Việc thu dọn bên Hối Cảnh không hề nhanh chóng, ban đầu Triệu Hi nghĩ rằng có thể sắp xếp xong hành lý vào sáng sớm, nhưng phải đến hai ngày sau đồ đạc mới được chuyển đến nhà cậu.
Đến cả bản thân Triệu Hi cũng không nhớ nổi, liệu cậu thực sự có nhiều đồ như vậy ở chỗ Trần Tễ Nghiêu hay không.
Không biết A Mạch tìm công ty chuyển nhà ở đâu, nhưng chỉ cần nhìn cách đóng gói đồ đạc cũng có thể thấy họ làm việc vô cùng cẩn thận và chuyên nghiệp.
Đồ dùng và vật dụng hàng ngày được phân loại và cất vào các thùng khác nhau. Những chai rượu hay lọ thủy tinh dễ vỡ được bọc từng lớp giấy xốp cẩn thận. Bộ vest được treo nguyên trên móc để tránh bị nhăn. Ngay cả những sợi dây sạc rối tung cũng được họ gỡ ra và sắp xếp gọn gàng từng sợi một.
Rõ ràng việc rời khỏi Hối Cảnh là do chính Triệu Hi chủ động đề xuất, nhưng không hiểu sao khi nhìn đống hành lý chất cao ngất ngưởng dưới đất, Triệu Hi lại thoáng có cảm giác mình bị người ta đuổi ra khỏi nhà.
Người sắp xếp đồ đạc đã chuyển từng món đồ vào phòng, Bùi Minh biết hôm nay Triệu Hi chuyển nhà nên đã lái xe đến từ sớm để chung vui.
Trong phòng khách có rất nhiều đồ vật vẫn chưa được sắp xếp xong, người làm việc ra vào liên tục khiến căn phòng không có cả chỗ đặt chân.
Bùi Minh dựa vào cạnh cửa ra vào, nhìn chằm chằm vào sự hỗn độn trước mặt, “ồ” lên đầy trêu chọc: “Tôi cứ nghĩ hai người ở với nhau nhiều năm như vậy đã sớm bước vào giai đoạn vợ chồng già rồi, hóa ra cũng có lúc ly hôn hả…”
“Vậy là ly hôn thật hay chỉ tạm thời ly thân thôi?”
Triệu Hi đang cầm một miếng vải sạch, cặm cụi lau chiếc máy bay không người lái của mình, cậu chỉ liếc nhìn Bùi Minh rồi dùng ánh mắt nói “Cút đi.”
Bùi Minh bước lại gần hơn, y đứng bên cạnh Triệu Hi, cẩn thận ngắm nghía chiếc máy bay không người lái bằng sợi carbon, trông đầy vẻ công nghệ cao đang trưng bày trên kệ.
“Mẫu 001…”
“Việc buổi họp báo bị hoãn cũng có liên quan đến chuyện Trần Tễ Nghiêu nghỉ phép đúng không? Mấy người bạn của tôi đang theo dõi trên trang web chính thức đấy, không ngờ lại được thấy nó ở chỗ cậu trước.”
“Công nhận, nhìn thực tế còn ngầu hơn cả trong ảnh quảng cáo nhiều.”
Bùi Minh lấy điện thoại ra chụp mấy tấm, vừa nói vừa giơ tay định chạm vào bốn cánh quạt trên máy bay, Triệu Hi đưa mắt lạnh lùng nhìn y…
Bùi Minh cúi đầu ho khan một tiếng, ngại ngùng rụt tay lại.
Đến khi người của công ty chuyển nhà ký đơn và rời đi, Bùi Minh thậm chí còn chưa kịp uống một chén trà mời khách nào. Y bước đến khoác vai Triệu Hi: “Thôi được rồi, đừng ủ rũ nữa, tối nay ra ngoài uống một chầu không?”
Triệu Hi gạt tay y xuống: “Nhanh như vậy đã thoát khỏi nỗi đau thất tình rồi à?”
Người bên cạnh “à” một tiếng: “Không thì sao?”
Không biết Bùi Minh thực sự đã vượt qua hay chỉ đang cố gượng cười, Triệu Hi không bận tâm đến y quá nhiều.
“Anh em cậu giờ sống thoáng hơn rồi.” Bùi Minh nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Thế giới ngoài kia muôn màu muôn vẻ, đâu nhất thiết phải treo cổ trên một cái cây, cậu nói có đúng không?”
Nói rồi y vỗ vai Triệu Hi: “Đời người ngắn ngủi, hãy tận hưởng những thú vui trước mắt.”
“Tôi lớn từng tuổi này, lần đầu tiên bị đá mà còn chưa lề mề như cậu, cậu đâu có thất tình, phấn chấn lên một chút được không?”
“Triệu Hi mà tôi quen không giống như bây giờ. Chẳng qua là dọn từ Hối Cảnh về nhà mình thôi mà, không biết còn tưởng Trần Tễ Nghiêu đuổi cậu ra gầm cầu ở đó…”
Sau khi sắp xếp sơ bộ xong xuôi, cuối cùng Triệu Hi cũng đồng ý đi uống rượu với Bùi Minh, Bùi Minh liền lấy danh bạ ra, bắt đầu gọi điện mời mọi người.
Gọi hết một vòng, nhưng không may Trương Tái và những người khác đều không có thời gian, cuối cùng vẫn chỉ có hai người rảnh rỗi đi cùng nhau.
Vì không muốn buồn bực trong phòng, lần này họ không đến những câu lạc bộ thường lui tới.
Một quán bar mới vừa mở đối diện khu phức hợp, Bùi Minh nói mình còn rượu gửi ở đó nên đã gọi điện trước cho ông chủ, bảo ông ta giữ lại ghế dài ở khu V tầng hai, nơi có tầm nhìn tốt nhất.
Đêm về, không khí của buổi cuồng hoan bắt đầu, tiếng bass trầm gầm rú khiến lồng ngực tê dại, nững ánh đèn lấp lánh trên trần nhà liên tục nhấp nháy.
Bùi Minh đã lâu không đến những chỗ ăn chơi như thế này, y chỉ chăm chú nhìn những cô gái ăn mặc gợi cảm đang uốn éo trên sàn nhảy.
Lượng rượu Bùi Minh gửi ở đây vẫn còn khá nhiều, Triệu Hi nhìn một vòng nhưng không thấy loại mình muốn uống, nên đã gọi thêm vài chai Lam Phương và Glenmorangie nữa. Chẳng mấy chốc, những chai rượu này đã phủ kín cả mặt bàn.
Bùi Minh lắc thùng đá, kẹp điếu thuốc trong tay, nhìn Triệu Hi: “Hôm nay nếu hai đứa mình đều say, chỉ có thể gọi điện cho anh trai của cậu đến hốt người thôi.”
Ngày xưa công việc này luôn do Trần Tễ Nghiêu đảm nhận.
Bùi Minh có vô số hình ảnh về những lần họ say xỉn sau khi vui chơi hết mình, nhưng có một điều kỳ lạ là đến giờ y vẫn chưa đoán được tửu lượng của Triệu Hi.
Nếu Trần Tễ Nghiêu không có ở đó, dù Triệu Hi có bị chuốc bao nhiêu rượu đi chăng nữa, ít nhất cậu vẫn có thể giữ được chút ý thức, tự bước đi vững vàng ra khỏi câu lạc bộ.
Nhưng nếu có Trần Tễ Nghiêu bên cạnh, dường như Triệu Hi biết rằng dù có say đến đâu cũng có người lo, bắt đầu uống vô tư hơn, tỷ lệ say khướt cũng cao hơn hẳn.
Cứ mỗi lần say, Triệu Hi lại nói toàn chuyện tào lao, cả người nhũn ra, bám chặt lấy Trần Tễ Nghiêu.
Như sinh nhật lần trước, rõ ràng đã say đến líu lưỡi nhưng vẫn đứng trên boong tàu đòi hái cầu vồng cho “anh A Nghiêu” của mình.
Lần câu lạc bộ bắn pháo hoa cũng vậy, sau khi say cứ chúi vào lòng Trần Tễ Nghiêu, đòi anh mặc vest giống mình rồi làm phù rể cho mình.
Trong mắt đám công tử nhà giàu, Triệu Hi ngày thường tuyệt đối không có dáng vẻ đó. Sự tương phản này có lẽ chỉ có Trần Tễ Nghiêu ở bên cạnh mới thấy được, Bùi Minh nghĩ ngợi rồi bật cười một mình.
Nhưng vừa cười, y lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Có một cảm giác khó tả, Bùi Minh như bị ma xui quỷ khiến, ghé sát vào tai Triệu Hi và hỏi: “Lần trước uống rượu cậu có nói Trần Tễ Nghiêu đã nhường phòng ngủ chính ở Hối Cảnh cho cậu. Vậy trước đây hai người thật sự ngủ hai phòng riêng à?”
Triệu Hi ngửa đầu uống một ngụm rượu, lườm Bùi Minh.
Không chỉ có phòng ngủ chính đâu, Triệu Hi nghĩ thầm, tuần trước người nào đó còn nói muốn tặng cả căn nhà cho mình, thà dọn đi còn hơn là ở cùng một mái nhà với cậu.
Hồi mười mấy tuổi, quan hệ của cậu và Trần Tễ Nghiêu tốt biết mấy, ban ngày cùng nhau đi học, buổi tối làm xong bài tập thì rúc vào phòng cùng nhau chơi game.
Mùa đông, trong phòng mở sưởi sàn, cậu thấy trong chăn quá lạnh, bèn kéo Trần Tễ Nghiêu sang ủ ấm cho mình, hoặc là ôm gối chạy sang giường Trần Tễ Nghiêu ngủ cùng. Lúc chơi game còn có thể gối đầu lên bụng Trần Tễ Nghiêu.
Nhưng không ngờ càng lớn lên hai người lại càng xa cách, bây giờ Trần Tễ Nghiêu không cho cậu chui vào chăn, bụng cũng không cho cậu nằm lên.
Ngày xưa Mạnh Uyển thường nói họ là anh em, nói rằng sau này dù đi đến đâu cũng là người thân cận nhất, Triệu Hi đã từng tin tưởng tuyệt đối là như vậy.
Nhưng đến giờ cậu mới biết, những lời đó toàn là lừa gạt.
Trần Tễ Nghiêu tuyệt tình và nhẫn tâm như vậy, cậu lại vì một người như thế mà đau khổ sống dở chết dở, thật sự không đáng.
“Nếu cậu còn nhắc đến người này trước mặt tôi thì cầm đồ cút ngay lập tức.” Triệu Hi đặt mạnh chai rượu xuống bàn.
Bùi Minh giật mình.
Nhưng nhìn Triệu Hi như vậy, trông không giống ghét Trần Tễ Nghiêu thật. Nhiều năm qua, mối quan hệ giữa cậu và Trần Tễ Nghiêu vẫn luôn rất phức tạp.
Còn sự thật đằng sau thế nào, nói thẳng ra thì ngay cả hai người họ cũng không thể giải thích rõ ràng.
Bùi Minh nghĩ ngợi một lúc, quyết định không chọc vào cơn giận của Triệu Hi nữa, y thu lại ánh mắt.
Mặt mày tươi tỉnh, Bùi Minh lại đi rót rượu cho bạn, bắt đầu nói dăm ba câu chuyện phiếm, về những chủ đề không nên nhắc đến, y tuyệt nhiên không nói thêm một lời nào.
Một lúc sau, ban nhạc rời sân khấu, quán bar thay đổi chương trình, Bùi Minh lại bị thu hút bởi một tiết mục mới.
Khi DJ mang tai nghe lên làm nóng sân khấu và chỉnh thử thiết bị, không khí xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng.
Nhưng cũng chính trong hai giây ngắn ngủi, một cái tên quen thuộc bất ngờ vang lên bên tai, Bùi Minh chớp mắt, xác nhận đối phương đã nói ra ba chữ đó: Trần Tễ Nghiêu.
Y ngơ ngác nhìn sang Triệu Hi bên cạnh, Triệu Hi ngay lập tức nhíu mày đầy vẻ khó chịu, rõ ràng cậu cũng đã nghe thấy.
Tiếng nhạc rock chói tai nhanh chóng lấn át tiếng nói chuyện, dưới ánh đèn mờ ảo, cả hai cùng nhìn về phía phát ra âm thanh lúc nãy.
Không biết đêm nay Trần Nguyện đã uống bao nhiêu rượu, vậy mà còn dám ăn nói lung tung, giọng gã lẫn vào tiếng trống, lúc rõ lúc mơ hồ: “Đừng, đừng nhìn bây giờ ngày nào nó cũng ăn mặc bảnh bao ngồi trong văn phòng Tổng Giám đốc Hằng Nạp. Ngày xưa mẹ tao xách vali tống cổ mẹ con nó đi, lúc ấy mẹ con nó còn phải cúi xuống đất nhặt từng món đồ rách nát mang theo đấy!”
“Nếu không phải dựa vào thế lực nhà họ Triệu, nó thật sự nghĩ mình có thể một tay che trời ở Ninh Hải sao?”
Bùi Minh nhếch mép “hừ” một tiếng khi nhìn thấy chiếc ghế dài cách đó vài mét. Y quay đầu lại tìm Triệu Hi, thấy bạn mình đã đặt ly rượu xuống và đứng dậy từ lúc nào.
Đi đến phía đối diện chỉ mất chưa đến 5 giây, Trần Nguyện còn chưa kịp nhìn rõ người đến đã bị Triệu Hi túm cổ áo, xách lên và giáng liên tiếp hai cái tát “bốp, bốp”.
Trần Nguyện sững sờ, một người bên cạnh đứng dậy, xắn tay áo: “Này, cậu là ai? Sao lại đánh người?”
Một người khác trong nhóm nhận ra Triệu Hi, vội ho vài tiếng, giơ tay ngăn bạn mình lại.
Trần Nguyện đã tỉnh rượu được một nửa, lúc này gã cũng nhận ra Triệu Hi, Trần Nguyện lấy ngón cái lau khóe miệng, cười khẩy: “Tao cứ tưởng…”
Một từ “ai” còn chưa kịp thốt ra, Triệu Hi đã nắm chặt cổ họng gã, đẩy gã vào bức tường phía sau: “Lâu rồi không gặp, Trần Nguyện.”
“Khoảng thời gian trước bận quá nên tao chưa kịp tìm mày để tính sổ vụ bị xe tông ở đại lộ Minh Ngô, không ngờ mày lại tự đến tận cửa.”
Bị túm chặt yết hầu, giọng điệu của Trần Nguyện trở nên cung kính, nhưng ánh mắt gã lại tràn đầy vẻ khiêu khích: “Nhị thiếu, có nhiều người đang nhìn lắm, nhìn kìa, chuyện không có bằng chứng thì không nên nói bừa đâu.”
“Mày cũng biết có nhiều người đang nhìn sao?” Triệu Hi nghiến răng ken két: “Hồi đó mày còn bé tí, đầu óc phát triển hoàn toàn chưa mà nhớ rõ thế? Trước mặt người ngoài mà mày đặt điều cho Trần Tễ Nghiêu như thế, tao nghĩ cái lưỡi trong miệng mày không muốn tồn tại nữa rồi.”
Tiếng nhạc vẫn đập thình thịch bên tai, xung quanh không một ai dám lên tiếng, Trần Nguyện lặng lẽ nhìn Triệu Hi không chớp mắt, bất ngờ bật cười: “Triệu Hi, mọi chuyện đã đến nước này rồi, sao mày vẫn còn bao bọc cho nó như vậy?”
Ánh mắt Triệu Hi trở nên lạnh lùng.
“Bây giờ cả Ninh Hải này ai mà không biết mày và Trần Tễ Nghiêu đã cạch mặt nhau?”
“Bỏ mặc Hằng Nạp suốt bốn tháng trời, biến mất khiến mày phải thuê thám tử tư đi khắp thế giới tìm người, nhưng tao đoán nó chỉ muốn trốn mày thôi?”
Trần Nguyện giả vờ tỏ vẻ tiếc nuối: “Buổi sáng mày vừa dọn ra khỏi Hối Cảnh, buổi chiều tin tụi mày đường ai nấy đi đã lan truyền khắp mạng xã hội. Tao cứ tưởng từ nay về sau mày sẽ không còn quan tâm đến sống chết của nó nữa chứ.”
“Trần Tễ Nghiêu mà biết mày ở bên ngoài bảo vệ nó như vậy, cũng không biết nên vui hay nên cảm thấy tiếc nuối đây?”
Sức lực từ bàn tay Triệu Hi siết chặt lại, ánh mắt cậu tàn nhẫn và đầy thù hằn: “Tao và Trần Tễ Nghiêu có cãi nhau thế nào, đó cũng là chuyện nội bộ của bọn tao, không đến lượt cái loại chó má vớ vẩn như mày ở đây múa may quay cuồng.”
“Mày trèo lên giường nhà giàu mới nổi ở đại lục ngủ được mấy hôm mà quên cả tên họ của mình rồi sao?”
“Ngày xưa mẹ mày quỳ xuống đất cầu xin Trần Tễ Nghiêu đừng truy cùng diệt tận hai mẹ con mày như thế nào? Mày cũng xứng nhắc tên anh ấy trước mặt tao à?”
Cổ sắp bị siết gãy, Trần Nguyện cảm thấy mình càng lúc càng khó thở.
Hồi trước khi tìm đến Hằng Nạp, gã cũng đã từng bị Trần Tễ Nghiêu uy h**p như vậy. Nhưng lúc đó Trần Tễ Nghiêu chỉ muốn dằn mặt để gã biết sợ. Còn người đàn ông trước mặt này không biết có thù hận lớn đến mức nào, lực ở tay cậu ta mạnh đến mức khiến người khác nghi ngờ cậu ta đang muốn bóp nát xương cốt, dường như là nhắm thẳng vào mạng sống của gã.
Trần Nguyện ngẩng đầu lên, bấu lấy cổ tay Triệu Hi: “Mày b*p ch*t tao đi, b*p ch*t tao đi!”
“Ngày xưa mẹ tao không ném Trần Tễ Nghiêu từ sân thượng Hằng Nạp xuống để trừ hậu họa nên mới cho nó cơ hội quay lưng trả thù, khiến tao phải sống cảnh ăn nhờ ở đậu, đi đâu cũng phải nhìn sắc mặt người khác như thế này.”
“Triệu Hi, hôm nay mày không b*p ch*t tao, đợi sau này tao nắm được điểm yếu, có cơ hội trả thù lại, tao cũng sẽ không tha cho chúng mày đâu!”
Triệu Hi nắm được những từ khóa quan trọng, mắt cậu nheo lại: “Mày nói cái gì?”
Trần Nguyện nhếch mép, cười ngông cuồng: “Mày về hỏi Trần Tễ Nghiêu đi, hỏi lúc nó bị xách lên sân thượng Hằng Nạp, nửa thân mình thò ra ngoài, cái cảm giác đó k*ch th*ch và sảng khoái đến mức nào?”
“Lúc đó nó mới 8 tuổi phải không? Cánh tay thò ra còn không với tới vai bảo vệ, người ta mà buông tay thì mạng nhỏ của nó đi đời nhà ma rồi.”
“Mẹ tao nói cái mặt nhỏ lúc đó sợ đến tái mét… Toàn thân run rẩy, cầu xin người ta thả xuống đến mức giọng cũng khản đặc. Sau đó về nhà sốt cao mấy ngày, nghỉ học hơn một tháng đấy.”
Lực ở cổ bỗng nới lỏng ra, Trần Nguyện không nhịn được tặc lưỡi: “Quan hệ tụi mày thân đến mức thiếu điều mặc chung một cái quần phải không? Tao cứ nghĩ nó đã nói chuyện này cho mày từ lâu rồi chứ.”
“Thế thì tao đoán nó cũng chưa nói cho mày biết đâu, sau vụ đó nó bị sợ độ cao, để lại di chứng tâm lý không nhỏ đâu.”
Trần Nguyện tỏ vẻ hóng chuyện.
Tuy nhiên, những biểu cảm mà gã mong đợi như kinh ngạc hay phức tạp lại không hề xuất hiện trên mặt Triệu Hi.
Trần Nguyện chỉ nghe thấy tiếng chai rượu vỡ loảng xoảng bên tai, ngay sau đó là đôi mắt đỏ ngầu đầy giận dữ đối diện.
Khi Trần Nguyện kịp phản ứng, cổ chai vỡ sắc bén lẫn cùng máu đã găm sâu vào làn da mềm ở cằm gã.