt.

Nhưng lần này, bàn tay của Trần Tễ Nghiêu không còn ôm cậu như trước nữa.

Trần Tễ Nghiêu đứng tại chỗ, bình tĩnh lắng nghe Triệu Hi lầm bầm hồi lâu, sau đó đưa tay lên vỗ nhẹ vào vai cậu như đang an ủi một người bạn say rượu, chừng mực và giữ khoảng cách.

Cái vỗ nhẹ ấy khiến Triệu Hi bừng tỉnh, cậu cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

Tay Trần Tễ Nghiêu còn chưa kịp rời khỏi vai đối phương, một giọng nói bình thản đã vang lên bên tai: “Nếu không bị thương thì nên lái xe vào lề đường trước đã.”

Đèn đường khẽ bật lên một vệt sáng màu hổ phách trong ánh hoàng hôn tĩnh lặng, bên tai là tiếng xe cộ huyên náo dần tan biến.

Triệu Hi nghiêng đầu hít một hơi thật sâu, ánh mắt cậu rời khỏi những người qua đường vội vã muốn về nhà, cậu đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn động tác của Trần Tễ Nghiêu.

Anh sắp xếp lại túi hồ sơ và đặt nó về chỗ cũ, sau đó ngồi vào ghế lái và khởi động xe một lần nữa, màn hình điều khiển trung tâm bật sáng, ngay sau đó, tiếng điện thoại của trợ lý vang lên từ hệ thống âm thanh trên xe.

“Trần tổng, bên bộ phận kế hoạch vẫn đang tăng ca, họ đã đưa ra hai phương án dự phòng khác.”

“Buổi chiều mai chúng ta có buổi tiệc với lãnh đạo Cục Văn hóa và Du lịch, nhưng cần phải chờ anh xem qua để quyết định phương án nào sẽ được trình lên.”

“Ngoài ra…” Trợ lý tạm dừng một chút: “Theo báo cáo cuối ngày hôm qua, giá cổ phiếu của NCD vẫn là 117 USD, nhưng đến đêm nay đã tăng lên 120 USD. Chuyên viên phân tích dữ liệu dự đoán có thể liên quan đến việc Bắc Mỹ hủy bỏ lệnh cấm xuất khẩu chip AI. Tôi nghĩ tình huống này cần phải báo cáo lại với anh.”

Rời đi bốn tháng, tuy hoạt động của Hằng Nạp không vì sự vắng mặt ngắn hạn của Trần Tễ Nghiêu mà ngừng lại, nhưng quyền hạn tối đa của COO cũng chỉ là duy trì hoạt động bình thường của công ty. Những quyết định cốt lõi vẫn phải chờ Trần Tễ Nghiêu tự mình quay về xử lý.

Chỉ riêng dự án “Thành phố mới Khoa Mậu” đã đủ khiến người ta nghẹt thở.

Dù không có cuộc gọi này, Triệu Hi cũng có thể đoán được hiện tại trong tòa nhà văn phòng của tập đoàn Hằng Nạp có không biết bao nhiêu người đang tăng ca, hàng núi công việc phức tạp đang chờ Trần Tễ Nghiêu giải quyết.

Biết rằng bây giờ không phải là lúc thích hợp để nói chuyện, Triệu Hi thở hắt ra, cố gắng trấn tĩnh bản thân.

Cậu nhìn người đàn ông ngồi trong xe, Trần Tễ Nghiêu cũng vừa kết thúc cuộc trò chuyện với trợ lý, đang nhìn cậu với vẻ mặt đầy suy tư.

Triệu Hi cúi người xuống, một tay chống lên khung cửa xe: “Trần Tễ Nghiêu, tôi cho anh một đêm để về dọn dẹp đống hỗn độn mà anh đã gây ra.”

“Rồi nghĩ xem nên dùng từ ngữ nào, dùng lý do gì để giải thích hợp lý cho hành động của anh trong suốt thời gian qua.”

“8 giờ sáng mai, tôi sẽ có mặt đúng giờ ở văn phòng của anh, còn bây giờ…”, Triệu Hi khẽ cắn môi: “Tôi không muốn nhìn thấy anh thêm một giây nào nữa, cút đi.”

Nói xong, cậu dứt khoát rời mắt khỏi đối phương, đứng thẳng dậy, không chút biểu cảm vung tay “rầm” một tiếng, đóng sập cửa xe lại.

Buổi tối, Triệu Hi trở về căn hộ ở Nam Giao.

Cậu nằm trên giường trằn trọc, muốn ngủ mà không thể. Cậu đứng dậy chơi game để phân tán sự chú ý, nhưng khi ngón tay đặt trên bàn phím, cậu ngơ ngác nhìn chằm chằm màn hình mà không thể nào hứng thú nổi.

Sau một đêm mất ngủ, đôi mắt cậu khô rát, đầy tơ máu vào sáng hôm sau.

Rõ ràng Triệu Hi rất mệt mỏi về tinh thần, nhưng vừa nghĩ đến Trần Tễ Nghiêu đã trở về Ninh Hải, đang ở văn phòng tầng cao nhất của Hằng Nạp, và mình có thể đến đó để gặp anh bất cứ lúc nào, bao nhiêu cơn buồn ngủ đều tan biến hết.

Nhìn tối qua Trần Tễ Nghiêu bận rộn như vậy, Triệu Hi đoán hơn phân nửa là anh ngủ lại công ty. Dù miệng nói 8 giờ sáng sẽ đến, nhưng thực tế, chỉ mới hơn 7 giờ 10 phút cậu đã lái xe đến dưới tòa nhà của tập đoàn Hằng Nạp, mang theo một phần sữa đậu nành và bánh bao còn nóng hổi.

Chiếc Ferrari hôm qua bị đâm hỏng phần đầu xe, còn chiếc Maybach của Trần Tễ Nghiêu cũng bị thương không kém.

Nghĩ đến việc buổi chiều Trần Tễ Nghiêu sẽ ngồi xe mình về nhà sau buổi tiệc, Triệu Hi đã không lái chiếc siêu xe gầm thấp kia nữa, cậu nhờ trợ lý mang đến một chiếc SUV có ghế ngồi thoải mái hơn.

Nếu bận rộn cả ngày quá mệt mỏi, Trần Tễ Nghiêu có thể dựa vào ghế sau xe để chợp mắt một lát.

Đến tầng làm việc của Tổng giám đốc, Triệu Hi mặc một chiếc sơ mi đen thoải mái, mở hai cúc trên, tay xách bánh bao và sữa đậu nành bước ra, vẻ ngoài của cậu không có vẻ gì là khó chịu.

A Mạch bê một ly cà phê từ quầy nước ra, Triệu Hi nhìn chiếc thẻ nhân viên trên cổ anh ta, hỏi Trần Tễ Nghiêu đang ngủ hay đang họp.

A Mạch hơi ngớ người: “Sếp Trần đã về nhà lúc hơn 4 giờ sáng rồi.”

Xem ra là bận xong việc rồi, Triệu Hi nhướng mày: “Lúc đi anh ấy có ăn gì không?”

“Không có.” A Mạch hồi tưởng lại một chút: “Chắc là dạo này thức khuya hơi nhiều, lúc đi anh ấy có nói hơi đau đầu nên hôm nay không đến công ty, buổi chiều sẽ trực tiếp đến chỗ hẹn ăn cơm với lãnh đạo Cục Văn hóa và Du lịch.”

“Biết rồi.”

Triệu Hi liếc nhìn cánh cửa văn phòng Tổng giám đốc, cậu không nói thêm gì nữa, xoay người đi ra với những thứ vẫn còn trong tay.

Trên đường lái xe về Hối Cảnh, Triệu Hi tiện tay tạt vào một tiệm thuốc ven đường, cậu bước vào nói với nhân viên cửa hàng rằng muốn mua thuốc trị đau đầu.

Nhân viên hỏi một loạt triệu chứng, giải thích rằng cảm cúm, căng thẳng thần kinh hoặc ngủ không đủ giấc đều có thể gây đau đầu, yêu cầu cậu mở đơn thuốc trên điện thoại ra trước họ mới có thể lấy thuốc.

Là một thiếu gia từ nhỏ đã quen được người khác chăm sóc, Triệu Hi không biết những điều này. Cậu đưa điện thoại cho nhân viên cửa hàng, nhờ họ làm giúp. Yêu cầu của cậu rất đơn giản: lấy cho mình mỗi loại thuốc trị đau đầu một hộp.

Bảo vệ đứng gác ở cổng Hối Cảnh thấy cậu đổi xe liền vui vẻ tiến lên chào hỏi, nhanh chóng mở cổng cho cậu vào.

Triệu Hi đi thang máy lên lầu, vừa lúc chuẩn bị vào nhà, điện thoại của trợ lý gọi đến.

Triệu Hi dặn dò người kia một số việc, nói rằng hôm nay cậu sẽ đến công ty muộn, những việc thật sự quan trọng thì gửi email để trao đổi.

Triệu Hi ấn ngón cái lên khóa vân tay nhưng không thấy phản ứng, cậu mở khóa bằng mật khẩu và nhập ngày sinh của mình vào, một tiếng báo động màu đỏ vang lên, động tác của cậu dừng lại ngay lập tức.

Giọng của trợ lý vẫn đang gọi cậu trong ống nghe: “Sếp Triệu?”

Triệu Hi cúp điện thoại, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn trước mặt, suy nghĩ hơn một phút. Cậu lặp lại việc xác nhận mật mã cửa nhà Trần Tễ Nghiêu, lúc này mới muộn màng nhận ra…

Vân tay và nhận dạng khuôn mặt của cậu đã bị ai đó xóa sạch khỏi hệ thống từ lúc nào không hay.

Bình Luận (0)
Comment