Hoàng Hôn Ở Penida - A Tạp Ba Đường

Chương 28

Trần Tễ Nghiêu không hề bán chiếc đồng hồ cậu tặng.

Lúc lấy chiếc hộp từ ngăn bàn làm việc ra, vẻ mặt anh vẫn thong dong, ánh mắt chăm chú, vĩnh viễn là dáng vẻ không hề nao núng, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.

Thời gian dường như ngưng đọng lại ngay khoảnh khắc này, Triệu Hi mấp máy đôi môi khô khốc, tâm trạng có chút khó tả —— dường như cậu không hề vui mừng vì hiểu lầm đã được hóa giải, trái lại, khi không khí chợt trở nên yên tĩnh, trong lòng lại có một cảm giác trống rỗng.

Tại sao vậy?

Tại sao rõ ràng người đáng bị chất vấn là đối phương, mà cuối cùng lại khiến bản thân mình trông như một thằng hề đang gây sự vô cớ trước mặt anh ta.

Dù đôi khi cũng có nóng nảy, nhưng cậu hiếm khi nào hùng hổ và gay gắt như hôm nay, cơn mất kiểm soát vừa rồi có lẽ chỉ để tìm một lối thoát cho những cảm xúc dồn nén trong suốt thời gian qua.

Thế nhưng Trần Tễ Nghiêu lại vô cùng bao dung mà đón nhận tất cả.

Trần Tễ Nghiêu không chê cậu ồn ào, cũng không có ý đuổi cậu đi, khi cậu đòi lại thứ “bằng chứng” dường như đại diện cho tình cảm trước sau như một của cả hai, anh cũng rất phối hợp mà lấy ra —— nhưng Triệu Hi vẫn không hài lòng.

Bởi vì rất nhiều chuyện rõ ràng đã không còn giống như trước nữa.

Một làn sóng cảm xúc mơ hồ, bất định, vô cùng thua thiệt nhưng lại không tài nào nắm bắt được dâng lên. Tựa như một con diều đứt dây trôi nổi giữa không trung, có thể bị gió cuốn đến bất kỳ nơi đâu trên thế gian, cho đến khi bóng dáng người cầm dây đứng tại chỗ chỉ còn là một chấm nhỏ xa xăm, không tài nào nhìn thấy được nữa.

Trần Tễ Nghiêu vẫn dùng đôi mắt sâu thẳm như có thể nhìn thấu mọi thứ, lặng lẽ và trầm tĩnh nhìn cậu.

Cậu sắp không thở nổi nữa rồi.

Đến chính cậu cũng không thể nói rõ tại sao mình lại như vậy, rốt cuộc mình sẽ còn phát điên đến bao giờ, và rốt cuộc cậu muốn người đàn ông này phải chứng minh điều gì trước mặt mình.

Sau một hồi im lặng kéo dài, cuối cùng chỉ còn lại câu nói nghe có vẻ vô dụng và bất lực nhất: “Được rồi, xem ra… đúng là tôi trách oan anh rồi.”

Nói xong, cậu cứng nhắc cong môi, trong giọng nói không hề có chút ý tứ xin lỗi nào, cậu xoay người sải bước ra cửa, không hề quay đầu lại lấy một lần.

“Rầm!” một tiếng, cậu đóng sầm cửa lại.

Sau đó hai ngày liền họ không gặp lại. Triệu Hi giống như một cỗ máy vô cảm, chỉ việc ký tên lên giấy tờ như lập trình sẵn, ngày ngày ngồi trong văn phòng duyệt những văn kiện cần cậu xem qua.

Nhưng thật ra từ trước khi Trần Tễ Nghiêu trở về, dường như cậu cũng đã sống một cuộc sống tuần tự và nhàm chán như vậy rồi, trạng thái hiện tại chẳng qua chỉ là kéo dài thói quen của khoảng thời gian đó mà thôi.

Chuyện lần trước lỡ hẹn bị Bùi Minh cằn nhằn mãi trong điện thoại, nhưng dạo này cậu thật sự không có tâm trí để đối phó. Đối phương không muốn chờ nữa, trưa nay bèn tìm thẳng đến văn phòng ở tầng cao nhất của Á Thâm.

Buổi trưa Triệu Hi không còn qua Hằng Nạp nghỉ ngơi nữa, cậu lấy một cuốn sách úp lên mặt, một mình nằm dài trên sofa lười biếng phơi nắng.

Bùi Minh bước vào, liếc nhìn chồng tài liệu cao như núi trên bàn rồi giật lấy cuốn sách trên mặt cậu: “Trần Tễ Nghiêu về rồi, tôi còn tưởng cậu không có thời gian ra ngoài gặp tôi chứ.”

“Hóa ra cũng chỉ cày cuốc một mình ở đây à…”

Trợ lý mang vào hai ly cà phê, Triệu Hi xoay cái cổ cứng đờ, cài lại khuy măng sét, hỏi Bùi Minh tiến độ dự án mà ba y giao cho thế nào rồi.

“Đừng nhắc nữa.” Bùi Minh ngả người ra ghế sofa, phẩy tay: “Ba tôi đang nhắm đến khu thương mại ở Khoa Mậu, nhưng bây giờ quyền khai thác lại nằm trong tay Trần Tễ Nghiêu.”

“Vốn định nhờ cậu nói giúp tôi vài lời hay trước mặt anh ta, ai ngờ bây giờ hai người lại ra nông nỗi này…”

Nói rồi Bùi Minh thở dài, ánh mắt mông lung: “Dạo này ông đây gặp sao quả tạ chiếu trúng rồi, sự nghiệp không thuận, chơi bời bẽ mặt, mà tình trường cũng thất ý.”

“Cái chùa mà trước đây Mạnh phu nhân nhà cậu hay đưa cậu đi thắp hương là ở đâu ấy nhỉ? Để hai ngày tới tôi tranh thủ chạy qua đó vái lạy một phen.”

Lần gần nhất bị lôi đi là sau vụ tai nạn xe cộ, đáng lẽ nên cầu bình an, nhưng lại bị người ta dùng dăm ba câu lừa hỏi chuyện nhân duyên.

Lão hòa thượng lúc giải quẻ xăm nói rằng đường tình duyên của cậu có chút trắc trở, mấy chuyện mê tín dị đoan này mà đặt vào lúc trước, 100% Triệu Hi sẽ không tin.

Bây giờ ngẫm lại, lời tiên đoán của đại sư nói không chừng cũng có lý, đừng nói là tình duyên trắc trở, bây giờ đến cả cuộc đời cậu cũng bắt đầu trắc trở rồi.

Thế là cậu không cản Bùi Minh nữa, nhấp một ngụm cà phê rồi nhàn nhạt nói: “Cậu đi đi.”

Bùi Minh ghé sát lại nhìn cậu kỹ hơn: “Tôi nói này, người ta đã về rồi, sao trông cậu vẫn ủ rũ thế?”

Bảo cậu tán gẫu chuyện gì cũng được, nhưng bây giờ người duy nhất cậu không muốn nhắc tới chỉ có Trần Tễ Nghiêu. Triệu Hi bèn lảng sang chuyện khác: “Cậu thì sao? Quen nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nghe Bùi thiếu gia nói tình trường của mình không như ý đấy.”

“Người ta muốn chia tay tôi chứ sao nữa.”

Giọng Bùi Minh trở nên rầu rĩ: “Cái đồ vô lương tâm đó, tuy ngoài miệng tôi nói chỉ xem cổ như em gái mà chăm sóc, nhưng tình ý của tôi dành cho cổ thì ai nhìn vào mà chẳng thấy, đúng không?”

“Quà thì lựa thứ đắt tiền nhất, thấy cái gì hay ho cũng chỉ nghĩ đến cổ. Vậy mà giờ người ta lại bảo không thèm mấy đồng tiền bẩn thỉu này của tôi, chia tay thì thôi đi, còn đòi quy đổi hết mấy cái túi tôi mua cho cổ ra tiền mặt để trả lại tôi.”

“Tôi nhìn thấu rồi, ngay từ đầu cổ ở bên tôi vốn chẳng có chút thật lòng nào!”

Rõ ràng là chuyện giận dỗi chia tay của một cặp tình nhân, nhưng những lời này thốt ra từ miệng Bùi Minh, hoàn cảnh và ý vị dường như đều đã thay đổi, không hiểu sao trái tim của Triệu Hi vẫn nhói lên một cái.

Nhưng cậu nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, nhìn Bùi Minh: “Đây đâu phải lần đầu yêu đương, cậu không thể dứt khoát hơn một chút à?”

“Vậy thời gian và tâm huyết tôi đã bỏ ra cho cổ thì tính thế nào?” Bùi Minh cúi đầu, đưa tay lên vuốt mặt: “Nói thật với cậu, trong số những người tôi từng quen, cổ là người ở bên cạnh tôi lâu nhất.”

“Cậu có biết cái cảm giác khi hai người ngày nào cũng quấn quýt bên nhau, rồi đột nhiên chia tay, trong lòng hụt hẫng thế nào không?”

Bùi Minh nói như thể bất lực lắm, rồi tự giễu một tiếng: “Trước đây chưa từng nghiêm túc nhìn lại bản thân, bây giờ cổ đã quyết tâm rời đi rồi mới phát hiện ra, lòng tôi… thật ra vẫn còn thích cổ lắm.”

Bùi Minh uống xong ly cà phê rồi rời đi, Triệu Hi lại trở về bàn làm việc, bắt đầu xử lý những văn kiện còn lại.

Bên tai không còn tiếng nói lải nhải nữa, nhưng câu hỏi mà đối phương buột miệng thốt ra lại giống như một câu đố đáng để suy ngẫm, dần dần chiếm lấy tâm trí cậu lúc nào không hay.

Bùi Minh hỏi cậu có biết cảm giác hụt hẫng khi đột ngột chia xa người mà mình quấn quýt mỗi ngày là như thế nào không.

Triệu Hi bất giác muốn bật cười —— đương nhiên là cậu biết, thậm chí còn dám vỗ ngực đảm bảo rằng không ai hiểu rõ hơn cậu, rằng bốn tháng ấy, quãng thời gian chìm trong mơ màng, mụ mị ấy đau khổ và gian nan đến nhường nào.

Nhưng cũng chính vì vậy, nó lại khiến những cảm xúc vốn đã rối bời của cậu càng thêm hỗn loạn.

Rõ ràng là cách ở bên nhau của những cặp đôi đang yêu, tại sao công thức tương tự lại có thể áp dụng một cách hoàn hảo lên chính bản thân mình?

Trước đây không phải chưa từng có người nói cậu quá dựa dẫm vào Trần Tễ Nghiêu, nhưng Triệu Hi chưa bao giờ để bụng những lời đó, bởi vì từ khi còn rất nhỏ, cách cậu và Trần Tễ Nghiêu ở bên nhau đã là như vậy rồi.

Triệu Hi rất ít khi tự mình suy xét những vấn đề nghe có vẻ sâu xa và phiền phức này, khi đầu cậu lại bắt đầu đau âm ỉ, một cuộc điện thoại từ Mạnh Uyển đã kịp thời “giải cứu” cậu.

Mạnh Uyển đã đặt một bó hoa huệ đèn lồng ở một tiệm hoa trên phố Nam Tân, muốn cậu cuối tuần về Lan Uyển thì lái xe đi lấy giúp bà.

Triệu Hi vừa kẹp điện thoại vừa nhướng mày: “Mẹ chắc chắn là cuối tuần con sẽ về thế à? Con đang có cả đống việc đây này.”

Đầu dây bên kia im lặng một chút, nhưng rồi lại nói như hiển nhiên khi gộp hai người họ lại với nhau: “A Nghiêu nói cuối tuần nó về nhà ăn cơm mà.”

“Sao thế? Không phải lần nào hai đứa cũng bàn bạc trước với nhau à?”

Trần Tễ Nghiêu muốn làm gì, đã từ rất lâu rồi không còn chủ động bàn bạc với cậu nữa.

Đương nhiên Triệu Hi sẽ không nói những lời này trước mặt mẹ mình. Dù cho quan hệ giữa hai người hiện tại luôn khó chịu và gượng gạo, nhưng dù ở riêng có cãi nhau đến sứt đầu mẻ trán, thì trước mặt người lớn họ sẽ luôn tỏ ra là một cặp anh em hòa thuận, yêu thương nhau —— không chỉ Trần Tễ Nghiêu, mà đây là sự ngầm hiểu chung của cả ba anh em họ từ nhiều năm về trước.

Đương nhiên, thỉnh thoảng Triệu Hi cũng có lúc thật sự không kiềm chế được tính tình của mình, nhưng đó đều là những lần cãi vã vặt vãnh vô hại. So với việc bây giờ bị ai đó chọc tức đến mức phải dùng những chiêu trò tai hại như đâm xe hay cạy khóa để trút giận, những chuyện trước kia chẳng đáng là gì.

Cuối tuần, vì không chắc mấy giờ Trần Tễ Nghiêu về đến nhà, Triệu Hi đã đi lấy hoa giúp Mạnh Uyển vào buổi trưa rồi đến Lan Uyển từ sớm.

Triệu Chính Lâm muốn nghỉ trưa trong phòng, những người khác cũng đều có việc riêng phải làm. Dù chiếc TV ồn ào chiếu mấy chương trình giải trí nhạt nhẽo, Triệu Hi cũng rất tập trung ngồi trước ghế sofa suốt cả buổi chiều, nhưng không có một cảnh nào thực sự lọt vào đầu cậu.

Tiếng động cơ tắt trong sân truyền đến, Triệu Hi đã vểnh tai nghe ngóng từ lâu, cậu im lặng vặn tiếng TV lớn hết cỡ, vô thức thẳng lưng, giả vờ như mình đang xem rất tập trung.

Trần Tễ Nghiêu vừa bước vào cửa, giọng của Mạnh Uyển đã vọng ra từ phòng trà: “Về thì về, sao lại mang nhiều đồ thế?”

“Nhóc con, đừng có ngồi lì ở đó nữa, qua giúp A Nghiêu một tay đi!”

Mẹ vừa nói xong, Triệu Hi tắt TV đứng dậy khỏi ghế sofa, ngoan ngoãn đi đến đỡ lấy mấy hộp quà lớn mà Trần Tễ Nghiêu mang về cho cả nhà. 

Đã lâu rồi hai người không gặp, Triệu Hi vừa đến gần đã không kìm được mà lại gần thêm chút nữa, hít hà mùi hương quen thuộc từ người anh.

Trần Tễ Nghiêu rũ mắt nhìn cậu một cái, hơi thở khẽ khàng. Triệu Hi ngước lên, bắt gặp ánh mắt anh đang đánh giá mình. Cậu hơi hé miệng, theo bản năng cảm thấy nên nói gì đó trước, nhưng Mạnh Uyển đã bước tới đẩy cậu ra.

Bà xem xét Trần Tễ Nghiêu từ trước ra sau, thấy anh lành lặn trở về nhà mới thở phào nhẹ nhõm. 

Sau đó cả nhà cùng vào phòng trà ngồi, Trần Tễ Nghiêu giải thích rằng thời gian vừa rồi anh quá mệt mỏi nên đột nhiên quyết định đi nghỉ dưỡng, gấp quá nên chưa kịp báo cho mọi người.

Triệu Húc Đình không nói gì, chỉ rót đầy chén trà trước mặt anh.

Mạnh Uyển nắm lấy tay Trần Tễ Nghiêu vỗ vỗ: “Lần sau đừng như thế nữa, con không biết cả nhà lo cho con thế nào đâu, nhất là thằng con trời đánh này, ăn Tết không thấy con, nó cứ như muốn khóc đến nơi ấy.”

“Mẹ nói gì vậy?!” Triệu Hi bật dậy khỏi ghế.

Triệu Húc Đình mang đĩa trái cây lại: “A Nghiêu chỉ muốn ra ngoài thư giãn thôi mà, xem mọi người làm căng lên kìa, giờ cậu ấy về rồi, cả nhà chúng ta lại sum vầy bên nhau.”

“Mẹ đừng quá lo lắng, bọn con lớn cả rồi, xem mẹ kìa, hôm nay để đón cậu ấy về mà còn ăn mặc trang trọng thế này, sẽ làm A Nghiêu thấy áp lực đấy.”

Mạnh Uyển vuốt tóc, ra vẻ không bận tâm.

Triệu Húc Đình: “Chuỗi vòng cổ ngọc trai mẹ đang đeo đẹp thật đấy, trước đây con ít thấy mẹ đeo ngọc trai, nhìn hợp với khí chất của mẹ lắm.”

“Hôm Tết Mậu Kỳ tặng mẹ đấy.” Mạnh Uyển nói rồi liếc xéo Triệu Hi: “Mẹ nói thật, con gái người ta vẫn chu đáo hơn con trai nhiều, chẳng bù cho mấy đứa, ngày thường mẹ muốn tìm người đi mua sắm mà cứ như điếc với mù ấy.”

Triệu Hi bĩu môi: “Mẹ đừng chỉ nhìn con, ít nhất thỉnh thoảng con cũng về đây với mẹ, chẳng bù cho ai kia, Tết còn tự ý đi chơi mà chẳng thèm gọi điện thoại về cho mẹ.”

“A Nghiêu bận bao nhiêu việc? Công việc áp lực thế nào, nhân lúc rảnh rỗi đi chơi để thư giãn đầu óc thì có vấn đề gì à?”

Triệu Hi không đôi co với mẹ nữa, dựa vào ghế lẩm bẩm: “Thiên vị…”

Mạnh Uyển lườm cậu một cái, vỗ vỗ vào cánh tay và lưng cậu, bà đưa mắt nhìn lại chiếc vòng cổ, Triệu Hi lười biếng thì thầm vào tai mẹ: “Yên tâm… con sẽ không để cô ấy thiệt thòi đâu. Dạo trước con mua một đôi khuyên tai ở Bảo Giai Sĩ tặng cô ấy rồi, chuyện này, chẳng phải có qua có lại sao?”

Mạnh Uyển: “Con và người ta đã ở bên nhau thì phải đàng hoàng, đừng gây ra mấy tai tiếng vớ vẩn nữa.”

“Chờ ba con bận xong, chúng ta lên kế hoạch mời nhà họ Quan sang ăn bữa cơm.”

Ý bà đã quá rõ ràng, Triệu Hi giật mình: “…Liệu có sớm quá không ạ?”

Mạnh Uyển uống một ngụm trà: “Đúng giờ con có mặt là được, còn lại không cần phải lo.”

“Tổ chức tiệc ở khách sạn của A Nghiêu là tiện nhất, người trong nhà dễ trông nom.”

Trần Tễ Nghiêu gật đầu, điềm tĩnh đáp: “Vâng, để con sắp xếp.”

Triệu Hi vốn định thoái thác thêm chút nữa, không ngờ Trần Tễ Nghiêu lại tỏ ra tích cực hơn cả cậu. Cậu thầm nghĩ, có phải anh muốn mình sớm kết hôn để từ nay về sau không còn làm phiền anh nữa không? Lòng cậu lại bắt đầu dỗi, cười gượng với anh: “Hèn chi mẹ luôn nói anh đáng tin cậy.”

“Hai bên gia đình mới chỉ gặp mặt thôi mà anh đã chuẩn bị chu toàn thế này, đến khi tổ chức hôn lễ thật, chẳng phải anh Nghiêu sẽ lì xì cho em một phong thật lớn sao?”

“Lời hứa làm phù rể ngày trước còn hiệu lực không?”

Cậu vừa dứt lời, ánh mắt người đàn ông đối diện hơi khựng lại, nhưng không có biến động lớn, sau một hồi suy nghĩ, anh vẫn trả lời: “Nếu em thực sự muốn, anh không có vấn đề gì.”

Chuyện làm phù rể là do Triệu Hi say rượu tự mình đề nghị, nhưng chỉ là nói đùa, chưa từng nghĩ đó là thật, vì đó là một hôn lễ mà có lẽ sẽ không bao giờ xảy ra.

Nhưng giờ đây, cậu bỗng cảm thấy khó chịu, cảm giác này thật khó diễn tả, cứ như mấy tháng trước cậu tự tay ném một mũi phi tiêu, nó lượn một vòng lớn ở nơi không thể thấy, mấy tháng sau lại vô tình đâm trúng chính mình của ngày hôm nay.

Trần Tễ Nghiêu không nói thêm lời nào quá đáng, nhìn qua rõ ràng là tuân theo mọi yêu cầu của cậu, nhưng trong tiềm thức, cậu vẫn hy vọng anh sẽ từ chối hoặc phản đối.

Có lẽ vì câu nói “Anh không có vấn đề gì” không chút sơ hở kia, Triệu Hi chắc chắn một điều rằng giờ đây trong lòng cậu đang rất khó chịu.

Trưa đến Lan Uyển, Triệu Hi đã bảo trợ lý lái xe về, nên dĩ nhiên tối nay cậu có lý do để Trần Tễ Nghiêu đưa mình về nhà.

Chiếc Maybach của anh đang được sửa, hôm nay Trần Tễ Nghiêu lái chiếc Bentley, Triệu Hi mở cửa xe chui vào ghế phụ.

Chiếc xe này khi mới mua về đã được cậu cải tạo lại âm thanh, radio đang phát một bài rock and roll kinh điển của thập niên 80, Triệu Hi thấy hơi ồn, vươn tay tắt tiếng đi.

Tối muộn, khi có xe nào đó lướt qua từ phía sau, đèn hậu lóe lên một cái rồi nhanh chóng biến mất vào màn đêm.

Chiếc Bentley lẳng lặng đi vào đường nhánh gần cầu Nam Phổ, vượt qua một ngã tư đèn xanh đèn đỏ, người trên ghế lái rẽ trái.

Triệu Hi không giả vờ nữa, ngả đầu ra ghế nói: “Rẽ phải, tôi muốn về nhà anh.”

Nhưng tay lái vẫn không nghe lời cậu, tiếp tục rẽ trái theo ý mình.

“Trần, Tễ, Nghiêu?”

Biết cậu sắp nổi nóng, người được gọi tên lại thành thục khóa cửa xe.

“Dừng xe.” Cơn giận đang dâng trào, Triệu Hi cố gắng giữ cho giọng mình bình thường nhất có thể, lặp lại: “Dừng xe ở ngã tư phía trước!”

Tốc độ xe dần chậm lại rồi dừng hẳn bên lề đường, Trần Tễ Nghiêu ổn định xe, kéo phanh tay.

Cửa ghế phụ gần như mở ra cùng lúc đó, khi anh tháo dây an toàn và đuổi theo, Triệu Hi đã dựa vào lan can bên bờ sông, châm một điếu thuốc.

Gió đêm từ từ thổi qua tai, những sợi tóc trên trán cậu rối tung, khiến khuôn mặt vốn bất cần đời giờ lại thêm vẻ lười biếng, hỗn độn.

“Tôi thật sự không hiểu, tại sao mỗi lần đi trên con đường này là hai chúng ta lại cãi nhau.”

Thật ra nói là cãi nhau cũng không chính xác lắm, chính xác hơn là cậu đơn phương nổi giận với Trần Tễ Nghiêu. Lần trước là sau đám cưới, lúc thảo luận chuyện kỷ niệm ngày thành lập trường cũng vậy.

Trần Tễ Nghiêu chưa từng nói một câu nặng lời nào với cậu, lúc nào cũng nhường nhịn, Triệu Hi không đoán được tâm tư anh, vì vậy càng thêm bực bội.

Tối nay cả hai đều không nên nhàn rỗi ở đây, nhưng Trần Tễ Nghiêu đã đi tới, tựa vào lan can cùng cậu ngắm cảnh đêm, lắng nghe tiếng còi tàu ù ù vọng lại từ trên sông.

Giữa khoảng không tĩnh lặng, giọng anh cất lên: “Em thích căn nhà ở Hối Cảnh lắm sao?”

Triệu Hi giật mình, nhướng mày nhìn sang: “Ý anh là sao?”

“Anh sẽ sang tên cho em.” Trần Tễ Nghiêu nói, “Anh sẽ dọn ra ngoài, em có thể sửa sang lại theo ý mình, xem như là quà cưới anh tặng cho em.”

“…”

Thật cảm ơn Trần Tễ Nghiêu vì “thiện ý” này, nhưng Triệu Hi không nói được lời nào, cậu giận đến sắp hộc máu, nghiến răng: “Hào phóng vậy sao?”

“Trần Tễ Nghiêu, anh nghĩ tôi không đủ tiền mua sao?”

“Em mua được, nhưng anh tặng em, đó là một chút tấm lòng của anh.”

Triệu Hi không tin lời nói dối này, nghĩ mình không nhìn ra sao?

“Lần này anh Nghiêu chịu chi quá, vì muốn tôi không quấn lấy anh nữa, ngay cả căn nhà đã ở nhiều năm cũng sẵn lòng đổi lấy.”

Ngực cậu bắt đầu quặn thắt từng cơn, như có vô số mũi kim châm chích dày đặc, mỗi một chữ nói ra đều đau đến mức cậu gần như quên cả thở.

Triệu Hi không hiểu, không hiểu tại sao giữa họ lại trở thành như ngày hôm nay.

Đã từng cùng nằm trên một chiếc giường, chung một chiếc gối, mười mấy năm sớm chiều bên nhau, ngay cả khi đi đường, bóng của họ cũng song song. Vậy mà giờ đây, mối quan hệ lại dần thu hẹp đến mức này.

Đây là một lời mời khách vô cùng khéo léo, đối phương đã rất giữ thể diện, vậy nên cậu cũng nên hiểu chuyện một chút.

Thế là Triệu Hi kìm nén, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói: “Anh cứ bảo người dọn đồ, tuần sau tôi sẽ cho người đến mang đi.”

Nói xong, cậu cười nhìn anh: “Quần áo, gối đầu, bàn chải đánh răng, dép lê, thậm chí cả sạc điện thoại của tôi, tất cả đều bảo người đóng gói hết. Nếu anh muốn tôi dọn khỏi nhà anh như vậy, yên tâm, tôi sẽ không ăn vạ không đi đâu, sẽ dọn sạch sẽ…”

“Một sợi tóc cũng không để lại cho anh.”

Bình Luận (0)
Comment