Thực tế chứng minh, đôi khi con người không nên vì một phút bốc đồng mà nói dối. Mới hôm trước cậu còn buông lời tàn nhẫn trước mặt Trần Tễ Nghiêu, vậy mà ngay ngày hôm sau Quan Mậu Kỳ đã tự mình vác theo túi lớn túi bé đến công ty tìm cậu.
Lần này trợ lý nhớ rõ Quan Mậu Kỳ không uống nước xoài nên đã rất chu đáo pha cho cô một ly trà hồng sâm để bồi bổ sức khỏe.
Triệu Hi tắt máy tính, thản nhiên bước tới trò chuyện cùng cô.
Dù không có chuyện giúp cô giành lại tài sản, bọn họ vẫn là bạn bè. Cậu không hề bài xích việc thỉnh thoảng liên lạc và gặp gỡ cô, chỉ là hiện tại khi biết cô chính là người mà Trần Tễ Nghiêu thầm thương trộm nhớ, đối diện với gương mặt này, cậu khó tránh khỏi cảm thấy phức tạp.
Đương nhiên, ân oán giữa cậu và Trần Tễ Nghiêu vốn không liên quan gì đến Quan Mậu Kỳ. Triệu Hi biết suy nghĩ của mình có chút hèn hạ, nhưng trong tiềm thức, cậu thật sự không muốn Quan Mậu Kỳ biết được tình cảm của Trần Tễ Nghiêu dành cho cô.
May mắn thay, Quan Mậu Kỳ nói rằng cô chỉ tình cờ ghé qua. Cô vừa đi mua sắm xong, trên đường về đi ngang qua tòa nhà công ty nên tiện thể ghé lên xin chút nước uống.
Khi Triệu Hi hỏi về tình hình gia đình, Quan Mậu Kỳ cho biết việc chuyển nhượng tài sản đã hoàn tất, mẹ cô cũng đã hoàn thành việc đăng ký quyền sở hữu bất động sản ở nước ngoài từ tuần trước.
Toàn bộ sự chú ý của Quan Sĩ Xuyên hiện giờ đều dồn vào nhân tình và đứa con trai ngoài giá thú. Nghe nói bên đó đang gây áp lực đòi Quan Sĩ Xuyên sớm cho họ một danh phận. Bước tiếp theo, chỉ cần mọi chuyện bại lộ, mối quan hệ vợ chồng và cha con giữa họ sẽ chấm dứt hoàn toàn.
Khi tiền bạc trong tay, con người trở nên tự tin hơn rất nhiều. Hiện giờ Quan Mậu Kỳ cũng đã nghĩ thoáng, không cần thiết phải hao tâm tổn sức vì những chuyện không đáng, cả người trông cũng thoải mái và rộng rãi hơn hẳn.
Cô muốn cảm ơn Triệu Hi một cách chân thành, không chỉ bằng lời nói, đó là lý do hôm nay cô chủ động đến tìm cậu, cũng là để mời cậu ăn trưa.
Quan Mậu Kỳ còn hỏi liệu lần tới khi tham gia lớp cắm hoa hay tiệc trà chiều có cần cô giúp Triệu Hi giải thích với Mạnh phu nhân không. Ví dụ như hai người tính cách không hợp, nhịp sống khác biệt, hay bất kỳ lý do nào thỏa đáng hơn để giải thích cho việc bọn họ đã chia tay.
Triệu Hi dựa vào bàn làm việc, lặng lẽ lắng nghe rồi chìm vào suy tư.
Ngoài miệng thì nói cứ tùy duyên, nhưng thực tế cậu vẫn chưa nghĩ ra nên tìm cơ hội nào thích hợp để giải thích với người nhà.
Quan Mậu Kỳ không thể đoán được tâm tư của Triệu Hi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nhíu mày trầm tư của cậu, dường như cô cảm thấy Triệu Hi có tâm sự gì đó.
Vì vậy cô không hỏi thêm, mỉm cười lấy từ trong túi ra hai chiếc hộp nhỏ tinh xảo đặt lên bàn. Đó là hai cây bút máy Montblanc phiên bản giới hạn cùng một bộ sưu tập.
Triệu Hi thu lại ánh mắt, khẽ nhếch môi, giọng điệu có chút hững hờ: “Với tôi mà còn khách sáo như vậy sao?”
“Tôi đâu có khách sáo?” Quan Mậu Kỳ không đồng tình: “Tôi nghĩ mãi không biết nên tặng cậu món quà gì để cảm ơn. Sau đó tôi nhận ra, dù tặng gì cũng không thể đền đáp hết ân tình lần này tôi nợ cậu.”
“Vì vậy, cứ xem như của ít lòng nhiều, chỉ cần cậu không chê nó quá rẻ tiền là được.”
“Sao lại có hai cây?” Đôi mắt Triệu Hi vô thức híp lại.
“Một cây tặng cậu, còn cây kia tặng cho đàn anh.”
Triệu Hi mất một lúc mới nhận ra “đàn anh” mà cô nhắc đến chính là Trần Tễ Nghiêu.
Khi biết được tình cảm của Trần Tễ Nghiêu, cậu trở nên rất nhạy cảm với bất kỳ điều gì có khả năng kết nối hai người họ. Mặc dù vậy, cậu vẫn nuốt khan, vờ như không có chuyện gì mà trêu chọc: “Người giúp đỡ cậu rõ ràng là tôi, cảm ơn tôi không phải tốt hơn sao? Có liên quan gì đến Trần Tễ Nghiêu?”
Quan Mậu Kỳ nhấp một ngụm hồng trà: “Đúng là không liên quan gì cả.”
“Nhưng vì chuyện của tôi mà đã làm mất nhiều thời gian của cậu. Trước đây hai người thường xuyên đi chơi cùng nhau, giờ để giả làm cặp đôi với tôi, cậu chỉ có thể đưa tôi đi đấu giá. Chắc đàn anh sẽ không trách cậu bỏ bê anh ấy chứ?”
Nói rồi, cô nháy mắt với Triệu Hi: “Hai cây bút này coi như là tôi xin lỗi cả hai người. Thật sự rất ngại vì đã liên lụy đến nhiều người như vậy, chỉ vì chuyện nhà tôi.”
Quan Mậu Kỳ nói chuyện và hành động rất chu đáo, nhìn vẻ mặt cô hiện tại, Triệu Hi cũng không thấy có gì bất thường. Cậu suy nghĩ một lúc, ánh mắt trầm xuống đánh giá.
Cậu biết có những câu nói chỉ làm tăng thêm phiền não, nhưng vẫn không nhịn được mở lời: “Từ lúc chúng ta còn đi học cậu đã quen biết Trần Tễ Nghiêu rồi, trong lòng cậu, cậu cảm thấy anh ấy thế nào?”
“Thế nào là thế nào?”
Quan Mậu Kỳ không hiểu ý cậu, nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ: “Thật ra tôi không hiểu biết anh ấy chút nào. Đàn anh quá lạnh lùng, cảm giác như ngoài việc học ra thì anh ấy không quan tâm đến những thứ xung quanh. Anh ấy nghiêm túc quá nên các bạn nữ không dám tiếp cận.”
“Rõ ràng hai người suốt ngày quấn quýt bên nhau, nhưng ngược lại cậu được các cô gái yêu thích hơn, tôi đoán có lẽ cũng có một phần nguyên nhân ở đó…”
Triệu Hi không quá chú ý đến những lời khen của đối phương, cậu cười gượng, không rõ có phải muốn tiếp tục thăm dò hay không: “Cậu thấy anh ấy lạnh lùng sao? Thật ra cũng không tệ lắm…”
Quan Mậu Kỳ che miệng cười khẽ: “Cậu ở bên cạnh anh ấy cả ngày, đương nhiên sẽ cảm thấy không tệ, nhưng với những người như vậy, việc đoán được suy nghĩ của họ thật sự rất mệt mỏi.”
“Chúng tôi lại không phải cậu, làm sao biết được trong lòng anh ấy nghĩ gì.”
Cô dừng lại một chút, ánh mắt đột nhiên trở nên lấp lánh, mang theo chút hài hước đầy ẩn ý nhìn cậu: “Trần Tễ Nghiêu mà cậu biết, chắc chắn sống động hơn những gì chúng tôi nhìn thấy.”
“Dù sao thì ngoài cậu ra, trong mắt anh ấy gần như chẳng thấy được người khác.”
Sau khi nghe những lời của Quan Mậu Kỳ vào buổi sáng, Triệu Hi đoán rằng cô không hề có tình cảm với Trần Tễ Nghiêu.
Không biết vì sao, Triệu Hi cảm thấy lòng mình cực kỳ nhẹ nhõm.
Có lẽ gần đây tinh thần cậu quá căng thẳng, đầu óc hoạt động liên tục, đến mức cậu chỉ muốn vứt bỏ mọi suy nghĩ để thư giãn một chút.
Thế nhưng chỉ cần vừa có chút thời gian rảnh rỗi, nghĩ đến chuyện bấy lâu nay Trần Tễ Nghiêu vẫn luôn để một người khác trong tim, cậu lại cảm thấy như có vô số chiếc kim nhỏ đâm vào lòng. Cơn đau âm ỉ, dày vò từ tận xương tủy đó không phải chỉ cần ra ngoài uống một chầu rượu, về nhà trùm chăn ngủ một giấc là có thể dễ dàng giải quyết được.
Thật đúng lúc, Bùi Minh hẹn cậu buổi chiều, Triệu Hi từ chối bữa tiệc với bên ngân hàng, đột ngột quay đầu xe lái thẳng về phía đường Nam Phổ.
Hệ thống rượu trong câu lạc bộ suốt bao năm vẫn chẳng thay đổi, nhưng nghe giám đốc nói đầu bếp mới được chiêu mộ từ một nhà hàng Michelin ở Tokyo về, Bùi Minh thấy hứng thú, hiếm khi cầm thực đơn lên và nghiêm túc gọi vài món ăn.
Sau đó y mở chai rượu, rót ra hai ly. Trong lúc chờ đồ ăn, Bùi Minh còn mang đến cho Triệu Hi một tin tức bất ngờ.
“Trương Tái sắp kết hôn, thiệp mời nhanh nhất là ngày mai hoặc ngày kia sẽ đến chỗ cậu đấy.”
Triệu Hi thực sự không ngờ, tay cầm ly rượu hỏi: “Sao mà nhanh vậy?”
“Nghe nói là có em bé rồi, cô gái bên đó không chờ được nữa.” Bùi Minh vỗ vai cậu: “Nói ra mới thấy đúng là chuyện đời khó lường, tôi còn tưởng cậu sẽ là người đầu tiên trong đám anh em mình yên bề gia thất chứ.”
Sau khi nghe Bùi Minh nói, Triệu Hi nhẹ nhàng đáp trả lại một quả bom: “Không thể nào, tôi và Quan Mậu Kỳ chỉ giả vờ hẹn hò, dù sao bây giờ cũng chia tay rồi.”
Thái độ của cậu thản nhiên như đang nói một điều hiển nhiên, Bùi Minh sững sờ tại chỗ, hoài nghi mình nghe nhầm, sau một lúc lâu y mới cau mày ghé sát lại: “Cậu… vừa nói gì cơ?”
Triệu Hi hơi thiếu kiên nhẫn, lớn giọng hơn: “Tôi nói chúng tôi hẹn hò giả, ba mẹ cô ấy sắp ly hôn nên tôi giúp cô ấy câu giờ.”
“Giờ nghe rõ chưa? Có cần tôi mua cho cậu một cặp máy trợ thính không?!”
Nói xong, Triệu Hi liếc mắt, vô thức nhìn vào chiếc túi trong áo vest, nơi cất cây bút mà Quan Mậu Kỳ tặng cho Trần Tễ Nghiêu.
Cậu dốc cạn ly rượu, mắt dán chặt vào cây bút như bị thôi miên.
Món đồ đó nằm trong tay cậu giống như một củ khoai tây nóng bỏng, Triệu Hi không muốn hai người họ có bất cứ mối liên hệ nào, nhưng lại không thể kìm được sự tò mò, muốn biết Trần Tễ Nghiêu sẽ phản ứng ra sao khi nhận được món quà từ người mình thầm thương.
Theo lý mà nói, chắc chắn anh ấy sẽ rất trân trọng nó…
Đang suy nghĩ mông lung, giọng Bùi Minh vang lên bên tai: “Ba mẹ cậu cũng biết chuyện này sao?”
“Không.”
“Thế Trần Tễ Nghiêu thì sao? Anh ta có biết không?”
Bùi Minh cứ dai dẳng truy hỏi, Triệu Hi cười lạnh, cầm dao ăn cạo mạnh lên chiếc đĩa trước mặt.
“Trần Tễ Nghiêu không thể biết được.”
Cậu đưa ánh mắt đe dọa nhìn sang Bùi Minh: “Cậu mà dám nói chuyện này với Trần Tễ Nghiêu, thấy cái đĩa lưỡi bò nướng trên bàn không?”
“Lưỡi của cậu sẽ có kết cục y chang đấy.”
Bùi Minh nuốt nước bọt, lập tức ngậm miệng lại.
Một lát sau, y lại không sợ chết mà ghé sát vào tai Triệu Hi, thì thầm: “Cậu yên tâm, tôi chắc chắn sẽ giữ bí mật, nhưng tôi có thể biết lý do tại sao không?”
Triệu Hi không thèm để ý đến y.
Dường như tinh thần đã vô cùng mệt mỏi, cậu nhắm mắt tựa vào ghế sofa, một tay đặt lên trán: “Bởi vì anh ấy thích Quan Mậu Kỳ.”
“Anh ta thích ai cơ???”
Lần này Bùi Minh thật sự nghi ngờ mình nên đi khám thính lực, y chớp mắt liên tục hỏi: “Trần Tễ Nghiêu là trai thẳng sao?”
Bùi Minh cũng không biết vì sao mình lại hỏi như vậy, nhưng lời nói cứ thế bật ra không qua suy nghĩ.
Ngẫm lại một chút, y nhận ra điều bất hợp lý: “Ơ, không đúng, vậy cậu phải vui chứ? Sao mặt mày lại ủ dột như này?”
Bùi Minh bắt đầu phân tích theo logic của mình: “Dù sao chuyện của cậu và Quan Mậu Kỳ chỉ là giả, không có tình cảm. Mẹ cậu lại vừa ý cô ấy, cậu tác hợp cô ấy với Trần Tễ Nghiêu, vừa chiều lòng mẹ, vừa có thể khiến mẹ không giám sát cậu nữa, Trần Tễ Nghiêu cũng được ở bên người mình thích. Đây không phải chuyện đôi bên cùng có lợi sao?”
Bùi Minh lải nhải một tràng, nhưng Triệu Hi chỉ nghe được đoạn muốn cậu tác hợp hai người đó với nhau. Triệu Hi vung tay xua Bùi Minh ra, mang theo vài phần tức giận: “Mẹ kiếp, cậu có thôi đi không, câm miệng lại đi!”
“Tôi có thể im, nhưng tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, đây mới là suy nghĩ của một người bình thường.”
Cũng vì những chuyện rối ren với Trần Tễ Nghiêu trong khoảng thời gian này, Triệu Hi vốn là người phóng khoáng, bây giờ lại không giống chính mình nữa.
Dù Bùi Minh không phải người quá sâu sắc nhưng vẫn cảm thấy có vấn đề cần phải nói rõ với Triệu Hi, giọng y trầm xuống: “Bình thường trước mặt người khác tôi vẫn gọi cậu là nhị thiếu, nhưng lúc ở riêng chúng ta vẫn gọi tên nhau, nguyên nhân thế nào cả hai đều hiểu rõ.”
“Ba tôi và ba cậu không thể đặt lên bàn cân, nhưng bỏ qua những thứ vật chất đó, mấy năm nay tôi thật sự coi cậu là bạn.”
“Tôi vừa kể với cậu chuyện của Trương Tái.” Bùi Minh châm một điếu thuốc: “Cậu sẽ bực bội vì Trương Tái sắp kết hôn sao? Lúc trước tôi yêu cô gái kia, cậu có vì trong lòng tôi có người quan trọng hơn cậu mà khó chịu không? Nếu người đột nhiên tắt điện thoại, biến mất bốn tháng không một lời liên lạc là tôi, cậu có lo lắng đến mức này không?”
“Nhưng cậu nhìn xem, cậu đã đối xử với Trần Tễ Nghiêu thế nào?”
Bùi Minh thở dài: “Đừng nói hiện tại anh ta có người trong lòng, cho dù ngày mai anh ta đưa giấy đăng ký kết hôn đến trước mặt cho cậu xem, nói cả đời này sẽ yên bề gia thất với cô gái đó, đứng trên lập trường của chúng ta không phải nên vui mừng, chân thành chúc phúc cho anh ta hay sao? Cái vị giấm nồng nặc trên người cậu là sao vậy?”
“Tôi thực sự không thể hiểu nổi cậu nghĩ gì, nhưng dù sao có nói cậu cũng không nghe, tôi khuyên lúc rảnh rỗi cậu nên tĩnh tâm lại và suy nghĩ kỹ một chút.”
“Với những vấn đề xảy ra giữa cậu và Trần Tễ Nghiêu trong gần nửa năm qua, phải chăng phản ứng của cậu đã hơi quá mức? Đôi khi cậu có thể không cảm nhận được, nhưng sự chiếm hữu của cậu với Trần Tễ Nghiêu thực sự khiến người khác cảm thấy bất thường…”
Bùi Minh tận tình khuyên nhủ nửa ngày trời, Triệu Hi chỉ cúi đầu dốc cạn rượu, thế nhưng, có một câu nói cậu thực sự đã nghe lọt tai.
Cậu thừa nhận mình có sự chiếm hữu quá mức với Trần Tễ Nghiêu, và gần đây trở nên vô cùng lo lắng vì đối phương xa lánh mình.
Những cảm xúc đột ngột xuất hiện chắc chắn đều có nguyên do, trong lòng cậu lờ mờ có một cảm giác, và cảm giác này vô cùng mãnh liệt, như sắp tìm được nguồn cơn của sự đau khổ suốt thời gian qua.
Hôm nay Bùi Minh nói cậu có vị giấm chua rất nồng, trong đầu Triệu Hi bỗng dưng hiện lên hình ảnh khi Trần Tễ Nghiêu ốm, hai người nắm tay đan vào nhau, nhịp tim cậu vô thức loạn mất một nhịp.
Cậu thừa nhận mình hối hận, hối hận vì sao lại nói những lời nặng nề đó với Trần Tễ Nghiêu.
Mối quan hệ giữa hai người vốn đã đủ căng thẳng, cậu lại vì phút nóng giận mất kiểm soát mà cố ý dùng chuyện của Quan Mậu Kỳ để chọc tức Trần Tễ Nghiêu.
Trần Tễ Nghiêu thích một người chẳng có gì sai cả, Triệu Hi thầm nghĩ vấn đề là ở bản thân cậu, cậu muốn được ở bên cạnh Trần Tễ Nghiêu mãi mãi như trước kia.
Dù ngoài miệng vẫn luôn không thừa nhận, nhưng cậu thật sự quá nhớ Trần Tễ Nghiêu…
Kể từ lần trước Trần Tễ Nghiêu lấy lại thẻ ngân hàng, Triệu Hi đã chặn số điện thoại và WeChat của anh, nhưng cậu lại cảm thấy gọi điện vào thời điểm này, đối phương chưa chắc đã nguôi giận để nghe máy.
Thế là cậu loạng choạng cầm điện thoại của Bùi Minh, chỉ vào đĩa lưỡi bò và bắt y gọi cho Trần Tễ Nghiêu.
Bùi Minh không dám đắc tội với cả hai vị đại thiếu gia này, chỉ đành gượng cười trấn an con sâu rượu đang ở bên cạnh, tay kia lấy điện thoại, cứng rắn gọi vào số riêng của Trần Tễ Nghiêu.
Bùi Minh cố ý mô tả tình hình nghiêm trọng hơn, nói tối nay Triệu Hi đã uống ba chai Brandy một mình, trước khi bất tỉnh đã để lại “di ngôn” cuối cùng, nhất quyết đòi Trần Tễ Nghiêu đến đón.
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, tim Bùi Minh chùng xuống, thầm kêu không ổn, xem ra Trần Tễ Nghiêu đã quyết tâm không lay chuyển.
“Địa chỉ.”
Khi giọng nói đối diện cất lên, Bùi Minh như được ân xá, y giơ điện thoại lên, quay lại nhìn Triệu Hi.
Triệu Hi vẫn dựa vào ghế sofa với tư thế lười biếng, mu bàn tay che mắt, nhưng Bùi Minh vẫn lờ mờ nhận ra.
Khóe môi Triệu Hi dường như đang nở một nụ cười.
Nửa tiếng sau, chiếc Bentley của Trần Tễ Nghiêu dừng lại dưới tầng trệt câu lạc bộ.
Triệu Hi dùng thẻ của mình để thanh toán, sau đó giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng, loạng choạng đi đến bên cạnh xe.
Vừa ngẩng đầu, nhìn thấy người đang ngồi ở ghế lái, cậu mở cửa xe rồi lại phẩy tay đóng lại: “Gọi ông chủ của anh đến đây!”
Tài xế nắm vô lăng, không biết giải thích thế nào, vẻ mặt khó xử hé miệng.
Bùi Minh sợ Triệu Hi vì chuyện bé xé ra to mà gây chuyện, vội vàng tiến lên dỗ dành vị tổ tông này: “Thôi thôi thôi, thời gian Trần Tễ Nghiêu chạy đến đây cậu đã sớm đến Hối Cảnh tìm anh ta rồi không phải sao?”
“Người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, không câu nệ tiểu tiết! Muốn gặp Trần Tễ Nghiêu đâu có dễ dàng gì? Tài xế của anh ta đang ở đây, xe đi hướng nào còn không phải do cậu chỉ huy sao?”
Triệu Hi không phí lời với Bùi Minh nữa, mở cửa ngồi vào ghế sau.
Lần này không cần Triệu Hi chỉ đạo, tài xế tự giác đánh tay lái, chiếc xe vững vàng hướng thẳng về phía nơi ở của Trần Tễ Nghiêu.
Căn hộ Hối Cảnh có khóa cửa bằng vân tay của Triệu Hi, nhưng cậu cũng biết “xưa không bằng nay”, không thể lại xông vào mà không báo như trước kia.
Triệu Hi dừng bước bên ngoài thang máy, nhìn chăm chú vào mắt mèo trên cánh cửa, đầu óc mơ màng không biết đang nghĩ gì, vừa đưa tay lên định gõ, nhưng cánh trước mặt lại tự động mở ra.
Ở huyền quan, khuôn mặt tuấn tú, mày kiếm mắt sáng của Trần Tễ Nghiêu hiện ra. Một tay anh nhẹ nhàng nắm lấy tay nắm cửa, mặc bộ đồ ngủ màu vàng nhạt rộng rãi và đi dép lê, đứng yên lặng trên tấm thảm.
Cả người Triệu Hi đều là mùi rượu, rõ ràng chỉ cách anh vài bước, nhưng lại như bị một cánh cửa vô hình ngăn cách, chỉ có thể đứng đó và nhìn anh từ xa.
Một cơn choáng váng ập đến, đầu Triệu Hi quay cuồng suýt ngã, đúng lúc đó cánh tay Trần Tễ Nghiêu vươn ra, vững vàng đỡ lấy cậu
Hơi thở ấm áp quen thuộc vây quanh, Triệu Hi không khỏi ngẩn người, cậu ngước mắt nhìn đối phương một cái, bật cười trước: “Trần Tễ Nghiêu, hóa ra chúng ta có thể ở gần nhau như vậy sao…”
Lực từ vai tăng thêm, Trần Tễ Nghiêu kéo cậu vào nhà rồi đóng cửa lại.
Triệu Hi không giải thích vì sao mình đến, Trần Tễ Nghiêu cũng không hỏi, giữa hai người dường như vẫn giữ được sự ăn ý ban đầu, nhưng… đột nhiên lại không còn gì để nói.
Trần Tễ Nghiêu đeo một cặp kính nửa gọng, Triệu Hi nhìn anh trong bộ dạng này, bỗng cảm thấy như quay về quãng thời gian đi học.
Cậu cẩn thận đưa tay chạm vào lông mày của Trần Tễ Nghiêu, sau đó chầm chậm tháo cặp kính ra khỏi mắt anh.
Đối phương thở dài, không đối đầu với cậu nữa mà xoay người: “Uống bao nhiêu rượu rồi? Để anh đi pha nước mật ong.”
Triệu Hi vươn tay túm chặt lấy vạt áo của Trần Tễ Nghiêu.
Cậu chỉ tiến lên một bước nhỏ, hơi thở nồng nặc mùi rượu đã ập đến, Triệu Hi mang theo chút lười nhác, nói: “Tôi bắt Bùi Minh gọi cho anh, nhưng anh lại lấy xe riêng ra để đối phó với tôi.”
“Trần Tễ Nghiêu, hai chúng ta như vậy… vui lắm sao?”
Nói rồi cậu cười một cách hờ hững: “Có thể gọi điện nhờ anh đến đón, là vì muốn gặp anh. Tại sao bản thân anh lại không đến?”
Không khí giữa hai người im lặng một lát, Trần Tễ Nghiêu cúi đầu, dùng chính câu hỏi đó để hỏi lại cậu: “Thế còn em? Tại sao không tự gọi điện cho anh?”
Triệu Hi cảm thấy tim mình đập rất nhanh, cậu không biết lúc này nên nói gì, bèn lắc đầu, cụp mắt không nhìn Trần Tễ Nghiêu nữa.
Trong túi áo vest vẫn còn hộp quà, cậu lấy ra rồi đưa cho Trần Tễ Nghiêu.
Có một chút ghen tuông kỳ lạ đang trỗi dậy, khi đối phương nhận lấy, cậu đột nhiên không muốn nói sự thật: “Quan Mậu Kỳ tặng bút máy cho tôi, mua một tặng một, đây là món quà cô ấy nhờ tôi mang đến cho anh.”
Trần Tễ Nghiêu đặt cây bút lên bàn, trông có vẻ không bận tâm lắm.
Triệu Hi vô thức nhướng mày, không rõ có phải muốn tìm kiếm điều gì đó trên gương mặt anh hay không, cậu nhếch môi: “Nhận được quà từ người mình thích, có phải vui lắm không?”
Nói rồi Triệu Hi lại tiến đến, ấn lên hộp bút, ánh mắt đầy thăm dò: “Thế anh thích cây bút cô ấy tặng hơn hay thích chiếc đồng hồ tôi tặng hơn?”
Dường như Trần Tễ Nghiêu không muốn trả lời câu hỏi này, anh nhìn Triệu Hi một cái, tiện tay lấy một chiếc cốc thủy tinh sạch rồi quay người đi vào bếp.
Câu nói “Không phải nên chân thành chúc phúc cho anh ta sao?” của Bùi Minh lại vang lên trong đầu. Mặc dù đã dặn dò Bùi Minh đừng nói chuyện của mình và Quan Mậu Kỳ ra, nhưng hôm nay khi đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của Trần Tễ Nghiêu, Triệu Hi vẫn không kìm được mà bộc lộ nhiều hơn để thăm dò phản ứng của anh.
Cậu loạng choạng đi theo vào bếp, tay chống lên quầy bếp đứng cạnh Trần Tễ Nghiêu, ánh mắt không nhìn thẳng, cậu lẩm bẩm như tự nói với chính mình: “Anh biết vì sao cô ấy tặng bút cho tôi không?”
“Vì đó là quà chia tay.” Triệu Hi cười: “Tôi và cô ấy chia tay rồi, anh thực sự có cơ hội để theo đuổi cô ấy rồi.”
Hơi thở của cậu đột nhiên nghẹn lại ở cổ họng, Triệu Hi gọi Trần Tễ Nghiêu bằng một giọng rất thấp: “Trần Tễ Nghiêu, nếu thực sự có ngày đó, có phải anh sẽ không cần tôi nữa không?”
Cánh tay đang múc mật ong của người bên cạnh dừng lại.
Triệu Hi hít sâu, ánh mắt đầy vẻ thăm dò nhìn sang, có vài phần suy ngẫm nhưng lại như đang nghiêm túc đặt ra một giả thiết: “Nếu thật sự có một ngày cần anh phải lựa chọn giữa tôi và cô ấy, anh sẽ chọn thế nào?”
“Muốn cô ấy hay muốn tôi?”
Trần Tễ Nghiêu khuấy mật ong vào nước, mặt mày hờ hững không thể hiện cảm xúc, lạnh nhạt nói: “Cả hai đều không cần.”
“Anh… nói… dối.” Triệu Hi chọc vào vai anh: “Đừng tưởng tôi không nhìn ra, ngoài miệng anh nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo. Nghe thấy tôi với cô ấy chia tay, trong lòng đã sớm nở hoa rồi phải không?”
“Trần Tễ Nghiêu, cơ hội của anh đến rồi đấy.”
Trần Tễ Nghiêu quay lưng lại, Triệu Hi liền đổi hướng để chắn đường anh: “Anh… tránh! Không cho tôi nhìn vào mắt anh, chính là đang nói dối với tôi!”
Thấy đối phương không có chút phản ứng nào, cậu lại không sợ chết mà sấn tới, bóp cằm Trần Tễ Nghiêu, ép anh phải nhìn thẳng vào mình.
“Trước kia anh chưa bao giờ lừa tôi, vì cái…”
Tiếng ly thủy tinh va vào mặt bàn vang lên giòn tan, Trần Tễ Nghiêu ấn vai Triệu Hi, giữ chặt cổ tay đang làm loạn của cậu, đẩy cả người cậu vào bức tường phía sau.
Triệu Hi theo quán tính nghiêng người về phía trước, ánh nhìn mơ màng nhưng đôi mắt vẫn không tự chủ mở to.
Sắc mặt Trần Tễ Nghiêu trông rất nặng nề, hình như đã nổi giận, nhưng giọng điệu vẫn rất bình tĩnh: “Anh biết em uống rượu vào là có cái tính này, nhưng anh đã bao giờ trách cứ em vì điều đó chưa?”
“Từ khi trở về, em đã làm ầm ĩ trước mặt anh suốt bấy lâu nay, nhưng anh chưa từng nặng lời với em một câu nào, phải không? Nhưng bây giờ, em đừng có đáng quá.”
Cổ họng Triệu Hi căng cứng không rõ lý do, cổ tay bị siết chặt đến đau: “Chuyện cãi vã của mấy người yêu nhau nên làm hòa thế nào anh không quan tâm, nhưng hôm nay anh cũng có thể nói rõ ràng với em, anh và Quan Mậu Kỳ không thân thiết. Bất kể là quá khứ, hiện tại hay tương lai, từ đầu đến cuối chuyện của cô ấy đều không liên quan gì đến anh.”
“Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc tham gia vào chuyện của hai người, em cũng không cần lôi anh vào nữa.”
Giọng Trần Tễ Nghiêu kề sát bên tai Triệu Hi, âm thấp dần: “Triệu Hi, đây là lần cuối cùng em có thể gán những tội danh đó lên anh để làm loạn. Nếu có lần sau, anh không đảm bảo mình còn có thể bình tĩnh đứng đây giảng đạo lý với em.”
Trần Tễ Nghiêu dừng lại một chút: “Nếu em đủ thông minh, tốt nhất trong khoảng thời gian này nên yên phận một chút, để cả hai chúng ta đều có cơ hội thở một hơi.”
“Anh đã rất cố gắng để kiềm chế bản thân, em cũng ngoan một chút, quản tốt chuyện của mình… Đừng đến trêu chọc anh nữa.”