Hoàng Hôn Ở Penida - A Tạp Ba Đường

Chương 36

Từ chùa Nam Âm bước ra, xe của cả hai vẫn yên tĩnh đỗ dưới gốc cây hòe cổ thụ.

Khi Trần Tễ Nghiêu lại gần, chìa khóa xe tự động cảm ứng, Triệu Hi thong thả theo sau, mở cửa xe và ngồi vào ghế phụ.

Chiếc xe chạy đều đều dọc theo con đường đèo. Trần Tễ Nghiêu lái xe rất vững vàng, mặt trời sắp lặn về tây, Triệu Hi nhìn theo góc độ mắt của anh rồi nhướng mày, chủ động kéo tấm che nắng xuống cho anh.

Nhưng dường như mọi việc lại trở nên vô ích.

Bởi vì rất nhanh sau đó, Trần Tễ Nghiêu đưa tay đẩy tấm che nắng trở về vị trí cũ.

Không khí bỗng trở nên im lặng, thậm chí có chút kỳ lạ. Triệu Hi trả lời hai tin nhắn, thấy người ngồi ở ghế lái đang thất thần liền bật cười và nghiêng đầu đánh giá anh: “Trần Tễ Nghiêu, sao em thấy mặt anh hơi đỏ vậy?”

Trần Tễ Nghiêu không nói gì, chỉ đưa tay ấn một nút trên bảng điều khiển trung tâm, luồng khí lạnh liền từ từ thổi ra.

Triệu Hi tỏ vẻ đã hiểu, các ngón tay vô thức gõ nhẹ lên cửa xe hai cái, cậu đột nhiên nghiêng người gọi anh: “Anh A Nghiêu, sao anh không hỏi tại sao lúc nãy em lại hôn anh?”

Tốc độ xe đột ngột giảm lại, ghế ngồi nghiêng về phía trước, người bên cạnh nắm chặt vô lăng, một lúc lâu sau mới hờ hững trả lời: “Tại sao?”

“Trượt chân đấy!” Triệu Hi dõng dạc nói, môi cong lên thành nụ cười nhưng lại giả vờ ra vẻ vô tội: “Vừa rồi có người từ phía sau đẩy em một cái, không cẩn thận nên ngã nhào vào người anh.”

Thực tế xung quanh cả hai lúc đó làm gì có ai đi qua. Trần Tễ Nghiêu tất nhiên sẽ không tin câu chuyện hoang đường này, nhưng đầu óc anh đang rối bời, cũng chẳng có tâm trí nào để tìm hiểu thêm. Vậy nên khi Triệu Hi nói xong mấy câu đó, không khí lại trở nên tĩnh lặng.

Cuối cùng Trần Tễ Nghiêu vẫn lái xe đưa Triệu Hi về căn hộ ở Nam Giao.

Chiếc Bentley này có quyền ra vào khu chung cư, nhưng anh không lái xe vào gara mà đỗ ở khu vực đỗ tạm gần cổng chính.

Triệu Hi xuống xe, một tay đặt trên cửa, có vẻ không muốn chia tay lúc này, cậu trầm ngâm hỏi: “Anh phải về công ty tăng ca à?”

Trần Tễ Nghiêu cũng xuống xe, cúi đầu ngậm một điếu thuốc, không lên tiếng mà chỉ lặng lẽ tựa vào cửa sổ.

Triệu Hi lướt qua nóc xe nhìn anh. Cuối cùng, có một vài điều cậu nghĩ vẫn nên tìm cơ hội để nói rõ, vì thế quyết tâm mở lời: “Có chuyện này… em nghĩ cần phải giải thích với anh.”

“Thật ra em và Quan Mậu Kỳ không phải như anh nghĩ.”

Hành động châm thuốc của người đối diện khựng lại.

“Quan Sĩ Xuyên muốn ly hôn với vợ, lúc đó Quan Mậu Kỳ tìm em hợp tác, muốn nhờ em giúp cô ấy chuyển một ít tài sản từ tay Quan Sĩ Xuyên, em và cô ấy không hề ở bên nhau.”

Giọng Triệu Hi bất giác trở nên căng thẳng: “Lúc đó em đã hứa với cô ấy là không nói chuyện này cho bất cứ ai, cho nên… Em xin lỗi.”

“Nhưng bây giờ thỏa thuận đã kết thúc, em sẽ tìm cơ hội để giải thích với những người khác trong nhà.”

Trần Tễ Nghiêu từng nói chuyện này không liên quan đến anh, nhưng đứng từ góc độ của Triệu Hi, dù anh có tin hay không, đây vẫn là vấn đề chứng minh cậu có đủ chân thành để thay đổi thái độ của đối phương hay không.

Trên mặt Trần Tễ Nghiêu không có biểu cảm gì, sự dao động rất nhỏ trong mắt anh cho thấy anh không hề thờ ơ, một lúc sau anh mới khẽ đáp bên tai Triệu Hi: “Anh biết rồi.”

Triệu Hi không hiểu, chau mày hỏi lại: “Mai anh có kế hoạch gì không?”

“Đi công tác, đến An Thành.”

“Mấy ngày?”

“Không biết chắc.”

Triệu Hi lại cười: “Vậy chắc chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi?”

Trần Tễ Nghiêu cầm điếu thuốc, nhìn cậu với vẻ cảnh giác.

Biết đối phương đang nghĩ gì, Triệu Hi mỉm cười ẩn ý: “Yên tâm, em sẽ không chạy đến làm phiền anh đâu, em cũng có một đống việc phải giải quyết.”

Triệu Hi nói: “Sẽ ngoan ngoãn ở Ninh Hải chờ anh về.”

Trần Tễ Nghiêu mở cửa xe.

“Ở khu phố cũ An Thành có một tiệm bánh đậu đỏ ngon lắm.” Triệu Hi gọi anh lại, “Nếu có thời gian, anh mua giúp em một phần được không? Em thèm món đó lâu rồi.”

“Em sẽ không nhờ vả anh miễn phí đâu, để em chuyển khoản cho.”

Nói rồi, cậu làm bộ lấy điện thoại ra khỏi túi.

Trần Tễ Nghiêu không ngăn cản.

Triệu Hi mở WeChat, giao diện trò chuyện hiện ra, các ngón tay cậu khựng lại trên màn hình một chút, khoé môi gần như cứng đờ

Đúng lúc này, người đàn ông đứng đối diện lên tiếng, nhẹ nhàng nhắc nhở cậu: “Danh sách đen.”

Triệu Hi hắng giọng, nụ cười trên môi không tắt, cậu làm ra vẻ không có chuyện gì, lặng lẽ kéo ảnh đại diện hình máy bay không người lái kia ra khỏi danh sách đen.

Sau khi thực hiện một loạt thao tác, Trần Tễ Nghiêu lại trở về vị trí đầu danh bạ.

Những ngày sau khi Trần Tễ Nghiêu đi công tác dường như lại trở về sự buồn tẻ và yên bình như trước. Vợ của Triệu Húc Đình sắp đến ngày sinh nên nhiều công việc của thương hội vẫn phải nhờ Triệu Hi hỗ trợ xử lý.

Kể từ khi quyền phát triển khu đất ở thành phố mới Khoa Mậu lọt vào tay Hằng Nạp, cả Ninh Hải đều dõi theo từng động thái của Trần Tễ Nghiêu. Bề ngoài mọi người đều nói rằng kế hoạch cụ thể cần phải tham khảo ý kiến của chính phủ, nhưng thực tế điều này chẳng ảnh hưởng gì đến việc Hằng Nạp sẽ làm.

Trên bàn làm việc của Triệu Húc Đình có vài bản phương án mà nhóm dự án đã gửi ban đầu, bây giờ khi dự án bước vào giai đoạn thực thi, Triệu Hi đã lấy những tài liệu đó từ anh trai mình.

Hôm nay cậu phải thay anh trai tham dự một buổi tiệc của thương hội. Nhớ đến Bùi Minh có nhắc Bùi Viễn Bằng cũng đang quan tâm đến việc chiêu thương cho khu Khoa Mậu, muốn nhân cơ hội này để rèn luyện cậu ta. Triệu Hi suy nghĩ rồi nhắn tin nhắc Bùi Minh phải tham gia buổi tiệc chiều nay.

Bùi Minh nói y đã hẹn bạn bè tối đi đánh bài ở một câu lạc bộ tư nhân bên Phức Loan. Triệu Hi lại gửi cho Bùi Minh bức ảnh chiếc máy bay trực thăng Bell429 mà y đã lưu từ trước, đầu dây bên kia lập tức im lặng.

Chọn một bộ vest sẫm màu từ trong tủ, Triệu Hi đang đứng trước gương lớn thắt cà vạt, đột nhiên chuông cửa phòng khách vang lên.

Cậu bước ra mở cửa, thấy A Mạch đang xách một đống bánh ngọt bọc giấy dầu đứng ở ngoài. Triệu Hi liếc qua vai anh ta, ánh mắt theo bản năng quét ra phía sau.

Khi thu ánh mắt lại, vẻ mặt cậu sầm xuống vài phần, nhíu mày hỏi: “Trần Tễ Nghiêu đâu?”

A Mạch giải thích rằng đợt khảo sát lần này vẫn còn một số công việc cần hoàn thành, Trần Tễ Nghiêu và vài nhân viên đi cùng đã ở lại đó, anh ta được cử về trước.

“Nói gì thì nói, cho dù có cần hoàn thành nốt công việc thì cũng phải là anh ở lại đó chứ. Anh ấy là tổng giám đốc, từ khi nào mà phải đích thân lo những công việc vặt vãnh như vậy?”

A Mạch hơi bối rối, cúi đầu nhìn những món đồ đang cầm.

Triệu Hi mỉm cười: “Tôi có vội ăn đâu, lại để anh vất vả chạy một chuyến.”

Khi cậu vừa dứt lời, Triệu Hi chợt nhận ra điều gì đó, cậu tiến lại gần hai bước, đánh giá A Mạch: “… Ông chủ của anh đang tránh mặt tôi à?”

A Mạch há miệng. Một lúc sau, anh ta không biết Triệu Hi đang nói đùa hay hỏi thật, đang suy nghĩ cách trả lời lại nghe thấy giọng nói vang lên: “Sau khi về nhớ gửi cho tôi lịch trình của Trần Tễ Nghiêu trong tháng này và tháng sau.”

Triệu Hi đi vào phòng, thong thả chỉnh lại khuy tay áo trước gương.

“Cái này…”

“Cái này cái gì?” Triệu Hi ngắt lời anh ta, tỏ vẻ hiển nhiên như không có gì lạ: “Trước đây vẫn luôn thế mà?”

“Dạo này bận quá nên tôi quên nhắc anh, bây giờ đến cả công việc của mình có những gì anh cũng không rõ nữa à?”

A Mạch vừa gật đầu rồi lại lắc đầu, biết rằng tuy bình thường Triệu Hi không đứng đắn, nhưng một khi đã giận thật thì Triệu Hi không phải người mình có thể trêu chọc được.

Anh ta đành phải đồng ý, không dám nói thêm lời nào trước mặt Triệu Hi.

A Mạch đi rồi, những hộp bánh ngọt mang về từ An Thành được đặt trên bàn, không được mở ra nữa.

Triệu Hi nói muốn ăn bánh đậu đỏ, chẳng qua đó là lý do cậu chợt nghĩ ra để có cớ gặp lại Trần Tễ Nghiêu.

Bản thân cậu cũng không ghét đồ ngọt. Các loại bánh trên hộp đều là đặc trưng của cửa hàng đó, nhưng cậu cứ nhìn chằm chằm một lúc lâu mà vẫn không có hứng thú để ăn.

Triệu Hi ước chừng buổi tiệc của thương hội sẽ kết thúc rất muộn, nhưng dù vậy cậu vẫn nhắn tin cho trợ lý đặt vé máy bay trước.

Tuy nhiên vì quyết định quá gấp, trợ lý vẫn không thể mua được vé máy bay hạng nhất đến An Thành trong cùng ngày.

Đêm hôm trước Triệu Hi không uống quá nhiều rượu, nên sáng hôm sau cậu đã dậy sớm, mang theo chiếc vali nhỏ 20 inch, mua vé khoang hạng thương gia của chuyến tàu cao tốc sớm nhất để đến An Thành gặp mặt Trần Tễ Nghiêu.

Khách sạn nơi đối phương ở không xa ga tàu cao tốc, đó là một khách sạn năm sao hạng sang thuộc tập đoàn Hằng Nạp.

Phó tổng khu vực hiểu rất rõ mối quan hệ giữa cậu và Trần Tễ Nghiêu. Nên Triệu Hi không bị cản trở mà đi thẳng một mạch, chỉ cần một chiếc thẻ thang máy là đã dễ dàng tìm được phòng suite của Trần Tễ Nghiêu.

Cậu gõ vài tiếng, khi cửa phòng mở ra, rõ ràng Trần Tễ Nghiêu vừa mới thức dậy, trên trán anh vẫn còn những giọt nước đọng lại sau khi rửa mặt.

Khi thấy Triệu Hi, vẻ mặt đối phương cứng đờ thấy rõ, chưa kịp phản ứng đã bị cậu đẩy tay ra một cách bất lực: “Em đã nói với anh là em muốn ăn bánh đậu đỏ, đợi mãi không thấy, đành phải tự mình chạy đến mua…”

Trần Tễ Nghiêu với thân hình cao lớn đứng ở cửa, nghe vậy thì cau mày: “A Mạch không đưa đồ cho em à?”

“Đưa cái gì?”

Triệu Hi nhếch môi, vẻ mặt ngơ ngác nhìn anh.

Trần Tễ Nghiêu đã ở bên cậu nhiều năm như vậy, ngay khi thấy nụ cười đó của Triệu Hi, anh đã lờ mờ đoán ra mọi chuyện.

Triệu Hi thở dài, dựa vào khung cửa vỗ vỗ tay cầm vali, lập tức thay đổi biểu cảm: “Không mua được vé máy bay, em đã đi tàu cao tốc từ sáng sớm.”

“Trên xe vừa đông vừa bí bách, Trần Tễ Nghiêu, em sắp mệt chết rồi… Anh nói xem, có phải em bị say nắng không?”

Nói rồi, cậu đảo mắt, có ý dò hỏi nhìn vào trong phòng: “Hay là… anh cho em vào trước đã?”

“Đợi em uống một cốc nước đã, có gì muốn hỏi, ít nhất lúc đó em mới có sức để trả lời anh chứ?”

***

Mật Ong: Vì sao Trần Tễ Nghiêu là người hiểu rõ tình cảm của mình trước, mà người theo đuổi lại là Triệu Hi?

Vì Trần Tễ Nghiêu có quá nhiều ràng buộc. Mà những ràng buộc này chỉ có mình Triệu Hi tháo gỡ được. Tui hay nói hai đứa ngốc nghếch ngờ nghệch vậy thôi, chứ đặt bản thân vào vị trí của Trần Tễ Nghiêu thì tui cũng không phải làm sao

Bình Luận (0)
Comment