Hoàng Hôn Ở Penida - A Tạp Ba Đường

Chương 30

Triệu Hi ra tay tàn nhẫn, nhưng Trần Nguyện cũng không phải hạng tốt đẹp gì, cuối cùng không có ai gọi cảnh sát. Tuy nhiên vụ ẩu đả này vẫn thu hút sự chú ý của một vài người xung quanh.

Nhân viên và quản lý quán bar đã tiến đến để duy trì trật tự, họ yêu cầu những người đã quay video phải xóa hết.

Sau đó người cần được xoa dịu thì được xoa dịu, người cần đưa đi viện thì được đưa đi viện, còn cuộc vui vẫn cứ tiếp tục.

Ai đó đã gây ra một mớ hỗn độn rồi phủi mông đi mất, vấn đề camera giám sát phải dặn dò lại chủ quán một chút. Vì Bùi Minh và chủ quán khá thân thiết nên cuối cùng y đành tội nghiệp ở lại để dọn dẹp hậu quả.

Triệu Hi không nhớ mình đã rời khỏi quán bar như thế nào, dòng xe cộ ồn ào đi qua con phố, các âm thanh vô nghĩa cứ hòa lẫn vào nhau. Duy chỉ có câu nói “Lúc đó nó mới 8 tuổi phải không?” là rõ ràng, giống như một lời nguyền đã ăn sâu vào trong ký ức, cứ lặp đi lặp lại, vang vọng một cách mất kiểm soát trong đầu cậu.

Trần Tễ Nghiêu chưa bao giờ kể cho cậu nghe.

Mặc dù Triệu Hi tự nhận mình và đối phương có một sự ăn ý mà người ngoài không thể hiểu được, nhưng khi nghe những điều đó, cậu vẫn cảm thấy chúng vượt quá những gì mình biết.

Tuy nhiên, có lẽ không thể trách cậu quá chậm chạp, mà là do Trần Tễ Nghiêu đã thể hiện quá bình thường.

Anh vẫn đi làm bình thường trong văn phòng có cửa sổ kính lớn, vẫn ngồi máy bay đưa Triệu Hi đi khắp thế giới và trượt tuyết trên núi, cuộc sống của anh không để lộ bất kỳ dấu hiệu sợ độ cao nào, dù là nhỏ nhất.

Nhưng khi bình tâm và cẩn thận hồi tưởng lại, Triệu Hi chợt nhớ đến một lần…

Năm đó sau khi Triệu Hi vừa thi đại học xong, hội học sinh tổ chức hoạt động tốt nghiệp, ban đầu là cả nhóm định cùng nhau đi tham quan một ngôi chùa ở Thái Lan. Sau đó vì vài người gặp vấn đề visa nên đổi thành đi bộ trong một hẻm núi sinh thái ở thành phố lân cận.

Triệu Hi được vài người rủ rê đi cùng, khi đăng ký, cậu đã tự nhiên điền tên Trần Tễ Nghiêu vào mục “Đi cùng người nhà”.

Đã quen với những tòa nhà cao tầng và đèn neon lấp lánh trong thành phố, lại bị áp lực học hành đè nặng trong một thời gian dài, cuối cùng các cậu ấm cũng có cơ hội được hít thở không khí trong lành ở vùng núi, cảm nhận vẻ đẹp thiên nhiên mộc mạc. Ai nấy đều phấn khích như những chú khỉ hoang được trở về rừng.

Triệu Hi vốn đã khởi hành sớm hơn những người khác, lại được Trần Tễ Nghiêu đeo balo giúp nên tốc độ đi nhanh hơn rất nhiều, chỉ một lúc đã bỏ lại cả đoàn phía sau.

Nửa sườn dốc hẻm núi bỗng xuất hiện một cây cầu treo bằng gỗ, dây cáp chính được cố định vào hai vách đá tự nhiên. Triệu Hi thấy vậy thì mắt sáng lên, không suy nghĩ gì mà cầm gậy đi bộ chạy ào lên cầu.

Dưới chân là dòng sông gầm gào cuồn cuộn chảy xiết, cây cầu chênh vênh lơ lửng giữa không trung, độ cao không thể xác định được, cúi đầu nhìn xuống chắc chắn sẽ khiến người ta chóng mặt.

Triệu Hi lại thấy vừa k*ch th*ch vừa vui sướng, khoác trên mình chiếc áo khoác màu nhạt, cậu đứng giữa cầu vẫy tay về phía người đàn ông đang cố gắng bắt kịp ở cuối con đường.

Cây cầu lại rung lắc vì những bước nhảy của cậu, Trần Tễ Nghiêu nhíu mày, tháo balo xuống, những lời nhắc nhở quan tâm nhanh chóng bị tiếng nước sông chảy xiết nhấn chìm.

Triệu Hi hướng về phía đối diện và hét lớn: “Mát quá! Đứng đây gió thổi sướng thật! Trần Tễ Nghiêu, anh mau qua đây đi!”

Khi cậu vừa dứt lời, một cơn gió mạnh thổi tới khiến cây cầu rung lắc dữ dội theo hướng gió.

Thân hình Triệu Hi loạng choạng suýt ngã, cậu vội bám lấy dây thừng, nhưng chiếc gậy đi bộ lại tuột khỏi tay và rơi xuống, dòng nước chảy cuồn cuộn bên dưới ngay lập tức nuốt chửng nó.

Vừa ngẩng đầu lên, Triệu Hi đã thấy Trần Tễ Nghiêu bỏ chai nước xuống và chạy đến ôm chặt lấy cậu.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi Triệu Hi đối diện với Trần Tễ Nghiêu, lần đầu tiên trong đời Triệu Hi nhìn thấy cảm xúc mang tên “hoảng sợ” trong mắt anh. 

Hơi thở dồn dập của Trần Tễ Nghiêu chỉ thực sự bình phục khi anh chắc chắn rằng Triệu Hi không sao.

Ngay khoảnh khắc chiếc gậy rơi xuống đáy sông, Triệu Hi đã cảm thấy một chút sợ hãi, nhưng rồi cậu lại thấy vô cùng yên tâm khi Trần Tễ Nghiêu bất ngờ ôm chặt lấy mình.

Sau khi cây cầu bớt rung lắc, Trần Tễ Nghiêu nắm tay Triệu Hi và đưa cậu ra khỏi chỗ nguy hiểm. 

Lúc đó hình như Trần Tễ Nghiêu hơi tức giận, nghiêm túc dặn dò Triệu Hi rằng thời tiết trong núi thay đổi thất thường, cấm cậu không được một mình đến những nơi nguy hiểm như vậy nữa.

Nhớ lại cảnh tượng đó, giờ đây Triệu Hi mới lờ mờ nhận ra khi cậu đứng trên cầu treo và gọi Trần Tễ Nghiêu, việc anh uống nước thật ra là một phản ứng tự vệ theo tiềm thức, có phải là để che giấu nỗi sợ hãi bên trong không?

Nhưng tại sao sau đó anh lại bất chấp tất cả mà chạy về phía cậu?

Bây giờ Triệu Hi thấy rất đau đầu, lồng ngực cũng nghẹn lại đến mức gần như không thở nổi.

Cậu khó có thể tưởng tượng được một cậu bé 8 tuổi bị mấy người lớn vạm vỡ hơn gấp nhiều lần xách lên và treo lơ lửng trên sân thượng, cái cảm giác tuyệt vọng khi dùng hết mọi cách mà không thể phản kháng.

Người kia nói lúc đó khuôn mặt của Trần Tễ Nghiêu sợ đến tái mét, khóc rất to, về nhà sốt cao liên tục mấy ngày…

Không dám nghĩ thêm nữa, giờ đây Triệu Hi chỉ cảm thấy đau lòng, đau đến mức như chính bản thân cậu cũng sắp chết đến nơi.

Cậu lấy điện thoại ra khỏi túi và bắt đầu nhắn tin, nóng lòng muốn gặp Trần Tễ Nghiêu ngay lập tức.

Những ngón tay run rẩy chạm vào màn hình, một vài chữ cái đã mờ nhòa trước mắt, cuối cùng cậu vẫn run rẩy gửi đi câu hỏi: “Anh đang ở nhà hay ở công ty?”

“Trần Tễ Nghiêu, em muốn gặp anh ngay bây giờ.”

Không đợi đối phương trả lời, Triệu Hi tắt màn hình điện thoại, giơ tay vẫy một chiếc taxi ven đường.

Cậu mở cửa xe, nói địa chỉ, cứ thế để tài xế gấp gáp chở mình đến nhà Trần Tễ Nghiêu.

Đã hai mươi phút kể từ khi tin nhắn được gửi đi, nhưng Trần Tễ Nghiêu vẫn chưa trả lời, Triệu Hi đã đứng trước cánh cửa quen thuộc của căn hộ ở tầng 23.

Hít thở sâu vài lần, cảm xúc bồng bột lúc nãy mới dịu xuống một chút. Cậu thậm chí không chắc Trần Tễ Nghiêu có ở nhà không, nhưng vẫn lưỡng lự một lát, sau đó đặt ngón tay cái lên khu vực nhận diện vân tay, mở cửa bước vào.

Trong phòng khách không bật đèn, ánh trăng lạnh lẽo hắt vào từ cửa sổ, Triệu Hi khoác trên người chiếc áo khoác đen, đứng ở cửa ra vào, hòa mình vào không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Cậu thấy chìa khóa chiếc Bentley trên bàn nên có thể kết luận rằng Trần Tễ Nghiêu thực sự đang ở nhà.

Cậu nhẹ nhàng tìm đến cửa phòng ngủ, trên chiếc giường lớn là một dáng người đang nằm nghiêng, một chiếc chăn mỏng đắp hờ hững trên vai.

Trần Tễ Nghiêu ngủ rất say, ngày xưa nửa đêm Triệu Hi đạp chăn một cái thôi cũng có thể làm anh tỉnh giấc. Vậy mà giờ đây anh lại không hề hay biết khi Triệu Hi đột nhập vào nhà.

Triệu Hi thấy hơi kỳ lạ, cậu nín thở, chầm chậm bước đến mép giường. Lúc này cậu mới thấy một chiếc ly thủy tinh trên tủ đầu giường và một chút thuốc bột màu nâu còn sót lại dưới đáy ly.

Vỏ hộp thuốc trông khá quen thuộc, dường như là loại mà lần trước Triệu Hi mua về để giúp Trần Tễ Nghiêu giảm đau đầu.

Triệu Hi bất giác đưa tay đặt lên mặt Trần Tễ Nghiêu, ngay khoảnh khắc chạm vào hơi ấm, mắt cậu không khỏi hoảng hốt.

Cậu sợ đó chỉ là hơi ấm từ lòng bàn tay mình nên đã cúi người xuống ôm lấy vai Trần Tễ Nghiêu, rồi áp trán mình vào trán anh.

Hơi thở của người đàn ông trong giấc ngủ rất khẽ, thoang thoảng mùi thuốc đắng, nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ lướt qua.

Triệu Hi nuốt nước bọt, vội vàng đứng dậy đi tìm nhiệt kế trong phòng khách.

Theo như Triệu Hi nhớ, sức khỏe của Trần Tễ Nghiêu luôn rất tốt, ngay cả trong những thời điểm bận rộn nhất khi chuẩn bị thi đại học hay triệu tập hội đồng quản trị Hằng Nạp, anh cũng hiếm khi bị ốm vì thức đêm.

Nhưng thật ra mấy ngày trước khi nghe A Mạch nói Trần Tễ Nghiêu bị đau đầu sau giờ làm, có lẽ mọi chuyện đã sớm có manh mối. Tối hôm đó về nhà từ Lan Uyển, anh còn đứng trên cầu cùng Triệu Hi hóng gió lạnh một lúc lâu.

Triệu Hi không khỏi hối hận, tự mắng mình lúc đó quá bồng bột.

Cậu tìm thấy nhiệt kế, cẩn thận nâng cánh tay Trần Tễ Nghiêu lên, kẹp phần đầu thủy ngân vào nách.

Để giữ tư thế này ít nhất năm phút, Triệu Hi sợ đối phương cựa quậy, do dự một lát, cậu vén chăn lên và nằm vào.

Một tay chống đầu, cậu nghiêng người ôm lấy Trần Tễ Nghiêu từ phía sau, nhẹ nhàng đè chặt cánh tay đang kẹp nhiệt kế.

Không khí bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, nhưng những lời của Trần Nguyện lại hiện ra trong đầu, còn người đàn ông trong vòng tay cậu thì đang yếu ớt vì ốm. Triệu Hi không thể không liên tưởng cảnh tượng lúc nhỏ của anh với tình trạng sốt hiện tại, mũi cậu lại cay cay.

Triệu Hi đã nghĩ rằng khi gặp mặt, mình sẽ lao đến chất vấn Trần Tễ Nghiêu, hỏi tại sao lại giấu giếm chuyện sợ độ cao suốt bao nhiêu năm như vậy. Chẳng phải họ là anh em thân thiết nhất của nhau, không có gì giấu giếm sao?

Nhưng sự thay đổi trong suy nghĩ có thể chỉ cần một cơ hội nhỏ, bây giờ cậu không muốn truy cứu bất cứ điều gì nữa.

Mười mấy năm đầu đời của Trần Tễ Nghiêu đã trải qua quá tồi tệ, Triệu Hi không muốn đào bới vết sẹo của anh, không muốn khiến anh buồn, và cậu cũng chấp nhận việc Trần Tễ Nghiêu có những bí mật nhỏ không muốn chia sẻ với ai.

Bỏ bớt sự cố chấp và đối kháng, có lẽ điều Trần Tễ Nghiêu cần lúc này là một sự thấu hiểu và quan tâm chân thành từ người bên cạnh.

Triệu Hi biết trước đây mình đã làm rất tệ, nhưng từ giờ trở đi, cậu chỉ cần kiên định nắm lấy tay Trần Tễ Nghiêu, để anh không còn phải một mình đối mặt với thế giới khốn nạn này nữa là đủ.

Năm ngón tay Triệu Hi luồn vào kẽ tay của Trần Tễ Nghiêu, siết chặt. Khoảnh khắc cậu nhìn thấy hai bàn tay đan vào nhau dưới ánh trăng, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác kỳ diệu khó tả.

Thật ra từ nhiều năm trước cậu đã nhận ra đôi tay của Trần Tễ Nghiêu rất đẹp. Các ngón tay thon dài cân đối, khi chơi đàn, các khớp xương hơi nhô lên như chưa từng vương bụi trần. Mỗi cử chỉ đều toát ra vẻ điềm tĩnh và thanh lịch.

Triệu Hi trượt ngón tay xuống từng chút một, lòng bàn tay nhẹ nhàng v**t v* phần cổ tay gầy gò lộ ra dưới ống tay áo của Trần Tễ Nghiêu.

Cậu hiếm khi dùng từ “gợi cảm” để miêu tả một người đàn ông, nhưng cổ tay của Trần Tễ Nghiêu lại khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến điều đó.

Chiếc đồng hồ mà Triệu Hi đã vung tiền mua ở buổi đấu giá, khi nằm trên cổ tay này càng giống như đang buộc chặt sự nam tính nguyên thủy ẩn giấu trong cơ thể anh, đang chảy cùng với dòng máu.

Bất giác nghĩ đến một điều gì đó, Triệu Hi lấy điện thoại từ bên gối, chuyển sang chế độ im lặng và nhắn tin cho Vincent của Bảo Giai Sĩ. Cậu hỏi liệu chiếc đồng hồ mà cậu đã thấy trong phòng trưng bày đấu giá trước đó có còn không.

Nếu mua được chiếc đồng hồ đó về, hai chiếc trong tay Triệu Hi và Trần Tễ Nghiêu sẽ trở thành một cặp.

Vincent trả lời rất nhanh, nhưng ông tiếc nuối cho biết chiếc đồng hồ đó vừa được bán trong một buổi đấu giá trực tuyến.

Triệu Hi nghĩ ngợi một lát, gõ tin: “Có tiện cung cấp thông tin liên lạc của người mua không? Tôi muốn mua lại chiếc đồng hồ đó với giá cao gấp đôi.”

Vincent: “Xin lỗi cậu Triệu, đối phương đã giao dịch thông qua đấu giá qua điện thoại và yêu cầu không tiết lộ thông tin cá nhân. Vì vậy, tôi nghĩ rằng dù cậu có tìm cách liên lạc được với vị khách đó, họ cũng sẽ không đồng ý bán lại chiếc đồng hồ đâu.”

Triệu Hi đóng khung chat lại, gối đầu lên gối và thả hồn vào những suy nghĩ mông lung.

Không hiểu sao việc không thể cùng Trần Tễ Nghiêu đeo hai chiếc đồng hồ giống hệt nhau khiến cậu cảm thấy có chút tiếc nuối. Nhưng biết làm sao được, phản ứng của mình chậm hơn người ta một bước, chuyện này cũng đành chịu thôi.

Cậu đưa tay nâng lòng bàn tay của Trần Tễ Nghiêu lên, một ý nghĩ bất ngờ lóe lên trong đầu, Triệu Hi lại bắt đầu im lặng, lẳng lặng quan sát.

Một bàn tay đẹp như của Trần Tễ Nghiêu, dù không đeo đồng hồ thì khi đeo một chiếc nhẫn vào những ngón tay thon dài cũng sẽ đẹp không kém.

Chiếc nhẫn không cần đính nhiều kim cương, chỉ cần một kiểu dáng đơn giản, phù hợp với tính cách trầm lặng, không thích phô trương của Trần Tễ Hiêu. 

Cậu sẽ tìm người đặt làm một cặp nhẫn độc nhất vô nhị, bên trong chiếc nhẫn sẽ khắc tên tiếng Anh của Trần Tễ Nghiêu.

Còn chiếc của mình cũng khắc tên tiếng Anh thì có vẻ hơi nhiều chữ, ảnh hưởng đến thẩm mỹ, nghĩ đi nghĩ lại, Triệu Hi quyết định khắc ngày sinh nhật của cả hai lên nhẫn!

Trần Tễ Nghiêu sẽ đeo chiếc khắc ngày sinh của mình, còn cậu sẽ đeo chiếc khắc ngày sinh của Trần Tễ Nghiêu. Một ý tưởng dần thành hình trong đầu, Triệu Hi hoàn toàn đắm chìm vào tưởng tượng của mình, và ngạc nhiên vì mình lại có thể nghĩ ra một ý tưởng thông minh đến thế.

Triệu Hi suy nghĩ về kích cỡ của hai chiếc nhẫn, từ từ mở bàn tay mình ra, so sánh với lòng bàn tay của Trần Tễ Nghiêu.

Các ngón tay của hai người lại lồng vào nhau, Triệu Hi nhìn thấy cảnh này và đột nhiên nhận ra: nếu cùng kiểu dáng, những chiếc nhẫn đeo trên tay họ chính là nhẫn đôi.

Bộ não như ngừng hoạt động trong một khoảnh khắc, Triệu Hi vô thức cử động các ngón tay, nhận ra tay mình đang đan chặt lấy tay Trần Tễ Nghiêu theo một tư thế chỉ có những cặp tình nhân mới làm. Một cảm xúc khó tả và phức tạp đột nhiên trỗi dậy trong lòng cậu.

Ánh mắt cậu ngẩn ra, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt, không hiểu sao đầu óc cậu trở nên trống rỗng.

Ngay lúc này, cậu thực sự không thể suy nghĩ thêm được nữa.

***

Mật Ong: Nghĩ tới cở đó mà đòi làm anh em 

Bình Luận (0)
Comment