Hoàng Hôn Ở Penida - A Tạp Ba Đường

Chương 32

Cuộc nói chuyện với Mạnh Uyển thật sự đã đánh thức cậu.

Vượt qua những giây phút bàng hoàng và buồn bã ban đầu, Triệu Hi buông điện thoại, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào cây xanh đặt cạnh cửa sổ kính.

“Không thể không có một chút dấu hiệu nào.”

Nghe câu nói đó của mẹ, não cậu bắt đầu tua lại những thước phim về khoảng thời gian gần nửa năm, thậm chí một năm qua hai người đã ở bên nhau, phân tích từng chút một.

Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào?

Trong ký ức của cậu, từ nhỏ đến lớn cậu và Trần Tễ Nghiêu hầu như chưa bao giờ cãi nhau. Nhưng kể từ sau đám cưới của anh cả, khi người lớn hai bên cố tình gán ghép cậu với Quan Mậu Kỳ, dường như mọi chuyện đã thay đổi.

Trần Tễ Nghiêu bắt đầu cau có từ lúc đó. Anh vốn rất ít khi từ chối cậu, nhưng ngày hôm ấy anh không chỉ không nhận lấy bó hoa cưới mà cậu giành được, mà còn nói rằng anh không tham gia cuộc hẹn ba người với Quan Mậu Kỳ như đã định.

Sau đó, khi mẹ yêu cầu anh lừa cậu đến khách sạn hẹn hò với Quan Mậu Kỳ, trước khi xuống xe, Trần Tễ Nghiêu đã gọi cậu lại, giờ cậu mới hiểu vì sao anh lại có vẻ mặt muốn nói lại thôi, xen lẫn chút đau lòng như vậy.

Và cả lúc cậu nắm tay Quan Mậu Kỳ tham dự bữa tiệc. Ngày hôm đó cảm xúc của anh rõ ràng không tốt. Cuối cùng cậu đã ngỏ ý ở lại với anh, nhưng anh chỉ quan tâm đến Quan Mậu Kỳ, lo cô ấy không có tài xế, còn đưa chìa khóa xe cho cậu, bảo cậu đưa cô ấy về nhà.

***

Trần Tễ Nghiêu đã giấu quá giỏi, đến mức sau này khi anh đột ngột biến mất bốn tháng, Triệu Hi chưa từng nghĩ đến việc liên kết chuyện này với việc cậu công khai yêu đương.

Vì quá yêu thích nên không thể chịu đựng được việc người anh em thân thiết lớn lên cùng mình ở bên người mà anh thầm thương trộm nhớ. Vì ghen tuông nên thái độ của anh đối với cậu mới thay đổi, từng bước cắt đứt liên lạc, nói ra những lời cay độc, sau đó là hàng loạt những hành động bất thường.

Triệu Hi đã từng nghĩ mãi không ra, nhưng giờ đây, chỉ cần vén lên một góc nhỏ của manh mối, sự thật đã ập đến như cơn lũ vỡ đê, cuồn cuộn tuôn ra.

Nhưng tất cả những chuyện này, rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào? Trần Tễ Nghiêu đã yêu mến Quan Mậu Kỳ từ lúc đi học sao?

Nhưng rõ ràng lúc đó họ ngồi cạnh nhau mà không hề nói chuyện. Tại sao Trần Tễ Nghiêu lại không nói cho cậu biết? Cứ như vậy, bằng tài diễn xuất tinh vi, anh đã dễ dàng qua mặt tất cả mọi người xung quanh.

Khi nhìn thấy cậu nắm tay Quan Mậu Kỳ, có thể đường hoàng dùng tư cách “người yêu” mà đi dưới ánh mặt trời, công khai nhận lời chúc phúc của mọi người, mẹ nói rằng trong lòng Trần Tễ Nghiêu nhất định rất đau khổ.

Đúng vậy.

Nhưng ai có thể thực sự đặt mình vào hoàn cảnh của cậu để cảm nhận được tâm trạng của cậu lúc này?

Giờ phút sự thật phơi bày, Triệu Hi không thể phân biệt được đây rốt cuộc là tin tốt hay tin xấu đối với cậu.

Tin tốt là cuối cùng cậu cũng tìm ra nguyên nhân sâu xa của sự lạnh nhạt giữa Trần Tễ Nghiêu và mình suốt thời gian qua. Những băn khoăn trong lòng cậu gần nửa năm nay đã được giải đáp, cậu không còn phải trằn trọc khó ngủ nữa.

Còn tin xấu, đó là hoá ra Trần Tễ Nghiêu lại vì một người khác mà cố tình xa lánh cậu.

Vì người mình thích, anh có thể bất chấp tình nghĩa anh em nhiều năm, dứt khoát muốn phân rõ ranh giới với cậu.

Cậu và Trần Tễ Nghiêu đã ở bên nhau bao nhiêu năm rồi?

Triệu Hi thực sự khó có thể chấp nhận được việc anh lại vô tình với mình chỉ vì một người phụ nữ.

Rốt cuộc anh đã yêu đến mức nào mới có thể nhẫn tâm như vậy chỉ sau một đêm?

Trước đây hai người từng hứa hẹn sẽ cùng nhau ngắm hoàng hôn đẹp nhất thế giới, hứa sẽ cùng nhau đắp người tuyết suốt đời, và dù có chuyện gì xảy ra, họ cũng sẽ không bao giờ rời xa nhau. Vậy tất cả những lời hứa đó đều là giả dối sao?

Từng gắn bó như hình với bóng, thân thiết đến mức không ai có thể chia cắt, giờ đây lại tan vỡ như những mảnh thủy tinh vỡ vụn trên sàn, không thể hàn gắn lại. Mọi thứ thay đổi quá đột ngột.

Triệu Hi vẫn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, cậu rút một điếu thuốc, châm lửa và hít sâu vài hơi để làm dịu đi nỗi đau thắt lại trong tim.

Nhưng liều nicotine nhỏ bé ấy cũng không thể xoa dịu được sự lo lắng sâu thẳm trong lòng.

Một con dao đã đâm sâu vào tim, nhìn nó rỉ máu không ngừng, nhìn nó sắp ngừng đập, đau đớn đến không một tiếng động.

Sau này, dù có rút được con dao ra, trái tim này cũng sẽ không còn nguyên vẹn. Khoảnh khắc bắt đầu mất máu đã định sẵn dù có băng bó thế nào, vết thương cũng không thể lành lại.

***

Hệ thống thông gió trong văn phòng gần như hoạt động 24/24. Một buổi chiều, nhóm dự án mới thành lập của thành phố mới Khoa Mậu vừa kết thúc cuộc họp kéo dài vài giờ. A Mạch đang chỉnh sửa biên bản cuộc họp, trong tay còn có lịch trình công việc tháng sau của Trần Tễ Nghiêu cần đối chiếu.

Thời gian làm việc buổi chiều vốn là lúc dễ buồn ngủ, nhưng vì công việc bận rộn, mọi khoảnh khắc đều trở nên quý giá như vắt kiệt từ bọt biển.

Máy in kêu ro ro bên tai, A Mạch vừa đặt một bản hợp đồng cần sao chép vào máy quét, lúc ngẩng đầu lên, anh ta thấy một bóng người lướt qua nhanh như gió.

Gần như ngay lập tức, A Mạch giơ tay định ngăn lại, nhưng chưa kịp lên tiếng, đối phương đã mạnh bạo đẩy cửa phòng Tổng giám đốc.

A Mạch vội vàng đi theo, chỉ thấy bốn năm người trên ghế sofa đồng loạt hướng ánh mắt về phía cửa.

Trần Tễ Nghiêu ngồi sau bàn làm việc ký tài liệu, từ đầu đến cuối không nói một lời, sau một lúc lâu, anh đặt cây bút máy xuống: “Hôm nay đến đây thôi.”

Mấy người xung quanh thu dọn laptop, đứng dậy từ ghế sofa, vì quen biết Triệu Hi nên khi lướt qua họ đều lịch sự gật đầu với cậu.

Hiếm khi Triệu Hi không đáp lại, lúc này cậu chẳng nhìn thấy gì, cũng chẳng bận tâm đến ai, cậu chỉ dõi theo Trần Tễ Nghiêu, lặng lẽ đứng ở đó.

Khi A Mạch đưa mọi người ra ngoài, không gian trong phòng bỗng chìm vào sự tĩnh lặng kỳ lạ.

Mấy ngày không gặp, với thái độ xa lạ này của cả hai, đáng lẽ ra Triệu Hi nên gọi một tiếng Trần tổng và trò chuyện vài câu.

Nhưng càng tự giễu, nỗi chua xót không tên trong lòng càng khiến cậu đau đớn đến tận xương tủy.

Cậu đứng đó hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng kìm được những cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, cậu mở miệng, khó khăn hỏi: “Có phải vì cô ấy không?”

Trần Tễ Nghiêu cầm trên tay vài tờ báo cáo tiến độ dự án mỏng, nghe vậy liền ngẩng đầu, ánh mắt có chút khó hiểu nhìn cậu.

“Tại sao không nói với tôi sớm hơn?” Triệu Hi nói: “Anh thích Quan Mậu Kỳ, vì tôi ở bên cô ấy nên anh mới ngày càng xa lánh tôi.”

“Nghĩ rằng tôi sắp đính hôn với cô ấy, anh lấy cớ đi nghỉ mát rồi biến mất bốn tháng, trở về thì xóa dấu vân tay của tôi ở Hối Cảnh, ép tôi dọn ra khỏi nhà, không chủ động liên lạc qua điện thoại hay WeChat, cố tình xa lánh và lạnh nhạt với tôi.”

“Trần Tễ Nghiêu.” Triệu Hi cảm thấy giọng mình đang run lên: “Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi, trong lòng không thoải mái tại sao không nói thẳng? Tại sao cứ phải giấu giếm tôi giống như tôi là thằng ngốc?”

“Tôi đã bảo mà, tại sao tự nhiên anh lại thay đổi như một người khác. Anh thích cô ấy đến mức có thể bất chấp tình cảm anh em nhiều năm của chúng ta, đúng không?”

Những câu hỏi sắc bén dồn dập được đưa ra, ngực Triệu Hi phập phồng không theo quy luật của hơi thở. Người đàn ông đối diện lại không có phản ứng rõ ràng nào, ánh mắt anh như đang ngẫm nghĩ, nhìn thẳng vào mắt cậu.

Vài giây sau, Trần Tễ Nghiêu đặt tài liệu trên tay xuống, bỗng nhếch môi cười, pha lẫn chút bất lực không biết phải giải thích thế nào.

Triệu Hi không để ý những thứ khác, cậu chỉ thấy anh cười, kể từ đêm ngắm pháo hoa ở câu lạc bộ, đã bao lâu rồi Trần Tễ Nghiêu không cười một cách thật lòng như vậy?

Đáng tiếc, nụ cười ấy giờ đây không dành cho cậu một chút nào. Tất cả sự dịu dàng, xúc động, thậm chí là mất mát và đau buồn của anh đều chỉ vì cậu nhắc đến cô gái mà anh đã thích rất nhiều năm.

Cây bút máy trong tay anh xoay một vòng, Trần Tễ Nghiêu vặn nắp bút rồi lại cúi đầu, như không muốn giải thích thêm về chủ đề này.

Triệu Hi gần như ngang ngược giằng lấy cây bút từ tay anh, không biết vì vẫn muốn nghe được một câu trả lời khác hay là để thu hút sự chú ý của anh nhiều hơn.

Trần Tễ Nghiêu ngẩng đầu, lướt mắt nhìn cậu một cách nặng nề và lạnh lùng: “Em không thấy anh đang bận sao?”

Bận đến mức nào?

Triệu Hi tự hỏi trong lòng, cũng muốn hỏi anh câu đó.

Suốt nhiều năm qua, trong căn phòng này cậu luôn làm những gì mình muốn, không bị bất cứ sự ràng buộc nào.

Giờ đây, vì một người phụ nữ khác, Trần Tễ Nghiêu lại muốn đuổi cậu ra ngoài?

Khoảnh khắc đó, cảm xúc lướt qua lòng Triệu Hi không còn liên quan nhiều đến bản thân sự việc nữa, chỉ còn lại điều khó tin nhất – tại sao Trần Tễ Nghiêu lại có người mình thích, tại sao lại có thể đối xử với cậu như vậy vì người đó?!

Một mối tình đơn phương cứ thế mà chết yểu, bị ép phải kết thúc vội vàng, Trần Tễ Nghiêu nghe có vẻ thảm hại, nhưng ai có thể chú ý đến những tổn thương mà cậu phải chịu đựng?

Chẳng phải cậu là người quan trọng nhất trong lòng Trần Tễ Nghiêu sao?

Chuyện anh em phản bội nhau vì tiền bạc, danh vọng hay người mình thích không còn là chuyện lạ. Triệu Hi không thể ngờ có một ngày cậu và Trần Tễ Nghiêu lại đi đến bước đường hoang đường này.

Lòng dạ đàn ông thay đổi thất thường, Trần Tễ Nghiêu là người đã phụ bạc tình cảm của hai người trước, và anh ta tuyệt đối sẽ không thể đạt được điều mình muốn.

Chỉ trong một khoảnh khắc, một ý nghĩ trẻ con và có chút điên rồ nảy ra trong đầu Triệu Hi. Cho dù mối quan hệ giữa cậu và Quan Mậu Kỳ là giả, Trần Tễ Nghiêu tuyệt đối cũng không thể ở bên cô ấy.

Kể từ khi anh quyết định cắt đứt với cậu vì một người phụ nữ, anh nhất định phải trả giá cho hành động của mình. Không chỉ là Quan Mậu Kỳ, bất kỳ ai muốn thay thế vị trí của cậu bên cạnh Trần Tễ Nghiêu, cậu cũng nhất định ngăn cản.

Đã hạ quyết tâm trong lòng, Triệu Hi nhướng mày, trở lại với dáng vẻ bình tĩnh và đầy kiêu ngạo.

“Trần Tễ Nghiêu, những tin đồn về việc Á Thâm và nhà họ Quan liên hôn, thật ra trong lòng anh vẫn luôn khó chịu đúng không?”

Nói xong, cậu nhắm mắt, giận dỗi hít một hơi rồi nhìn anh: “Trong lòng khó chịu thì cứ giữ lấy đi.”

“Giờ tôi có thể nói cho anh một cách rất rõ ràng, mặc kệ anh nghĩ thế nào…”

“Con gái của Quan Sĩ Xuyên, Quan Mậu Kỳ, tôi nhất định phải cưới!”

Bình Luận (0)
Comment