“Tít… mật khẩu sai.”
“Tít… mật khẩu sai.”
Với một chuỗi số là ngày sinh của mình, Triệu Hi đã thử nhập vào ổ khóa thêm hai lần nữa.
Mặc dù trong lòng cậu đã hiểu rõ cánh cửa này không thể mở ra được, nhưng có lẽ cậu vẫn muốn trải nghiệm cảm giác như có mũi dao cứa vào tim mình, muốn xem liệu nó có đau không.
Triệu Hi không biết rằng trong xương cốt mình lại mang một chút khuynh hướng tự ngược b**n th** đến thế.
Cậu thà tin rằng hệ thống bị lỗi, hoặc chính mình đã lú lẫn, chứ tuyệt đối không thể chấp nhận việc một ngày nào đó Trần Tễ Nghiêu sẽ xóa dấu vân tay của mình khỏi khóa cửa nhà anh.
Đúng là cứ cách vài ngày, Trần Tễ Nghiêu lại mang đến một “bất ngờ” mới. Chắc chắn có lý do cho hành vi điên rồ liên tục này của Trần Tễ Nghiêu. Cậu đã từng suy nghĩ về nguồn gốc của mọi chuyện, nhưng giờ đây, cậu chỉ nhận được một kết quả duy nhất.
Hơn nữa, so với những suy đoán vô căn cứ, cậu thực sự muốn nghe chính Trần Tễ Nghiêu nói, nhưng ai mà ngờ, một vấn đề chưa có đáp án thì một vấn đề mới lại phát sinh.
Triệu Hi chưa bao giờ nghĩ mình lại có lúc kiên nhẫn và dễ tính đến vậy, nhưng dường như đối phương đang thử thách giới hạn của cậu một cách vô độ.
Triệu Hi càng lùi một bước, Trần Tễ Nghiêu càng tiến một bước, cứ thế lùi mãi, lùi đến khi không thể lùi được nữa.
Và bây giờ, cậu không muốn chiều theo cái tính xấu này của Trần Tễ Nghiêu nữa.
Triệu Hi siết chặt nắm đấm, đập mạnh vài cái lên cánh cửa, cậu mặc kệ Trần Tễ Nghiêu có đang ngủ hay không, ngủ rồi cũng phải tỉnh dậy cho cậu!
Nửa phút trôi qua mà bên trong không có tiếng động, Triệu Hi liền lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý.
Chưa đầy nửa tiếng sau, một thợ khóa đã vác chiếc hộp dụng cụ nặng trịch đến tận cửa.
Triệu Hi lạnh lùng lùi ra một bên, nhìn người thợ lấy ra một đống dụng cụ kiểm tra từ trong hộp, cậu tặc lưỡi: “Đừng loay hoay nữa, phá đi.”
Phá… cửa sao?
Thợ khóa quay đầu lại nhìn người đàn ông đứng phía sau, anh ta nín thở, không chắc mình có nghe đúng ý Triệu Hi không: “Ông chủ, hiện tại cái khóa này không có dấu hiệu bị hỏng, về lý thuyết, nếu cậu nhập đúng mật khẩu thì nó có thể mở được bình thường.”
“Nó hỏng rồi.” Triệu Hi không cần nghĩ ngợi, nói một cách đầy lý lẽ: “Tôi đã nhập mật khẩu nhưng hệ thống lại báo sai.”
Làm nghề này đã nhiều năm, thợ khóa tự nhận mình đã gặp qua nhiều chuyện.
Người đàn ông trước mặt ra ngoài từ sáng sớm, trên tay cầm sữa đậu nành và bánh bao, trông có vẻ rất quan tâm gia đình, nhưng vẻ mặt cậu ta lại cau có từ đầu đến cuối, giống như đang cãi nhau với vợ rồi bị nhốt ở ngoài cửa vậy.
Vì dính vào chuyện cãi vã của vợ chồng rất dễ bị vướng vào rắc rối và không được thanh toán tiền công, thợ khóa có chút do dự: “Ông chủ, cậu phải chứng minh đây là nhà của cậu tôi mới dám nhận làm chứ ạ…”
“Anh không mở khóa, làm sao tôi vào lấy sổ đỏ ra chứng minh cho anh xem được???”
Giọng Triệu Hi cao hơn một chút, có vẻ mất kiên nhẫn: “Có muốn đi hỏi ban quản lý xem tôi có ở đây ngay bây giờ không?”
Thợ khóa hiểu rằng người này không phải dạng vừa, vội vàng đổi sang một loại dụng cụ khác: “Mật mã loại khóa này không thể phá giải được. Nếu dùng bạo lực tháo dỡ thì sau này không thể sử dụng lại được nữa. Chỗ tôi có bán khóa mới từ 1.000 đến 6.000, giá cả thế nào tôi cũng phải nói rõ trước cho cậu biết.”
Đối diện, Triệu Hi cười lạnh: “Đừng nói 6.000, dù có tốn 60.000, hôm nay anh cũng phải mở được cái cửa chết tiệt này cho tôi.”
“Nói ít thôi, phá đi!”
***
Có lẽ lần này nghỉ ngơi quá lâu nên khi đột ngột quay lại trạng thái làm việc bận rộn, hệ thống điều chỉnh cả về thể chất lẫn tinh thần rõ ràng đã không kịp thích ứng với sự thay đổi múi giờ.
Trần Tễ Nghiêu không nhớ rõ tối qua mình về nhà lúc mấy giờ, khi tỉnh dậy, đầu óc anh vẫn còn quay cuồng. Sau khi mặc quần áo, thứ anh cần nhất lúc này là một ly nước ấm chứ không phải vô số tin nhắn báo cáo công việc trên điện thoại.
Cửa phòng ngủ vừa mở ra, một bóng người bất ngờ xuất hiện trong phòng khách.
Người đó đang khoanh tay dựa vào bàn ăn, vẻ mặt cau có, trên bàn phía sau là bữa sáng nguội lạnh.
Trần Tễ Nghiêu đi ngang qua Triệu Hi để vào rửa mặt. Trần Tễ Nghiêu liếc nhìn cửa chính, có vẻ anh không bất ngờ lắm, bởi ổ khóa điện tử đã được thay bằng một kiểu dáng khác.
Sau khi rửa mặt, đầu óc tỉnh táo hơn một chút, Trần Tễ Nghiêu trầm ngâm nhìn mình trong gương, lắng nghe sự im lặng trong phòng khách.
Trần Tễ Nghiêu ngồi xuống bên bàn ăn, giọng nói và vẻ mặt không khác gì trước đây, anh nhìn xuống đất: “Sao không thay giày?”
“Thay giày cái gì?” Giọng nói mỉa mai vang lên bên tai: “Cái nhà này còn có chỗ cho tôi sao?”
Trần Tễ Nghiêu không trả lời, anh cầm ly đặt dưới vòi nước, tiếng nước chảy đã xua đi một chút bầu không khí căng thẳng.
“Anh không hỏi tôi đến đây làm gì à?”
Vừa dứt lời, một phong bì lì xì to và dày có in chữ “Chúc mừng năm mới” bị ném xuống bàn trước mặt Trần Tễ Nghiêu.
“Hồi Tết tôi nhận giúp anh.” Triệu Hi chớp mắt, cười mỉa mai: “Đến cái khoảnh khắc quan trọng đó mẹ tôi vẫn còn nhớ đến anh.”
“Nào ngờ có người lại bạc tình như vậy, bỏ đi không một lời đã đành, đến ngày Tết quan trọng như vậy mà một cuộc điện thoại hỏi thăm cũng không có.”
Vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất của sự hỗn loạn cảm xúc, cuối cùng hai người cũng phải đối mặt, Trần Tễ Nghiêu không còn né tránh nữa: “Hai hôm nữa anh sẽ về Lan Uyển thăm dì Mạnh.”
“Mẹ tôi hỏi khoảng thời gian này anh đã đi đâu, anh định trả lời thế nào?” Triệu Hi nghiến răng, giọng nói như đang cố kìm nén.
Một lúc sau, Triệu Hi quay người cúi xuống, một tay đè lên lưng ghế của Trần Tễ Nghiêu: “Trần Tễ Nghiêu, anh thật sự không có gì muốn nói với tôi sao?”
Trần Tễ Nghiêu ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải quầng thâm dưới mắt Triệu Hi, giọng nói rõ ràng có chút mệt mỏi, nhưng lúc này anh lại quan tâm đến Triệu Hi: “Tối qua em không ngủ ngon à?”
“Tôi không muốn nghe cái đó!”
Triệu Hi đột nhiên trở nên nóng nảy, nắm lấy cổ áo Trần Tễ Nghiêu: “Anh đổi mật khẩu nhà là có ý gì?”
“Đừng nói là vì tối qua tôi lái xe đâm vào anh nên anh thù dai đấy nhé. Trước đó anh cứ thế xách vali đi mà không một lời từ biệt, bây giờ trở về lại như một người khác, không có lấy một câu giải thích. Anh thật sự coi tôi là thằng ngốc phải không?”
“Trần Tễ Nghiêu, trước đây anh không bao giờ như vậy. Khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chúng ta quen biết bao nhiêu năm rồi, có chuyện gì mà hai người không thể cùng nhau giải quyết, nhất định phải giấu giếm tôi như vậy sao?”
Trần Tễ Nghiêu gạt tay Triệu Hi ra, cầm ly lên bình tĩnh uống nước: “Anh không có chuyện gì.”
“Không có chuyện gì ư?” Triệu Hi bật cười: “Vậy tại sao lại biến mất một mình, tại sao không nghe điện thoại của tôi, tại sao rõ ràng đã quyết định rời đi từ hai tuần trước mà vẫn giả vờ như không có chuyện gì trước mặt tôi?”
“Anh có biết tôi đã lo lắng cho anh đến mức nào không? Tôi chỉ muốn biết anh đang nghĩ gì, một lời giải thích khó đến vậy sao?”
Giọng Triệu Hi không thể giữ vững, răng cậu cắn vào lưỡi, run rẩy không kiểm soát.
Ngón tay Trần Tễ Nghiêu ch*m r** v**t v* thành ly, anh cụp mắt xuống, ánh nhìn trống rỗng, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Trước đây công việc áp lực quá lớn, anh muốn tìm cơ hội ra ngoài giải khuây.”
Trần Tễ Nghiêu im lặng vài giây, đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: “Triệu Hi, em có biết khi hoàng hôn buông xuống, nó cũng có nghĩa là chúng ta không thể quay lại quá khứ được nữa, một ngày sẽ hoàn toàn kết thúc không?”
Toàn là những lời vô nghĩa, Triệu Hi càng quan tâm hơn: “Muốn ngắm hoàng hôn, chẳng phải chúng ta đã hẹn đi cùng nhau sao? Tôi đã nói rồi, anh muốn đi đâu tôi cũng sẽ đi cùng anh.”
“Chúng ta còn từng bàn chuyện cùng nhau đi nhảy bungee.”
“Không đi cùng em…” Yết hầu người đàn ông cuộn lên: “Cũng không có vấn đề gì, đúng không?”
“Thế ít nhất cũng phải nghe điện thoại của tôi chứ?”
Đôi mắt Triệu Hi mở to: “Tôi coi anh là người thân quan trọng nhất, là anh em duy nhất tôi có thể chia sẻ hoạn nạn. Thế còn anh, Trần Tễ Nghiêu? Anh đối xử với tôi như thế nào?”
“Khi làm những chuyện này, anh có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tôi không? Anh coi tôi là gì?”
Triệu Hi nhìn xuống, mạnh mẽ giữ chặt vai đối phương: “Trả lời tôi, anh coi tôi là gì?”
***
“A Nghiêu, Tiểu Hi là em trai của con.”
Giờ phút này, giọng nói dịu dàng của Mạnh Uyển lại vang lên bên tai.
Giống như tiếng chuông gió xa xăm, khi nó rung lên liên tục, Trần Tễ Nghiêu biết rằng đó là sợi dây ràng buộc mà cả đời này anh không thể thoát ra.
Trong đầu anh đã có người thay anh trả lời câu hỏi này, thứ còn lại cho anh chỉ có thể là sự im lặng vô tận, không nói nên lời.
Triệu Hi ghét nhất vẻ lảng tránh này của Trần Tễ Nghiêu, ánh mắt cậu vừa châm chọc vừa nghiêm túc: “Trần Tễ Nghiêu, tôi thực sự đã nhìn nhầm anh rồi.”
“Ngay từ đầu anh ở bên tôi cũng không hề thật lòng.”
“Đừng xuyên tạc anh.” Trần Tễ Nghiêu nhíu mày, giọng nói lạnh đi một nửa: “Em, anh cả và dì Mạnh, mọi người vẫn luôn là những người quan trọng nhất với anh.”
“Tôi xuyên tạc ư?” Triệu Hi hừ lạnh: “Ý anh là tôi hoàn toàn không cần thiết phải giận dỗi vì một chuyện nhỏ như vậy, cảm thấy những lời tôi nói trước mặt anh chỉ là vô cớ gây rối, đúng không?”
“Thế thì tôi hỏi anh, có phải anh đã bán chiếc đồng hồ tôi tặng anh không?”
Câu hỏi vừa dứt, Trần Tễ Nghiêu buông ly nước xuống, im lặng nhìn Triệu Hi.
“Chiếc đồng hồ đó là món quà năm kia tôi tặng anh để chúc mừng khách sạn ở Berlin đi vào hoạt động. Lúc đó nó bị đẩy giá lên thêm 3 triệu, suýt chút nữa bị người khác mua mất, nhưng tôi không bận tâm đến những chuyện đó.”
Triệu Hi nói tiếp: “Tôi tưởng tượng đến cảnh chiếc đồng hồ đó đeo trên cổ tay anh, tốn thêm bao nhiêu tiền tôi cũng thấy xứng đáng.”
“Tôi đã tốn công sức mua nó về tặng anh, vậy mà anh lại nói không thích là không thích. Anh nói không thích mặt đồng hồ có khảm đá hổ phách, tất cả đều là lừa dối. Tôi thấy cái anh thực sự không thích là tôi thì đúng hơn, phải không?”
“Anh không có.” Trần Tễ Nghiêu gần như không suy nghĩ mà phản bác lại, lông mày nhíu lại, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
“Không có gì?” Không có bán hay không có không thích tôi?
Triệu Hi khẽ “à” một tiếng, nhìn vẻ mặt Trần Tễ Nghiêu là biết đang ngụy biện, cậu nắm lấy cổ tay Trần Tễ Nghiêu: “Nếu anh nói tôi vu oan cho anh, vậy bây giờ anh lấy chiếc đồng hồ ra đây, chứng minh anh không bán nó, chứng minh cho tôi xem đi?”
Trần Tễ Nghiêu rụt tay lại, liếc nhìn Triệu Hi một cách lạnh lùng, anh không uống nước, cũng không có tâm trạng ăn sáng, đứng dậy khỏi ghế và quay người về phòng làm việc.
Lại đang trốn tránh vấn đề.
Triệu Hi dồn nén một bụng tức giận, hôm nay cậu phải làm rõ chuyện này, Triệu Hi đuổi theo: “Trần Tễ Nghiêu, anh lại định lấp l**m cho qua phải không?”
“Đừng tưởng tôi không nhìn thấy, chiếc đồng hồ tôi tặng anh đang được trưng bày tại quầy bán đấu giá của Bảo Giai Sĩ, tôi muốn nghe xem anh giải thích thế nào.”
“Không bán thì lấy đồng hồ ra cho tôi xem!”
“Nếu có bản lĩnh thì lấy ra đi, lấy ra đi chứ?”
Trần Tễ Nghiêu không chút biểu cảm, kéo ngăn kéo bàn làm việc ra.
Giây tiếp theo, anh lấy chiếc đồng hồ Patek Philippe trị giá hàng chục triệu, cùng với hộp đựng, đặt lên bàn trước mặt Triệu Hi.