Hoàng Hôn Ở Penida - A Tạp Ba Đường

Chương 31

Mấy ly rượu ở quán bar kia có tác dụng chậm, đầu óc Triệu Hi bắt đầu lơ mơ, những suy nghĩ vốn đã hỗn độn lại càng trở nên khó nắm bắt hơn khi cơn buồn ngủ ập đến.

Thế nhưng cậu vẫn cố gắng chống chọi bằng chút ý chí cuối cùng, luồn tay vào trong áo Trần Tễ Nghiêu để lấy chiếc nhiệt kế ra.

Khi đã chắc chắn rằng anh chỉ còn sốt nhẹ sau khi uống thuốc, Triệu Hi khẽ thở phào nhẹ nhõm, ghé đầu tựa vào lưng anh. 

Cậu vẫn luôn thích hơi thở phảng phất hương vị đặc trưng của Trần Tễ Nghiêu, như một con mèo lười biếng chưa được cho phép đã lén lút chui vào ổ chăn của chủ nhân, sau đó không lâu, Triệu Hi mơ màng thiếp đi ngay bên cạnh anh.

Đã một thời gian không qua đêm ở Hối Cảnh, đêm nay Triệu Hi lại có một giấc mơ rất buồn.

Cậu mơ thấy mình quay về thời đi học, những ngày mùa đông lạnh buốt chân, cậu thường ôm máy chơi game chui vào chăn của Trần Tễ Nghiêu để tranh giành một chiếc gối.

Trước đây Trần Tễ Nghiêu luôn tự giác nhường chỗ bên cạnh mình, thậm chí còn dịu dàng ôm lấy cậu vì sợ cậu đạp chăn, vậy mà giờ đây anh lại lạnh lùng đẩy cậu ra.

Triệu Hi giận dữ ngồi bật dậy, kiêu ngạo trừng mắt nhìn đối phương: “Trần Tễ Nghiêu, anh ghét việc nằm chung giường với em đến thế sao?”

Một giọng nói trầm tĩnh vang lên bên tai: “Em có biết, người có quan hệ thế nào mới ngủ chung với nhau không?”

Giọng nói ấy vừa dứt, Triệu Hi sững sờ trong mơ.

Câu trả lời dường như đã ở ngay đầu môi, cậu hé miệng nhưng lại không thể cất lên bất kỳ âm thanh nào.

Người đàn ông quay lưng đi, chỉ để lại một bóng lưng dần xa, Triệu Hi vội vàng vươn tay muốn níu lấy anh, lớn tiếng gọi tên đối phương…

Đôi mắt cậu chợt mở bừng.

Thời gian trên đồng hồ báo thức dừng lại lúc 7 giờ sáng, một tia nắng xuyên qua khe hở của rèm cửa, Triệu Hi ôm gối tỉnh táo lại, thầm thấy may mắn vì đó chỉ là một giấc mơ.

Nửa giường bên kia đã lạnh lẽo từ lúc nào, Triệu Hi vươn tay nhưng chỉ chạm vào khoảng không, lúc này mới bàng hoàng nhận ra dáng người đáng lẽ phải nhìn thấy sau khi thức dậy, giờ đây đã không còn ở đó nữa.

Triệu Hi vén chăn xuống giường, xỏ dép rồi đi thẳng ra khỏi phòng ngủ để tìm anh.

Trước quầy bếp đối diện bàn ăn, hương thơm của nước ép táo tươi, rau củ cuộn và bánh mì nướng hòa quyện vào nhau, Trần Tễ Nghiêu đứng quay lưng lại, hơi cúi người, đang phết sốt lên một lát bánh mì nướng.

Không vội vàng thưởng thức, Triệu Hi bước tới đặt lòng bàn tay lên trán Trần Tễ Nghiêu để kiểm tra nhiệt độ của anh.

Trần Tễ Nghiêu cúi mắt, nâng khay lên, một tay nắm lấy cổ tay cậu, bình tĩnh gỡ tay cậu xuống khỏi trán mình.

Triệu Hi lo lắng nhìn anh, cậu vẫn chưa từ bỏ ý định, một lần nữa đặt tay lên trán anh, lần này Trần Tễ Nghiêu nghiêng đầu né tránh.

Đáy mắt Triệu Hi khẽ ngẩn ra, cậu nắm lấy tay anh và nói: “Em thấy thuốc trên đầu giường tối qua anh uống là loại lần trước em mua về để trị cảm cúm.”

“Anh bị đau đầu vì cái đó à? Bây giờ đỡ hơn chưa?”

Đặt khay lên bàn, Trần Tễ Nghiêu dừng động tác đang làm, khẽ “Ừm” một tiếng.

Không gian giữa hai người bỗng trở nên im lặng, sau một lúc cân nhắc, Trần Tễ Nghiêu cất tiếng bên tai cậu: “Chuyện mua thuốc lần trước… Cảm ơn.”

Những từ ngữ như vậy có lẽ không phù hợp để dùng giữa hai người họ, Triệu Hi thở hắt ra, nhìn những món ăn trên bàn, đột nhiên hết muốn ăn: “Anh nhất định phải khách sáo với tôi như thế sao?”

Cậu chợt cười lạnh: “Tôi đã mua cho anh rất nhiều thứ, nếu mỗi lần như vậy anh đều khách sáo, vậy anh có tính được mình phải nói với tôi bao nhiêu lời ‘cảm ơn’ không?”

“Trần Tễ Nghiêu, anh có biết bây giờ anh thật sự rất giả tạo không?”

Tất cả những thất vọng đều tích tụ dần sau mỗi lần Trần Tễ Nghiêu thử thách giới hạn của cậu, thậm chí đêm qua cậu còn đau lòng vì anh, vậy mà sáng nay thức dậy nghe anh nói những lời này, cậu lại nảy sinh ý muốn cãi vã một trận lớn.

Triệu Hi cảm thấy mình sắp bị anh hành hạ đến mức nhân cách phân liệt.

May mắn là mặc dù lòng Triệu Hi rối bời, thính giác của cậu vẫn rất tốt, cậu nghe thấy Trần Tễ Nghiêu khẽ nói bên tai bằng một giọng trầm lắng: “Anh không giả vờ.”

“Cảm ơn em là thật lòng.”

Giọng nói vừa lịch sự lại vừa xa cách, Triệu Hi cười nửa miệng, nhìn thấy dáng vẻ đó của anh lại không nhịn được mà châm chọc: “Ồ, chỉ cảm ơn suông thôi à?”

“Vậy có khác gì so với việc Tổng Giám đốc Trần ‘qua đường’ mà không trả tiền ở chỗ tôi?”

Ban đầu Triệu Hi chỉ nói cho hả giận, nhưng Trần Tễ Nghiêu nghe xong lại bắt đầu suy tư một cách nghiêm túc, như đang đàm phán một hợp đồng làm ăn, anh đưa ra giải pháp hợp lý: “Tiền mua thuốc anh sẽ chuyển khoản cho em qua WeChat.”

“Trần Tễ Nghiêu!”

“Không chỉ có vậy.” Anh nói tiếp, ngừng một lát: “Cả chiếc đồng hồ mà em đã tặng anh, trước thứ tư tuần sau anh sẽ chuyển 11 triệu vào tài khoản của em.”

Triệu Hi đột nhiên nín thở, cau mày nhìn anh: “Anh có ý gì?”

“Anh rất thích chiếc đồng hồ đó.” Giọng anh nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ, nhưng khi rơi xuống lại nặng nề vô cùng: “Nhưng em tặng anh một món quà quý giá như vậy thì không hợp, nên anh định tự mua nó.”

Đối với chuyện này, thật ra Trần Tễ Nghiêu cũng đã có suy tính riêng.

Nếu chỉ là những món quà bình thường giữa bạn bè, anh sẽ nhận. Nhưng một chiếc đồng hồ Patek Philippe giá hơn 11 triệu, với mối quan hệ hiện tại của họ thì thật sự quá đắt.

Nhiều năm nay Triệu Hi tiêu xài quen tay, tùy hứng chi tiền mà không suy nghĩ sâu xa, nếu anh không nói rõ với cậu, sau này khi cậu có gia đình, việc này chưa chắc đã là chuyện tốt.

Triệu Hi lại cho rằng Trần Tễ Nghiêu đang làm quá lên, cơn giận bùng lên trong lòng khiến sắc mặt cậu lạnh đi ba phần: “Mấy hôm trước Bùi Minh còn nói bạn gái chia tay đòi trả lại quà bằng tiền cho cậu ta, lúc đó tôi còn khuyên cậu ta nên thoải mái lên, vậy mà giờ anh lại thế này?”

“Thật sự muốn phân rõ ranh giới, cả đời không qua lại với tôi nữa đúng không?!”

“Nói chuyện thì ra vẻ đạo mạo, nhưng tối qua anh vẫn nằm chung giường với tôi đấy thôi!”

Trần Tễ Nghiêu cúi mắt, hơi thở phập phồng.

Triệu Hi không chờ được nữa, cậu quay người bước nhanh về phòng, khi quay lại, trên tay cậu cầm một chiếc thẻ ngân hàng vừa lấy ra từ túi áo.

“Cộp!” một tiếng, cậu phẫn nộ vứt nó lên bàn.

Trừ một vài tài sản cá nhân không thể chuyển thành tiền mặt ngay lập tức, gần như toàn bộ số tiền mặt còn lại của Trần Tễ Nghiêu đều nằm trong chiếc thẻ này.

Năm đó khi bắt đầu tiếp quản công việc tại Á Thâm, Trần Tễ Nghiêu đã đích thân đưa chiếc thẻ này cho cậu, Triệu Hi cũng chưa bao giờ ngại ngùng trong những chuyện như thế này.

Mấy năm nay, ăn mặc, chỗ ở, đi lại và các mối quan hệ xã giao của hai người gần như luôn gắn chặt với nhau. Hai tấm thẻ của cậu và anh, từ trước đến nay lấy ra cái nào thì quẹt cái đó, vì trong suy nghĩ của cậu, bất kỳ vấn đề gì khi gắn với kinh tế sẽ trở nên nhạy cảm, nhưng giữa cậu và Trần Tễ Nghiêu vốn không cần phải rạch ròi như vậy.

Nhưng giờ tình thế đã khác, Trần Tễ Nghiêu đang tính toán rạch ròi với cậu, đối phương có thể nhẫn tâm làm điều đó, vậy cậu cũng phải thể hiện thái độ tương xứng.

Từng tế bào trên cơ thể, cử chỉ, lời nói và biểu cảm của cậu đều cho thấy cậu đang rất giận dữ, nhưng so với việc bùng phát, cậu càng muốn xem phản ứng của đối phương.

Trần Tễ Nghiêu chỉ lướt mắt nhìn chiếc thẻ trên bàn, không hề đưa tay ra lấy.

Triệu Hi im lặng lắng nghe tiếng tim mình đập, chưa bao giờ cảm nhận rõ ràng như bây giờ.

Giữa hai người họ có thể cãi vã, va chạm và bất đồng quan điểm, nhưng khi Trần Tễ Nghiêu không nhận chiếc thẻ đó, Triệu Hi hiểu rằng thật ra mình đã nguôi giận rồi.

Xem như là tha thứ cho anh một lần vì đang bị ốm, coi như chưa có chuyện gì xảy ra… coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả.

Triệu Hi thầm nhủ trong lòng.

Nhưng cú vả mặt nhanh đến không kịp trở tay, cậu còn chưa kịp nghĩ ra cách nào để cứu vãn tình hình, lúc này, bàn tay ban nãy đang bê khay của Trần Tễ Nghiêu lại vươn ra.

Anh thản nhiên cầm lấy chiếc thẻ ngân hàng vừa bị ném lên bàn ngay trước mặt cậu.

Lần này Triệu Hi giận đến phát điên, trước khi rời đi đã đóng sầm cửa, vừa xuống tầng đã lôi điện thoại ra chặn tất cả mọi cách liên lạc với Trần Tễ Nghiêu.

Nhưng cậu biết hai người không thể hoàn toàn cắt đứt liên lạc, ngay cả khi cố tình tránh mặt ở các trường hợp khác, họ vẫn sẽ gặp nhau khi về Lan Uyển thăm ba mẹ.

Tuy nhiên, chỉ bằng cách này cậu mới có thể lấy lại chút cân bằng tâm lý.

Vì vậy cơn phẫn nộ chuyển hóa thành động lực, Triệu Hi lại bắt đầu làm việc quên ngày đêm ở văn phòng.

Bùi Minh đến tìm cậu hai lần, không cần hỏi cũng biết vẻ mặt cau có đó từ đâu mà ra. Bùi Minh tựa vào bàn làm việc của cậu, trêu chọc: “Tôi thấy sau khi cãi nhau với Trần Tễ Nghiêu là lúc cậu có ý thức tự giác làm việc mạnh mẽ nhất, nếu tôi là anh trai cậu, tôi chỉ mong hai người cả đời đừng làm lành.”

Triệu Hi vò cục giấy trên bàn rồi ném về phía Bùi Minh, ánh mắt lạnh lùng sắc bén của cậu chiếu thẳng đến khiến Bùi Minh nhún vai, biết không thể trêu chọc thêm nữa nên đành im lặng.

Việc cậu tăng ca ở công ty chắc đã đến tai Mạnh Uyển, mấy ngày nay không hiểu sao bên Lan Uyển bắt đầu sai người mang canh dì Vân nấu vào buổi trưa.

Thỉnh thoảng Mạnh Uyển còn chia sẻ qua WeChat vài bức ảnh cắm hoa của mình: “Đẹp không? Hoa hồng tuyết và hoa cúc La Mã kết hợp với nhau, màu sắc tươi tắn lắm đấy.”

“Bó này mẹ làm cho con và A Nghiêu, tối tan làm thì qua lấy nhé, mang về đặt ở bàn ăn Hối Cảnh.”

Triệu Hi nhìn thấy hai chữ đó là không muốn để ý nữa, cậu vùi đầu vào đống tài liệu trên bàn, chưa đầy năm phút sau, mẹ đã gọi điện thoại đến.

Mạnh Uyển: “Con trai, con đã thấy tin mẹ gửi chưa?”

“Thấy rồi ạ, đẹp lắm…” Triệu Hi trả lời qua loa.

“Thế thì con mang về Hối—”

“Mẹ…” Triệu Hi thở dài ngắt lời: “Hai ngày nay con bận lắm, hay là mẹ gọi điện thoại cho Trần Tễ Nghiêu xem?”

“Nhưng con mang về cũng có khác gì đâu?”

Không hiểu sao Mạnh Uyển lại cố chấp với chuyện này như vậy. Triệu Hi không muốn để lộ những mâu thuẫn giữa cậu và Trần Tễ Nghiêu trước mặt mẹ, nhưng thực ra cậu đã lơ là một điều: thông tin về việc cậu dọn ra khỏi Hối Cảnh và mối quan hệ căng thẳng với Trần Tễ Nghiêu đã được Mạnh Uyển đọc được trên các trang báo lá cải từ mấy ngày trước.

Đầu dây bên kia im lặng một cách lạ thường, hiếm khi Mạnh Uyển nói chuyện với cậu nghiêm túc như vậy, bà suy nghĩ một lát rồi cất lời thăm dò: “Con trai, có chuyện này mẹ không biết có nên nói với con không, nhưng thật ra… trong lòng mẹ cũng không chắc chắn.”

Sau đó bà dừng lại một chút rồi hỏi tiếp: “Con có bao giờ nghĩ kỹ chưa, con và A Nghiêu lớn lên cùng nhau, quan hệ thân thiết nhiều năm như vậy, tại sao từ khi con và Quan Mậu Kỳ ở bên nhau, hai đứa lại đột nhiên xa cách?”

Tim Triệu Hi bỗng chùng xuống một cách khó hiểu.

Mạnh Uyển nói tiếp: “Không thể không có một chút dấu hiệu nào, rốt cuộc là từ khi nào vậy?”

“Hình như A Nghiêu và Quan Mậu Kỳ đã quen nhau từ thời đi học đúng không? Con vừa công khai chuyện yêu đương, không lâu sau A Nghiêu liền biến mất, lần trước khi đề nghị gặp mặt nhà họ Quan ở khách sạn, mẹ đã quan sát thằng bé.”

“Thằng bé lớn lên bên cạnh mẹ, dù có che giấu giỏi đến đâu mẹ vẫn có thể nhận ra một chút dao động trong cảm xúc của nó.”

Dù vẫn còn nhiều điều muốn nói, cuối cùng Mạnh Uyển vẫn không kìm được tiếng thở dài: “Tóm lại chuyện này là lỗi của mẹ, tại sao không sớm nhìn ra, nếu mẹ biết A Nghiêu… thằng bé cũng… thì sao mẹ có thể một mực giới thiệu Quan Mậu Kỳ cho con chứ?”

“Con và A Nghiêu đều là con của mẹ, mẹ đối xử với các con như nhau, chưa từng thiên vị ai cả. Giờ lại thành ra thế này, chắc chắn trong lòng A Nghiêu rất đau khổ. Làm sao mẹ còn mặt mũi đến trước mộ Di Thanh mà nói về thằng bé đây?”

Tâm trạng của Mạnh Uyển cũng không nhẹ nhõm hơn ai, nhưng mọi chuyện đã đi đến bước đường này, từ lâu đã không còn đường cứu vãn.

Bà gọi cho Triệu Hi chỉ để cả hai người đều hiểu rõ mọi chuyện, về mặt khách quan cũng chẳng thể thay đổi được gì.

Khi con người cực kỳ hoang mang, quả thật cần có một người ngoài cuộc đứng ra đưa ra lời khuyên một cách đúng lúc.

Mạnh Uyển chính là người đó, giúp Triệu Hi làm sáng tỏ ngọn ngành của toàn bộ sự việc.

Triệu Hi cầm điện thoại sững sờ tại chỗ.

Không có sự thật nào bừng sáng như được giác ngộ, nhưng tim cậu như bị một thứ gì đó đập mạnh vào…

Sự kinh ngạc, phẫn nộ, lo lắng, đủ loại cảm xúc phức tạp và khó tả hòa trộn vào nhau.

Cho đến khi tín hiệu tự động ngắt, cậu vẫn ngây ngốc ngồi đó một mình suốt thời gian dài, mặc cho trợ lý vào gọi thế nào cũng không lên tiếng.

Bình Luận (0)
Comment