Hoàng Hôn Ở Penida - A Tạp Ba Đường

Chương 35

Triệu Hi nhấn ga hết cỡ, lái xe từ Tiêu Sơn thẳng đến công ty của Trần Tễ Nghiêu.

Bình thường giờ này hẳn là Trần Tễ Nghiêu đang ăn trưa. Lên đến tầng, Triệu Hi lại nghe A Mạch nói: “Tối qua công ty điều chỉnh và thử nghiệm hệ thống mới cho tất cả các khách sạn, sếp Trần tăng ca đến rạng sáng mới về.”

Thế là cậu còn chưa kịp uống một ngụm nước nào đã quay người ấn thang máy xuống, đổi hướng xe, một mạch phóng đến Hối Cảnh.

Triệu Hi nắm chặt vô lăng, cảm thấy lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi. Không rõ có phải vì hồi hộp không, nhưng cậu biết lý do mình vội vã đến đây là để nhanh chóng gặp Trần Tễ Nghiêu, để có thể trực tiếp nhìn thấy và xác nhận điều gì đó.

Trong đầu cậu hiện lên rất nhiều hình ảnh đầy màu sắc và sống động, mỗi bức đều liên quan đến người đàn ông mà định mệnh đã an bài để trở thành một “nhân vật chính” khác trong câu chuyện của cậu.

Năm 8 tuổi, lần đầu tiên gặp mặt cậu đã nắm lấy món đồ chơi trên tay Trần Tễ Nghiêu. Sau khi dì Khương qua đời, cậu đã ôm chiếc bánh kem cầu vồng đứng trước cửa phòng gõ nhẹ. Hay cảnh tuyết rơi ở Ninh Hải, Trần Tễ Nghiêu đã đứng trên tuyết đắp cho cậu người tuyết đầu tiên. Cả khi ngồi trước cây đàn piano, anh đã đặt tay lên tay cậu, dạy cậu bài nhạc đầu tiên.

Mọi chi tiết hai người cùng nhau đi học, cùng nhau chơi đùa, bao gồm cả lời hứa của cậu với dì Khương rằng sẽ chăm sóc Trần Tễ Nghiêu thật tốt…

Điểm kết cuối cùng dừng lại ở lễ cưới mà cậu tham dự hôm nay.

Chú rể cầm chiếc nhẫn cưới, biểu tượng cho lời hứa quan trọng nhất cuộc đời đeo vào ngón áp út của cô dâu, giữa những lời chúc phúc của họ hàng, bạn bè, cặp đôi hạnh phúc ôm hôn nhau.

Thật trùng hợp, Triệu Hi cũng đã từng nghĩ đến việc đeo một chiếc nhẫn vào tay Trần Tễ Nghiêu.

Lúc đó cậu còn mơ hồ, không hiểu ý nghĩa của suy nghĩ này. Trong tiềm thức, dường như cậu vẫn nghe thấy tiếng tim đập dồn dập khi mười ngón tay của họ đan vào nhau.

Triệu Hi đạp chân ga, tim đập như trống thúc, chỉ còn một ngã tư nữa là đến đích.

Trong khoảnh khắc này, cậu nghĩ mình sẽ sớm có được câu trả lời.

Rõ ràng Trần Tễ Nghiêu không ngờ cậu lại đến vào lúc này, khi cánh cửa mở ra, trên bàn ăn chỉ có một bát mì vẫn còn bốc khói.

Anh vẫn mặc chiếc áo pijama màu vàng nhạt, có vẻ như vừa tắm sau khi tăng ca, mái tóc không dùng keo xịt tóc, xõa lơ thơ và lười biếng trên trán, toát ra vẻ thoải mái tươi mới.

Tiếng chuông thang máy “ting” ở tầng khác vang lên, Triệu Hi bất giác thất thần, cậu đứng bất động, lặng lẽ nhìn chằm chằm gương mặt trước mắt.

Sau đó cậu khẽ cụp mắt, ánh mắt lướt qua đôi môi dưới sống mũi một cách tinh tế.

Hình như trước đây cậu chưa bao giờ tự hỏi mình thẳng hay cong, cũng như những câu hỏi sâu xa như liệu có nên hôn đôi môi đó hay không.

Chỉ vì người đứng đối diện là Trần Tễ Nghiêu, một vài cảm xúc đã tự nhiên nảy sinh từ sâu thẳm trong lòng.

Triệu Hi di chuyển, từng bước một thu hẹp khoảng cách giữa hai người, trong giây phút bối rối, cậu cảm nhận được hơi ấm đang đến gần, nhịp tim cũng theo đó mà dồn dập hơn…

Giây tiếp theo, giọng nói của Trần Tễ Nghiêu lại không đúng lúc vang lên, khẽ gọi tên cậu: “Triệu Hi, em uống rượu lái xe à?”

Cứ như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mơ, ánh mắt Triệu Hi trở nên tỉnh táo, cậu hít sâu một hơi, trầm ngâm một chút rồi nhìn đối phương, “Ừm” một tiếng.

“Hôm nay Trương Tái kết hôn.”

Trần Tễ Nghiêu nhìn đồng hồ: “Buổi lễ chưa kết thúc, em đến đây làm gì?”

Triệu Hi nuốt khan, nhìn chằm chằm Trần Tễ Nghiêu và lên tiếng: “Hôm nay em vừa biết được một chuyện.”

Cậu dừng lại, hỏi tiếp: “Trần Tễ Nghiêu, anh có nhớ cây ước nguyện ở chùa Nam Âm mà chúng ta cùng mẹ đến thắp hương không?”

Câu trả lời đã có trong lòng, chỉ là bây giờ vẫn có chút không thể tin nổi, nên cậu cần một cơ hội vững chắc hơn để xác nhận.

Thế là cậu tiến đến nắm chặt tay đối phương, nói: “Anh đi cùng em được không? Cùng em quay lại đó xem thử.”

Lời vừa dứt, điện thoại trong túi Trần Tễ Nghiêu reo lên, anh không trả lời câu hỏi của Triệu Hi nữa mà dồn hết sự chú ý vào cuộc gọi.

Trợ lý báo cáo khá lâu, Trần Tễ Nghiêu khẽ dặn dò vài điều qua điện thoại, trông anh thực sự rất bận.

Triệu Hi đứng một mình ở cửa, rũ mắt xuống, thầm nghĩ không sao, dù anh ấy không có thời gian thì cậu vẫn có thể đi một mình.

Vừa mới hạ quyết tâm, cậu ngẩng đầu lên thì thấy một bàn tay lớn đặt lên người mình, chưa kịp suy nghĩ nhiều, Trần Tễ Nghiêu đã kéo tay cậu vào trong phòng.

Xác định Triệu Hi chưa ăn gì ở buổi lễ, Trần Tễ Nghiêu lấy thêm một cái bát, chia phần mì ban đầu thành hai, lặng lẽ đẩy phần nhiều hơn về phía cậu.

Triệu Hi không nhớ đã bao lâu rồi mình không được ăn đồ ăn do chính tay Trần Tễ Nghiêu nấu.

Hồi nhỏ dì Vân luôn nấu đủ món ngon cho cả hai, Trần Tễ Nghiêu không có dịp trổ tài, nhưng mỗi khi hai người chơi game muộn và thèm ăn đêm, Triệu Hi chỉ cần chọc chọc vào eo anh, Trần Tễ Nghiêu sẽ hiểu ý, vào bếp nấu một bát mì hoặc một ít bánh trôi.

Dù nguyên liệu trong tủ lạnh có hạn chế đến đâu, Trần Tễ Nghiêu vẫn có thể biến những món đơn giản nhất thành những món ăn ngon nhất.

Thực ra từ lúc đó họ đã học được cách chia sẻ mọi thứ với nhau.

Không chỉ là một bát mì, mà còn là một nửa bàn phím khi ngồi song song trên ghế đàn piano, hay một ly trà sữa mua ở cổng trường cắm hai chiếc ống hút, khoản trống trong thẻ ngân hàng, thậm chí là một bộ quần áo mang theo mùi bồ kết thoang thoảng trên ban công.

Trước kia Triệu Hi rất thích mặc đồng phục cấp ba của Trần Tễ Nghiêu. Nó rộng rãi, thoải mái, màu sắc cũng đẹp hơn. Trên quần áo còn có mùi hương đặc trưng của Trần Tễ Nghiêu mà cậu vô cùng yêu thích.

Đột nhiên Triệu Hi hiểu ra cảm giác mà Julia đã mô tả.

Không có bất kỳ yếu tố bên ngoài nào tác động, cũng không cần suy nghĩ lý trí quá nhiều. Đó là một cảm giác yêu thích mạnh mẽ mang tính sinh lý, được kích hoạt một cách tự nhiên, chỉ cần nhìn thấy, chạm vào, hoặc cảm nhận được mùi hương của người ấy.

Trong một thời gian dài cậu đã lờ đi sự hấp dẫn bẩm sinh mà Trần Tễ Nghiêu – với tư cách một cá thể độc lập trong mối quan hệ thân mật – có thể tạo ra đối với mình. 

Chính vì thế, cậu đã trở nên quá chậm hiểu, chỉ đơn thuần nghĩ rằng đó là sự phụ thuộc nảy sinh giữa hai anh em lớn lên cùng nhau.

Nhưng Bùi Minh đã nói đúng, tại sao cậu lại không có cảm giác này với người khác? Thậm chí ngay cả Triệu Húc Đình là anh trai ruột, có cùng huyết thống với cậu, nhưng giữa họ chưa bao giờ có sự ràng buộc mập mờ đến thế.

Ngày xưa cậu thật sự quá ngu ngốc.

Đang chìm sâu vào sự hối hận và suy ngẫm, một giọng nói bất ngờ vang lên bên tai cậu: “Triệu Hi, lần sau mà để anh phát hiện em uống rượu lái xe nữa thì cả đời này em đừng hòng đụng vào chìa khóa xe.”

Triệu Hi ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sắc bén đang im lặng nhìn chằm chằm vào mình.

Trông anh ấy đang rất tức giận vì chuyện này.

“Vậy anh chở em đi.” Triệu Hi buông đũa, “Ăn xong bát mì này, anh đưa em đến chùa nhé?”

Trần Tễ Nghiêu không trả lời ngay.

Nhưng Triệu Hi đã hạ quyết tâm, hôm nay dù thế nào đi nữa, dù Trần Tễ Nghiêu có từ chối, cậu nhất định phải đến đó.

Tìm một vị thần linh, tìm lại chính mình ngây thơ và mờ mịt của vài tháng trước đã viết xuống tâm nguyện để hỏi cho ra lẽ.

Hôm nay không phải ngày rằm hay mùng một nên chùa Nam Âm không có nhiều khách hành hương. Trần Tễ Nghiêu đỗ xe dưới gốc cây cổ thụ đối diện chùa, cùng Triệu Hi đi bộ vào sân trong.

Họ không làm phiền sư thầy mà chỉ đi dạo khắp nơi như những khách thập phương bình thường.

Cây cổ thụ vạn niên xanh tốt trong sân không biết thuộc giống cây gì. Đến mùa này, một vài bông hoa nhỏ rơi lả tả từ trên cành xuống, những tấm thẻ cầu phúc treo dày đặc, gần như che kín cả thân cây.

Triệu Hi nhớ rằng cậu đã treo tấm giấy cầu phúc của mình trên cành cây hướng ra phía mặt trời, nơi có nhiều hoa lá xum xuê nhất.

Giờ đây khi tìm lại, nó đã bị những dải lụa sặc sỡ treo sau che khuất từng lớp, rất khó để tìm thấy dấu vết.

Trong lúc Triệu Hi đang cật lực tìm kiếm, Trần Tễ Nghiêu đã cầm một tấm giấy cầu phúc cùng với dải lụa sặc sỡ đưa đến trước mặt cậu.

Triệu Hi xúc động đón lấy, nhìn thấy dòng chữ quen thuộc trên đó: “Trần Tễ Nghiêu – Triệu Hi, mãi mãi là người một nhà.”

Câu nói của Bùi Minh lại vang lên bên tai.

Đúng rồi, quả thực là như vậy.

Nếu không phải vì thích, tại sao ngay cả khi còn chưa ý thức được tình cảm của mình, cậu đã sớm nghĩ đến việc sẽ có Trần Tễ Nghiêu trong phần đời còn lại?

Sự ghen tuông, lo lắng, những cảm xúc bất an, việc trở nên phát điên khi người bên cạnh đột ngột biến mất… Tất cả những dao động đó thực ra đều xuất phát từ rung động ban đầu sâu thẳm trong lòng.

Triệu Hi cảm thấy may mắn vì mình đã nhận ra, và may mắn vì giờ đây đối phương vẫn đang đứng ngay cạnh mình.

Trần Tễ Nghiêu lấy lại tấm giấy, cúi đầu nhìn lướt qua rồi hỏi cậu: “Em cười gì vậy?”

Triệu Hi ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực: “Trần Tễ Nghiêu, dạo trước em có một giấc mơ, mơ thấy thứ treo ở đây biến mất, hôm nay em đặc biệt đến để tìm.”

“Bây giờ tìm được rồi, chúng ta treo nó lên lại được không?”

Trần Tễ Nghiêu v**t v* mép dải lụa sặc sỡ, dặn cậu đứng chờ rồi đi qua treo tấm giấy cầu phúc trở lại trên cây.

Triệu Hi đi theo sau anh, ánh mắt sâu thẳm, không nói một lời mà chỉ chuyên chú nhìn bóng lưng anh.

Treo xong tấm giấy cầu phúc, hai người đứng đối diện nhau. Triệu Hi tiến lên, hai tay nắm lấy cánh tay Trần Tễ Nghiêu, ngẩng cằm rướn người hôn lên.

Môi cậu chạm vào môi Trần Tễ Nghiêu, dừng lại trong hai giây ngắn ngủi rồi dứt ra.

Trần Tễ Nghiêu mở to mắt, ngây người nhìn cậu, một lúc lâu sau mới dần dần lấy lại tinh thần từ cú sốc.

Triệu Hi nhìn vào mắt anh, cong môi cười: “Trần Tễ Nghiêu, trước đây anh đã từng yêu ai chưa?”

Giọng đối phương nhanh chóng vang lên, khàn khàn và run rẩy: “Anh đã yêu ai chưa, em không biết sao?”

Triệu Hi cười, mím môi lại, thoả mãn thì thầm bên tai anh: “Vậy thì tốt rồi.”

“Kể từ bây giờ… nụ hôn đầu của anh, là của em.”

Bình Luận (0)
Comment