Cơn say tan đi, Triệu Hi tỉnh lại, nhận ra mình đang nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính của Hối Cảnh.
Đêm qua cuối cùng Trần Tễ Nghiêu vẫn không nỡ đuổi cậu ra ngoài, anh đã đứng đó dõi theo Triệu Hi uống hết ly nước mật ong, sau đó thay ga trải giường mới cho cậu.
Triệu Hi không nhớ liệu hai người có chúc nhau ngủ ngon hay không, nhưng điều đó cũng không quan trọng, bởi ngoài chuyện đó ra, họ không thể nào có thêm những cuộc chuyện trò sâu hơn.
Nhìn đồng hồ, giờ này chắc Trần Tễ Nghiêu đã đi làm, ánh nắng ấm áp buổi trưa lười biếng rọi qua khung cửa sổ, thi thoảng có tiếng chim ríu rít hót vang.
Triệu Hi không vội rời giường, cậu cứ ngây người nhìn chằm chằm trần nhà, tâm trí như hoàn toàn trống rỗng. Từng dây thần kinh trong não, từng tế bào trên cơ thể cậu đột nhiên cùng nhau đình công, không có bất cứ suy nghĩ thừa thãi nào. Cậu chỉ muốn được ở lại trong căn nhà này, trên chiếc giường quen thuộc này thêm chút nữa.
Sau khi Triệu Hi rời đi, Trần Tễ Nghiêu đã không ngủ ở phòng ngủ chính, Triệu Hi không chắc liệu đối phương có cố tình giữ lại căn phòng này cho mình không. Nhưng đêm qua khi thấy Trần Tễ Nghiêu thay ga trải giường và gấp gọn bộ đồ ngủ lụa đã từng là của cậu đặt ở đầu giường, Triệu Hi cảm thấy lòng mình đặc biệt yên ổn.
Dù biết bộ đồ ngủ này có thể là do A Mạch sơ ý bỏ sót khi dọn hành lý, nhưng đối với cậu, nó vẫn là một niềm vui nho nhỏ ngoài mong đợi.
Trong lúc đang mơ màng, chiếc điện thoại đặt bên gối bỗng rung lên, cậu cầm lấy xem thì thấy Julia nhắn tin, hỏi về tình trạng giấc ngủ của cậu trong tháng qua.
Triệu Hi mở ứng dụng, nhấn vài cái và gửi thẳng dữ liệu qua email cho Julia.
Năm phút sau, Julia nhắn lại: “Từ ngày 15 tháng trước đến giờ chỉ có hai đêm là chỉ số giấc ngủ của cậu đạt chuẩn.”
Triệu Hi phóng to hình ảnh xem kỹ, cậu nhận ra cái gọi là hai lần đạt chuẩn mà Julia nói, chính là đêm Trần Tễ Nghiêu bị ốm và họ đã ngủ chung, một đêm nữa là đêm qua, khi cậu lấy cớ gửi quà cảm ơn của Quan Mậu Kỳ mà nhất quyết không chịu về.
Nhớ lại quãng thời gian ban đầu khi không liên lạc được với Trần Tễ Nghiêu, khi phải ở lại một mình ở Hối Cảnh, cậu cũng phải dùng thuốc mới ngủ được. Triệu Hi suy nghĩ rồi gõ: “Nếu không liên quan đến môi trường, chỉ khi ở cạnh một người đặc biệt nào đó mới ngủ ngon, liệu có tính là một dạng rối loạn tâm lý không? Tình trạng này cũng cần điều trị sao?”
Phía bên kia có lẽ đã hiểu “người đặc biệt” mà cậu nhắc đến là ai, nhanh chóng trả lời: “Có thể liên quan đến hội chứng phản ứng chấn thương của cậu trước kia, nhưng cũng có thể đơn thuần là do quá trình sống chung lâu dài, dựa trên sự phù hợp về tính cách, giá trị quan và tình cảm mà cậu đã nảy sinh một kiểu phụ thuộc sinh lý tự nhiên đối với người đó.”
Triệu Hi: “?”
Julia: “Không cần suy nghĩ quá nhiều, hãy để các giác quan như khứu giác, thị giác, xúc giác… trực tiếp k*ch th*ch một loại bản năng nào đó, khiến người đó tạo ra sức hấp dẫn mạnh mẽ đối với cậu.”
Triệu Hi nhíu mày: “Khi ngủ thích được nép sát vào người ta, ngửi mùi hương trên cơ thể người đó là sẽ thấy yên tâm, tình trạng này có tính không?”
Julia: “Hãy đến văn phòng tôi, chúng ta gặp mặt nói chuyện.”
Triệu Hi nhìn đoạn tin nhắn mình vừa gửi, cái cách miêu tả đó… sao cứ cảm thấy mình giống hệt một chú cún vậy, cậu bất lực cười, không trả lời Julia nữa mà tắt điện thoại.
Mấy ngày sau, Triệu Hi không làm phiền Trần Tễ Nghiêu nữa. Sống chung với nhau nhiều năm như vậy, Triệu Hi ít nhiều có thể đoán được Trần Tễ Nghiêu đang cố tình nói những lời nặng nề để dọa cậu hay thật sự đang tức giận.
Trần Tễ Nghiêu bảo cậu mấy ngày này nên yên phận, để cả hai có chút thời gian riêng tư.
Triệu Hi đã nghe theo lời khuyên, trở lại với nhịp sống thường ngày, bắt đầu tĩnh tâm suy ngẫm về bản thân trong giai đoạn tiếp theo.
Bùi Minh nói cậu có tính chiếm hữu với Trần Tễ Nghiêu, rằng cậu ghen tuông ra mặt.
Làm sao Triệu Hi có thể không nhận ra điều đó, nhưng có nhiều chuyện vốn dĩ không do chính cậu kiểm soát.
Cậu sẽ ghen tị khi Trần Tễ Nghiêu thích người khác, sẽ lo lắng khi hai người không còn thân thiết như xưa, sẽ vô thức hồi tưởng lại một câu nói hay thậm chí là một hành động rất nhỏ của đối phương.
Trước đây Triệu Hi chưa từng nghi ngờ tình cảm của mình dành cho Trần Tễ Nghiêu, vì từ khi còn rất nhỏ, cậu đã luôn sống cùng với Trần Tễ Nghiêu như vậy.
Triệu Hi coi đối phương là một phần không thể thiếu trong cuộc sống, một bản năng đã ngấm sâu vào máu thịt.
Nhưng Bùi Minh đã hỏi cậu rằng nếu tình huống tương tự xảy ra với người khác, liệu cậu có còn phản ứng mạnh mẽ đến thế không.
Chỉ đến lúc này Triệu Hi mới dần nhận ra một cách rõ ràng và chính xác rằng, hình như cậu không coi Trần Tễ Nghiêu là anh em đơn thuần, hay người thân không thể tách rời trong cuộc đời.
Việc cậu có cảm giác chiếm hữu mạnh mẽ đến thế với Trần Tễ Nghiêu vốn là điều bất thường, dù xét ở bất kỳ góc độ nào.
***
Đám cưới của Trương Tái được tổ chức vào thứ bảy tại một khách sạn sân vườn gần Tiêu Sơn. Khách mời chủ yếu là những người thân thiết nhất nên quy mô buổi lễ không long trọng như nhiều cậu ấm thuộc thế hệ thứ hai khác.
Sau khi nhận thiệp, Triệu Hi không nói rõ cậu có đến hay không. Mãi đến tối hôm trước, khi cậu gọi điện cho Bùi Minh để hẹn giờ đi, người bạn ở đầu dây bên kia tỏ ra khá sốc: “Tôi cứ tưởng cậu chỉ gửi quà chứ không đến.”
Triệu Hi thích thú bật cười: “Nếu là người khác thì tôi không nói làm gì, nhưng Trương Tái kết hôn, sao tôi có thể không đến?”
Thực tế không chỉ Bùi Minh mà ngay cả chú rể là Trương Tái – khi thấy Triệu Hi mặc một bộ vest lịch sự, cầm phong bì mừng cưới xuất hiện ở cửa khách sạn vào sáng hôm sau – cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên trong mắt.
Trong cái giới này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, các cậu ấm bề ngoài hào nhoáng nhờ thế lực gia đình, nhưng thực tế bên trong lại âm thầm chia thành các nhóm và phe phái ít người biết đến.
Tuy ba của Trương Tái có quan hệ tốt với Bùi Viễn Bằng, nhưng trong thương hội của Triệu Chính Lâm vẫn không có tiếng nói đáng kể.
Mấy năm nay hễ Bùi Minh tổ chức tiệc, dù Trương Tái không được báo trước cũng sẽ đến góp mặt, còn Triệu Hi và Bùi Minh thì thân thiết hơn, giao tiếp qua lại nhiều, hai người cứ thế tự nhiên trở nên quen thuộc.
Nhưng nếu chỉ là buổi tụ họp bạn bè do chính Trương Tái tổ chức, nếu không có Bùi Minh, nhiều khả năng anh ta sẽ không mời Triệu Hi, Trương Tái hiểu rõ vị trí của mình.
Cũng giống như lần phát thiệp cưới này, không mời Triệu Hi thì không phải phép, nhưng trong lòng anh ta cũng hiểu rõ việc này chỉ là để giữ thể diện trong các mối quan hệ xã giao. Còn phản ứng của Triệu Hi ra sao thì hoàn toàn không nằm trong dự đoán của anh ta.
Vậy mà không ngờ đối phương lại thật sự mang thiệp mời và phong bì cùng Bùi Minh đến chúc phúc cho mình trong ngày cưới.
Theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia, ba người cùng nhau chụp ảnh, Trương Tái vỗ vai Triệu Hi, cười nói: “Nhị thiếu, hôm nay cậu đến tôi thực sự rất vui.”
Bùi Minh đứng bên cạnh chỉnh lại hoa cài áo cho anh ta.
Triệu Hi nhướng mày, giơ tay chỉ vào Trương Tái: “Nhớ gửi ảnh cho tôi.”
“Ngày vui của cậu, còn có cả cô dâu ở đây, tôi sẽ không chuốc rượu cậu đâu, sau tuần trăng mật về anh em chúng ta sẽ lại tụ họp.”
Trương Tái đáp “Ài!” một tiếng, thấy có họ hàng đến gần nên gật đầu, không tiếp chuyện với họ nữa, bảo nhân viên hướng dẫn hai người vào bàn.
Triệu Hi và Bùi Minh tất nhiên không thể ngồi bàn chính, nhưng may mắn được sắp xếp một chỗ có tầm nhìn đẹp, có thể thấy rõ nghi thức và sự tương tác của cặp đôi trên sân khấu.
Bùi Minh chán nản nhìn mấy chai rượu trên bàn, ghé vào tai Triệu Hi: “Giờ Trương Tái đã hoàn toàn thay đổi ấn tượng về cậu rồi. Tôi đã nói với anh ta từ lâu rồi, đừng nhìn vẻ ngoài rồi tưởng cậu là thiếu gia kiêu ngạo, được người người tung hô, nhưng thực ra trong cốt cách cậu rất giản dị, rất trọng tình trọng nghĩa, đối với anh em cực kỳ hào phóng!”
Triệu Hi có lý do để nghi ngờ Bùi Minh đang nịnh nọt, cậu dẫm giày lên chân Bùi Minh: “Ai kiêu ngạo? Đừng có ra ngoài làm hỏng danh tiếng của tôi.”
Người bạn bên cạnh không nói gì, một lát sau cậu lại cất tiếng đầy vẻ hoài nghi: “Trong mắt người ngoài… tôi vẫn luôn khó gần đến thế sao?”
“Không phải.” Bùi Minh kéo dài giọng: “Chỉ là ba cậu quá giàu, còn bản thân cậu thì trái ngược quá thôi.”
“Lúc đi chơi thì tiêu tiền như nước, phong lưu hào sảng, nhưng khi ở trước mặt ai đó thì cứ như bị ma nhập, mềm nhũn, ngọt lịm…”
Chữ cuối cùng còn chưa kịp nói hết, Triệu Hi đã cười, đưa dao ăn chặn ngay trước mặt Bùi Minh.
Sau đó đến phần trao nhẫn và ném hoa cưới, bạn bè của cô dâu và chú rể đều lên sân khấu.
Đôi mắt Bùi Minh cứ đảo như đèn pha tìm kiếm: “Má ơi! Công nhận, bạn của mỹ nữ quả nhiên đều là mỹ nữ.”
Triệu Hi: “Thế thì đơn giản thôi, để vợ Trương Tái giới thiệu cho cậu vài người.”
“Thôi đi.” Bùi Minh cười ha hả một cách giả tạo: “Vợ Trương Tái là kiểu người thấu tình đạt lý, hướng về gia đình, mấy cô bạn của cô ấy nếu muốn hẹn hò thì cũng nhắm đến chuyện kết hôn thôi.”
“Bản thân tôi không ảo tưởng nhiều về hôn nhân, thấy chiếc nhẫn trên tay chú rể không? Đó chính là gông cùm mà đàn ông không thể thoát khỏi sau buổi lễ này.”
“Trừ khi một ngày nào đó tôi gặp được người mà tôi chắc chắn muốn sống cả đời với họ, mãi mãi bên nhau không rời, lúc đó tôi sẽ tính đến chuyện kết hôn.”
Triệu Hi nhíu mày, tay cầm ly rượu vô cớ siết chặt: “Thế thì chắc là phải thích lắm nhỉ?”
Bùi Minh: “Vớ vẩn, không thích thì định sống cả đời với người ta làm gì? Cậu nghĩ tôi là đồ ngốc chắc?”
“Cậu có gặp được người như vậy không thì tôi không biết, chứ tôi sống hai mươi năm rồi vẫn chưa gặp được.”
Lời nói vừa dứt, trong đầu Triệu Hi bỗng hiện lên một gương mặt vô cùng quen thuộc.
Tim Triệu Hi đập thình thịch, bất giác va vào lồng ngực, khi cậu bỗng nhận ra điều gì đó, khuỷu tay của Bùi Minh lại chọc vào người: “Mẹ kiếp, không phải em họ Trương Tái còn độc thân à? Giật hoa cưới rồi đưa cho cô gái kia là có ý gì?”
“Chẳng lẽ tháng sau tôi lại phải mừng tiền cưới nữa sao?”
Triệu Hi không hiểu lắm, nheo mắt: “Tặng hoa thì sao? Có gì đặc biệt à?”
Bùi Minh lay lay vai cậu: “Không phải chứ, cậu không biết việc giật được hoa cưới rồi tặng cho người khác trong đám cưới có ý nghĩa gì à? Đây rõ ràng là cầu hôn đấy, bạn hiền!”
“Cầu… cái gì?”
“Cầu hôn!”
Một hình ảnh quen thuộc đột nhiên hiện ra trước mắt, trong khoảnh khắc đó, bó hoa cẩm tú cầu rực rỡ trong đám cưới của anh cả, thậm chí cả hình dạng những giọt sương trên cánh hoa đều hiện lên rõ mồn một.
Cả câu nói từng được thốt ra trên ghế phụ chiếc Maybach của chính mình: “Bó hoa này thơm lắm đúng không? Sau này những thứ đẹp đẽ như thế, em sẽ giành lấy và tặng cho anh!”
Những suy nghĩ hỗn loạn bỗng chốc kết nối lại, Triệu Hi bật dậy khỏi ghế, cậu cố gắng giữ bình tĩnh, cúi đầu lướt tìm điện thoại và chìa khóa xe trên mặt bàn.
Bùi Minh quay lại nhìn cậu, vẫy tay: “Ê, buổi lễ chưa kết thúc mà, cậu đi đâu đấy?”
Lời nói còn chưa dứt, bóng dáng vừa rồi vẫn còn ngồi cạnh xem lễ và trò chuyện trong chớp mắt đã biến mất giữa đám đông náo nhiệt trong phòng tiệc.
***
Mật Ong: Có đứa bạn xứng đáng quá chừng. Chúc mừng em Hi đã thông suốt, bắt đầu theo đuổi anh Nghiêu thôi nào